Chuyện Làm Dâu
Chương 6: Hồn ma của ai?
Khi đặt bút ký vào tờ giấy tôi đâu biết một tờ giấy mỏng nhưng chứa bao sóng lớn, để đi qua vùng biển bình yên, thật khó khăn biết mấy,phải chảy rất nhiều nước mắt và cả máu tươi..
– – Đây, ký rồi nhé! Nôn tiền ra, nhanh lên.
Chồng tôi hừ lạnh:
– -Cô đấy, đúng là cái đồ tham tiền.
– -Tiền ai chả tham, thôi, tiền đâu, đưa đây, tôi còn đi tắm.
Chồng tôi đi đến mở chiếc tủ, lấy ra sấp tiền, toàn là mệnh giá 500k, anh ta quăng lên bàn.
– -Của cô.
Tôi bĩu môi, cầm lên và đếm lại.
– -Gớm, còn phải đếm.
– -Dĩ nhiên, anh cũng ghê gớm lắm… Ok, đủ 20 triệu. Tôi đi tắm đây, anh ăn cơm đi, tôi nấu hơi bị ngon đấy. Chúc chồng yêu ăn ngon miệng!!
Tôi sung sướng ôm cọc tiền vào trong nhà tắm, vừa tắm vừa ngắm tiền nó sướng như tiên ý, với những điều kiện anh ta đưa ra, tôi thấy mình đúng là hời như anh ta nói, vốn dĩ chúng tôi không yêu nhau thì quan tâm chuyện của nhau làm gì cho mệt, không những vậy mỗi tháng lại còn được 20 triệu, tôi sẽ để dành số tiền đó gửi về cho mẹ chữa bệnh.
Vì mải mê suy nghĩ, đến khi chồng tôi đập cửa ầm ầm tôi mới vội vàng lau người mặc quần áo rồi mới mở cửa, chồng tôi mặt nhăn như khỉ, ôm bụng:
– -Cô bỏ cái gì vào thức ăn vậy hả? Tránh ra, đau chết tôi rồi.
Tôi ngơ ngác, hoảng hốt khi anh ta đóng sầm cánh cửa.
Đến mâm cơm, thức ăn đã vơi một ít, vậy là anh ta vừa ăn, nhưng anh ta bị gì nhỉ?.
Cả đêm đó Thắng cứ ôm bụng chạy ra chạy vào toilet, anh ta cho rằng thức ăn tôi nấu có vấn đề, anh ta cứ càm ràm cả đêm khiến tôi chả ngủ được, mà cái tính tôi không ngủ được sẽ rất là quạu:
– – Anh có im đi không, tôi đã bảo tôi không bỏ gì cả?
– -Hừ. Thế sao tôi ăn xong bị đau bụng?
– -Làm sao tôi biết được, anh ăn không hết tôi ăn hết phần đó nhưng tôi có bị gì đâu.
– -Cô đấy.. Coi chừng tôi đấy.. A..
Tôi bĩu môi nhìn anh ta chui vào nhà vệ sinh, con trai gì mà bụng yếu quá. Tôi nhặt cái gối ôm để ngay giữa rồi nằm một góc ngủ tiếp, chẳng biết cả đêm Thắng đã chiến đấu ra sao nữa.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, chồng tôi vẫn còn ngủ, tôi nhẹ nhàng rời khỏi chiếc giường rồi đi vào vệ sinh cá nhân, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Vừa lúc ấy, bà nhỏ cũng vừa đi ngang, bà kéo tôi vào một góc.
– -Sao rồi, đêm qua hai đứa có làm gì không?
Tôi lắc đầu:
– -Dạ không đêm qua anh Thắng bị đau bụng ạ?
Bà nhỏ gật gù:
– -Tốt.. Vậy lá bùa, con có để vào ví nó chưa?
– -Dạ chưa ạ, đêm qua anh ấy cứ ra vào nhà vệ sinh liên tục nên con chưa đưa được.
Bà nhỏ có vẻ hơi thất vọng một chút:
– -Tranh thủ bỏ vào sớm, à, chuyện hôm qua mẹ không cố ý, có đau lắm không?
Ý bà nhỏ đang nói đến cái tát, tôi lắc đầu:
– -Con không sao, nhưng sao mẹ lại làm vậy?
Bà nhỏ nhìn trước nhìn sau, rồi ghé tai tôi:
– -Mẹ làm thế có lý do riêng, để tốt cho chúng ta thôi, trước mặt bà lớn và con Tâm chúng ta đừng tỏ ra thân thiết, mẹ có tính toán hết rồi. Con chịu khó một chút nhé. Thôi con đi ra pha trà cho ba đi, nhớ hỏi dì Hồng cách pha cho đúng ý,, mẹ đi trước.
– -Dạ.. Mẹ đi.
Bà nhỏ đi trước, tôi mới đi sau, đầu óc mông lung theo những gì bà nhỏ nói, nhà chồng tôi đúng là không hề đơn giản, giống y hệt trong những bộ phim cung đấu mà tôi hay xem, không ngờ có một ngày mình thành nhân vật trong cuộc chiến này haizz…
Lững thững đi xuống nhà, ba chồng tôi đang đọc báo, bà nhỏ thì đang đứng ở đấy bóp vai cho ông,,còn mẹ chồng thì tôi không thấy. Tôi gật đầu chào ông bà một tiếng rồi đi vào bếp hỏi dì Hồng cách pha trà, được dì chỉ, tôi đem ra cho ba chồng bình trà nóng.
– -Dạ con mời ba mẹ dùng trà.
Ba chồng tôi gấp tờ báo lại:
– – Ừ. Cảm ơn con. À Nhi này, mẹ lớn có nói chuyện hoãn lại việc lạy mặt chưa? Khổ, ốm ngay lúc này.
Ba chồng vừa nói xong thì mẹ chồng tôi đi vào, gương mặt bà ít khi nào tôi thấy vui vẻ:
– -Ông nói thế là ý gì, hay ông nói tôi cố tình.
Tôi liền chào bà:
– -Con Chào mẹ!
Bà không trả lời tôi, nhưng ánh mắt rõ ràng là khinh khinh kiểu gì ấy, bà cứ thế điềm nhiên ngồi vào bàn, tôi cũng mặc kệ, tôi chẳng chấp, cúi người rót cho bà tách trà:
– -Mời mẹ ạ.
Ba chồng tôi uống ngụm trà rồi bảo:
– -Bà cứ giỏi suy diễn, tôi nói thế thôi.
– -Chứ không phải là ai kia nói gì à? Mới sáng sớm đã làm việc chướng mắt.
Miệng nói nhưng ánh mắt mẹ chồng lại nhìn về hướng bà nhỏ, rõ ràng là đang ám chỉ bà nhỏ. Bà nhỏ đang đứng, trên môi liền nở một nụ cười khó hiểu, gần như là thách thức bà lớn.
– -Bà lại nói cái gì nữa vậy, nghĩ thoáng ra, suốt ngày cứ suy nghĩ chuyện đâu đâu.
Bà nhỏ tay vẫn không ngừng xoa bóp cho ba chồng, miệng ngọt ngào bảo:
– -Chị lớn nói vậy thôi, ông đừng giận làm gì mà ảnh hưởng đến sức khỏe.. Nhi, con xuống bếp phụ mọi người nấu ăn sáng để ba ăn còn đi làm, nhanh đi con.
– -Dạ..
Tôi lui xuống bếp. Trên nhà vẫn còn nghe tiếng mẹ chồng tôi càu nhàu cái gì đấy.
Dì Hồng lắc đầu:
– -Ngày nào cũng thế..Nghe Riết rồi quen luôn.
– -Dạ.. Hôm nay mình nấu món gì hả dì?
– -Nấu phở gà, mợ có biết nấu món này không?
– -Dạ không ạ, ở quê con thường hay nấu bún cá lóc, mọi người không hay ăn phở.
– -Vậy sao, đúng là mỗi nơi mỗi khác. Nhà này một tuần bảy ngày phải nấu bảy món khác nhau, không được trùng lặp, món phở gà này bà lớn thích ăn nhất, bà ấy là người gốc Bắc, hay ăn những món như bánh đa cua, cháo sườn, bún thang.. Còn bà nhỏ thì người miền trung, ở Bình Định, nhưng bụng bà ấy yếu, tôi nhớ tôi đã nói với mợ rồi đúng không?
– -Dạ, dì nói rồi, con còn nhớ bà nhỏ không ăn những món có mùi như mắm hay cá khô..
– -Ừm, đây, vậy mợ nhìn tôi nấu món phở gà này nhé.
Tôi nhìn xung quanh không thấy con Mận, nên hỏi dì Hồng:
– -ủa con bé Mận đâu rồi dì?
– -À, nó đi dọn dẹp phòng cho bà lớn, đêm qua nó đi không biết khi nào mới về mà sáng nay tôi phải gọi mới chịu thức đấy. Con này nó ham chơi lắm, mợ đừng cho nó đi nhiều, dễ hư hỏng.
Nói đoạn, tôi phụ với dì Hồng nấu thức ăn sáng, xong xuôi bê ra bàn cho mọi người,sau đó đi lên phòng mời mời chồng mình xuống ăn sáng, anh ta vẫn còn ngủ, lồng ngực nhấp nhô lên xuống từng cái, tôi vòng tay nhìn anh ta sao giấc ngủ mà khuôn mặt kia vẫn có chút gì đó mệt nhoài, không êm đềm, không vô tư nhỉ?
Đột nhiên anh ta mở mắt, tôi hốt hoảng lắp bắp:
– -Anh dậy rồi à, xuống ăn sáng thôi.
– -Cô nhìn trộm tôi ngủ, đừng nói là cô yêu thầm tôi rồi chứ? Thảo nào đêm qua cứ huơ chân tay, cố tình chạm vào người tôi đúng không?
– -Ọe.. Anh bớt ảo tưởng giùm tôi.. Dậy đi để tôi xếp mền gối lại rồi xuống ăn sáng.
Chồng tôi không nói nữa, anh ta đi vào nhà vệ sinh, tôi bên này sắp xếp chăn mền cho ngay ngắn, sau đó đợi anh ta ra, cả hai mới cùng đi xuống nhà ăn.
Bàn ăn lúc này đã đầy đủ tất cả, ba mẹ chồng, anh Thịnh, chỉ còn thiếu vợ chồng tôi thôi.
Con Mận nhanh tay kéo ghế cho chồng tôi ngồi:
– -Dạ, cậu Ba ngồi.
Nó định kéo cho tôi nữa, nhưng tôi bảo không cần, tôi vốn sinh ra từ nông thôn nên không bày vẽ những chuyện này làm gì.
Mẹ chồng thấy chồng tôi thì hồ hởi hẳn, liền nói:
– -Đêm qua ngủ có ngon không con?
Chồng tôi nhàn nhạt đáp lại:
– -Bình thường…thôi cả nhà ăn đi, con đói quá, mời ba mẹ.
Tôi nhìn lên, chồng tôi mời cả nhà, nhưng trừ anh Thịnh, tôi thấy khuôn mặt anh Thịnh có chút không tự nhiên, hay chăng anh em họ không được hòa thuận, nghĩ vậy nhưng tôi không dám hỏi, chỉ cặm cụi ăn hết phần thức ăn của mình.
Trong bữa ăn hầu như là mẹ chồng tôi nói, mà hỏi han chồng tôi đủ thứ, nhìn ra kiểu gì cũng thấy bà rất cưng chiều chồng tôi.
Xong bữa, ba chồng tôi uống ngụm nước rồi nhìn chồng tôi mà nói:
– -Hai đứa định đi trăng mật ở đâu?
Chồng tôi bảo:
– -Con định đi nước ngoài.
– -Nước nào?
– – Bali ạ.
Wao, Bali, đất nước với những cảnh đẹp và thơ mộng. Có cả biển xanh cát vàng đẹp biết bao.
– -Khi nào hai đứa đi, sao mẹ không nghe con nói?
Chồng tôi lấy khăn lau miệng, uống chút nước mới trả lời mẹ chồng tôi:
– -Mẹ có hỏi đâu..
– -cái thằng này, thế khi nào đi.
– – Ngày kia bọn con đi.
Bà nhỏ nói:
– -Đi bali là sướng rồi, mẹ nghe nói cảnh ở đó đẹp lắm, nhất là biển, rất đáng để đi trăng mật.. Nhớ chụp ảnh nhiều vào nhé.
Mẹ chồng tôi liền bĩu môi, giễu cợt:
– -Làm như đã được đi rồi.
Bà nhỏ cũng không vừa, đáp lại ngay:
– -Vâng, em chưa đi, hay là ông sắp xếp đưa tôi đi cho biết đi. Tôi nghe người ta khen lắm, à, cả dubai nữa, hay là chúng ta làm một chuyến vòng quanh thế giới kỷ niệm 30 năm ngày cưới đi. Được không?
Công nhận cái giọng bà nhỏ ngọt lịm, lời nói mềm mỏng lắm, lại còn nhìn ba chồng tôi đầy trìu mến nữa, nên ông chẳng ngần ngại gật đầu cái rụp:
– -Được rồi đợi tổng kết quý này rồi chúng ta sẽ đi.
Khỏi phải nói, cái mặt mẹ chồng tôi đen kịt, bực tức mà quát:
– -Công ty đang rất nhiều việc, một mình thằng Thịnh làm ngập đầu còn không hết việc, ông không giúp nó mà còn đi đâu, vớ va vớ vẩn.
– -Ơ, cái bà này, bà nổi điên cái gì vậy?
– -Tôi nói không đúng à, công ty thì trăm công ngàn việc, một mình thằng Thịnh đảm nhiệm, hôm nào cũng thức đến 1 2 giờ sáng để giải quyết công việc. Ông không thấy tội cho con à mà còn đi đú đởn.
Ba chồng tôi tức giận đến mặt mũi đỏ au, gằng mạnh từng chữ:
– -Bà im ngay, bà có trách thì trách quý tử của bà đấy.. Bảo nó vào mà làm phụ thằng Thịnh, gần ba mươi tuổi mà cứ lông bông chả làm được cái trò trống gì cho cái nhà này. Sau này đừng có trách.
Nói xong ông đứng dậy cầm áo đi ra ngoài.
Anh Thịnh lắc đầu rồi cũng lấy cặp của anh đi theo sau..
Trong bàn chỉ còn vợ chồng tôi, mẹ chồng và bà nhỏ, thấy không khí ngộp ngạt quá tôi mới đứng lên đi vào bếp lấy mâm để dọn dẹp, con Mận cũng chạy ra phụ. Chồng tôi bỏ lên phòng tiếp tục.
Tôi với con Mận im lặng, Không ai dám nói một lời.
Bà nhỏ quay sang mẹ chồng tôi, giọng nói rất đỗi thân tình, còn nắm tay mẹ chồng tôi nữa chứ:
– -Kìa chị lớn, em nói vậy nhưng đến lúc đi thì cả ba chúng ta đều đi cho vui, chị đừng hiểu lầm ý của em mà tội nghiệp, hoặc nếu chị không thích thì thôi em không đi nữa. Chị đừng giận nha chị.
Bà nhỏ nói xong thì mẹ chồng tôi liền hất mạnh tay ra, báo hại ly sữa nóng bên cạnh cũng bị văng xuống sàn nhà, vỡ nát, phần nước đổ vào bàn chân của bà nhỏ khiến bà nhảy nhỏm kêu lên:
– -Á.. Nóng quá..
– -Có chuyện gì vậy? Bà làm cái gì vậy, (quay sang bà nhỏ) bà có sao không, có nóng lắm không, ui giời, đỏ hết rồi. Con Mận đâu, lấy khăn, lấy nước lạnh cho bà nhỏ ngâm chân, nhanh lên. Bà ngồi xuống đi.
Ba chồng tôi rút khăn giấy trên bàn lau sơ cho bà nhỏ, tôi ngó thấy bàn chân đã đỏ ửng lên, chắc hẳn là rất nóng, vì ly sữa này con bé Mận nó vừa đem ra mà.
Tôi tranh:
– -Ba, để con làm cho.
Ông lắc đầu:
– -Thôi, không cần, để ba làm nhẹ.
Bà nhỏ hơi thút thít, mắt một màn sương giăng.
– -Tôi không sao, tại tôi vô ý làm đổ ly sữa của chị cả, ông để cho sấp nhỏ nó làm, ông đi làm đi kẻo muộn.
– -Bà không cần nói, chính tai tôi nghe, chính mắt tôi thấy bà ấy làm bỏng chân bà. (nói với bà lớn) Bà Ngân, tôi đã nói bà nhiều lần sau bà không bỏ được cái tính ngang ngược của bà nhỉ? Lúc nào cũng gây sự cho nhà cửa xào xáo bà mới vừa lòng hay sao?
Mẹ chồng tôi tức tối, hét lớn:
– -Ông quát cái gì, rõ ràng là cô ta…
– -Bà im đi, chính mắt tôi thấy mà bà còn đổ lỗi cho Bà Như, bà Ngân, bà làm tôi chán bà quá.
Ông nói xong thì chính tay lau chân lại một lượt cho bà nhỏ, sau đó dìu bà lên phòng, rất rất lâu mới đi làm.
Dưới nhà, mẹ chồng tôi tuôn mọi thứ trên bàn ăn xuống đất, bà hét lên làm tôi cũng hơi sợ sợ.
Tôi phụ việc một lúc nữa thì chồng tôi gọi tôi lên để chuẩn bị quần áo cho chuyến du lịch.
Tôi hỏi:
– -Đi thật à?
– -cô có thể ở nhà?
– – Ơ, ngu gì ở nhà, nhưng tôi chưa đi máy bay bao giờ, hồi hộp quá.
Anh ta trề môi. Sau đó dán mắt vào điện thoại, cười tủm tỉm suốt.
Tôi trêu:
– -Nhắn tin cho bạn gái à?
– -Liên quan gì đến cô.. Lấy quần áo ở tủ đi ủi, ngày mai cho vào va li.
Tôi mở tủ, quần áo anh ta nhiều thật, một tủ lớn nhưng có nhiều ngăn để phân biệt, tôi không biết chọn cái nào nên hỏi:
– -Anh mặc cái gì, để tôi đi ủi.
Chồng tôi nhìn tôi rồi đứng dậy lấy cả đống quần áo, tôi nhìn mà hoa cả mắt:
– -Cái gì, anh định đem theo bao nhiêu đây á?
– – Làm đi, đừng thắc mắc. Tôi trả tiền cho cô đó.
Ôi trời. Ủi thì ủi.
Tôi bê hết đống quần áo đó sang phòng ủi, cũng may có bé Mận nó phụ, chứ không tôi không biết ủi đến khi nào nữa.
– -Mợ, chắc cậu Ba trêu mợ, chứ đi trăng mật sao đem mấy chục bộ dữ vậy?
– -Anh ta bị điên đấy.
– -Ui. Mợ dám mắng cậu ạ, mợ gan thật đó. Nhà này ai ai cũng sợ cậu như sợ cọp.
– -Nhưng mợ thấy anh ta hơi ngang ngược một tý chứ không đến nỗi nào mà Mận.
– -Đó là khi mợ chưa thấy lúc cậu Ba nổi điên, lúc ấy đáng sợ lắm. Chỉ có cậu Hai là hiền lành lại tốt bụng thôi.
– -À mà Mận, đêm qua khi nào em mới về.
– -Dạ con cũng không để ý đồng hồ nhưng con về sớm lắm. Con có mua trà sữa cho mợ mà con sợ cậu Ba nên không dám đem qua. Làm con uống hết 2 ly luôn. Hihi. Ủa mợ, mợ có chiếc vòng đẹp vậy? Sao bữa đầu tiên con không thấy mợ đeo?
Con Mận nó hỏi cái vòng ngọc bích mà bà nhỏ cho tôi, tôi cười cười rồi trả lời nó:
– -À.. Cái này của mẹ mợ cho, sáng nay mợ mới nhớ để đeo.. Thôi ủi nhanh đi để cậu lại la đấy.
____
Bẵng đến 5 giờ chiều thì chị Tâm với chị Tím về, lúc này tôi đang dưới bếp với dì Hồng và bé Mận, chị Tâm đem vào ít trái cây rồi cười nói:
– -Mọi người đang nấu ăn hả.. Tôi có đem ít trái cây sạch lên, Mận, đem rửa sạch rồi cho vào tủ lạnh.
Con bé Mận Dạ nhẹ hều rồi làm theo lời của chị Tâm. Chị xoay vào bếp, nhìn những món ăn đang nấu khẽ nói:
– – Thôi mọi người làm đi tôi lên phòng thay đồ cái đã, người mệt quá. À, Mận, rửa trái cây rồi ép cho mợ ly dâu tây, đem lên phòng cho mợ nhé.
Khi chị Tâm đi xong, con bé Mận mới chu môi:
– -có ngồi xe thôi cũng mệt.. Trốn việc thì có! Lười như gì ý!
Dì Hồng la nó:
– -Mận, đừng có nói linh tinh,mợ nghe được mày bị chửi ráng chịu nghe, rửa trái cây nhanh đi rồi làm nước ép cho mợ Hai uống.
Con Mận nó có vẻ hậm hực lắm, nó còn lẩm bẩm cái gì trong miệng nữa.
___
Khi ăn cơm tối xong, tôi thấy no quá nên đi lòng vòng cho thoải mái một chút, vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, nhà chồng tôi rộng ghê, lại thiết kế rất đẹp, kiểu nhà hiện đại ấy, tôi rảo bước đi đến vườn hoa hồng của mẹ chồng, ban đêm nên những cánh hoa hơi rủ, nhưng vẫn còn rất đẹp, nhưng bông hoa đủ màu sắc được ánh đèn chiếu vào thấy rõ cả những hạt sương đêm, tạo nên sức hút gì đó rất đặc biệt nhìn mãi không chán.
Gần đó có cả hồ nuôi cá, hồ to lắm, tôi tiện tay lấy chút thức ăn có sẵn ném cho những chú cá này ăn, rồi ngắm nhìn chúng tung tăng dưới màn nước trong vắt, nhìn vui mắt lắm, thấy những chú cá đáng yêu quá, tôi đưa tay mình xuống tát nước, lúc ấy, một luồn điện lạnh chạy vào thân thể khiến tôi rùng mình cả lên, vội vã đứng bật dậy thì..thì cái bóng trắng có gương mặt đầy máu lại xuất hiện, bay lượn lờ trước mắt tôi, cái bóng ấy từ từ tiến đến, đẩy tôi xuống hồ cá, tôi cố vùng vẫy thế nào cũng không ngoi lên được, trong sợ hãi, tôi thấy cả hồ nước chuyển sang màu đỏ, có ai đó nói bên tai:
“” Đổi mạng cho tao “”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!