Chuyến Hành Trình Cuối Cùng
Q.1 - Chương 9: Càng Lúc Càng Rối
Tạm rời khỏi Akari (lúc này vẫn cảm thấy ngu người sau khi đọc bức thư), đến một vùng đất không có tên trên bản đồ.
Tại nơi này, quanh năm sương mù bao quanh, chỉ có những tháng hè, ánh sáng mới có thể rọi xuyên qua lớp sương mù dày đặc đó. Sâu trong cánh rừng già, nơi toạ lạc một toà lâu đài nhỏ, tuy đã cũ kĩ và bị rong rêu bám đầy nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp của nó, có thể chắc chắn vào thời hoàng kim đây là nơi đây từng rất phồn vinh.
Bước vào bên trong lâu đài là kiểu kiến trúc thường thấy của các lâu đài Anh quốc thời xưa, men leo các bậc thang cẩm thạch lên đến đỉnh toà tháp, ngồi trên cái ghế bằng vàng ròng, vị chủ nhân của lâu đài – một ông lão với mái tóc màu nâu đỏ đang nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh lâu đài nơi ông ta sống, ông ấy đang nghĩ về thời hoàng kim của mình hay đang nghĩ về một điều gì đó… Có thể là một sai lầm trong quá khứ, hay chỉ đơn thuần ông đang nhớ về một người?
********
Đã từ lâu lắm rồi, lâu đến mức chẳng còn ai có thể nhớ được. Đến từ một thành phố nổi tiếng và lâu đời, một chàng trai với mái tóc màu xanh như màu của hi vọng. Đồng hành với cậu ta là một anh chàng cùng với mái tóc dài màu nâu đỏ che đi một bên mắt. Từ hai phương trời, định mệnh của hai người gắn với nhau như một trò đùa của thánh thần.
“Nếu có một điều ước, cậu sẽ ước gì, Nel?”
“Sao cơ, cậu mà cũng tin vào những thứ như thế à!?”
“Cứ nói thử xem.”
“Haizz! Được rồi… Nếu có thể, tôi ước chúng ta có thể là bạn bè như thế này mãi mãi, Stefan.”
………
Thời gian cứ thế trôi qua, hai người bạn lớn lên và trở thành những con người có địa vị cao trong xã hội, và rồi một biến cố lớn xảy ra…. Cả thành phố chìm trong biển lửa, xác người rải rác khắp nơi trong thành phố. Tại nơi đó, một cuộc tái ngộ trầm lặng, đứng chắn ngang con đường dẫn đến toà phủ thủ tướng là một người đàn ông với mái tóc màu xanh. Liếc nhìn những xác chết rải rác khắp nơi, người đàn ông với mái tóc đỏ thở dài.
“Xem ra đã qua một thời gian dài rồi nhỉ, khoẻ chứ?”
Lặng lẽ bước đến, trên cánh tay đó máu của những người bị hắn giết vẫn nhiễu xuống đất. Dừng lại trước mặt người bạn của mình, hắn bật cười nhưng đáp lại tiếng cười đó không phải sự phẫn nộ như hắn tưởng, mà đơn giản chỉ là một ánh nhìn đầy thương hại.
Hắn biết nó, từ trước đến giờ hắn luôn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt đó, kể cả khi có quyền lực trong tay mọi thứ vẫn không thay đổi. Còn với người bạn, rất nhiều điều người bạn đó muốn nói, nhưng chỉ có một lời duy nhất được thốt ra.
“Stefan, chúng ta về thôi! “
Một cơn giận dâng trào trong tâm trí hắn. Hắn vung tay đẩy người bạn ra và hét lớn.
“Đủ rồi Nel, tôi sẽ có được nó bằng bất cứ giá nào!”
Người bạn kia có vẻ như đã không còn nhẫn nhịn được nữa, cậu ta trừng mắt lại và nói với giọng trầm trầm đầy đe doạ.
“Kể cả điều đó đồng nghĩa với việc phản bội toàn thể nhân loại sao?
Chỉ có một khả năng để cứu lấy thế giới này, vậy mà cậu vì chút thương cảm vớ vẩn đó mà cho rằng tất cả chẳng có ý nghĩa gì ư!?”
Không trả lời, hắn ta chỉ biết đứng yên tại đó trong lúc bạn mình tiếp tục nói.
“Thật sự ta muốn cười mà chả cười nổi… Cái thứ như thế. Chính là cùng cực của sự xấu xa đó!!”
Không gian xung quanh lại chìm vào yên lặng, thứ duy nhất phát ra tiếng động lúc này là âm thanh của những căn nhà đang cháy.
“Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, có vẻ như điều ước đó. Tôi phải tự tay phá huỷ nó rồi!”
“Stefan…….Tại sao, tại sao cậu phải làm như thế chứ!? quan trọng với cậu đến mức cậu sẵn sàng làm điều này sao?”
“Cậu không hiểu được đâu Nel. Nếu điều đó [cứu] một người mà bị xem là cái ác… Thì hãy để tôi sẽ trở thành cái ác đó!”
“S…ao!?” – Mở to đôi mắt đầy kinh ngac, người bạn đứng bất động sau câu nói đó.
“Tạm biệt cậu, đây sẽ là lần cuối cùng nếu lần sau gặp lại… Chắc chắn sẽ chỉ có một trong hai ta….. ”
********
Kết thúc giấc mơ, ông ta nhìn xung quanh rồi chợt thở dài.
Vị chủ nhân của lâu đài chậm rãi rời khỏi ghế khi nghe tiếng gõ cửa, ông đứng dậy, lấy cây gậy của mình, dùng nó để chống, bởi vì cánh cửa đã bị khoá bên trong nên ông ta đành đi từng bước chậm chạp để mở cánh cửa phòng. Đứng sau cánh của là hình bóng một thứ gì đó, kiên nhẫn chờ đợi vị chủ nhân của lâu đài.
Sinh vật đỡ lấy ông ta khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của ông, đưa ông ta vào ghế, chỉ đợi một cái gật đầu đồng ý nó mới bắt đầu nói. Giọng nói phát ra từ cái bóng không phải ai xa lạ, kẻ đang giật dây cái bóng đó là Gordon, với câu từ đầy lòng kính trọng.
“Master, tôi chân thành xin lỗi, tôi đã thất bại trong việc lấy lại cuộn giấy cho ngài. Mong ngài định tội cho kẻ bề tôi thấp kém này.”
Sau khi nghe những lời thú tội của Gordon, ông ta trừng mắt nhưng không có vẻ gì tức giận, ho khan vài tiếng, ông ta nói bằng một giọng yếu ớt.
“Sao ta phải trừng phạt ngươi chứ, dù cho những kẻ khác đã bỏ đi nhưng ngươi vẫn một mực trung thành với ta kia mà, đó chỉ là một lỗi lầm nhỏ chỉ cần sau này ngươi chú tâm hơn là được.
Còn chuyện cuộn giấy đó… Nếu không thể có được, thôi thì chúng ta cứ từ bỏ nó thôi.”
“Thưa ngài… Sao lại từ bỏ lúc này, chúng ta đã gần đến được với rồi mà?
Nhìn xuống kẻ tôi tớ trung thành, ông ta mỉm cười và bảo.
“Vừa rồi, ta có nhìn thấy một thứ, một viễn cảnh không thể thay đổi được. Hơn nữa, ta đã không còn chút động lực nào để có thể tiếp tục công việc này.”
Không vội trả lời, cái bóng đó đứng thẳng dậy, nhìn xunh quanh căn phòng, từ khoé miệng, thứ đó nở một nụ cười tàn độc. Nhận ra có điều không ổn, vị chủ nhân chồm dậy nhưng đã quá trễ, một thanh kiếm màu đen tuyền đã ghim vào ngực ông ta.
Từ ngực của ông ta, máu bắt đầu chảy ra và nhuộm đỏ bộ quần áo đang mặc, mở to đôi mắt, ông ta trừng mắt nhìn vào kẻ trước mặt.
“Gordon… Ngươi? –“
Biểu cảm của Gordon không thay đổi, trong đôi mắt ác quỷ đó vẫn ánh lên lòng trung thành tuyệt đối của hắn, nhưng không vì vậy mà hắn bỏ qua cơ hội.
“Master, dù cho có thể là ngài đã mất đi động lực của mình nhưng tôi vẫn còn, chỉ cần ngài nói ra, tôi vẫn có thể đi lấy nó về cho ngài…”
Nhìn xuống vị chủ nhân đang ôm ngực đau đớn, không chút chần chừ, hắn rút thanh kiếm đang cắm ở ngực ông ta ra và vung nó. Đầu của ông lão rơi xuống nền đất lạnh giá. Nhặt lấy nó, với biểu cảm kì quái, hắn áp sát cái đầu của ông ta vào trán mình.
“–Nhưng vì ngài đã nói ra những thứ như bỏ cuộc nên tôi đành phải làm thế này. Xin hãy nghỉ ngơi, hỡi người tôi kính trọng nhất, tôi sẽ hoàn thành cho ngài, để ngài có ở trên cao cũng có thể nhìn thấy nó.”
Vứt bỏ cái đầu của ông ta và châm lửa, hắn rời khỏi toà lâu đài đang bốc cháy. Thi thể vị chủ nhân cũng theo đó mà ra thành tro bụi.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Ở bên kia đại dương bao la, tại một hải cảng tấp nập, một người đàn ông đang ngồi đó câu cá trong bộ vest đen. Bằng cặp mắt đã được ban phước lành, ông ta trông thấy tất cả.
“Cô gái trong vai trò người điều đình đã chết và cùng với cái chết của vị chúa tể kia, bánh răng số phận một lần nữa sẽ bắt đầu trò chơi huỷ diệt của nó. Và liệu rằng kẻ ngu ngốc cùng ước muốn ngu ngốc nào sẽ giành chiến thắng trong trò chơi lần này đây?”
Đặt cần câu xuống ghế và rút ra từ trong túi một cây sáo nhỏ, ông ta thổi nó. Khúc sáo mang âm điệu buồn thảm cất lên khiến cho cả bầu trời cũng chuyển màu xám xịt báo hiệu cho một kỷ nguyên mới đang đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!