Chuyện Làm Dâu - Chương 2: Đi lấy chồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
534


Chuyện Làm Dâu


Chương 2: Đi lấy chồng


Tôi đem số tiền ấy vào phòng đưa cho anh Hai Nhân, trước sự ngỡ ngàng tột độ của anh. Anh kéo mạnh tôi ra dãy sau hành lang và hỏi:

– -Ở đâu em có số tiền này, Nãy giờ em đã đi đâu?

Tôi cụp mắt xuống, hai tay bấu vào nhau.. Lắp bắp chẳng nói được nên lời.

Anh Nhân bóp mạnh vai tôi, hỏi dồn dập:

– -Anh hỏi em tiền này ở đâu ra, Nhi, mau trả lời anh… Đừng nói.. Đừng nói em đã.. Đã đi tìm thím Hoan..?

Tôi nhắm chặt đôi mắt, mệt mỏi túa ra dòng lệ nóng hổi, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Đột nhiên anh Nhân lập tức nổi giận, những ngón tay bóp mạnh vào bả vai tôi đau buốt, giọng anh giận dữ:

– -Cái gì..? Ai cho phép em làm cái chuyện điên rồ đó hả?…không được, em mau đem tiền trả lại cho thím ấy ngay, nhanh lên.

Anh Nhân kéo tay tôi đi, nhưng đôi chân tôi chịu lại, không muốn bước, anh ngạc nhiên quay lại nhìn tôi:

– -Sao em còn không đi? Nhanh để thím ấy về mất.

– -Thím ấy về rồi..và em cũng sẽ không thay đổi quyết định này, anh Hai, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta cần tiền ngay lúc này. Đây là cách duy nhất, anh hiểu không?

– -Đúng là cần tiền nhưng anh sẽ không bao giờ bán em cho họ, anh sẽ tìm cách khác, dù có đi tù cũng được, anh không để em đi.

– -Rồi còn bệnh của mẹ phải làm sao, bác sĩ nói bệnh mẹ rất nặng, có khả năng sẽ lọc máu, mà chi phí điều trị không hề rẻ, tiền ở đâu ra hả anh?

Tôi nhìn vào mắt anh, cố tỏ ra mình mạnh mẽ:

– -Anh đừng lo, thím Hoan nói nhà người ta giàu lắm, về đó em được ăn sung mặc sướng, được làm mợ chủ, sẽ không bị ba mắng chửi đánh đập nữa, chẳng phải là một việc tốt hay sao? Anh phải mừng cho em chứ! Yên tâm, em gái anh là ai, đâu có dễ bị người khác bắt nạt.

Anh kéo mạnh tôi vào lòng anh, siết chặt đến mức tôi khó thở, tôi nghe lồng ngực anh đập mạnh, nghe giọng anh như đang khóc:

– -Nhi. Em không hiểu được đâu, em mãi không hiểu được đâu..!! Anh.. Anh thương em lắm.. Anh muốn em được hạnh phúc.. Anh.. Anh..

– -Anh Hai, đừng khóc mà, em.. em sẽ sống thật tốt, sẽ về thăm anh với mẹ thường xuyên mà.. Anh nín đi.. Người ta thấy sẽ cưới đấy..

Anh cứ vậy ôm tôi rất lâu.. Và sau này, rất lâu sau tôi mới hiểu nỗi lòng của anh..

___

Tôi đã rất khó khăn để thuyết phục mẹ đồng ý cuộc hôn nhân này, mẹ khóc, anh Nhân khóc, tôi cũng khóc, nhưng cuộc sống đôi khi không như mình mong muốn, cái nghèo, cái khổ nó buộc chúng ta phải chấp nhận những việc mình không muốn.

Có tiền đóng viện phí, ca mổ nhanh chóng thực hiện, và thành công hơn dự tính, mẹ tôi cũng nhập viện điều trị căn bệnh suy thận đang vào hồi nghiêm trọng.

Chiều hôm đó, khi tôi đang ở dưới bếp nấu cơm thì ba tôi về, ông lại say, bước chân loạng choạng nghiêng ngả, làm bể bình trà trên bàn, tôi nghe tiếng ông gọi tên tôi:

– -Con Nhi, con Nhi đâu, ra tao biểu? Nhanh lên!

Tôi lau tay, đi ra nhặt những mảnh sành vỡ dưới đất. Vừa nhặt vừa hỏi:

– – Con đây, ba gọi con có chuyện gì?

– -Chuyện gì à, tại sao mày sắp lấy chồng mà không nói cho tao biết, mẹ con mày định qua mặt tao đúng không?

– -Không phải, con có gặp ba đâu mà con nói. Ba suốt ngày say xỉn như vậy, mẹ nằm ở bệnh viện ba cũng không tỉnh táo để vào thăm..

Tôi đang nói thì cảm nhận một cơn đau trên đỉnh đầu, ba tôi ông ấy cầm lấy đuôi tóc tôi mà quát lớn:

– – Mày đừng có láo, mày nhận bao nhiêu tiền của vợ thằng Hoan, sao mày không đưa cho tao hả, con kia?

– -Ba bỏ con ra..tiền đó con đã đóng viện phí cho người ta và mẹ hết rồi, nếu không phải tại ba lừa chúng con thì đâu xảy ra tai nạn.. Ba bỏ tay ra..

Ba tôi có ma men nhập, đôi mắt hung tợn, trừng lên rất đáng sợ, ông dùng cánh tay còn lại tát vào mặt tôi nảy lửa, chửi um lên:

– -Mày nói cái gì, mày dám trách cứ tao à, con mất dạy này, mày chết đi.. mày chết đi..

Một câu “mày chết đi, mày chết đi” là ông lại dùng tay tát vào mặt tôi đau điếng, tôi không chịu được nữa, dùng sức mà đẩy ông ra nhưng vô ích, ông nằm tóc tôi rất chặt, càng đẩy ông ra thì da đầu tôi như muốn đi theo cánh tay ông vậy.

– -Ba bỏ con ra.. Bỏ con ra.. Ba muốn con chết ba mới vừa lòng đúng không?

– -Mày chết đi, trước khi chết thì phải trả tiền cho tao, trả cho tao?

Tôi vừa khóc vừa hỏi:

– -Tiền gì, con thiếu ba tiền gì?

– -Tiền công tao nuôi mày lớn đến từng này.. Trả cho tao rồi mày muốn chết ở đâu thì chết mẹ mày đi..

Tôi khóc, rồi cười chua chát, người ta vẫn nói “cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng”, còn ba tôi, nuôi tôi quy ra tiền bạc, vậy mà cứ ví von “công cha như núi Thái Sơn”, công ông đánh tôi có khi cũng cao như thế.

– -Mày cười cái gì, tiền đâu, đưa cho tao, không hôm nay tao giết mày chết.

– -Con đã nói là con hết tiền rồi. Ba có đánh chết con cũng không có tiền đâu.

– -Ngoan cố à, để xem mày ngoan cố tới đâu?

Ông nói xong, tát bôm bốp vào mặt, vào mũi tôi, tôi đưa tay đỡ lấy, nhưng vì đau quá, tôi đành phải dùng chân đá mạnh vào bụng ông thật mạnh, ông mới chịu bỏ tay ra mà ôm bụng thều thào:

– -Con chó.. Mày dám đánh tao.. Đúng là nuôi ong tay áo..

Tôi không còn dám ở lại, bỏ chạy đi khỏi nhà, rồi bắt xe ôm vào bệnh viện, vừa hay khi tôi đến cổng, anh Nhân cũng vừa tan làm đi đến, thấy mặt mũi tôi sưng đỏ, anh hoảng hốt hỏi, sau khi nghe tôi kể, anh giận ba lắm, còn đòi về nhà tìm ba nhưng tôi ngăn anh lại:

– -Thôi đi, ông ấy say lắm rồi.. Anh về cũng không giải quyết được gì đâu. Em không sao.

– -Không sao.. Mặt mũi như này mà bảo không sao, anh đã dặn em bao nhiêu lần phải tránh xa ông ấy rồi mà. Ông ấy không tốt lành gì đâu.

– -Kìa anh.. Sao lại nói ba như vậy? Dù ông ấy có ra sao cũng là ba chúng ta, là người sinh ra chúng ta.. Thôi, vào với mẹ đi để mẹ trông.

Anh Nhân vuốt tóc tôi lại, anh chạm vào gương mặt của tôi, ánh mắt anh phảng phất nỗi buồn và đau xót.

___

Trong lúc mẹ tôi điều trị ở bệnh viện, à, lúc này đã chuyển lên bệnh viện tỉnh vì ở huyện người ta không đủ điều kiện để điều trị thì thím Hoan có lên thăm, đi cùng thím là một người phụ nữ trung tuổi, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng.

Thím Hoan giới thiệu:

– – Đây là chị Ngân, mẹ của chú rể, hôm nay tôi dẫn chị ấy sang để biết mặt, rồi bàn về chuyện đám cưới luôn.

Tôi trố mắt, ngạc nhiên hỏi thím Hoan rằng:

– -Ủa, sao thím nói đợi mẹ con trị bệnh xong mới tính tiếp mà?

Người phụ nữ đi cùng thím Hoan mới nở nụ cười nhẹ và trả lời:

– -Cô đi xem thầy, thầy bảo tháng này là tháng đại lợi, cưới tháng này là tốt nhất, ngày được chọn là ngày 29 âm lịch. Ngày đó tốt, phúc khí nhiều, cưới hôm đó sẽ rất tốt cho đường công danh cũng như con cái của hai đứa.

Mẹ tôi hỏi:

– -29 âm lịch, vậy là sắp tới rồi? Gấp như vậy, tôi sợ sẽ không chuẩn bị kịp.

Thím Hoan xua tay:

– -Sao lại không kịp, có cái gì đâu mà chị lo, bây giờ tôi nói như vầy, chị xem có được hay không. Vì thời gian hạn hẹp nên tôi thiết nghĩ nên gộp hai đám hỏi và cưới thành một cho tiện, với sức khoẻ chị cũng chưa khỏe hẳn, đến hôm đó cứ thuê mấy mâm ngoài nhà hàng cho rồi, tôi có quen một nhà hàng ngon, giá thành lại rẻ, để tôi lo cái việc cỗ bàn cho.

Nói đến đây người phụ nữ đó mới mở túi xách ra, lấy trong túi một sắp tiền mới cứng, toàn tờ năm trăm phẳng phiu, cô ấy cất giọng nói tiếp:

– – Ở đây là năm mươi triệu, chúng tôi gửi gia đình lo cỗ bàn hôm đó.

Thím Hoan nhanh tay nhận lấy, cười tươi đáp lại:

– -Dạ. Em thay mặt chị dâu em xin cảm ơn bên nhà trai ạ.. À, mà hôm đám cưới bên mình xuống khoảng bao nhiêu mâm để bên em sắp xếp đón tiếp.

– – Vấn đề này chúng tôi cũng đã thống nhất là chỉ xuống 1 mâm thôi, do đường xá xa xôi, nên chúng tôi cũng không muốn phiền nhà nhà gái nhiều đâu, chỉ xuống rước dâu rồi về nhà làm lễ cho kịp giờ đẹp mà thôi.

Giọng mẹ tôi có chút hụt hẫng:

– -Vậy à.. Tôi biết rồi.

Thím Hoan và mẹ chồng tương lai của tôi ở lại một lúc thì rời đi, tôi tiễn họ đến tận cổng, lúc ở hành lang, cô Ngân có nói với tôi:

– – Tuổi hai đứa rất hạp, cô mong hai đứa trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

Tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ biết gật nhẹ đầu vâng dạ mà thôi. Thoạt nhìn mẹ chồng này của tôi cũng rất vui vẻ.

Họ đi rồi, xe lăn bánh rồi tôi mới dựa lưng vào bức tường, lòng biết bao suy nghĩ hỗn độn.

___

Rồi ngày cưới cũng đến, tôi trong chiếc áo dài đỏ thắm, trang điểm đơn giản về nhà chồng, hôm ấy, mẹ tay cầm tay tôi nức nở, nước mắt ngắn dài khóc mãi không thôi, còn anh Nhân, anh đứng một góc nhìn tôi bằng đôi mắt đầy màu đỏ, có lúc mắt anh vô hồn nhìn xa xăm, chỉ có ba tôi là vui vẻ, cười nói với quan khách hớn hở, để được yên bình làm đám cưới tôi phải đưa ông mười triệu, nhiều lúc tôi hỏi mẹ rằng liệu tôi có phải con ông không sao ông luôn mắng chửi đánh đập tôi từ bé, mẹ tôi gạt ngang bảo tôi vớ vẩn, không phải con ba thì con ai..

Mẹ căn dặn tôi đủ điều, sau đó nhìn theo chiếc xe dần khuất dạng, quê tôi có tục lệ con gái đi lấy chồng thì mẹ đẻ không được đưa dâu, sẽ không tốt, nên chỉ có ba và anh Nhân theo tôi về Bình Dương, nhìn những con sông, những căn nhà, những cánh đồng thân thuộc, nước mắt tôi chảy xuống từng dòng mặn đắng, lòng bỗng nhói lên từng chút một. Rất khó để diễn tả ra được.

– -Làm gì khóc ghê vậy? Ai đã làm gì cô?

“Chồng” tôi hỏi. Từ nãy đến giờ chúng tôi vẫn chưa nói gì với nhau.

Anh ta nhìn tôi rồi cười nhếch mép, tôi chưa từng thấy ai vô duyên như vậy, người ta khóc mà lại cười, mà lại là một nụ cười khinh bỉ nữa chứ.

Tôi khó chịu hỏi anh ta:

– -Anh cười cái gì, có cái gì đáng để cười, vô duyên.

– -Này, cô nói chuyện với chồng mình như thế à.

– -Thế anh cười cái gì?

– -Liên quan đến cô à?

– -Sao không, rõ ràng anh nhìn tôi rồi cười thì chả liên quan.

“Nhếch môi “. Vẫn thái độ bố đời đó, anh ta liền quay mặt ra chỗ khác. Quãng đường từ Vĩnh Long lên Bình Dương chúng tôi không nói thêm một câu nào nữa cả. Vậy cũng tốt.

Sau mấy tiếng trên xe, chiếc ô tô dừng ở một căn nhà rất to, mẹ chồng dẫn chúng tôi vào trong rồi thắp hương bàn thờ gia tiên, tôi trộm nhìn, nhà rất rất to và rộng rãi, bàn thờ uy nghiêm lộng lẫy lắm, nhìn thôi là đủ biết độ giàu có ở nhà này rồi.

Thắp hương xong, tôi theo “chồng” lên phòng thay đồ để ra nhà hàng đãi quan khách, cánh cửa mở ra tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng bên trong của căn phòng, quá sức là đẹp.

– -Còn đứng đấy, thay đồ đi cho kịp giờ.

Chồng tôi có vẻ hơi khó chịu, ngoài nụ cười lúc nãy tôi chưa thấy anh ta cười thêm lần nào nữa.

– -Anh ở đấy sao tôi thay..

– -Thế cô bảo tôi đi đâu? Mà thôi, cô cũng không cần diễn kịch như thể mình ngoan hiền lắm, cứ thoải mái đi, tôi không có ý định gì với cô đâu.

Hai đầu mày tôi liền nhíu lại với nhau, anh ta nói tôi diễn kịch, tôi diễn cái gì chứ.

– -Ý anh là gì?

Anh ta nhàn nhạt nới lỏng cà vạt, ngồi bắt chéo chân, dáng vẻ uy nghiêm, tôi lại được dịp nhìn kỹ anh ta hơn, mũi cao, mày rậm, nhân trung sâu, dáng người cao ráo phải tầm mét tám, đã vậy da lại trắng trắng kiểu mấy công tử, tổng quan mà nói đúng là đẹp trai, nhưng tôi lại không thích mẫu người như vậy, tôi thích vẻ rắn rỏi, mạnh mẽ như của anh Nhân hơn, nhìn nam tính cuốn hút.

Anh ta không đáp vội, môi trên nhếch lên đầy cao ngạo rồi quay mặt qua chỗ khác.

Tôi mở va li lấy chiếc váy cưới màu trắng để mặc vào, vừa mặc vừa để ý xem anh ta có nhìn trộm không. Nhưng xui xẻo là tôi cứ loay hoay mãi vẫn không kéo khóa sau lưng lên được, cứ lóng nga lóng ngóng không xong.

– -Này.. Xong chưa?

Tôi hít một hơi, sau đó mới nói:

– -Anh gọi ai vào giúp tôi một tay được không? Tôi không kéo khóa áo lên được.

Anh ta chau mày xoay người lại, nhìn tôi đang khó khăn xử lý cái váy cưới mà không nói không rằng tiến tới, rất nhanh đi vòng ra sau lưng kéo khóa hộ tôi.

Khoảnh khắc bàn tay anh ta chạm vào da thịt, người tôi bỗng nóng hầm hập, hình như hai má cũng nóng lên.

– -chật thế này sao mà kéo! Cô không thử trước khi thuê à?

– -Tôi có mà..

– – Thử kiểu gì giờ kéo không lên, thay cái khác đi.

– -Tôi chỉ thuê một cái này thôi.

Giọng anh ta ngạc nhiên:

– -cái gì, thuê một cái, cô đùa tôi à?

Anh ta hậm hực bỏ ra ngoài, đóng mạnh cánh cửa, tạo nên một âm thanh chói tai. Tôi không biết phải làm sao với chiếc váy cưới này, mặc thì không vừa, cởi thì không xong vì phải thay ra để đi đãi tiệc như mẹ chồng tôi nói.

Tầm mười phút anh ta đi vào, có cả mẹ chồng tôi nữa, vừa vào anh ta đã càu nhàu:

– -Mẹ dặn dò kiểu gì mà cô ta không đem theo thợ trang điểm, cũng không có cái váy cưới nên hồn.

Mẹ chồng nhìn tôi, mặt là nhăn lại:

– -Là sao hả Nhi, mẹ đã căn dặn con rất kỹ là tiệc ngoài nhà hàng rất quan trọng, toàn là đối tác làm ăn với nhà mình, sao lại không làm theo lời mẹ nói. Không chuẩn bị cho đàng hoàng, bây giờ phải làm sao? Thật là…

Tôi trố mắt hết cỡ, mẹ chồng có nói gì với tôi đâu mà tôi biết. Bà chỉ nói tôi chỉ cần chọn đơn giản là được, vì chồng tôi không ưa rườm rà. Sao bây giờ lại lật lọng như thế.

– -Mẹ.. Hôm trước…

Không để câu nói tôi trọn vẹn, mẹ chồng liền ngăn lại:

– -Thôi thôi.. Không nói nữa, để mẹ sang hỏi con Tâm có cái váy dạ hội nào không thì mặc tạm. Đúng là nhà quê ngu ngốc..!!

Mẹ chồng đi, bỏ tôi ngơ ngác nhìn theo, kèm cái nhếch môi khó hiểu của chồng mình, làm tôi không hiểu cái chuyện gì đang xảy ra nữa.

Sau đó, một người con gái xinh đẹp, tóc búi cao, gương mặt thanh tú đi vào, trên tay còn cầm chiếc váy màu trắng, chị ấy khẽ cười và nói với tôi:

– -Em thử cái này thử xem, chị em mình cũng ngang ngang nhau, chắc là vừa đấy.

Chồng tôi nhìn đồng hồ, hất mặt về phía tôi:

– – sẵn tiện trang điểm lại cho cô ta một chút. Quê không chịu được. Làm đơn giản thôi.

– -Được rồi, chú cứ ra ngoài đi, tôi sẽ làm cho em dâu thật xinh đẹp.

Chồng tôi không nói gì, chỉ liếc mắt tôi một cái rồi đi ra, khi cánh cửa đóng lại, chị gái này mới giới thiệu:

– -Chị tên là Tâm, là vợ của anh Thịnh, vợ chồng chị ở phòng cuối cùng, sau này chúng ta là người một nhà rồi, có chuyện gì cứ nói với chị nhé em dâu.

À, vậy đây là chị dâu của chồng tôi. Nghe nói nhà có hai người con trai, tôi tưởng anh trai chồng đã ở riêng, không biết là vẫn ở chung nhà.

– -Em thay cái váy này đi rồi chị trang điểm lại một chút.

– -Dạ chị.

Chiếc váy đẹp lắm, lại vừa vặn với người tôi, chị Tâm còn ngạc nhiên khi tôi mặc nó vào:

– -Đẹp quá.. Em mặc đẹp lắm.. Giờ ngồi xuống chị trang điểm nhanh nào.

Chị Tâm có vẻ chuyên nghiệp, tay chân thoăn thoắt, hô biến tôi thành một người khác, xinh hơn rất nhiều.

Khi tôi đi ra ngoài, chồng tôi đang ngồi bấm điện thoại, tay chân hý hoáy còn cười tủm tỉm nữa, chị Tâm hắng giọng:

– -Đây, xong rồi, chú Ba xem có được không?!!

Chồng tôi nghe giọng chị Tâm thì ngẩng mặt lên nhìn, gương mặt không biểu cảm gì là thích hay không, anh ta đứng lên rồi nhàn nhạt nói:

– -Đi.

Theo chồng ra nhà hàng lớn, tôi hơi choáng ngợp trước lượng khách đông đảo, phải mấy chục bàn, tôi đi mà mỏi cả chân luôn thêm từ sáng giờ tôi đã bỏ bụng được cái gì đâu, người vừa mệt vừa đói nhưng môi phải cười, đến khi về nhà thì sắp lả đi.

Cũng may lúc đó có một cô bé trạc chừng mười mấy tuổi chạy vào, nhe răng cười:

– -Mợ Ba, mợ có mệt không? Đói bụng không, con dọn lên cho mợ ăn nha? Mà cậu Ba không có về hả mợ?

Tôi hỏi:.

– -Em là..??

– -Dạ, con là Mận, con sẽ là hầu riêng cho cho mợ á. Mợ thay đồ đi, con đi làm đồ ăn cho mợ.

Tôi thì đang đói nên nghe ăn uống liền gật đầu, gì thì phải no cái bụng trước đã.

– – Vậy em lấy cho chị chút đồ ăn nha, cậu Ba chưa về, cậu nói ở lại chơi với bạn, chị về với chú tài xế.

Con bé Mận nó bĩu môi rõ dài:

– -Cậu Ba ham chơi quá, đến ngày cưới cũng không chịu về sớm. Sớm muộn gì cái nhà này cũng thuộc về cậu Hai cho coi.

Nói xong, con bé xin phép đi xuống bếp.

Khi tôi thay đồ, tẩy trang sạch sẽ thì con bé Mận nó bưng vào một mâm nhỏ thức ăn, toàn món ngon, thơm phức.

– -Dạ con mời mợ.

– -Em ăn với chị cho vui!

Bé Mận xua tay:

– -Dạ mợ ăn đi, con ăn rồi, mà con cũng đâu dám ăn cùng mâm với mợ, bọn người làm chúng con ăn riêng ở dưới bếp. Mà mợ đừng gọi con là em xưng chị nữa, mợ cứ kêu tên, xưng mợ như mợ Hai Tâm ấy, không thôi con bị la chết đó mợ.

Tôi à lên một tiếng rồi ăn ngon lành hết phần thức ăn mà bé Mận đem lên. Nhà giàu thức ăn ngon quá.

Ăn rồi, bé Mận đem mâm cơm đi dẹp, tôi vì lạ nhà nên cũng không dám đi đâu, chỉ ngồi ở trong phòng cho đến khi trời về chiều mới đi xuống nhà bếp phụ mọi người làm cơm. Lúc này con bé Mận thấy tôi trước, con bé nhanh miệng gọi:

– -Mợ Ba..!!!

Tôi tiến về phía Mận, ở trong bếp còn có thêm hai người nữa, một người phụ nữ trung tuổi, chắc phải hơn năm mươi, còn một người thì trạc tuổi tôi.

– -Mọi người đang nấu ăn hả, để tôi phụ với.

Người phụ nữ trung tuổi liền nói:

– -Thôi mợ lên nhà chơi đi, để chúng tôi làm là được rồi. Để ông bà thấy, sợ ông bà rầy.

Con bé Mận nhanh nhảu hỏi:

– -Cậu Ba chưa về nữa hả mợ?

– -Chưa.

– -Để con giới thiệu cho mợ biết nha, đây là dì Hồng, cũng là quản gia nhà này, còn đây là chị Tím, người làm của mợ Hai Tâm, còn tên con thì mợ biết rồi he, à mà con quên nói, con 17 tuổi đó mợ.

Dì Hồng mắng bé Mận:

– -Ai cần biết tuổi mày, lo làm nhanh đi sắp đến giờ cơm chiều rồi. Làm trễ bà chủ lại mắng cho bây giờ.

– -Con biêtt́ rồi. Mà mợ Ba, mợ ngồi ghế đi ngồi nói chuyện chơi cho đỡ buồn, chắc đêm nay cậu không về đâu. Mợ đừng có trông làm gì, cậu ấy chơi bời suốt ngày ấy.

Nói đến đó dì Hồng liền nạt ngang:

– -Mận, mày nói lung tung cái gì vậy, bà nghe bà đánh mày chết nghe chưa.. Mợ Ba, mợ đừng nghe con này nó nói bậy, hôm nay là ngày vui nên cậu vui vẻ với bạn, chắc tối cậu về.

– -Dạ.. Mà dì nấu món gì mà ngon quá?

– -À, đây là canh rong biển, mọi người hay ăn canh này vì rất tốt cho sức khỏe, còn món này là yến chưng riêng cho bà nhỏ.

Tôi hỏi thêm:

– -Bà nhỏ là ai vậy dì?

Dì Hồng nhìn lên nhà, sau đó mới nói:

– -Bà nhỏ là vợ sau của ông chủ, nhưng sức khoẻ không được tốt lắm nên tôi hay chưng yến cho bà ăn. Chút nữa là mợ biết.

Tôi ngồi ghế nói chuyện với ba người họ, mà nói là ba người nhưng con bé Mận nó nói nhiều nhất, chị Tím nghe cười thôi chứ cũng không nói năng gì.

Đến khi thức ăn chín hết, sắp xếp ra bàn xong xuôi thì ba mẹ chồng tôi cũng ra tới. Có cả chị Tâm và một người đàn ông nữa, tôi đoán đây là anh chồng tôi, là chồng chị Tâm.

Hồi sáng lúc thắp hương mời rượu tôi mới biết mặt ba chồng mình, chồng tôi giống ba chồng tôi thật từ gương mặt đến cả dáng dấp luôn.

– -Dạ con mời ba mẹ, mời anh chị dùng cơm.

Sau khi yên vị, thấy tôi còn đứng, ba chồng tôi chỉ cái ghế:

– -Ngồi xuống ăn luôn đi. Thằng Thắng chưa về à?

Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ chồng tôi đã cướp lời:

– -Hôm nay ngày vui của con mà. Mặc kệ nó đi. Thôi cả nhà ăn cơm đi, Nhi ăn đi, không cần đợi nó đâu con.

– -Dạ.

Ba chồng tôi hỏi thêm:

– -Bà Nhỏ đâu?

Con Mận đứng ngay đó, nó trả lời:

– -Dạ con có mời nhưng bà nói bà hơi mệt, chút bà ăn sau ạ.

– -mệt thế nào, có gọi bác sĩ đến khám cho bà không?

– -Dạ con có nói để gọi bác sĩ đến mà bà không chịu, bà nói bà nằm một hồi sẽ khỏe, còn dặn con nói lại ông đừng lo.

Mẹ chồng tôi gấp thức ăn vào chén cho ông, miệng nói rằng:

– -Sức khoẻ cô ấy trước giờ không được tốt, ông có lạ gì mà khẩn trương.. Tôi có dặn chị Hồng hôm chưng yến, hôm hầm sâm cho em ấy bồi bổ sức khoẻ. Ông đừng quá lo lắng, ăn cơm đi,nguội hết rồi nè.

Trong bữa ăn, mẹ chồng tôi gắp thức ăn cho tôi liên tục, lại rất vui vẻ hỏi han tôi có mệt không, thái độ khác hẳn lúc trưa làm tôi không hiểu nổi.

Mẹ chồng tôi giới thiệu:

– – Đây là anh Hai Thịnh, còn đây là chị Tâm vợ anh Thịnh, người một nhà với nhau, con đừng khách sáo, cái gì không biết thì hỏi mẹ hoặc chị Tâm nghe..còn con Mận từ nay mày theo hầu mợ Ba, coi mợ cần gì sai gì thì làm, biết chưa?

Cái giọng của bé Mận oang lên:

– -Dạ con biết rồi bà chủ.

Đêm đó, đêm tân hôn tôi một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn, từng giờ trôi qua chỉ là một mình lăn lóc không ngủ được, còn chồng tôi ở đâu, vì sao không về nhà, tôi không biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN