Chuyện Không Công Bố Của Sherlock Holmes - Chương 5: Câu lạc bộ diogenes
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Chuyện Không Công Bố Của Sherlock Holmes


Chương 5: Câu lạc bộ diogenes


Sáng ngày hôm sau, khi thức giấc tôi phát hiện thấy Holmes đã dậy và đang đi lại trong buồng. Không một lời nào nhắc nhở đến cuộc phiêu lưu mà cả hai đã tiến hành trong ngày hôm qua, hắn bảo:

– Watson, liệu anh có đồng ý viết chính tả do tôi đọc mấy dòng không nhỉ?

– Rất vui lòng.

– Xin tha lỗi vì tôi đã đưa anh đến vai trò của thư ký riêng, nhưng tôi có nguyên nhân đặc biệt để các tình tiết của sự việc này được tạo dáng ở dạng cần thiết.

– Nguyên nhân đặc biệt?

– Chính thế đấy. Nếu anh có thời gian rỗi rãi, nửa ngày chiều nay ta sẽ đến thăm thú Câu lạc bộ của anh trai tôi Mycroft. Sự bàn bạc với ông ấy sẽ có lợi đấy, vì rằng ở một vài khía cạnh của năng lực phân tích Mycroft khá hơn tôi.

– Tôi đã rõ là anh đánh giá cao anh ấy.

– Tất nhiên, khả năng của ông ấy có thể nói là do sự ngồi lì, với ý nghĩa là ông ấy có thể chịu đựng được trạng thái không di chuyển. Giá có tay phát minh nào đó làm ra chiếc ghế bành, có thể đưa nguời ta từ công sở về nhà và ngược lại thì Mycroft sẽ là người đầu tiên xoay được nó.

– Đúng, tôi nhớ là ông ấy thích tính ngăn nắp của công sở.

– Thế nên ông ấy ham muốn được đưa tất cả các công việc của con người và mọi thứ khác vào qui mô của bàn cờ. Theo ý tôi thì đó là sự thu hẹp quá mức, nhưng nói chung thì phương pháp của ông anh tôi vẫn giúp được cho sự nhận thức rõ nét hơn.

Holmes lau tay.

– Nào, bây giờ ta sẽ liệt kê các nhân vật tác động của chúng ta. Không nhất thiết phải theo trình tự giá trị của họ. Thế nhá, đầu tiên là Công tuớc Sairx…

Holmes đọc chính tả trong khoảng một giờ. Sau đó anh ta đi lại trong phòng trong khi tôi thử sắp xếp lại các câu chữ cho hệ thống hơn. Sau khi sửa , tôi đưa cho Holmes một bản tóm tắt, trong đó có các lượng thông tin từ truớc đến giờ chưa rõ, đó là các sự kiện mà Holmes thu thập được vào buổi chiều hôm truớc.

Công tuớc Sairx Oxborn

Là người hiện nay sở hữu đất đai và danh hiệu quý tộc của một gia đình có tiếng tăm từ năm 1420. Là dòng dõi trực hệ đời thứ hai mươi. Công tuớc sống cuộc đời không giao tiếp ở điền trang của mình, hoặc ở ngôi nhà London phố Berkli, nơi đó ông ta bận bịu với hội họa. Có hai con trai với người vợ đã chết mười năm truớc đây. Sau đấy không lấy vợ khác.

Công tuớc Risa Sairx

Con trai cả của Sairx, người thừa kế trực tiếp tước vị của cha. Có một con gái tên Debora. Vợ ông ta đã chết một cách bi thảm trong lúc sinh con. Đứa bé sống ở điền trang Devonseer với sự chăm sóc của các nữ gia sư. Bố và con gái hết sức quyến luyến nhau. Công tuớc Risa là người bác ái, ông ta ban phát hào phóng tiền của và thời gian cho khu tế bần ở lộ Montangoo của London, nơi thu thập nhữg kẻ bần hàn cùng cực.

Michel Sairx

Con trai thứ hai của Sairx. Nguồn gốc đau buồn và ô nhục cho ông bố. Theo các tài liệu cho thấy, do bực bội với địa vị con trai thứ, không được tập ấm tuớc quý tộc của bố, anh ta đã cưới một ả gái điếm làm vợ. Rõ ràng việc này nhằm bôi xấu thêm thanh danh mà anh ta không được thừa hưởng. Hành vi phủ định thanh danh này anh ta đã thực hiện trong lúc là sinh viên Y khoa ở Paris. Ít lâu sau đó anh ta bị đuổi khỏi trường đại học Sorbonne. Các sự kiện tiếp theo về số phận của anh ta và hiện nay anh ta đang ở đâu thì chưa ai biết.

Dudley Bek

Chủ tiệm cầm đồ, cho vay lãi ở lộ Grayt Hippton. Xét theo mọi việc thì chưa có gì đáng lưu ý.

Bác sĩ Meray.

Nhà y không chỉ theo nghề mà đúng với danh hiệu lương y, phụ trách nhà xác ở lộ Montangoo. Hiến dâng cuộc sống của mình cho sự nghiệp xây dựng và duy trì trại tế bần ở cạnh khu nhà xác.

Xenli Janger

Cháu họ của bác sĩ Meray. Giành hết thời gian cho khu tế bần. Một y tá yêu nghề nghiệp, làm nhiệm vụ cứu giúp kẻ bần hàn. Chính cô ta đã đem cầm bộ đồ mổ ở tiệm cầm đồ của Bek. Sẵn lòng đáp lời cho mọi câu hỏi và rõ ràng không dấu diếm điều gì.

Pior.

Một người đần độn vô hại được nhận vào trại tế bần, ở đây anh ta làm các công việc chân tay đơn giản. Bộ đồ mổ được tìm thấy trong gói đồ của anh ta. Cô Janger đem cầm nó để giao tiền cho Pior. Người đàn ông này rõ ràng là từ Pháp sang đây.

Người đàn bà có vết sẹo ở mặt

Chưa có tư liệu gì.

Holmes đưa mắt liếc qua bản tóm tắt với vẻ khó chịu.

– Tất cả cho thấy các điều ta thu lượm được còn quá ít ỏi và đoạn đường mình phải đi qua còn dài. Rõ ràng việc chậm trễ của chúng ta sẽ đẩy con số người bị giết hại dã man lên cao hơn nữa. Vậy nên nếu anh không phản đối thì mặc áo vào, Watson. Ta sẽ vẫy một chiếc xe ngựa hòm và tới Câu lạc bộ “Diogenes”

Trong khi chiếc xe lăn bánh trên đường sỏi nhựa, Holmes ngồi suy ngẫm nhưng dẫu sao tôi cũng liều đánh động anh bạn vì bỗng dưng tôi nẩy ra ý nghĩ:

– Holmes này, – tôi nói – khi ta rời bỏ dinh cơ của Công tuớc Sairx anh có lưu ý rằng Công tuớc Risa đã phạm hai điều sơ suất. Tôi cảm thấy mình đã nghĩ ra một trong hai điều đó.

– Là gì vậy?

– Tôi nhớ rằng ông ta không hỏi bộ đồ mổ đến tay ta bằng cách nào. Từ đó có được kết luận logic là ông ta đã biết về điều đó.

– Tuyệt đấy, Watson!

– Trong ánh sáng của sự việc đó, liệu anh có cơ sở để nghĩ rằng chính ông ta gửi bộ đồ mổ đến cho ta chăng?

– Nói chung thì chúng ta có sơ sở để nghi ngờ rằng ông ta biết ai làm điều đó.

– Vậy thì có thể Công tuớc Risa sẽ là chìa khóa để làm sáng tỏ về người đàn bà có bộ mặt sẹo.

– Hoàn toàn có thể, Watson. Tuy nhiên tìm thấy chìa khóa và xoay được nó trong ổ khóa là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

– Cần phải thừa nhận là tôi không thể đoán ra sơ suất thứ hai của ông ta là ở chỗ nào.

– Anh có nhớ việc trong khi có mặt Công tuớc Risa tôi đã đánh rơi chiếc hộp không? Và việc ông ta đã nhã nhặn tỏ sự giúp đỡ khi nhặt lại các thiết bị mổ?

– Có, nhưng sao?

– Anh có thấy ông ta đã đặt một cách vững tin từng thiết bị vào đúng chỗ lõm của nó, không sai tí nào.

– Quả thực vậy.

– Còn bây giờ, khi anh đã nhớ lại tất cả, anh có bổ sung thêm một thông tin nào nữa không?

– Mặc dù Công tuớc Risa nói chắc rằng ông ta không có kiến thức và kinh nghiệm gì trong phẫu thuật, nhưng ông ta đã quá quen thuộc với các dụng cụ mổ xẻ.

– Chính vậy. Sự kiện này ta cần đưa vào hồ sơ tư duy trong các theo dõi tiếp tục. Chúng mình đến nơi rồi, Watson. Mycroft đang chờ tôi và anh.

Câu lạc bộ “Diogenes”!… Tôi nhớ về nó khá rõ mặc dù mới ở gian phòng khách lặng lẽ của nó mỗi lần, khi Mycroft xếp lên vai Sherlock Holmes công việc của người phiên dịch Hy Lạp[7], mà tôi đã có vinh dự làm thỏa mãn không ít người đọc về những công việc của anh bạn thám tử tài hoa.

[7] Phiên dịch Hy Lạp: Đó là môt câu chuyện khác của Conan Doyle.

Câu lạc bộ “Diogenes” do những người tìm cách lánh xa cảnh ồn ào của thành phố lập nên, và cũng không bao gồm rộng rãi các thành phần. Đây là một căn phòng sang trọng với các ghế bành mềm mại, một nhà bếp tuyệt vời và mọi thứ tiện lợi khác cho cá nhân. Điều lệ của Hội rất chặt chẽ và được theo dõi sát sao. Nó không nhằm để xã hội hóa Câu lạc bộ mà hạn chế nó. Không được phép chuyện trò ồn ào ở Câu lạc bộ này, ngoại trừ một căn phòng rộng rãi cho khách vãng lai, mà chúng tôi đang đi qua một cách lặng lẽ.

Theo đặc điểm chung, các thành viên của Câu lạc bộ không cho phép người nọ được chú ý đến người kia chút gì. Người ta kể về một trường hợp như sau (theo tôi họ cũng nhằm mục đích kiếm tiền): một hội viên của Câu lạc bộ bị chết đột ngột – về sau biết rõ là do đau tim – mà người ta chỉ biết được mãi khi có một hội viên khác, đồng nghiệp với ông ta nhận thấy ở tay kẻ bất hạnh giữ tờ báo “Times” ấn hành từ ba hôm truớc!

Mycroft Holmes chờ chúng tôi ở căn phòng giành cho các vị khách. Hai anh em hình như không vội vàng vào việc, mà vì nó chúng tôi đến đây. Mycroft là một người cao, bệu với bộ tóc bao dày dặn và khuôn mặt nghiêm khắc – ít nét giống Sherlock Holmes. Ông ta đưa tay và thốt ra:

Sherlock! Chú trông khá lắm! Có lẽ việc đi đó đi đây khắp nuớc Anh và sang lục địa có lợi cho sức khỏe của chú đấy.

Chìa bàn tay nặng nề cho tôi Mycroft nói:

– Bác sĩ Watson, tôi nghe tin anh đã thoát ra khỏi taySherlock và đã cuới vợ rồi. Hi vọng là hắn không bắt cóc anh lần nữa chứ?

– Tôi rất hạnh phúc trong việc cưới vợ – Tôi nói rõ để ông anh của Holmes biết – chả là lúc này vợ tôi đang đến thăm chơi ở nhà bà cô.

– Và cánh tay dài của Sherlock đã lập tức chộp lấy anh!

Mycroft cười niềm nở. Mặc dù với tính ở ẩn của mình, ông ta có được khả năng đáng ngạc nhiên để làm cho người tiếp chuyện không bị khó xử. Ông ta đón chúng tôi ở cửa và bây giờ đưa chúng tôi tới cửa sổ rộng, quay ra một trong những phố đông người của London. Tôi dõi theo việc hai anh em đứng cạnh nhau nhìn qua cửa sổ.

– Tôi không ghé vào căn phòng này từ ngày chú đến chỗ tôi lần cuối, Sherlock ạ! Nhưng dãy phố hầu như không có gì thay đổi, – ông anh của Holmes nói – hệt như mới thấy nó hôm qua.

– Nhưng dầu sao – Sherlock Holmes lầm bầm – cũng có thay đổi. Các gian kế cũ đã bị quên đi, cái mới lại nảy sinh.

Mycroft chỉ tay:

– Chú hãy nhìn hai nhân vật ngồi cạnh lề đường kia. Liệu họ có đang suy tính chuyện gì xấu không?

– Anh định nói về người kéo đèn đường và người kế toán phải không?

– Chính họ đấy.

– Tôi không nghĩ là thế. Người kế toán đang an ủi tay kéo đèn đường mới bị thải hồi.

– Vẻ như thế. Tay kế toán viên chắc là đã tìm được chỗ làm khác, nhưng sau đó lại nhanh chóng mất nó và đang đứng đường.

Tôi không kìm được lâu hơn và cắt đứt câu chuyện của hai anh em.

– Khoan đã, khoan đã nào! – Tôi nói, bất đặc dĩ phải lặp lại câu phản đối thường lệ của mình – nói thế thì qua quắt thật!

– Watson, Watson – Mycroft nói với vẻ trách cứ – Tôi không nghĩ rằng anh lại tỏ ra cận thị đến vậy sau chừng ấy năm cộng tác với Sherlock. Chẳng lẽ ở khoảng cách như thế này mà anh không nhìn thấy các vết mực – màu đỏ và đen – trên ngón tay của một trong hai người đang nói chuyện với nhau kia à! Mà đó chính là đặc điểm chỉ ra nghề nghiệp của một kế toán viên.

– Hãy chú ý thêm – Holmes em cũng xen vào – đến vết mực trên cổ áo của ông ta, nơi vải hay chạm vào ngòi bút, và cả trên bộ quần áo tuy nhàu nát, nhưng cố tỏ ra vẻ con người chững chạc.

– Chẳng lẽ từ các đặc điểm ấy mà còn khó đưa ra kết luận lắm sao, Watson thân mến – Mycroft nói thêm với giọng ngọt xớt luôn luôn làm tôi thấy cáu bẳn – anh ta là người luộm thuộm cả trong công việc lẫn đời sống, không giữ được chỗ làm nào lâu dài.

– Về việc đó còn có chứng cớ ở tờ báo thò ra ngoài túi áo khoác, đang mở ở trang đăng thuê người làm. Từ đó có được kết luận: anh ta không có việc làm – Holmes nói thêm.

Tôi giơ hai tay lên trời:

– Xin đầu hàng, như mọi khi! Nhưng còn nguời đang nói chuyện với anh ta là nhân viên coi đèn đường, chắc là dễ dàng nhận thấy phải không?

– Các dấu hiệu của người ấy mang tính kĩ thuật hơn – anh bạn Holmes của tôi nói – anh hãy nhìn lên ống tay áo bên phải của ông ta, ở phía trong, bắt đầu từ cổ tay áo trở lên vải bị cọ đến mức bạc phếch.

– Dấu hiệu không thể lầm của nguời kéo đèn – Mycroft nói.

– Trong khi giơ cây sào để đốt đèn cháy bằng hơi ga – Holmes giải thích – ông ta thường xuyên cọ phần cuối cây sào vào tay áo đó. Hết sức đơn giản, Watson!

Trước khi tôi kịp đáp lại thì trạng thái của Holmes đã thay đổi và anh ta cau mày, quay sang phía tường đối diện.

– Tôi chỉ mong vấn đề mà tôi đang giải quyết cũng dễ dàng giải quyết như thế. Chính nó dã đưa tôi đến đây, anh Mycroft.

– Hãy bày các chi tiết ra – ông anh của Holmes đáp với nụ cười – Anh không muốn phí thời gian.

Hai mươi phút trôi qua, sau đấy chúng tôi ngồi yên vị trên ghế bành và im lặng. Mycroft phá vỡ trạng thái này:

– Bức tranh đã được họa khá rõ nét Sherlock ạ, trong giới hạn có thể của nó. Nhưng anh nghĩ rằng chú có đủ khả năng tự giải quyết vụ này.

– Không nghi ngờ gì, nhưng thời gian ít quá. Cần phải bằng mọi giá đình chỉ ngay tội ác. Anh có thể chỉ ra được một chi tiết mà nhờ nó tôi có thể rút ngắn được vài ba ngày.

– Vậy thì ta sẽ liệt kê chính xác những gì chú đã rõ hay đúng đắn hơn là những gì chú chưa rõ. Trong tay chú hoàn toàn không có chuyện gì là không giải được.

– Tất nhiên rồi.

– Và dẫu sao chú cũng đã sờ thấy điều gì. Chẳng phải vô cớ mà có cuộc công kích nguy hiểm vào chú và Watson. Chỉ cần chú không cho đó là sự trùng hợp tình cờ.

– Không thể như thế!

– Tôi cũng không nghĩ thế – Mycroft kéo vào tai mình – tất nhiên chẳng cần thông minh gì lắm để biết Pior là ai.

– Có lẽ vậy – Holmes đáp – Anh ta là con trai thứ hai của công tuớc Sairx.

– Về các chấn thương mà Michel đã bị thì có thể ông bố không biết. Nhưng Công tuớc Risa tất nhiên biết là Michel đang ở trại tế bần. Ông ta, không còn nghi ngờ gì nữa, đã nhận ra em trai của mình.

– Chắc chắn là Công tuớc Risa đã không nói hết mọi chuyện – Holmes nói.

– Tay này làm tôi lưu tâm. Chiếc áo choàng bác ái là màn che phủ tuyệt diệu cho các mưu đồ độc ác. Hoàn toàn có khả năng là chính Risa lưu tâm đến chuyện để Michel nằm duới vòng bảo trợ của bác sĩ Meray.

– Cũng như thương tật mà em hắn phải gánh chịu – Holmes cau có bổ xung.

– Có thể lắm, nhưng chú cần phải có được các tư liệu còn thiếu của vấn đề khó giải này, Sherlock.

– Thời gian, anh Mycroft, thời gian! Vấn đề của tôi là thế. Tôi cần phải nhanh chóng tìm được đầu sợi chỉ để có thể gỡ cuộn này ra.

– Anh cho rằng chú phải bằng cách này hay cách khác bắt Risa phải lộ mặt.

Đến đây thì tôi xen vào:

– Cho phép tôi ra câu hỏi

– Cứ nói đi Watson. Chúng tôi hoàn toàn không định phế bỏ anh khỏi cuộc điều tra

– Tôi ít có gì giúp được các anh, nhưng tôi nghĩ rằng nhiệm vụ chính của chúng ta là phát hiện ra Kẻ mổ bụng. Vậy nên tôi hỏi: các anh có cho rằng chúng ta đã gặp mặt với kẻ giết người chưa? Có xác định rằng Kẻ mổ bụng là một tên nào đó trong số người ta đã gặp?

Sherlock Holmes mỉm cuời:

– Anh đã có đề cử viên cho nhân vật đáng kính ấy chưa, Watson?

– Nếu như tôi bắt buộc phải chọn lựa thì tôi sẽ dừng ở tay đần độn. Nhưng phải thừa nhận là tôi không thể nào lại nghĩ được rằng có thể hắn là Michel Sairx.

– Trên cơ sở nào anh tuyên án như thế về hắn?

– Tôi e rằng chưa có gì cụ thể cả… Nhưng tôi không thể quên cảnh tuợng đã chứng kiến khi chúng ta rời nhà xác ở đường Montangoo. Nếu anh nhớ việc bác sĩ Meray ra lệnh cho “Pior” đậy thi thể người bất hạnh. Việc tay ấy làm không có gì đặc biệt nhưng nhìn động tác của hắn, tôi thấy gai khắp người.

Lặng im một lát, trong khoảng thời gian này hai anh em ngẫm nghĩ các ý kiến bày tỏ của tôi. Sau đó Mycroft nói một cách nghiêm túc:

– Một suy xét hoàn toàn phù hợp, Watson. Tôi chỉ có thể nhận xét rằng, khó mà xác định được việc anh dựa trên hành động cụ thể nào, để giải thích kết quả phân tích. Tuy nhiên sự ghê sợ tự nhiên theo linh tính của anh, có thể còn giá trị hơn bất kì logic nào của chúng tôi.

– Ý kiến của anh, tất nhiên đáng được lưu tâm – Holmes nói.

Tuy vậy tôi có cảm tưởng, là cả anh cả em đều không đặt ý nghĩa gì to lớn vào các phát biểu của tôi, mà chỉ do hai người muốn làm tôi dễ chịu mà thôi.

Mycroft nặng nhọc đứng lên với thân hình nặng nề.

– Chú cần phải thu thập tư liệu nhiều hơn nữa, Sherlock ạ.

Holmes xiết chặt hai bàn tay.

Tôi có ý nghĩ rằng, trong suốt cuộc gặp gỡ kéo dài với Mycroft, em ông ta không giống với Sherlock Holmes năng động, tự tin vào mình mà tôi đã biết. Tôi bắt đầu suy nghĩ để tìm nguyên nhân của nó thì bỗng nghe thấy Mycroft khẽ nói:

– Anh biết chuyện gì là căn nguyên sự lề mề đắn đo của chú. Chú cần chấm dứt chuyện đó. Chú quá chủ quan trong việc này.

– Tôi không hiểu anh nói về chuyện gì – Holmes nói khá lạnh lùng.

– Năm tội ác quái đản nhất của thế kỉ đã xảy ra mà có thể số lượng đó còn tăng lên. Nếu như chú bắt tay vào việc này sớm hơn, thì đã có thể ngăn chặn một số vụ trong đó. Đấy là điều chú đang day dứt. Ý thức về lỗi lầm có thể làm cùn cả trí thông minh lớn lao nhất chăng nữa.

Holmes không có gì để phản bác. Bạn tôi gật đầu một cách sốt ruột và nói:

– Ta đi thôi, Watson. Trò chơi đã bắt đầu, chúng ta cần phải lùa được con thú.

– Mà là thú tinh ranh đấy – Mycroft nói với sự thận trọng rõ ràng.

Sau đó ông ta còn nói thêm:

– Sherlock, hãy tìm người phụ nữ mặt sẹo. Đồng thời cũng tìm một mắt xích còn thiếu của chú – vợ của Michel Sairx, cô nàng làm cái nghề tồi tệ. Điều đó nói lên gì nhỉ?

Holmes cáu kỉnh nhìn ông anh:

– Anh quả thực nghĩ rằng tôi đã mất khả năng tư duy rồi à, Mycroft? Tất nhiên đó có nghĩa là anh nói, chỉ về một người đàn bà mà thôi.

Đến đây thì chúng tôi rời câu lạc bộ “Diogenes”.

PHÁI VIÊN CỦA ENLERI

TIẾN HÀNH ĐIỀU TRA

Quả chuông ở cửa có dạng một nụ hồng với mấy chiếc lá bằng ngà voi. Grant Ame lấy sức ấn vào nút và một người đẹp xuất hiện trong chiếc áo veston buổi tối màu xanh lá cây ngoa ngoắt.

– Hello, Mezor!. Ta không ở xa nhau và tôi có mặt đây rồi.

Cô gái tuơi tỉnh. Bộ mặt dài thưỡn vẻ quí tộc của chàng trẻ tuổi, gợi lên cho cô các ý nghĩ dễ chịu về sự giàu có của anh ta.

– Thế nên anh quyết định ghé vào. – Cô ta thốt lên cũng bằng giọng trang trọng như thế và mở toang cánh cửa, đến mức làm nó va bộp vào tường.

Grrant thận trọng tiến vào.

– Chị ở đây có chiếc tổ ấm cúng quá.

– Một căn phòng bình thường của một cô gái lao động. Tôi đã sục tìm khắp Ixed Xaid, có nghĩa là đã tìm khắp nơi mãi cho đến khi tìm được căn phòng này. Đắt ghê gớm nhưng vì tôi không thể sống ở đâu khác ngoài Ixed.

– Tôi không biết được cả việc chị nghĩ đến chuyện đi làm.

– Thế sao nữa nào. Tôi là cố vấn. Anh uống Wisky nhé?

“Một thám tử cần phải ép đến cùng nếu như anh ta muốn moi một điều gì” – Grrant nghĩ bụng.

– Thế chị làm cố vấn ở đâu?

– Ở phân xuởng quảng cáo trong nhà máy.

– Tất nhiên là trong nhà máy của bố chị?

– Tất nhiên.

Mezor Sort vốn là con gái của ông chủ “Hãng giày mỹ lệ Sort”, nhưng món của hồi môn hậu hĩ của cô nàng sẽ phải phân chia với ba anh em trai và hai chị gái nữa. Cô ta hất cái đầu tóc vàng xinh xắn khi đưa cho Grrant cốc Wisky có xô – đa.

– Thế nhà máy ở đâu nhỉ?

– Ở Iove.

– Chị vẫn đi đến đó?

– Ngốc ạ! Ở đây có văn phòng nhà máy trên lộ Park.

– Trẻ con thật. Chị làm tôi kinh ngạc đấy. Tôi trình diện truớc chị với một vai trò hoàn toàn khác cơ. Chị ưng đọc lọai văn học gì nhỉ?

– Anh sao thế, đùa đấy à?

Grrant nhìn quanh phòng. Không đâu có cuốn sách nào, cũng không thấy tạp chí nhưng nói cho cùng thì các thứ đó cũng chẳng nhất thiêt phải có.

– Tôi lại nghĩ là chị đọc sách ghê lắm, là con mọt sách như người ta thường nói.

– Làm chuyện đó trong thế kỉ này và trong những ngày này của tôi và anh ấy à! Tôi muốn biết, lấy đâu ra thời gian để đọc sách được nhỉ?

– Nhưng có thể giật ra một ít thời gian ở bất cứ chỗ nào.

– Cũng có đọc tí chút. Ví dụ như “Tình dục và hôn nhân không giá thú…”

– Riêng tôi thì hay lục lọi các sách trinh thám. Ví dụ như “Patro Braun, giáo chủ Kusin…”

Grrant chăm chú theo dõi phản ứng của cô gái – Một con lợn bột cũng dõi theo cô chủ ra chuồng thăm nó như thế.

– Tôi cũng thích đọc trinh thám.

– Đôi lúc tôi đọc cả triết học – Grant nói với vẻ khiêu khích – Berton, Sherlock Holmes.

– Một trong các vị khách, anh có nhớ không, trong tối vui gần đây nhất, là chuyên gia về mốt đấy.

Nỗi chán nản ập vào Grant. Anh ta nhanh chóng thay đổi chiến thuật.

– Mà hôm đó bộ bikini trên người chị diễn cảm hết mức. Lóa mắt đấy!

– Tôi rất vui vì anh thích nó, bạn đáng mến ạ. Anh dùng Wisky nữa chăng?

– Thôi, cám ơn – Grant nhỏm lên – Thời gian trôi vùn vụt, tôi phải đi đây.

Cô gái cụt mọi hy vọng.

Chàng lêu lổng giàu có ngồi phịch xuống đệm lái chiếc xe “Jaguar” của mình.

Tài năng bẩm sinh của “thám tử” này thì cả Kuin lẫn Holmes cũng chịu!

Trong lúc đó thì có vật gì đè vào mũi Enleri làm nhà thám tử nghẹt thở. Anh ta thấy đó là bản ghi chép mà mình đã đọc truớc khi ngủ. Enleri ngáp dài, quăng cuốn vở xuống sàn và ngồi dậy, tì khuỷu tay vào đầu gối, ngái ngủ.

Nhìn bản ghi chép nằm duới sàn một lát.

Anh ta cúi xuống nhặt nó lên.

Lại đọc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN