Chuyện Làm Dâu
Chương 21: Ai hại Thanh Nhi?
Tôi không còn biết trời trăng gì nữa, hai mắt nhắm nghiền lại chìm trong khoảng không đen kịt, không biết tôi đang ở đâu sao tôi nghe tiếng gió thổi lồng lộng, nghe tiếng gió thổi lào xào như những chiếc lá va vào nhau.
“” khúc khích khúc khích “”
Tiếng ai cười đấy?
“” Hi hi qua đây, đi đến đây chơi, vui lắm “”
Tôi đã từng nghe giọng nói này…
“” Đi sang đây.. Sang đây chơi trò đổi xác này. “”
– – ai đấy?
“” Hihi, Nhi ơi qua đây nhanh lên, qua đây chơi với mình, Nhi đổi xác cho mình đi. “”
Cái giọng này là của.. của Ái Nhi mà. Là chị Ái Nhi thật rồi.
– -Chị Ái Nhi, là chị đúng không?
“” hihi.. Là mình.. Ở đây vui lắm, được ăn ngon, được mặc quần áo đẹp, Nhi ở lại đây đi, Nhi đưa xác Nhi cho mình.. Nhanh đi Nhi, Nhi bước qua đây nhanh lên, mình đợi Nhi lâu rồi. “”
– -Không.. Em không qua đâu!
“” Nhi đừng sợ, mình chỉ đổi cho vui thôi mà, khi nào chán mình đổi lại cho nhau, mình hứa đấy “”
– -Không.. Em không đồng ý.. Em không trao đổi với chị.. Em phải về.
“” Hu hu, Nhi xấu tính, Nhi ích kỷ, Nhi giành anh Thắng cho riêng Nhi, không san sẻ cho mình gì cả, mình ghét Nhi, mình hận Nhi cướp anh Thắng của mình huhu””
Tôi thở dài, tôi bảo:
– -Chị là người đã chết, anh Thắng là kẻ sống ở dương gian, hai người không thể bên nhau được, chị đừng cưỡng cầu nữa, hãy đi đầu thai, kiếp sau sẽ có người bên chị trọn kiếp.
“”Không. Mình không cần ai hết, mình cần Thắng, mình muốn Thắng là của riêng mình thôi, Nhi không được tranh của mình, nếu không mình sẽ giết Nhi đấy””
– -Chị Ái Nhi, chị đừng cố chấp nữa.. Chị đừng theo anh Thắng nữa, nếu chị thực sự thương anh ấy chị phải để anh ấy sống thật tốt và vui vẻ, chị cứ như thế là không thương anh Thắng đâu. Chị đang hại thắng đó.
“”Nhi nói xạo, mẹ mình nói Nhi là người xấu, Nhi hay bắt nạt Thắng của mình, mẹ nói mình phải bắt Nhi đi. Lần này Nhi nhất định phải đi theo mình, hihi “”.
“Vèo “
Một cái gì đó đang lao về phía tôi, đồng thời người tôi lập tức phát sáng, hất tung cái vật đang tiến tới, phía đằng kia có tiếng Ái Nhi hét lên:
“Á..”
Hình như ánh sáng này là ánh sáng từ lá bùa của thầy Lục phát ra, ánh sáng màu vàng chiếu ra một đường tròn xung quanh tôi. Đồng thời đó tôi cũng mập mờ nhìn thấy Ái Nhi đang nằm sóng soài dưới đất, và hình như, đây là ngoài vườn bưởi của bà lớn.
“mau vứt lá bùa đó đi, nhanh lên”
– – Chị không được qua đây.
Lúc này tôi đưa lá bùa lên cao tạo nên một luồng ánh sáng bao vây, bảo vệ tôi, cũng nhờ ánh sáng đó tôi mới nhìn rõ gương mặt của chị Ái Nhi đang dần chuyển sang tức giận, mặt đỏ ké, mái tóc bỗng dựng ngược lên chia làm nhiều hướng, mặt mũi cũng thay đổi thành hình thù gớm ghiếc, nhất là bàn tay của chị ấy dài ra quét dưới đất như cán chổi, những móng tay dài ngoằng và sắc nhọn, chỉ cần bị đâm trúng tôi e rằng máu sẽ thành sông.
Ái Nhi thè lưỡi ra chia làm hai nhánh như con rắn, cái lưỡi uốn éo cong veo còn chảy cả nước dãi nữa, giọng gầm gừ lên:
“Hôm nay là ngày tận số của mày rồi! Ha ha “
Ái Nhi bay cao lên không trung, rồi bất ngờ hạ xuống, bay xung quanh bên ngoài luồng sáng màu vàng, hai con mắt đỏ như than đang cháy, nước dãi chảy xuống lộp bộp, lộp bộp, như đang thèm khát một món ngon.
– -Chị định làm gì? Ái Nhi, chị không được làm bậy, giác ngộ thành phật, đừng cố chấp, buông bỏ những tạp niệm, quy y Phật pháp đi.
“” ha ha Phật pháp là gì tao không biết, tao chỉ biết mẹ thôi, mẹ thương tao nhất, mẹ cho tao uống máu tươi ngon.. Mẹ nói mày là kẻ xấu xa, hôm nay tao phải bắt lấy linh hồn của mày vĩnh viễn. Anh Thắng sẽ là của tao mãi mãi. “”
Ái Nhi gầm gừ lên mấy tiếng rồi như xuyên qua ánh sáng kì diệu đó mà dùng những đầu móng tay đâm vào cổ tôi đau điếng, máu phúng ra đỏ cả bầu trời.
– –Á…
Tôi chỉ kịp hét lên trước khi bừng tỉnh, thì ra chỉ là mơ. Một giấc mơ lại gặp Ái Nhi. Tôi đưa tay lên cổ cảm nhận cơn đau do lệch kim tiêm.
– -Nhi… Em chịu tỉnh rồi.
Chồng tôi cất tiếng nói lớn, xong liền gập người xuống ôm lấy tôi, anh ôm mạnh và chặt lắm, tôi còn nghe tiếng anh có chút đặc nghẹn..
Tôi định nói với anh tôi khó thở nhưng không tày nào mở miệng nói được, chỉ còn cách đập đập vào người anh, rồi chỉ vào mũi và lắc đầu, hàm ý tôi không thở được trước cái ôm của anh.
– -À à anh xin lỗi.. Anh xin lỗi…
Tôi nhìn lên cái đồng hồ treo tường, nhìn con số đã là 3giờ chiều, vậy là tôi đã ngất đi rất là lâu.
Tôi nhìn anh rồi chỉ vào miệng, ý hỏi tôi bị gì, vì hiện tại tôi đang ở bệnh viện.
Anh bảo:
– -Em không sao, bác sĩ nói dây thanh quản có chút vấn đề nhỏ, đợi em tỉnh dậy các bác sĩ sẽ kiểm tra cho em lần nữa.. Mà em nằm ở đây nhé, anh chạy đi gọi bác sĩ sang.
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng dáng cao cao của anh khuất qua cánh cửa.. Lúc này tôi thầm nghĩ là ai đã hại tôi, bà lớn sao, bà ấy muốn bịt miệng tôi sao?
Cánh cửa có dấu hiệu được mở, tôi dõi mắt nhìn ra là ai, cái giọng nói vang lên thì tôi biết đó là con Mận:
– -Mợ.. Mợ tỉnh rồi hả, mợ làm mọi người lo quá chừng hà.
Tôi vì không nói được nên cũng chỉ gật đầu nhẹ. Con Mận nói tiếp:
– -tự nhiên mợ lăn đùng ra ngất xỉu, con với cậu ba, với bà lớn bà nhỏ tức tốc đưa mợ vào viện. Cũng may là mợ không sao nên hai bà về trước rồi. À để con đi xuống căn tin mua chút đồ ăn lên cho mợ ăn nha, con vừa xuống dưới ăn nè.
Tôi lại gật đầu, ngoài gật đầu và lắc đầu thì không còn cách khác để diễn giải cho người khác hiểu..
Con bé Mận đi thì chồng tôi cũng vừa gọi bác sĩ sang, một bác sĩ nam, trung tuổi khám lại cho tôi, khám xong, bác sĩ nói:
– -Cô bị viêm thanh quản dẫn đến mất tiếng tạm thời, cái này chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi hợp lý thì sẽ nhanh hồi phục. Hạn chế ăn đồ cay nóng, ăn thức ăn mềm, dễ nuốt và có tính mát sẽ tốt hơn nhé. Bây giờ người nhà theo tôi để lấy thuốc và làm thủ tục xuất viện.
Chồng tôi bảo con Mận ở đây với tôi, anh đi theo bác sĩ. Nó mở hộp cháo vừa mua còn nóng hổi, vừa thổi vừa đút tôi ăn:
– -Mợ thấy người có khó chịu ở đâu không ạ?
Tôi lắc đầu, người thấy có chút không được khỏe, kiểu hơi uể oải một chút chứ cũng không có vấn đề gì to tát.
Mận đút cho tôi ăn hơn nửa hộp cháo thì tôi không ăn nữa, nó nói bỏ phí nên nó ăn luôn nửa hộp còn lại, nó ăn một cách ngon lành dù nó nói vừa ăn ở căn tin xong, lúc nó ngồi dưới ghế ăn tôi để ý phần cổ nó có mấy vết đỏ đỏ, nhỏ nhắn, ở những vị trí khác nhau, mà những vết này giống như đã trải qua một trận cuồng nhiệt.
Nó ăn xong thì cười khì khì:
– -Ở đây nấu cũng ngon quá ha mợ hồi nãy con ăn cơm cũng thấy ngon lắm, phải ăn 2 phần luôn.
Tôi ngoắc tay, bảo nó đến gần, nó vô tư đi tới, tôi chỉ mấy vết đỏ trên cổ nó, ý hỏi là sao?
Mận nó bối rối ra mặt.. Vội vã kéo cổ áo cao lên che đi những vết đỏ đó.. Ấp úng:
– -À, con bị con gì nó đốt ấy mợ.. Hình như là con kiến, à không, con ong, con ong ạ.. Mà con đi vệ sinh một chút, con đau bụng.
Rõ ràng Mận nó đang giấu tôi, cái vết đó không phải do kiến trúc sư cắn, càng không phải ong đốt, tôi là dân quê, những vết ong đốt nó sưng to chứ không nhỏ nhắn và đỏ kiểu như thế, nó giống với vết đỏ mà có lần Thắng mạnh bạo quá đã để lại trên người tôi, rất là giống. Vậy sao bé Mận lại nói dối tôi, người cùng với nó ân ái là ai?
Tôi không hỏi nhưng bắt đầu chú ý nó, lúc này chồng tôi cũng làm vừa xong thủ tục và lấy thuốc đầy đủ, anh bảo con Mận chuẩn bị để về nhà.
Trên xe, anh không nói gì cả, cả con Mận cũng im lìm vì trước giờ nó vẫn sợ chồng tôi lắm. Nhưng từ lúc tôi hỏi nó cái vết đỏ nó càng im lặng hơn bao giờ hết, im lặng ngồi nín thinh một chỗ không hé môi nói nửa câu.
Lúc chúng tôi về đến nhà thì ba chồng tôi với anh Thịnh vẫn chưa về, bà lớn thì đang ngồi ngoài nhà mát, thấy chúng tôi bà liền đi ra, đon đả:
– -Ủa được về rồi hả? Mẹ đang định gọi cho thằng Thắng hỏi thăm con.
Chồng tôi hờ hững đáp:
– -Vâng, bác sĩ bảo không sao, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ nhanh khỏe lại.
– -Vậy thì tốt rồi.. Thôi vào nhà nghỉ đi.
Tôi cúi đầu nhẹ thay cho lời chào rồi đi về phòng của mình, thật ra lúc đứng nói chuyện tôi có quan sát một chút về sắc mặt của bà lớn, là do bà lớn quá diễn giỏi hay sao mà tôi không nhìn ra điểm gì bất thường cả.
Về phòng của tôi, con Mận nó sắp xếp đồ đạc xong thì đi xuống bếp nấu nướng phụ dì Hồng, đáng ra dì Hồng đã nghỉ nhưng nhà cứ việc nọ đến việc kia lại chưa tìm thêm được người nên tạm thời dì Hồng vẫn ở đây phụ thêm một thời gian nữa. Trong phòng thành ra còn mỗi hai vợ chồng tôi, anh vào nhà vệ sinh đem ra một chiếc khăn, cẩn thận lau mặt mũi tay chân cho tôi. Thật ra một thiếu gia khó gần như anh mà lại đích thân làm những việc này tôi lại có chút không quen lắm, trước giờ đều do tôi phục vụ anh nên hôm nay cứ thấy không quen và nhìn anh mãi thôi.
Anh như hiểu suy nghĩ của tôi, cười nhẹ như nắng buổi sáng, nhẹ nhàng nhưng ấm áp:
– -Đừng nhìn anh kiểu đấy. Cứ như anh là người hành tinh.
Nếu nói được tôi sẽ trả lời anh cũng giống người ngoài hành tinh lắm, anh rất khác với những người tôi quen biết, anh yêu hay không tôi cũng không đoán được. Mắt anh sâu, một vùng trời sâu thẳm, tôi như một con chim nhỏ, chưa thể bay hết bầu trời bao la đó.
Anh có điện thoại, khẽ lướt qua màn hình tôi thấy một dãy số cũng rất đẹp nhưng không lưu tên, anh nhanh chóng bỏ vào túi rồi bảo tôi nằm nghỉ, anh ra ban công nghe điện thoại. Anh nói chuyện với người đó lâu lắm, đến khi anh vào, anh ngồi xuống giường và nói với tôi:
– -Nhi.. Anh bảo này…
Bộ dạng của anh tôi đoán chừng anh sẽ nói ra một điều quan trọng. Tôi ngồi dậy, im lặng chờ đợi anh mở lời:
– – Hiện tại cửa hàng ở Sài Gòn đang gặp chút vấn đề anh cần phải đi giải quyết gấp, xong việc anh sẽ về ngay, nhưng em ở nhà phải hết sức cẩn thận và đề phòng, thuốc của em anh để ngay đầu giường, ngoài thuốc này tuyệt đối không được uống thêm bất kỳ thuốc nào của ai khác đưa, camera anh cũng bật lên hết, có gì phải gọi ngay cho anh, nhớ chưa.
Tôi gật đầu, hàm ý bảo anh cứ yên tâm, nhưng anh vẫn lo lắng cứ dặn đi dặn lại mấy lần nữa mới lấy chịu đi. Đáng ra tôi định nói chuyện còn Mận nữa, nhưng thấy bộ dạng gấp gáp của anh nên đành thôi vậy.
Tôi nằm trong phòng một mình cũng chán nên mới đi ra ngoài cho thoải mái một chút, lúc vừa mở cửa thì bà nhỏ cũng vừa sang.
– -Mẹ định qua thăm con. Chúng ta ra ngoài nhà mát nói chuyện một chút đi con.
Tôi đi theo bà nhỏ, buổi chiều nên nắng cũng đã đỡ hắt, gió chiều thổi man mác làm những lá cây đung đưa theo gió.
– – Hôm nay mẹ đưa con vào viện rồi về cùng ba đem tro cốt của chị Sen đi chôn cất. Từ lúc về nhà ba con không nói gì, ông ấy cứ buồn buồn,haizz, dù sao cũng là một người từng rất yêu thương, mẹ hiểu cho ông ấy.
Ngưng một hơi bà nhỏ nói tiếp:
– -vì thế mẹ mong con nhanh khỏi để có thể vạch trần kẻ đã giết chị ấy, người tuy đã chết nhưng chết oan ức mẹ thấy tội cho chị ấy quá con ạ.
Tôi lại gật đầu, tôi cũng muốn lắm nhưng tự dưng đúng lúc này lại bị viêm Thanh quản, không hiểu là vô tình hay có người cố ý, nhưng theo linh tính mách bảo thì có kẻ cố ý chứ làm sao có sự trùng hợp đến vậy.
– -Mẹ định hôm nay có đầy đủ tất cả mọi người chúng ta họp mặt nói cho rõ ràng, con tuy không nói được nhưng còn nghe và hiểu, và con có thể chỉ đích danh kẻ đó. Không thể để kẻ ác sống ung dung như vậy được, chuyện con bị như này không cần mẹ nói chắc con cũng đoán được là ai làm đúng không?
Tôi hướng mắt nhìn vào trong nhà, tất nhiên người nghi ngờ nhất chính là bà lớn, nhưng chứng cứ không có sao có thể tùy tiện phán xét.
– -Ngoài bà ấy ra không còn ai vào đây nữa, mẹ định hôm nay sẽ vạch trần sự thật thằng Thắng không phải con bà ấy, tội chất chồng tội để xem bà ấy chối kiểu gì. Bây giờ ba con cũng rất tin mẹ, mẹ tin lần này sẽ hạ được bà ấy.
Tôi nghe như thế liền hoảng hốt xua xua tay, ý bảo bà nhỏ không nên làm như vậy.
– -Sao vậy, sao con không đồng ý?
Trời ơi, làm sao nói cho bà nhỏ hiểu đây, tức quá, muốn nói mà nói không được, chẳng khác nào đang đói bụng, gặp một bàn thức ăn ngon trước mắt nhưng không được ăn cơ chứ.
A Đúng rồi, điện thoại, điện thoại tôi đâu rồi nhỉ, tôi vơ trong túi, lấy ra và soạn tin cho bà nhỏ đọc, nói rằng anh Thắng không cho nói ra, vì chưa đến lúc thích hợp.
– -Tại sao? Lúc nào nó cũng bảo không thích hợp, vậy bao giờ mới là thích hợp, nó còn muốn làm chuyện gì nữa. Lần này mẹ không nghe nó nữa, mẹ phải nói ra thôi. Mẹ chịu hết nổi rồi.
Tôi kéo tay bà chặt lại, lắc đầu rồi lại ghi tiếp vào điện thoại:
“Anh Thắng nói chưa nói được, mẹ đừng nôn nóng làm hư chuyện của anh ấy.”
– -Nhưng rốt cuộc nó làm gì, con nói cho mẹ biết đi. Cứ im im là thế nao.
Tôi nghĩ đến lời cô Sen, cô nói chồng tôi là con cô ấy, bà nhỏ cũng chắc chắc Thắng là con bà, vậy ai đúng ai sai trong chuyện này. Nhưng dù ai đúng ai sai thì cũng nên rõ ràng từ chuyện này trước đã.. Tôi soạn tin:
“Mẹ chắc chắn anh Thắng là con mẹ không ạ?”
Bà nhỏ khuôn mặt hiển nhiên:
– -Dĩ nhiên, mẹ dám chắc trăm phần trăm, cái này mẹ có cả giấy tờ để chứng minh nó là con của mẹ. Sao con lại hỏi như vậy?
“” nhưng cô Sen nói anh Thắng là con cô ấy bị bà lớn mổ bụng bắt đi “”
– -Không thể nào, mẹ đã lấy tóc của Thắng đi xét nghiệm, kết quả là quan hệ mẹ con, cái này mẹ cũng đưa cho thằng Thắng nó xem qua, con có thể hỏi lại nó. Nó không thể là con của chị Sen được, với lại lúc chị Sen bị đuổi đi mẹ vẫn chưa mang thai mà,
số tuổi không hợp lý.. Con mẹ chẳng lẽ mẹ không biết.
“Vậy mẹ phát hiện anh Thắng là con mẹ khi nào? Và sao tự dưng anh ấy lại thành con bà lớn? Mẹ có thể kể từ đầu không ạ?”
Bà nhỏ bùi ngùi, bà nhìn xa xăm, đôi mắt không giấu được những nỗi buồn và những đau khổ đã từng trải qua:
– -Mẹ được ba thằng Thắng giúp đỡ khi từ quê vào đây bị người ta lừa hết tiền bạc, bán vào ổ mại dâm, may mắn mẹ đã chạy thoát sau khi khách thay quần áo.. Lần ấy được ông ấy đem về đây để giúp việc thôi, không nghĩ một ngày nên duyên với cậu chủ đâu. Lúc đó ba con đã là người có gia đình, là bà lớn bây giờ, hôm đó mẹ đang ngủ thì nghe tiếng khóc thất thanh của chị Sen và tiếng chửi mắng của ông bà chủ, chị ấy bị bắt gặp đang ăn nằm với người khác, và bị đuổi đi ngay hôm đó, ba con vì buồn tình đã lao vào men rượu, nhốt mình trong phòng, không ăn chỉ uống rượu thâu đêm, được một thời gian ông ấy xin ông bà nội con đi xuống Cần Thơ để xem và phát triển chi nhánh dưới đó, mẹ cũng được đi theo vì bà nội sợ ông ấy một mình ăn uống lung tung rồi hại sức khỏe, cứ như vậy chủ tớ ở cùng nhau mấy tháng, lâu lâu ông ấy về nhà một lần, còn chị Ngân hầu như tuần nào cũng xuống nhưng ba con hờ hững lắm, nên chị ấy xuống rồi lại về, chuyện cũng chẳng có gì khi một đêm ba con say đã sang chiếm lấy mẹ, lúc ấy mẹ ngây thơ lắm, chẳng biết làm gì, chỉ khóc và khóc, ba con hứa sẽ cho mẹ một danh phận, ba dẫn mẹ về nói cho ông bà nội biết, ông bà nội thở dài, còn chị Ngân lao vào đánh mẹ một trận thừa sống thiếu chết, chị ấy cho rằng mẹ quyến rũ ba con, nhưng lúc ấy thật sự mẹ rất khờ khạo không được lanh lẹ như con bây giờ đâu. Ai nói cái gì cũng nghe không dám cãi, rồi mẹ có thai, thế là ông bà nội nấu một mâm cơm để mẹ làm vợ nhỏ, nhưng cái thai không bao lâu thì sảy, ba con buồn nên cứ đi suốt từ Cần Thơ về Bình Dương, hàng ngày mẹ ở nhà phải làm rất nhiều công việc, làm từ sáng đến Khuya vẫn chưa hết việc, cũng chẳng được kiêng cữ gì cả, vừa sảy thai hai hôm đã phải đi gánh nước tưới cây, giặt những chậu quần áo to hơn cả người nhưng cũng không yên với chị Ngân, chị ấy hạnh họe mắng chửi đánh đập mẹ những khi ba con không có ở nhà, và rồi ông trời thương xót cho ba con thương mẹ hơn, ông ấy không đi xuống Cần Thơ nữa mà ở hẳn ở nhà,sáng đi làm tối về nhà, nhưng mà lạ cái là mẹ có thai lần nào cũng bị sảy, hai lần như vậy mẹ mới nghi ngờ là chị Ngân làm, đến khi có thai thằng Thắng mẹ xin ba con cho mẹ về Bình Định ở, thế là giữ được cái thai đến lúc gần sinh, nhưng ông bà nội con sợ ở ngoài đấy điều kiện không được tốt nên bảo mẹ về đây sinh nở, mẹ thấy bụng cũng đã lớn nên ỷ y, không ngờ… (nói đến đây bà nhỏ rơm rớm nước mắt) không ngờ lúc vào phòng sinh rõ ràng mẹ nghe tiếng em bé khóc, vậy mà bác sĩ nói em bé vừa chào đời đã chết.
“” Sao bà lớn lại đánh tráo anh Thắng được ạ.? “”
– -Vì lúc ấy chị Ngân cũng có thai cùng thời điểm với mẹ, sau một gần một tháng,, nhưng chị ấy lại đi về nhà của chị ấy để ở vì bên đấy có người nhà là bác sĩ, ngày mẹ vào viện sinh thì nghe đâu chị ấy cũng nhập viện luôn vì sinh non, lúc có thai ai cũng nói bụng chị Ngân là con gái nhưng khi sinh lại là con trai, còn con của mẹ lại thành một đứa bé gái và chết.
“” vậy là bị trao đổi lúc sinh rồi? “”
– -Mẹ đoán là vậy? Ông bà nội con cổ hủ, trọng nam khinh nữ, nên khi biết đứa bé là con gái lại chết nên cũng chẳng thèm nhìn qua một lần,liền chạy qua phòng chăm sóc cho chị Ngân và cháu nội, con biết không, lúc đó ba con chưa về kịp, xung quanh mẹ không có ai, may sao có người thấy tội nghiệp quá cho bát cháo ăn tạm, từ đó mẹ không mang thai được nữa, mẹ cũng đinh ninh bé gái đó là con mình, do yểu mệnh mà mất, mẹ đem bé gửi lên chùa, và hàng năm đều lên đó thắp hương cho con bé, cho đến khi năm đó ba con đi công tác, chị Ngân thì đưa thằng Thịnh đi thi học sinh giỏi trong Sài gòn, một mình mẹ ở nhà với thằng Thắng, nó bị sốt cao lắm, sốt mê man, mẹ phải tức tốc đưa nó vào bệnh viện, mẹ gọi cho chị Ngân hay nhưng chị ấy không về được, bảo là phải ở lại lo cho thằng Thịnh nó thi, lúc đó là mẹ đã hồ nghi rồi, con bệnh nhập viện nhưng lại không quan tâm lắm, chẳng có người mẹ nào như vậy cả. Linh cảm mách bảo, mẹ liền làm xét nghiệm tại bệnh viện, và sự thật như mẹ đã nói, thằng Thắng là con ruột của mẹ.
“” Sao lúc đó mẹ không nói ra luôn ạ? “”
– – Mẹ đưa kết quả cho thằng Thắng xem trước, nó khá sốc, sốc tận mấy hôm, nó bảo mẹ cho nó thời gian chấp nhận sự thật, sau đó nó cứ im ỉm, bắt mẹ giấu đến tận bây giờ, chẳng hiểu làm sao.
Tôi thở dài tôi nghĩ bà nhỏ cần phải biết chuyện chồng tôi không phải con của ba Tường, nếu không lỡ một ngày bà dại dột nói ra thì chuyện chồng tôi không phải cậu Ba nhà này bị bại l mất.
“Mẹ.. Anh Thắng nói anh ấy không phải con của ba Tường, anh ấy đã xét nghiệm ADN rồi.. Kết quả.. Không có quan hệ huyết thống đâu ạ..cho nên anh ấy không muốn mẹ nói ra, anh ấy sợ mẹ sẽ khổ một lần nữa… “
Đọc xong những dòng chữ, bà nhỏ kinh hoàng tột độ, khuôn mặt trắng bệch lắc đầu lia lịa:
– -Tào lao… Làm sao nó không phải con ông Tường, mẹ chưa làm gì có lỗi với ông ấy hết. Nó chắc chắn trăm phần trăm là con ba Tường của nó, không được, mẹ phải nói rõ ràng chuyện này với nó. Nó hiểu lầm rồi. Tối hôm nay sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Để xem bà Ngân chối cãi đường nào!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!