Chuyện Làm Dâu
Chương 32: Hoa Bất Tử
Ái Nhi vừa nói vừa thách thức, đến đường này thì cô ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác, tưởng chừng đã đạt được mong ước, nhưng do cô ta quá vội vàng, quá hấp tấp nên mới bị bại lộ, mà dù cô có được thân xác của Thanh Nhi nhưng không thể nào giả được tính cách của cô ấy, không thể nào phô được nét đáng yêu của cô ấy, không thể được.
Hai người vốn dĩ rất khác nhau.
– – Sao.. Ông mà qua đây tôi cho nó tan hồn phách trước tôi đấy..
– -Thầy.. Vợ tôi..
Thầy Lục đưa tay cản ngăn lời nói của Thắng:
– -Nếu để Cô ta ra khỏi nơi này hậu quả sẽ khó lường, cô ta đã là quỷ, không còn là ma nữa. Cậu phải nghĩ đến đại cuộc.
Thắng nghi hoặc:
– -Ý thầy là sao, không lẽ thầy muốn hy sinh vợ tôi?
Thầy Lục thở một hơi rồi nói:
– -Quân tử lấy đại cuộc làm trọng.. Nếu để cô ta ra khỏi trận địa này thì hậu quả tôi e là không thể tưởng tượng nổi. Cậu phải hiểu điều đó.
Ái Nhi cười lớn:
– -Ha ha.. Ông ta muốn giết nó luôn đấy, anh có nhẫn tâm nhìn nó chết không? Haha..
– -Thầy, không còn cách gì khác sao, phải có cách gì khác chứ ạ? Tôi không thể để vợ tôi chết được.
Bà nhỏ cũng không nỡ để Thanh Nhi ra đi như vậy, liền van xin thầy Lục tìm phương án khác, thầy Lục lắc đầu:
– – Sức tôi chỉ có thể đến đó.. Không còn cách nào cả? Tôi đã nói rồi, cô ta là ngạ quỷ hút máu người, đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, đi mây về gió, nhập hồn đổi xác, nếu không trừ khử thì sẽ là một tai họa cho nhân gian, biết là đau lòng nhưng mong mọi người phải lấy đại cuộc làm trọng, một người đổi lấy nhiều người.. Các người mau tránh một bên để tôi làm phép.
Thầy Lục xoay qua lấy một lá bùa màu vàng, dùng máu gà viết lên đó những hình thù mà người bên ngoài không thể hiểu được, miệng thầy lẩm bẩm câu chú trước khi xuống tay trừ khử Ái Nhi, lúc này Thắng vô cùng rối bời, anh không thể nhìn vợ anh tan biến vĩnh viễn, tim anh không cho phép điều đó, anh yêu cô mất rồi, tuy anh chưa một lần nói yêu cô nhưng nụ cười và hình bóng cô đã in sâu vào tâm trí của anh,đến cả trong giấc mơ anh cũng mơ cùng cô răng long đầu bạc. Làm sao anh tàn nhẫn nhìn cô vĩnh viễn không bao giờ tồn tại nữa, làm sao anh làm được.
– -Thầy.. Tôi không tin không có cách khác, thầy nói đi, dù khó đến đâu tôi cũng làm được. Tôi xin thầy đó, đừng để vợ tôi chết.
Thầy Lục nhìn Thắng rồi thở dài.
– -Không có cách gì đâu.
Lúc này lòng tự trọng của một người đàn ông được Thắng dẹp sang một bên, anh vứt bỏ cả sĩ diện cao ngất trời của mình mà quỳ xuống trước mặt thầy Lục, van nài:
– -Tôi xin thầy, bằng mọi cách phải cứu vợ tôi.. Tôi không thể sống thiếu cô ấy được!!
Thầy Lục nhìn Thắng trân trân, phải tầm một phút như vậy mới đặt lá bùa xuống bàn và nói:
– -Được.. Có một cách, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không làm được đâu. Và cũng chưa từng có ai làm được, ngược lại mất mạng như chơi.
Như vớ được chiếc phao trên biển mênh mông, Thắng vội hỏi ngay:
– – Cách gì, xin thầy chỉ đường dẫn lối.
– -Đó là cậu phải tìm được hoa bất tử trên dãy núi Hoàng Sơn, hoa đó nghìn năm mới nở một lần, mỗi lần nở chỉ hai ngày và tàn ngay sau đó, sách sử có ghi lại nó từng nở ở núi Hoàng Sơn và Liên Sơn ( tên núi không có thật ạ), sau đó dùng máu của vợ cậu hòa vào cánh hoa, thì người chết sẽ được sống lại.. Nhưng núi non trùng điệp, hiểm trở vô cùng, thú dữ nhiều vô số kể, số người mất mạng khi đi tìm hoa đó không hề ít, chưa có một người nào có được bông hoa bất tử đó.. Đặc biệt hoa đó có chất độc, hương thơm của nó sẽ khiến cậu u mê, nếu ý chí không đủ sẽ bị nó lấn át và sai khiến.. Tốt nhất cậu đừng phí sức làm gì..
Ngàn năm mới nở một lần, vậy có khác nào mò kim đáy biển. biết năm nào nó nở kia chứ?
Bà nhỏ dầu thương Thanh Nhi nhưng cũng không muốn để Thắng đi vào đường tử, bà chỉ có mỗi Thắng là con, bà không thể mất đi đứa con này, nên ngăn cản.
– -Thắng.. Quá nguy hiểm.. Con không thể đi, con mà có mệnh hệ gì mẹ chết mất.
Thắng không quan tâm lời nói của bà nhỏ, anh hỏi thầy lục:
– -Vậy năm nay hoa có nở không hả thầy?
– -Tôi không biết.. Chuyện đó vẫn là một điều kì bí.. Nhưng tôi thật lòng khuyên cậu bỏ ý nghĩ đó đi. Đừng phí công vô ích.Đứng sang một bên đi..
– -Không.. Tôi phải đi.. Dù là một phần trăm cơ hội tôi vẫn phải đi..
Bà nhỏ:
– -Thắng.. Không được.. Bây giờ thằng Thịnh nó vướng vào tù tội, chỉ còn con gánh vác với ba, mẹ không cho phép con mạo hiểm như vậy được.
Thắng quay qua bà nhỏ, giọng nói khẩn thiết:
– -Mẹ.. Con xin lỗi.. Cô ấy là vợ con, con không thể nhìn vợ mình rời xa mình như thế.. Cũng giống như ba yêu mẹ, dù sóng gió nào cũng đều cùng mẹ vượt qua, mẹ cũng muốn con trai mẹ tuyệt vời như ba đúng không?
– -Nhưng…
– -Con nhất định sẽ về với mẹ.. Đừng lo lắng.
Thắng căn dặn thầy Lục tiếp tục:
– -Tôi sẽ đi tìm hoa bất tử, thầy phải đợi tôi về để cứu vợ tôi.
Trước sự kiên quyết của Thắng thầy Lục chỉ còn nước gật đầu đồng ý, haizz, hỡi thế gian tình là gì, sao lại khiến người ta trở nên cố chấp như thế.
– -Được rồi.. Tôi có thể giam giữ cô ta thêm 3 ngày nữa, nếu trong 3 ngày cậu không về buộc lòng tôi phải trừ yêu diệt ma.
– -Được. Vậy tôi đi ngay đây.
– -Khoan đã.. Hoa đó chỉ nở vào ban đêm, xung quanh thường có hai con sói canh giữ.. Cậu phải hết sức cẩn thận, nếu thấy không ổn thì hãy quay về, đừng cố chấp.
Thắng không trả lời mà gật đầu chắc nịch, Thắng đi bà nhỏ chạy theo khóc cạn nước mắt, trước khi lên đường Thắng về phòng lấy chiếc khăn có máu trinh của Thanh Nhi đem theo, anh mong rằng trời xanh thương lấy vợ chồng anh mà cho anh tìm được hoa bất tử.
Dãy núi Hoàng Sơn nằm ở phía tây bắc, muốn đi nhanh chỉ có thể đi bằng máy bay, với một người làm ăn rộng như Thắng thì đặt vé gấp không phải là vấn đề to tát, chỉ một cú điện thoại là đã có vé cho anh lên đường ngồi ở hạng thương gia, trong lúc trên máy bay, anh đã tập trung tìm hiểu về loài hoa bất tử, nhưng chưa có thông tin nào chính xác, toàn là những lời đồn đoán và truyền miệng, chưa ai tận mắt chứng kiến hoa đó như thế nào. Tắt điện thoại, mọi thứ quá đỗi mơ hồ, bản thân anh cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tây bắc Chào đón Thắng ngay sau đó, anh thuê taxi đi đến dãy núi cao nhất, ở những ngọn núi thấp, người ta có thể tự trèo lên hoặc đi bằng cáp treo, nhưng Thắng chọn tự trèo, anh sắm ngay một bộ bảo hộ ít thức ăn khô và tự thân trèo lên những viên đá ngoằn ngoèo, đôi mắt không rời khỏi một vị trí nào hết, mồ hôi anh chảy ra như tắm, ánh nắng dần tắt dưới chân trời, bầu trời chuyển sang màu khác, sức cũng cạn dần nhưng chẳng có một bông hoa nào trên những ngọn núi này cả.
___
Cả một đêm mài mò trên núi, hai mắt Thắng trắng hấu do không được ngủ, anh không dám Phung phí một giây phút nào, bất cứ một giây trôi qua đối với anh đều vô cùng trân quý, anh không cho phép mình mệt, không cho phép mình bỏ cuộc, vợ anh đang đợi anh về, linh hồn cô ấy đang đau đớn chờ anh cứu giúp. Nhưng hỡi ơi. Trời cao hình như không thấu, mà còn đổ trận mưa to, trên núi cao không nơi trú ngụ, những hạt mưa nặng trĩu táp vào mặt anh như làm anh tỉnh táo hơn, rằng hôm nay đã là ngày thứ hai, chân anh sớm đã chảy máu, tay đã đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, người chỉ mới đến hôm thứ ba đã thóp đi trông thấy, anh sợ, sợ không tìm được loài hoa đó, sợ rằng vĩnh viễn không còn thấy nụ cười của cô, không còn nghe cô lý luận, không còn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô nữa..
Không.. Anh không được phép bỏ cuộc.. Anh lại đi, đi khắp cái dãy núi này để tìm hoa quý.
Màn đêm kéo đến.. Tiếng côn trùng kêu inh ỏi ở đâu đó, Thắng nhíu mày, ở đây có côn trùng nhiều như vậy chứng tỏ phải có sự sống, chắc chắn là như vậy.
– -Có hy vọng rồi.
Như tiếp thêm sức mạnh.. Thắng vội bước theo tiếng kêu đó, tiếng kêu càng lúc càng đến gần hơn.
Chiếc đèn pin được Thắng rọi khắp ngõ ngách, không nơi nào anh bỏ sót, 12 giờ đêm anh vẫn miệt mài tìm kiếm loài hoa cứu vợ, nhưng sao cái hy vọng kia bỗng bị dập tắt bởi tiếng kêu kia đột ngột ngưng lại như chưa từng có.
Hụt hẫng một chút.. Anh nhìn đồng hồ 12 giờ đêm, đứng trên ngọn núi cao, gió thổi lồng lộng, cái lạnh cắt da cắt thịt, nhưng làm sao lạnh bằng lòng anh lúc này, hết đêm nay là đến kỳ hạn 3 ngày với thầy Lục rồi, hết đêm nay nếu không tìm thấy hoa bất tử thì lẽ nào anh phải xa Thanh Nhi mãi mãi.. Có cái gì đó mặn đắng chảy vào miệng anh, mặn lắm, đắng lắm, và cũng đau lắm..
Anh khóc. Nước mắt cứ chảy ra, trong đêm, có một người đàn ông bật khóc tức tưởi, anh gọi tên cô, gọi lên trời xanh kia, hỏi rằng ông có thấy, có nghe những gì anh đang nói.. Tại sao ông muốn cướp vợ của anh.. Tại vì sao?
Anh kêu gào trong đêm, mặc cho cơn gió cứ thổi ào ào như cuốn bay anh đi..
Khóc đủ rồi.. Anh lại đi.. Đôi mắt sau hai đêm không chớp gần như muốn sụp xuống, hai chân dù đã mỏi nhừ vẫn kiên cường đi qua những viên đá vô tri, cuối cùng, thêm bốn tiếng nữa, 4 giờ sáng, do vừa trải qua cơn mưa đường đá trơn trợt, anh vấp chân vào viên đá to sắc nhọn, cả người liền té xuống, đầu đập vào mỏm đá đến chảy máu, chân vừa bị thương vừa bị trật khớp, không đứng dậy được nữa.
Bỗng có tiếng cười khúc khích bên tai anh, bóng người lởn vởn trước mắt, Thắng dụi dụi mắt, là sự thật, không phải anh hoa mắt, một cô gái có dung nhan tuyệt đẹp, trên người mặc chiếc áo choàng màu trắng, tóc dài, cài trâm như những cô gái thời xưa, khuôn mặt đẹp đến mức phải ví von như một tuyệt tác, chẳng khác nào một người vừa bước ra từ một bức tranh hoàn mỹ.
– -Cô là ai? Sao lại ở đây?
Cô gái đưa tay lên miệng, khẽ cười, rồi nói:
– -Tôi là Bất tử.. Tôi sống ở đây?
– -Bất tử? Cô là hoa bất tử có đúng không?
Cô gái gật đầu:
– -Đúng vậy?
Thắng sung sướng quên mọi đau đớn mừng rỡ reo lên:
– -Cuối cùng tôi cũng gặp cô rồi.. Gặp được rồi!
Bất tử hỏi anh:
– -Anh tìm tôi làm gì?
– -Tôi muốn cứu vợ tôi, linh hồn cô ấy đang bị quỷ dữ giam giữ, tôi muốn dùng hoa bất tử để cứu cô ấy sống lại.
Bất tử nghe xong liền cười tiếp, sau đó bay bổng lên cao như một điệu múa tuyệt đẹp, rồi lại hạ xuống gần anh:
– – Chắc anh đã từng nghe chưa ai hái được hoa bất tử đúng không?
– -Xín cô giúp đỡ, tôi không còn nhiều thời gian nữa, nếu không vợ tôi vĩnh viễn tiêu tan hồn phách, xin cô mở lòng từ bi giúp đỡ kẻ phàm nhân.
Bất tử lại cười to hơn, nhìn thẳng vào anh:
– -Hi hi tôi sinh ra là để cứu người, nhưng có cứu được không lại tùy vào duyên số, anh nặng lòng như vậy tôi cũng có chút cảm động, tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình của anh từ lúc bước chân đến đây, nhưng đàn ông đa phần là một lũ vô tình bạc nghĩa, trăm ngàn người mới có một kẻ chung tình, hôm nay anh muốn có được hoa tử đằng thì phải dùng mạng mình mình đổi lấy, anh có đồng ý không?
– -Đổi mạng? ý cô là sao?
– – Đơn giản, tôi sẽ cho anh một bông hoa bất tử, đổi lại tôi sẽ hút hết sinh khí của anh, khi anh cứu vợ anh xong thì người cũng không còn sinh khí mà chết..
Thắng nghe xong thì chấn động tâm lý một chút, mạng đổi mạng ư?
– – Sợ rồi đúng không, tôi biết ngay mà, đàn ông các người đều bạc bẽo như vậy. Tôi hận các người ngàn đời này..
Bất tử cười lớn,núi bỗng rung chuyển, những viên đá lớn nhỏ rớt xuống lộp bộp, gió càng dữ dội, rít lên từng cơn, hai con sói dữ từ lâu lao ra, bao vây lấy Thắng, nó lườm anh bằng ánh mắt không thể nào diễn tả được, chỉ có thể nói rằng rất rất là khủng khiếp.
Bất tử vốn là một cô gái xinh đẹp từ hàng nghìn năm trước, cô vì bị người đàn ông yêu thương nhất phản bội mà lên đỉnh núi này tự vẫn, máu cô chảy ra hoá thành hoa bất tử, hương hoa phát ra chất độc nếu nam nhân nào ngửi phải sẽ mất hết thần trí, u mê không lối thoát, cô từng có lời nguyền sẽ giết tất cả đàn ông xảo trá trên thế gian, nhưng sau nhiều năm được tiên ông giảng đạo, bất tử đã tu thành hoa vĩnh viễn không chết, ngàn năm sẽ nở một lần để cứu độ một người, bất tử có phép thần thông, tuy nhiên nỗi oán hận vẫn còn, chỉ cần thấy đàn ông không tốt cô sẽ khiến người đó chết không toàn mạng. Lần này cô là muốn thử thách Đức Thắng, muốn xem rằng đàn ông tốt có còn hay không?
Thắng gật đầu:
– – Được.. Tôi đồng ý..Cô làm đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!