Chuyện Khuya - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Chuyện Khuya


Chương 49


Ánh nến trên bàn làm căn phòng dưới tầng hầm sáng lên. Bất kể tình huống nào, tộc ma cà rồng đều muốn phải đúng điệu; bên cạnh giá nến là một bình hoa nhỏ, được ánh nến chiếu trông uỷ mị điệu đàng.

“Ngươi là bạn đời của Đồ An?”

Gaspar dùng câu nói đó để mở màn, Kiều Dĩ Sa ung dung tiếp chiêu.

“Không sai, chính tại hạ. Ta khuyên các ngươi mau thả ta ra, còn không đợi A Sâm tìm đến cửa thì sẽ cắn chết hết cả lũ các ngươi.”

Gaspar bình tĩnh mím cặp môi mỏng của y.

“Ngươi có biết vì sao tộc ta muốn bắt hắn không?”

Kiều Dĩ Sa: “Đương nhiên là vì ganh ghét với sắc đẹp của chàng.”

Gaspar: “Không sai, ta muốn tạo nên một sự việc vĩ đại, liên quan đến tương lai của tộc ma cà rồng.”

Ánh nến quý phái nhảy nhót, hai người cứ thế mà ông nói gà bà nói vịt.

“Tao cảnh cáo chúng mày lần chót, thả tao ra.”

“Cách làm việc của cái lão Mạc Lan kia luôn mềm mỏng thiếu dứt khoát, đợi đến lúc lão nghĩ ra biện pháp chu toàn thì Đồ An đã sớm đi gặp thượng đế rồi.”

“Hiện giờ mà mày thả tao ra thì tao có thể rộng lượng không chấp nhặt với tiểu nhân, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Rõ ràng lão biết nguồn sức mạnh của Đồ An đến từ tim, tộc ta lại đầy đủ kỹ thuật để có thể chuyển tim hắn lên cơ thể của người trong tộc ta, nhưng lão nhất định không ra tay.”

“………”

“Lão ta thích hợp làm lãnh đạo của hiệp hội bảo vệ động vật hơn là làm ma cà rồng. Cái kiểu yếu mềm như phụ nữ đó của lão thật khiến người ta buồn nôn.”

“………………………”

Kiều Dĩ Sa không nói nữa. Gan thỏ đế của cô bắt đầu run.

“Có điều…….” Gaspar hơi đổi đề tài, nói: “Ngươi xuất hiện thì hình hình liền thay đổi. Ngươi hạ thấp độ phức tạp của sự tình, hiện giờ tộc ta có thể có thêm cách để thực nghiệm.”

Y liếc Alfonso.

“Ta nghe nói người sói là một sinh vật vô cùng trung thành với bạn đời.”

“Đúng là như vậy.”

“Quyết định chọn một người rồi thì sẽ không thay đổi nữa.”

“Phải.”

“Thật không sao tin nổi.” Gaspar lắc lắc đầu, “Một giá trị quan quá đỗi cổ hủ lạc hậu.”

Kiều Dĩ Sa mích lòng.

“Nói vậy mà nói được à? Chung thuỷ từ đầu đến cuối, không hiểu hả? Ai cổ hủ? Ai lạc hậu?”

Gaspar: “Lũ các ngươi chưa gì mà đã đầy hơi thở của người chết.”

Kiều Dĩ Sa phì cười.

Alfonso cười nói: “Người sói khác với ma cà rồng, không có sự sống vĩnh cửu, trước khi họ kịp chán nhau thì đã phải từ biệt nhau rồi.”

Gaspar vắt chéo chân, hai bàn tay đan nhau đặt trên đầu gối, nhìn Kiều Dĩ Sa.

“Tại sao hắn lại chọn ngươi nhỉ?”

Kiều Dĩ Sa cười lạnh: “Tại tao thánh thiện xinh đẹp.”

Gaspar: “………..”

Kiều Dĩ Sa tiến tới hai bước, một tay chống lên bàn, rũ mắt nhìn Gaspar.

“Mày đừng hòng giờ trò với cậu ấy, làm tổn thương đến linh hồn bất diệt thì chúng bay sẽ gặp quả báo.”

Gaspar cười nhạt.

Nụ cười của y và Mạc Lan có điểm tương tự nhất quán, rất đẹp, cũng rất lạnh. Nhưng y không mang vẻ mong manh như Mạc Lan, y cứng cáp hơn nhiều, trong nụ cười mang vẻ ngạo mạn và truỵ lạc của giới quý tộc thời trung cổ.

“Cho nên ta mới nói, sự xuất hiện của ngươi đã hạ thấp độ phức tạp của sự việc. Kiếp trước Đồ An cả đời chưa cưới gả, tộc ta vẫn tưởng rằng vai trò của hắn thuộc loại tu hành khổ hạnh, nào ngờ đến kiếp này tự dưng được khai sáng.” Gaspar dịu dàng nói, “Này cô bé, hãy nhìn ta.”

Ma cà rồng cổ có sức mê hoặc lòng người, Kiều Dĩ Sa sơ ý liền bị rớt ngay vào giữa vùng xoáy, cô khẽ đáp: “Gì…….”

Gaspar giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài nâng cằm của cô, nói với vẻ hứng thú, “Ngươi cũng biết linh hồn của Đồ An là bất diệt, hắn sẽ không “chết,” một ngày nào đó hắn sẽ quay lại, mà đến khi đó thì ngươi đã sớm không còn trên dương thế.”

Cũng có lý.

“Tộc ta có thể giúp ngươi.”

“Ý là gì……”

“Từ một góc độ mà nói, tộc của ta cũng bất diệt.” Hai tay của Gaspar vuốt ve má Kiều Dĩ Sa. “Chỉ cần ngươi làm ma cà rồng, thì có thể mãi mãi ở bên hắn.”

Gaspar ra hiệu bằng mắt với Alfonso, Alfonso lặng lẽ đứng lên, đến đứng sau lưng Kiều Dĩ Sa. Lão ta niệm chú, tìm cách để khống chế ý thức của Kiều Dĩ Sa.

Đầu của Kiều Dĩ Sa nặng nề, cô cảm thấy có điểm gì đó không ổn, nhưng không sao tỉnh táo để suy nghĩ được.

“Ta có thể chuyển hoá ngươi, tuy rất phiền phức…….. Ngươi là Vu tộc, ta cần phải gột sạch ma lực của ngươi trước, rồi sau đó mới chuốc sức mạnh của ta cho ngươi.” Giọng nói của Gaspar vang vọng trong đầu cô. “Đã rất lâu rồi ta chưa làm chuyện hao tổn sức lực như thế này, nhưng ngươi đáng giá.”

Y nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của Kiều Dĩ Sa, thân mật dán sát lên cổ của cô.

“Nếu ta chuyển hoá ngươi, ngươi và ta sẽ thành thân thiết gần gũi không tách lìa ra được nữa, mà con của ngươi……. đứa trẻ sẽ tạo nên lịch sự cho tộc ma cà rồng ấy, chính là dòng máu trực hệ của ta, ta sẽ mang một địa vị không thể lung lay được trong tộc.”

Hai tay của Alfonso đặt hai bên tai của Kiều Dĩ Sa, theo sức mạnh của chú thuật tiến sâu, thì tai của Kiều Dĩ Sa cũng dần dần bị ù đi, thần trí rơi vào hôn mê.

Ngay lúc đó, chợt vang lên âm thanh lanh lảnh.

“Gâu! Gâu gâu gâu!”

???

Một chú chó cỏ màu vàng đang đứng ngay ngưỡng cửa cầu thang phía trên lầu, hai chân trước đang bấu xuống sàn, trợn mắt nhe răng như đang muốn nhắc nhở cô nữ phù thuỷ đã bị lạc lối, ra sức sủa như điên về phía Kiều Dĩ Sa.

Sức tập trung của Alfonso bị ngắt, chỉ một khắc ngắn ngủi đã đủ để Kiều Dĩ Sa bừng tỉnh.

Tỉnh xong đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Gaspar ghì chặt lấy vai cô, tức giận gọi: “Carla!”

Carla lập tức xuất hiện, muốn bắt chú chó cỏ nọ, chú chó phản ứng nhanh nhẹn, xoay đầu chạy biến. Tầng 1 là quán rượu, đầy khách từ các quốc gia khác nhau, chen chúc chật chội, Carla bị kẹt đường, chú chó cỏ thừa cơ chạy thoát ra ngoài, đứng giữa đường tru ỏm tỏi. Thoắt chốc tất cả mọi con chó khác ngoài đường cùng với mèo và chim chóc trên trời đều cùng nhau cất tiếng, tất cả mọi âm thanh có thể nghe được, cùng với âm thanh không nghe được hoà vào nhau thành một mạng lưới khổng lồ, tràn về phía Tây Bắc.

Trong căn phòng dưới tầng hầm, Gaspar cũng nghe thấy được từng đợt chó tru inh ỏi, Alfonso đăm chiêu nói: “Không ổn lắm, chúng ta đi thôi.”

“Buông tao ra!” Kiều Dĩ Sa biết Hồng Hựu Sâm đang đến tìm cô, vùng vẫy dữ dội hơn. Alfonso rũ chiếc áo choàng màu đỏ trước đó ra, trùm lên cô. Kiều Dĩ Sa dùng kinh nghiệm bị úm thuốc hôn mê lần trước, kịp thời nín thở. Cô cũng giả bộ mềm oặt người, bị Gaspar bế lên.

“Rời đi trước đã.”

*

Trăng lên cao.

Thế giới vừa tĩnh mịch vừa u tối.

Cậu có thính lực mạnh mẽ nhất trên thế giới, đấy là sức mạnh mà thiên nhiên ban cho cậu, khi cậu chăm chú lắng nghe, cậu có thể nghe được gió núi thổi lay cánh tuyết liên, cậu có thể nghe được tiếng lông vũ mềm mại cạ vào nhau của chim muông, cậu có thể nghe được tiếng mầm non đội đất trồi lên, và tiếng cá thở ra. Tất cả mọi vật trong thiên nhiên đều cộng sinh với cậu.

Giữa âm thanh ầm ĩ của động cơ máy bay, cậu mở mắt.

Mạc Lan nhìn cậu: “Có động tĩnh à?”

Hồng Hựu Sâm gật đầu. Mạc Lan gọi Bì Hàn đến, nói với Hồng Hựu Sâm: “Ngài nói cho anh ta nghe sơ sơ vị trí, chỉ cần phương hướng cụ thể là Bì Hàn có thể dò ra dấu vết của Alfonso.”

Hồng Hựu Sâm chỉ về phía Đông Nam, nói: “Chắc hướng này.”

Bì Hàn phất tay, mở ra mặt gương nước, mặt gương vẫn lặng lờ giữa máy bay đang chòng chành.

“Nếu mà là hướng này, Nepal, Bangladesh, Miến Điện, Lào, đều nằm trong khả năng.”

Mạc Lan vắt chéo hai chân trong ghế ngồi, lặng lẽ nói: “Nếu Đồ An có thể cảm ứng được thông tin, thế thì khoảng cách có lẽ không xa lắm, ta đoán bọn họ đang ở ngay Nepal. Con người của Gaspar ta rất rõ, theo chủ nghĩa hưởng thụ, y tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chịu tội mà ngủ lại ở giữa rừng thiêng nước độc, hẳn là sẽ dừng chân trong thủ đô.”

“Kathmandu?” Tu cầm một chiếc laptop trong tay, không ngừng gõ, nói: “Tôi đã tra ra được chuyến đi này họ mang theo một chiếc airbus, cùng với một chiếc Bell 430 nguỵ trang.”

Mạc Lan cười nhạt: “May sao ta đã nhìn xa, chọn chiếc máy bay nhanh nhất chạy tới.” Ông ta đứng lên, nói với Hồng Hựu Sâm, “Ngài không cần phải lo lắng, bọn họ có chạy cách nào cũng vô hiệu.” Tay của ông ta đặt lên vách của máy bay, một làn sức mạnh vô hình bao trùm lấy máy bay, tiếng của động cơ lập tức trở nên nhanh hơn hẳn.

Ông ta tự hào giới thiệu: “Chiếc máy bay này là một chiếc Concorde tốc độ âm thanh đã được tân trang, tốc độ cao nhất có thể lên đến 2,400 cây số mỗi giờ, thân máy bay đã được Bì Hàn đặt chú thuật vô hình, chúng ta để nó thả tốc thì có thể đuổi kịp họ trong chốc lát.”

Văn Bạc Thiên hơi nghiêng đầu khẽ thì thầm với Tu: “Từ sau khi Đồ An thức tỉnh, ông ta cứ như là đang bợ đít người ta không bằng.”

Tu liếc mắt: “Cậu có tin là tôi vứt cậu thẳng xuống ngay bây giờ không?”

Văn Bạc Thiên bĩu môi.

Bì Hàn nhíu chặt mày, chăm chú nhìn chiếc gương nước, nói: “Bọn họ càng lúc càng gần chúng ta, hình như là bọn họ đang bay về phía Tây.”

Tu tiến lên nửa bước, nói: “Chủ nhân, ngài Đồ An.”

“Phì.” Văn Bạc Thiên bụm miệng, “Ngài Đồ An…….”

Tu: “Chiếc máy bay của bọn họ đỗ lại ở New Delhi, rồi dùng trực thăng đã được ngụy trang để nhập cảnh. Hướng đi hiện giờ rất có khả năng là muốn quay về lại máy bay ở New Delhi, chắc chúng ta có thể chặn họ lại ở giữa đường.”

“Không phải.” Bì Hàn chợt lên tiếng, “Bọn họ đã đổi phương hướng, có thể là Alfonso đã đánh hơi ra được chúng ta đang đuổi theo.”

“Chạy đâu cũng vô ích, khả năng của phương tiện quá chênh lệch.” Mạc Lan phủi phủi áo, dịu dàng cười với Hồng Hựu Sâm. “Ngài đừng lo, uống ly trà trước đã, sắp sửa gặp bọn họ ngay đây thôi.”

……

Cú nín thở lần này suýt nữa làm Kiều Dĩ Sa chết ngộp.

Gaspar chỉ lo chạy, không để ý đến cô. Bọn chúng cho rằng cô đã ngất, leo lên trực thăng thì quăng cô ra sau máy bay. Vài con ma cà rồng hộ vệ che trước người cô, cô lén thò mũi ra để thở. Trực thăng đậu trên nóc nhà trọ, Carla lái máy bay, Gaspar ngồi ở ghế phó lái, Alfonso ở cách Kiều Dĩ Sa không xa lắm, đang thi triển chú thuật. Mọi người thảo luận chuyện gì đó bằng tiếng Ý, giọng điệu vô cùng lo lắng. Cô biết bọn chúng đang lo chuyện gì…….

A Sâm đã đến.

Cô biết chắc cậu đã đến, cách chú chó cỏ kia sủa toát ra phong thái của cậu. Kiều Dĩ Sa bắt đầu kích động. Cảm thấy được khích lệ thêm vạn phần, đổi tư thế nằm nghiêng cho thoải mái. Do Alfonso đang lo tập trung vào chú thuật, thuật phong bế trên người cô cũng dần dần lỏng lẻo, ma lực quay về, cô bắt đầu điều chỉnh trạng thái. Có hậu thuẫn, tính nhỏ nhen của cô cũng nổi lên. Cô nhất định phải cho chúng nó biết tay.

Nhớ trước đây Mạc Lan đã từng nói với cô cách năm xưa mẹ cô xử lý đức ông chồng mặt kiểng của bà, cô quyết định học theo. Bên ngoài trời đổ mưa lớn, môi trường cho máy bay bay không được tốt, rung lắc dữ dội, cánh quạt của trực thăng quay ầm ầm. Cô lại liếc mắt nhìn Gaspar và Alfsonso, sắc mặt của chúng đều rất căng thẳng, tập trung hết vào việc nghiên cứu đường đi. Cô bắt đầu lặng lẽ niệm chú……….

Phút giây nóng bỏng của đêm nọ như đã đả thông được hai mạch Nhâm, Đốc cho cô, cô vui mừng phát hiện, độ lưu loát chú ngữ của mình đã được nâng cao hẳn lên. Bên dưới chiếc máy bay trực thăng nơi không ai nhìn thấy, chú thuật hư vô âm thầm phát triển, một vật trong suốt như thạch rau câu xuất hiện, chậm rãi nở ra, bọc lấy thân chiếc trực thăng. Bên ngoài máy bay mây mù bao phủ, sấm chớp đùng đùng, mưa không ngừng trút, không ai để ý đến sự thay đổi ngoài cửa sổ. Cô không bít lối cánh cửa sổ gần phía mình nhất.

Tiếng cãi vã giữa Gaspar và Alfonso mỗi lúc một dữ dội, tạp âm xung quanh cũng rất ồn, bọn chúng phải gào lên mới có thể nghe rõ nhau. Kiều Dĩ Sa nhìn chằm chằm cửa kính, bên ngoài sấm và mưa càng lớn hơn, bầu trời màu xám xịt giăng đầy điềm dữ. Cô giữ sức chờ thời cơ, chuẩn bị cho cuộc tấn công cuối cùng.

………

Ở phía sau, cách chiếc trực thăng chưa đến 100km, một chiếc máy bay khác đang nhanh chóng rượt đến gần.

Máy bay hàng không bay cao hơn máy bay trực thăng trên 4000m, hai bên ai nấy lo cắm đầu bay, lúc tiến vào phạm vi 20km, máy bay của Mạc Lan bắt đầu hạ tốc độ.

“Gần hơn nữa thì chúng ta có thể đàm phán với bọn họ.” Ông ta nói với Hồng Hựu Sâm, “Họ đã không còn đường lui. Gaspar tính trăm ngàn cách vẫn không ngờ được ngài đã thức tỉnh, bọn họ bị công cốc. Ngài yên tâm, cứ giao hết việc đàm phán cho tôi.”

Hồng Hựu Sâm nhìn chằm chằm màn đêm vô tận ngoài cửa sổ, cặp mắt màu vàng óng của cậu trong làn mưa trông như đom đóm giữa minh giới. Không lâu sau đó, cậu đứng lên.

“Mở cửa.”

Mạc Lan: “?”

“Mở cửa.” Cậu lặp lại.

Sau khi Mạc Lan đực mặt độ 2 giây, ông ta vẫn làm theo lời cậu. Cửa máy bay được mở ra, gió thổi thốc vào. Văn Bạc Thiên lại không đứng vững được, bám chặt lấy Tu như khúc gỗ cứu mạng.

Mạc Lan: “Ngài đang định…….?”

Hồng Hựu Sâm: “Không cần đàm phán, tôi sẽ giết chết chúng, sau đó cứu cô ấy về.”

Mạc Lan mím môi: “Phải……. thẳng tay vậy sao?”

“Phải.”

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì ông cụ nhà ngài là luật sư?”

“Bọn chúng không phải người sống, ai sinh lão bệnh tử được thì mới là người sống, tôi giết chúng không phạm pháp.”

“……..”

Văn Bạc Thiên thò cái đầu xinh xinh từ sau vai của Tu.

“Đau nha cha nội, máy bay bên này cũng toàn ma cà rồng đấy.”

Hồng Hựu Sâm vẫn không đổi sắc mặt, nói tiếp: “Chúng đang ở ngay phía trước đấy thôi, chiếu theo tốc độ và khoảng cách này, bây giờ nhảy là vừa.” Cậu bước tới nửa bước, nghĩ ra gì đó, ngoái đầu giải thích: “Các người biết phương trình Parabol đúng không?”

Mạc Lan còn chưa kịp hoàn hồn sau khi nghe định lý về “người sống” của cậu, đáp “À” theo phản xạ, chớp mắt một cái, Hồng Hựu Sâm đã mất hút.

“Ủa?”

Mạc Lan ngoái đầu, nhìn thấy Văn Bạc Thiên đang chằng chéo Tu bằng tứ chi của hắn. Tu hiểu Mạc Lan đang nghĩ gì, nói: “Điều ngài nghĩ không sai, Đồ An đã không suy tính chu toàn. Cậu ta chỉ xét những yếu tố toán học mà không xét đến những yếu tố sự vật.” Ngưng một chút, nói tiếp: “Với lực cậu ấy dồn lên cộng thêm độ cao và tốc độ, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ có thể hoàn toàn đè nát chiếc trực thăng đó tan tác.” Ông ta thong thả phân tích, “Tuy sẽ đạt được mục tiêu giết tất cả mọi người trong nhóm của Gaspar, nhưng cô phù thuỷ kia đại khái cũng sẽ chết không còn một mảnh xác.”

Mạc Lan hơi mỉm cười: “Đúng không.”

Tu gật đầu: “Phải.”

Mạc Lan bật dậy chạy vào trong buồng lái quát: “Mau gọi dơi máu tới đỡ lấy Đồ An! Giảm bớt lực ngay!” Ông ta nghiến răng nghiến lợi, hận thép rèn không thành sắt: “Ngu hết phần thiên hạ! Thảo nào thi rớt!”

…..

Bên trong máy bay trực thăng, đám ma cà rồng tự biết mình sẽ không có cách nào thuận lợi thoát thân đã quyết định buông tay phen này. Alfonso mở một cái hộp, bên trong chứa năm băng đạn màu kim loại, lão chia chúng cho hộ vệ ma cà rồng. Tiếng súng nạp đạn làm Kiều Dĩ Sa đau hết cả đầu. Bỗng Alfonso nhận ra được gì đó, lão chỉ ra ngoài cửa sổ hét lên. Hộ vệ mở cửa sổ, giương súng sẵn sàng. Mưa gió lập tức ập vào, thổi tung chiếc áo choàng trên người Kiều Dĩ Sa, tê rát mặt cô, cô la lên một tiếng theo phản xạ. Trong cabin yên tĩnh nửa giây.

“……..”

Tiêu rồi, Kiều Dĩ Sa siết chặt nắm đấm, dứt khoát đấu tranh cho đến cùng, búng mình đứng phắt dậy như con cá chép. Tóc cô, quần áo của cô đều bị ma lực đang toả ra từ trong cô làm nhuốm sắc đen. Không chậm trễ được, Kiều Dĩ Sa đá bay tên hộ vệ đang đứng chĩa súng ở trước cửa, mưa gió táp vào mặt cô như điên cuồng, mịt mờ không sao mở mắt ra được. Cô trừng mắt với Alfonso vẫn đang chưa kịp hoàn hồn, bản thân cô hoá thành một làn khói đen, bay ra ngoài cửa sổ.

“Chúng mày tha hồ mà lang thang trong cõi vô tận——!”

Cô buông câu nói phũ phàng cuối cùng, rồi bắt đầu đóng chú thuật. Ngay lúc này Alfonso mới nhận ra được nguy cơ trước mắt, nhưng không còn kịp để giải trừ nữa.

Cơ mà…….

Không ai để ý đến một điều: phía ngoài bầu trời đen kịt, có một đám còn đen hơn đang bay về phía này, chính là Hồng Hựu Sâm đang được lũ dơi máu bao bọc. Tốc độ rơi của cậu cực nhanh, đám dơi phải điều chỉnh phương hướng giữa không trung, cuối cùng chúng nhắm thẳng lối vào duy nhất của chiếc trực thăng——

Kiều Dĩ Sa rời khỏi máy bay trực thăng liền biến thành quạ, chiếu theo kế hoạch thì cô cứ vậy mà bay thôi, nhưng bất chợt phát hiện ra có gì đó không ổn. Thị lực của Hồng Hựu Sâm mạnh kinh người, cậu nhận ngay ra chú quạ nọ, thấy cô không bị thương tổn gì, trút được hết mọi lo lắng trong lòng, gào lên từ khoảng cách mấy chục mét: “Vợ ơi! Anh nè——!”

Kiều Dĩ Sa: “?”

Cô không kịp quay đầu, ngay khi đó liền đã bị đạp bay vào lại trong máy bay trực thăng!

Kiều Dĩ Sa: “?!!?@¥!@?¥!?@?#”

Khí thế của vua sói uy vũ, miệng của chú thuật hư vô vốn chỉ còn nhỏ bằng một nắm tay mà vua sói cũng nhét được mình bay vào trong. Trực thăng hoàn toàn mất thăng bằng, đổ nghiêng ngả khắp nơi như ruồi mất đầu; trong lúc váng đầu hoa mắt, Kiều Dĩ Sa trông thấy miệng của chú thuật vừa bị rách đang chậm rãi khép kín.

Cô nghĩ bụng: tiêu đời rồi.

Khoảnh khắc ấy, cô chỉ có thể an ủi bản thân một cách vô cùng AQ rằng, may sao giây phút cuối cùng cô đã được cậu ôm trong lòng. Cũng coi như đáng giá.

hết chương 49

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN