Chuyện Làm Dâu - Chương 25: Sự trở lại của tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
377


Chuyện Làm Dâu


Chương 25: Sự trở lại của tâm


– -Ai cho anh hôn vợ tôi.

Tiếng hét của chồng tôi khá lớn, không, phải nói là rất lớn, tựa hồ như con thú dữ bị thợ săn bắn trúng, kêu lên gầm rú.

Tôi cũng hoảng hồn không kém, đứng bật dậy chạy đến ôm anh:

– -kìa anh.. Anh làm gì vậy?

– -Làm gì à.. Sao em để anh ta hôn em?

– -Em…

Anh Nhân đã ngồi dậy, liền nói:

– -Không liên quan đến Nhi, cậu không được mắng em ấy. Là lỗi của tôi.

Chồng tôi nhếch mép:

– – Đau lòng sao? Nói cho mà biết.. Cô ấy là vợ tôi, với nụ hôn vừa rồi tôi rất muốn cho anh nằm viện đấy.

Tôi sợ tính khí ngang ngạnh của chồng mình nên ôm cánh tay anh chặt lại, sợ anh làm loạn nơi này:

– – Anh.. Bình tĩnh đi.

Anh quát vào mặt tôi:

– – Người ta hôn vợ anh, em bảo anh bình tĩnh kiểu gì hả?

– -Nhưng đó là anh của em mà, sao anh lại làm quá vấn đề lên như vậy?

– -Vì anh ta yêu em…. Em có hiểu không?

– -Cái gì… Anh nói cái gì? Thắng, anh nói lung tung gì vậy, anh Nhân là anh ruột em đấy? Đừng ăn nói bậy bạ. Người ta nghe lại cười cho.

Chồng tôi cười khẩy một cái, anh nhìn anh Nhân rồi bảo:

– -Chắc không? Hay chỉ có em xem anh ta là anh trai, còn người ta lại xem em như bạn gái.

Chồng tôi càng nói càng khiến tôi ngơ ngác, bộ não chưa tiếp nhận nổi những gì anh đang nói, anh Nhân làm sao xem tôi là bạn gái được cơ chứ.

– -Anh say rồi.. Để em đưa anh vào ngủ.

Anh hất tay tôi ra:

– -chưa nói rõ ràng mà đi đâu.. Anh nói đi, anh yêu vợ tôi đúng không?

Anh Nhân không trả lời, mắt nhắm nghiền rất là khó hiểu.

– -Sao lại không nói, anh kém cỏi vậy sao? Dám làm không dám nhận. Bởi vậy cô ấy không chọn anh.

Anh Nhân lập tức trả lời, giọng nói giống như một tường thành kiên cố nhưng lại bị phá hủy:

– -Đúng.. Tôi yêu Nhi đấy.. Tôi yêu cô ấy, yêu rất rất nhiều.

Anh Nhân nói xong đầu óc tôi như mơ hồ, như lạc vào một thế giới khác đầy xa lạ.

– -Anh hai, anh nói gì vậy? Anh cũng say rồi sao?

– -Anh không say, anh rất tỉnh táo, đúng, cậu ta nói đúng.. Anh yêu em đấy, yêu điên cuồng nhưng em nào chịu hiểu. Anh muốn nói từ rất rất lâu rồi, anh yêu em, anh yêu em, Huỳnh Thanh Nhi, anh yêu em..

Anh Hai gần như hét lên, mẹ tôi phải chạy ra bịt miệng anh lai:

– -Nhân. Mẹ xin con đấy, đừng nói nữa.. Đừng nói nữa..

– -Mẹ.. Con chịu hết nổi rồi, hôm nay con nhất định phải nói.. Nhi.. Anh yêu em.. Thật sự là anh rất yêu em..

– -Anh Hai. Anh điên rồi. Sao anh có thể thốt ra những lời đó chứ, sao anh lại yêu em, yêu em gái của mình. Anh có biết đó là sai trái, là lệch lạc hay không?

– – Tại sao anh không được yêu em, chúng ta không cùng máu huyết, chúng ta chẳng họ hàng thân thích thì sao anh không được phép yêu em..

Tôi nghe xong, đầu giống như bị ai đó dùng búa đập mạnh vào đầu khiến máu không chảy được về não, tay chân run lên, miệng lắp bắp mãi chẳng thành lời:

– -Anh nói gì… ChChúng ta… Chúng ta.. Không cùng huyết thống.. Là sao?

Mẹ tôi lúc này nước mắt đã chảy thành những dòng lệ, khuôn mặt bị những vết nhăn bao phủ, nức nở:

– -Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà..!!

Tôi nghi hoặc trước hành động của mẹ, tại sao mẹ tôi lại khóc lóc như thế, tại sao bà không cho nói ra:

– –Mẹ.. Là sao? Sao mẹ lại muốn giấu con? Rốt cuộc là chuyện gì?

Anh Nhân lên tiếng:

– -Nhi.. Em nghe kỹ những gì anh nói.. Chúng ta không phải anh em ruột.. Chúng ta không cùng chung máu mủ, năm đó là ba mẹ nhặt được em nên đem về nuôi dưỡng, em không phải em gái ruột của anh, anh yêu em không có gì sai cả, có chăng là anh sinh ra không ở vạch đích, không được ngậm thìa vàng. Nên mới muộn màng một tiếng yêu em..

Người tôi run lên sau những gì anh Nhân nói, tiếng khóc của mẹ như minh chứng những gì anh Nhân nói là thật, tôi bất giác lùi lại, chân muốn ngã quỵ, cũng may là có chồng tôi phía sau đỡ lấy.

– -Nhi.

– -Tại sao, tại sao hai mấy năm nay không ai nói cho con biết sự thật này.. Tại sao vậy?

Tôi hét lên rồi khóc thật to như một đứa trẻ.. Tôi chưa từng nghĩ tôi là con nuôi của mẹ, chưa từng nghĩ tôi với anh Nhân vốn chẳng phải ruột rà. Tôi chưa từng nghĩ.

Vậy những câu chuyện bi ai anh Nhân đã kể, nam chính có phải là anh?

Cô gái vô tình kia có phải là tôi.

Tôi không chịu nổi nữa ôm mặt chạy về phòng của mình leo lên giường trùm mền lên cao tận đầu rồi bật khóc như mưa trong đấy, tôi thấy tổn thương ghê gớm, cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao bao nhiêu năm chẳng hiểu những gì anh Nhân đang nói.

Tôi khóc rất rất lâu, rồi tự hỏi bản thân cha mẹ ruột của tôi là ai, tại sao lại bỏ tôi, tại sao họ không cần tôi? Họ có khổ tâm gì, hay họ vốn dĩ không cần đến tôi nên mới vứt bỏ?

Chẳng nhớ tôi đã rấm rứt trong đấy bao lâu, chỉ đến khi bên tai có giọng nói của chồng mình:

– – Đừng khóc nữa? Nín đi.. Nước mắt thành sông rồi này.

Tôi cứ mặc kệ anh, thút thít mãi không thôi, cứ tưởng lần này sẽ có một cái tết vui vẻ, nhưng không ngờ lại biết được một bí mật khủng khiếp.

Anh kéo mền tôi ra, khó chịu hỏi:

– -Định khóc đến bao giờ.

– -Mặc kệ em.. Mặc kệ em..

Tôi cố chấp hất tay anh ra, kéo chăn lên cao nhưng anh đã nhanh tay giựt lấy:

– -.. Nín đi.. Không khóc nữa..

Tôi cáu lên:

– -Em đã bảo anh mặc kệ em rồi mà, anh tránh ra, tránh ra đi..em muốn ở một mình hu hu..em không cần ai nữa hết..

– – Nhi… Em nín ngay cho anh. Nín ngay..

Đột nhiên anh quát tôi, khuôn mặt bực tức. Tôi lại nức nở hơn, nghẹn ngào không kìm chế được, đến anh cũng quát tháo tôi, đến anh cũng không yêu thương tôi.

Anh kéo tôi vào người anh, anh ôm tôi, vỗ vỗ lưng cho tôi, giọng anh trầm xuống:

– -Anh xin lỗi.. Anh không nên quát em.. Nhưng anh không biết làm sao cả.. Anh không biết dỗ dành như thế nào.. Em đừng khóc nữa..

Anh đau lắm…

Tôi nấc nghẹn hỏi anh:

– -Sao anh biết anh Nhân thích em?

– -Đâu phải ai cũng ngốc như em. Chẳng có anh trai nào đối với em gái đặc biệt như anh ta cả, hôm đưa em về nhà anh thì anh đã nghi ngờ rồi, đến hôm nay thì chắc chắn.

Tôi tiu nghỉu.. Tôi vô tình như anh Nhân đã nói hay do anh cứ chôn dấu tình cảm kia kỹ quá nên tôi chẳng nhận ra, tôi luôn cho rằng anh Nhân thương tôi vì chỉ có mỗi tôi là em lại là con gái không dám nghĩ rằng anh đem lòng yêu tôi.

– -Em xin lỗi.. Em ngốc quá có đúng không? Ai yêu ai ghét cũng chẳng nhận ra.

– -Ừ ngốc thật, người ta yêu thế mà chẳng chịu hiểu, rất yêu..

Tôi tưởng rằng anh đang nói đến anh Nhân, nên đáp lại:

– -Vì em vẫn đinh ninh bọn em là anh em ruột thịt nên không nghi ngờ, không ngờ rằng em chỉ là một đứa con nuôi, thảo nào ba luôn kể lể công sức đã nuôi em, nói em nuôi ong tay áo.. Giờ thì em đã hiểu rồi..

Tôi thở dài.. Lồng ngực thấy đau nhói.. Khôn biết ba mẹ ruột của mình là ai..???

– -Mà em thấy anh say rồi mà, sao lúc nãy ra tay mạnh vậy?

– – say sưa gì, anh chỉ làm vậy để xác minh những gì anh nghĩ có đúng không, quả là như thế, anh ta thích em ra mặt luôn còn gì..

Chồng tôi lấy khăn đem đi nhúng nước rồi lau mặt cho tôi, vừa làm anh vừa trách:

– -Em đấy, có lúc ranh ma không ai bằng, có lúc lại như một tên Đại ngốc.. Lại còn mít ướt nữa.

Đêm ấy nằm trên tay chồng mình nhưng tôi không ngon giấc được, tôi đã suy nghĩ rất rất nhiều, cuối cùng quyết định sẽ quay lại Bình Dương sớm hơn một chút. Tôi không đủ dũng cảm để đối diện với chuyện này, tôi cần thêm thời gian.

____

Chuyện đêm qua làm không khí của ngày hôm sau thật trầm xuống, ai nấy điều rất miễn cưỡng không còn vẻ tự nhiên được nữa. Chỉ có ba tôi không biết chuyện gì nên rôm rả nói chuyện với chồng tôi, mà vừa mở mắt ra ông đã rủ chồng tôi đi uống rượu, tôi nghĩ anh sẽ từ chối nhưng không, anh đồng ý, anh lấy ô tô chở ba đi, khỏi phải nói ba tôi sướng đến chừng nào, vào thay ngay bộ đồ siêu oách để mặc đi khoe con rể với bạn bè của ông.

Khi chiếc xe lăn bánh, trong nhà chỉ còn mẹ, tôi và anh hai Nhân, nếu như mọi năm

tôi sẽ tíu tít bên mẹ, đòi anh Nhân đi bắt chuột đồng, rồi cùng anh hái dừa cho mẹ kho thịt, hai anh em sẽ tranh nhau phần thịt dừa xem ai ăn được nhiều hơn, nhưng mười lần đều như một, tôi là người thắng, anh Nhân thua, ngẫm lại tôi thấy mình đúng là tên đại ngốc nghếch, chuyện rành rành ra đấy mà không hiểu.

Tôi cất tiếng hỏi phá tan bầu không khí u ám:

– -Mẹ kể con nghe được không ạ? Con muốn biết sự thật.

Mẹ tôi đi đến gần tôi, bà ngồi xuống bên cạnh, bà nói với cái giọng ân cần như mọi khi:

– -Nhi.. Mẹ Xin lỗi vì đã giấu con. Nhưng trước giờ mẹ vẫn xem con là con gái ruột..

Con đừng trách mẹ nghe con.

Trách.. Tôi chẳng có quyền trách mẹ, tôi mang ơn mẹ còn không hết nữa, nhưng biết được sự thật thì buồn một chút, chỉ một chút thôi.. Dù sao cái thân thể này không phải do mẹ tạo, nhưng công sinh thành không bằng công dưỡng dục, tôi phải ghi nhớ ân nghĩa này mãi mãi về sau.

– – Con không trách gì mẹ hết, con muốn biết sự thật thôi ạ.

Mẹ tôi thở hắt ra, đôi mắt mẹ buồn rười rượi, những vết chân chim in hằn trên mắt mẹ.

– -Năm thằng Nhân được sáu tuổi, mẹ nhìn thấy con nằm lăn lóc trong một bụi cây, kiến cắn khắp người, vậy mà con không hề khóc, đôi mắt mở to nhìn mẹ, lúc đó con cũng được vài ngày tuổi, bên cạnh có một mảnh giấy ghi lại ngày tháng năm sinh và nói rằng họ không có khả năng nuôi dưỡng, nên mẹ đem con về, lạ cái là đêm nào con cũng khóc khóc ngặt nghẽo, phải đến khi 1 tuổi thì mới thôi không khóc nữa,bù lại con rất bụ bẫm và đáng yêu, lúc nào cũng đòi anh Nhân làm ngựa để cưỡi khắp nhà, khi lại bắt anh lấy mo cau kéo. Thời gian trôi nhanh quá,thoắt cái mà con đã 23 tuổi rồi.

Anh Nhân ngồi một góc, anh không nói gì cả, anh chỉ im lặng, tôi đã hiểu vì sao anh hay buồn, chỉ có thể nói:

– -Anh Hai..trước giờ em luôn thương anh, nhưng tình cảm đó là của một đứa em gái dành cho anh mình, không phải tình yêu.. Vậy nên anh..

Anh Nhân cắt ngang câu nói của tôi:

– -Em không phải ngại.. Anh ổn mà.. Anh xin lỗi, đêm qua có rượu nên anh không kìm chế được lời nói và hành động, chồng em không trách em chứ.

– – Dạ không ạ.

– -Ừ.. Anh thấy cậu ta tốt với em lắm.. Chúc em luôn hạnh phúc.

___

Chồng tôi chở ba tôi đi đến tận 1h trưa mới chịu về, tôi biết anh đi như vậy là để tôi có thời gian nói chuyện rõ ràng với mẹ và anh Nhân.

Chồng tôi tặc lưỡi bảo:

– – Sang tết bảo ba mẹ xây cái nhà to và kiên cố vào, kiểu này gió to nguy hiểm lắm đấy.

Tôi không trả lời, thật ra để xây được một ngôi nhà tường cũng phải một hai trăm triệu chứ đâu có ít, mà nhà tôi lại không có điều kiện.

– -Chi phí anh lo.. Đừng suy nghĩ nữa.

Thế là hết hôm hai chín tết bọn tôi về lại Bình Dương, chuyện về lại Bình Dương là ý của tôi, ở dưới đó thấy mọi người gượng gạo quá, thôi về đây để mọi người có thời gian suy nghĩ và dễ chấp nhận hơn.

Hai ngày tết anh đưa tôi đi chơi với bạn của anh, đi ăn uống các tụ điểm đến mùng 3 mới về Vĩnh Long một ngày, chiều mùng 4 lại đi lên để sắp xếp cho ngày cưới của anh Thịnh, phòng óc cũng được trang trí dần dần.

Nghỉ ngơi một hôm thì mùng 6 chồng tôi vào công ty làm việc, còn tôi ở nhà phụ với mẹ chồng chuẩn bị lễ cưới của anh Thịnh và con Mận, lễ cưới lần này làm đơn giản và hầu như mời rất ít quan khách, chỉ những người cực thân thiết mới được mời đến. Được tổ chức ở một nhà hàng có tiếng, và nghe nói không được chụp ảnh.

Tôi có hỏi mẹ chồng về việc của bà lớn dù sao bà ta cũng là mẹ anh Thịnh, không biết chuyện kết hôn lần này bà ấy có tham gia tham dự hay không, mẹ chồng tôi lắc đầu:

– -Chắc là không đâu,ba con vẫn còn giận bà ta lắm, mẹ có hỏi thằng Thịnh, nó bảo nó không có nói vì sợ bà ta không chấp nhận con Mận.

– -Dạ.. Nhưng con có linh cảm không lành mẹ ạ, cứ nghe mùi nguy hiểm, bà lớn làm sao mà bỏ qua dễ dàng như vây.

– -Mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng bà ấy muốn làm gì chúng ta không thể đoán được. Tốt nhất cứ đề phòng.

– -Dạ.

Sáng mùng 9 đoàn xe nhà chồng tôi đã xuất phát đến nhà Con Mận đón dâu, trong chiếc áo dài màu đỏ, tóc búi cao, hôm nay con Mận rất xinh đẹp, có điều Mận nó nhanh béo quá, mới đây mà nhìn nó đã tròn trịa, bụng cũng bắt đầu nhô ra dễ nhận biết là đang có thai. Nó cười tươi rói khoác tay anh Thịnh đi đến từng bàn, lúc này, có một giọng nói từ đâu vang lên:

– -Anh.. Cưới vợ sao không mời em? vô tình thế ạ!!

Mụ Tâm… Chính xác là mụ Tâm.. Trong chiếc váy body, mụ ấy đang từng bước tiến đến, trên môi là một nụ cười nham hiểm…

Lúc này khuôn mặt anh Thịnh liền tái đi đôi chút, hai chân mày nhíu lại với nhau chắc hẳn là đang khó chịu trước sự xuất hiện của mụ Tâm, cả con Mận cũng vậy nữa, nó hình như hơi sợ. Tay nó nắm chặt tay anh Thịnh.

– – Ai cho cô vào đây, ra ngoài, bảo vệ đâu.

– -Kìa.. Sao anh lại khẩn trương vậy, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng huống hồ bây giờ em đang là mẹ của con anh, anh vô tình thế sao ạ.

Nói đến đây, mụ Tâm đưa tay xoa xoa bụng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý sâu xa:

– -Con à, hôm nay mẹ đưa con đến chứng kiến cảnh ba con đi cưới vợ khác, ba bỏ mẹ con mình rồi, ba bỏ con rồi, tội nghiệp con tôi, chưa lọt lòng đã bị ba nó ruồng rẫy chỉ vì một con giúp việc. Sao số mẹ con mình khổ vậy nè.

Trời đất ơi. Mụ Tâm có thai sao?

– -Cô nói linh tinh cái gì đấy, chỗ này không phải nơi cô đến phát biểu lung tung, bảo vệ đâu, lôi cô ta ra cho tôi.

Nhưng mụ Tâm lúc này đã sải chân đến sân khấu, giật lấy micro của Mc buổi tiệc, dõng dạc nói:

– – Xin chào tất cả mọi người ở đây, chắc hẳn mọi người ở đây đều biết tôi ạ, nhưng tôi xin giới thiệu lại tôi là Tâm, vợ cũ của anh Thịnh, chúng tôi vừa ra tòa hơn một tháng, và hôm nay anh ta đứng đây kết hôn với con giúp việc của anh ta khi con này nó đã có thai 3 tháng. Buồn cười không ạ, nghĩa là anh ta đã lén lút qua lại với nó từ trước khi chúng tôi ly hôn.

Đang nói thì anh Thịnh giành lại cái micro trên tay mụ Tâm, gằn mạnh từng chữ:

– -Cút khỏi đây ngay, đừng có bịa chuyện ở đây nếu không đừng có trách tôi.

– -bịa chuyện? Tôi có bằng chứng hết đấy.

Mụ Tâm mở túi xách cầm ra một xấp giấy tờ, có cả hình ảnh nữa, mụ ấy ném thẳng vào mặt anh Thịnh, cười khẩy:

– -Xem đi thằng khốn nạn…

Anh Thịnh nhíu mày, nhặt lên xem, tôi cũng đứng lên tiến đến sân khấu nhặt xem thử rốt cuộc là cái gì.

Giấy siêu âm của con Mận, kết quả về tuổi thai. Hình ảnh của anh Thịnh dìu con Mận đi vào khách sạn, dẫn nó đi mua sắm, thảo nào có lần tôi vào phòng nó thấy nó có rất nhiều quần áo đẹp, tôi hỏi thì nó bảo người ta cho nó, chẳng ai mà cho quần áo đẹp xịn sò như thế cả… Và cuối cùng là phiếu siêu âm của mụ Tâm, đứa bé 10 tuần, tức là hơn hai tháng tuổi. Tức là con của mụ ta và anh Thịnh.

– -Những bức ảnh này đều có ngày tháng, tất cả điều trước khi tôi với anh ly hôn, anh đã ngoại tình, đã cắm sừng tôi mà còn tỏ ra đạo đức, anh chỉ là thằng Đạo Đức giả, thằng hèn thôi.

Dưới này quan khách bắt đầu bàn tán và xì xào nói ra nói vào, ba chồng tôi đứng dậy, quát to:

– – Thôi đi…có chuyện gì về nhà giải quyết, đây không phải buổi trách vấn, cô tránh ra để chúng tôi còn đãi khách. Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết cho cô.

Mụ Tâm ngoan cố không chấp nhận:

– -Không.. Con muốn ba giải quyết tại đây cho mọi người cùng biết, chẳng có lý do gì con phải đợi đến khi ba của con con đi cưới người phụ nữ khác hết.. Anh ta phải có trách nhiệm với đứa bé trong bụng con.. Nếu không, con sẽ kiện anh ta vi phạm luật hôn nhân gia đình, con sẽ làm cho anh ta thân bại danh liệt.

Anh Thịnh cười khẩy:

– -Kiện hộ tôi.. Đi ngay đi cho kịp giờ hành chính..

Mụ Tâm đến gần anh Thịnh, rất là gần, sau đó đưa tay chỉnh lại cái cà vạt, vừa chỉnh vừa nói nhỏ nhưng vì tôi đứng kế bên nên nghe không sót một chữ:

– -Anh khỏi thách thức.. Anh nên nhớ Tôi còn nắm rất nhiều bí mật của anh đó, chẳng hạn như là hình nhân bằng rơm hôm ấy… và….

Nét mặt anh Thịnh liền sa sầm.. Tôi thấy một bên tay đã nắm thành quyền, yết hầu lên xuống, bộ dạng này chính là đang rất tức giận.

Còn mụ Tâm, mặt nghênh lên, thách thức, không biết là mụ ta nắm được bí mật gì của anh Thịnh mà tự tin lắm, khiến anh Thịnh hỏi xuống giọng:

– – Cô muốn gì?

Mụ Tâm nhún vai:

– – đơn giản, anh hủy hôn với nó..

– -Cái gì… Không được.

– -Vậy thì tôi không chắc những bí mật của anh sẽ được giấu mãi..anh biết tôi rồi đó, tôi nóng tính lắm đấy, lỡ miệng nói ra thì tôi e….

Mụ Tâm lấp lửng rồi bật cười… Nụ cười khiến anh Thịnh túa mồ hôi hột.

– -Tôi có thể cho cô tiền, cô muốn bao nhiêu?

– – Em không cần tiền em cần anh thôi.. y da, em mệt rồi, em khát nước, em muốn về nhà, anh mau đưa em về đi, nếu không em lỡ mồm lỡ miệng ở đây anh đừng trách em nhé..

Anh Thịnh nhắm mắt mấy giây, sau đấy thở ra một hơi, xoay qua con Mận, nặng nề nói:

– -Xin lỗi….

Vừa nghe hai chữ đó con Mận đã lắc đầu, nước mắt nó chảy ra.

– -Cậu Hai, đừng mà.. Đừng bỏ Mận..

– -Tôi không bỏ Mận.. Nhưng hôn lễ này không thể tiếp tục.. Tôi xin lỗi.

Nói rồi anh Thịnh tháo nhẫn ra, nhét vào tay con Mận rồi kéo tay mụ Tâm đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, và tiếng gọi của ba chồng tôi.. Anh Thịnh đi.. Con Mận ngất xỉu tại hôn lễ…hôn lễ hỗn loạn, quan khách xầm xì, ba chồng tôi tức giận đập nát ly rượu rồi bỏ về…

Hôn lễ vui vẻ bỗng chốc kết thúc như thế.. Tôi linh cảm lần này trở về của mụ Tâm sẽ rất nguy hiểm, nhất là ánh mắt của mụ ấy rất ghê rợn, nó giống hệt ánh mắt của Ái Nhi mà tôi từng thấy…bên tai tôi chợt có giọng nói:

“” Nhi ơi, đổi xác không Nhi “” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN