Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa - Chương 13: Ghi chép chuyện bí ẩn Đồng Hoa 1999 – 2002 (Cửu)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa


Chương 13: Ghi chép chuyện bí ẩn Đồng Hoa 1999 – 2002 (Cửu)


“Không có chuyện gì chứ?” Tôi kéo kéo chị Quần Phương đứng bên cạnh.

Chị Quần Phương không nói gì.

Mã Ngọc đi vào không lâu, liền nghe bên trong có tiếng nước truyền đến, tôi kỳ quái nhìn chị Quần Phương, chị ấy dường như chìm hẳn vào bóng tối, nhìn không được biểu tình trên mặt nhưng cảm giác trên tay nói cho tôi biết chị ấy rất trấn định.

Tiếng nước từng trận vang lên, nghe như là nước xối xuống sàn.

Âm thanh này…… Không giống như là đi WC, mà như là đang…… Tắm.

Trước kia tôi từng sống trong khu nhà tập thể , một tầng có mười căn hộ, cuối hành lang bên đây là nhà vệ sinh nữ bên kia là nhà vệ sinh nam, mỗi tuần đều nấu nước nóng,bưng chậu ra đó tắm rửa.

“Chị Quần phương ?” Tôi nhịn không được kêu một tiếng.

Chuyện này thật sự rất kỳ quái , Mã Ngọc rốt cuộc làm gì trong đó?

Âm thanh này kéo dài một lúc lâu, rốt cục ngừng lại.

Chung quanh không có một chút ánh sáng, tối đến không nhìn thấy gì cả, giống như rơi vào trong một cái hố đen thật lớn.

Chợt nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống.

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước trở nên có tiết tấu , hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, chậm rãi đến gần chúng tôi.

Tôi không nhìn thấy được gì , trong lòng oán hận Mã Ngọc vào trong mang theo cái đèn pin duy nhất, đã vậy đi ra cũng không bật đèn.

Tí tách, tí tách.

Tựa như một người cả thân ướt sủng đến gần chúng tôi.

Mã ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! Có phải hay không lại muốn làm chúng tôi sợ ?

Tôi quả thật có cảm giác nước chảy lướt qua chân, không có tiếng động , giống như tiếng bước chân cô ấy.

Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi.

Tiếng nước tí tách từ từ đến gần chúng tôi, giống như sương mù mông lung thổi qua.

Hai chúng tôi sợ đến mức không động đậy được , trong bóng đêm không biết là ai mang theo âm thanh tí tách kia lướt qua , ngay cả hô hấp cũng không có.

Không ai dám mở miệng , lông tơ trên người đều dựng thẳng cả lên.

Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc hay không?

Tôi rất muốn hỏi ra miệng, nhưng âm thanh kỳ quái kế tiếp vang lên làm tôi sợ đến muốn ngã xuống.

Tiếng trẻ con. Tuy rằng rất nhỏ nhưng tôi khẳng định mình không nghe lầm.

Tôi dường như sắp khóc đến nơi. Nhà vệ sinh nữ tầng bốn làm sao lại có trẻ con?

Chuyện chị Quần Phương kể thế mà lại là sự thật.

Tôi nắm chặt tay chị Quần Phương ,cảm thấy chị đang run làn da đều lạnh toát .

Trẻ con đang cười.

Trước mắt là bóng tối dày đặc, tiếng nước tí tách còn có tiếng cười non nớt của con nít.

Đáng sợ quá , đáng sợ quá !

Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô ấy muốn doạ chúng tôi hay không?

Tiếng cười kia cứ quanh quẩn xung quanh , tựa như đứa bé ấy đang rất vui.

Ở bệnh viện tôi đã nghe qua vô số lần, có khi mấy đứa nhỏ đang nằm đó , không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên mở to mắt, há miệng cười rộ lên , không biết nhìn thấy gì mà cười khanh khách. Người đi ngang nhìn thấy cũng sẽ cười theo, tựa như cảm thấy thật ấm áp.

Nhưng giờ khắc này nó giống như một cực hình , tưởng chừng như thời gian đều dừng lại ở đây

Trẻ con cười có phải do thứ gì đó mà chúng tôi không nhìn thấy đang đùa với nó? Lúc trước tôi thường suy đoán như vậy.

Hiện tại tôi lại sợ âm thanh này .

Thế nhưng âm thanh này nhỏ dần, tiếng tí tách kia tựa như đi sâu vào hanh lang, dần dần yếu đi.

Lạch cạch

Tiếng mở cửa.

Trực giác đầu tiên nói cho tôi biết đó chính là khoa Đông Y

“Chính là…… Chính là âm thanh này.” Hơn nữa ngày, mới nghe thấy chị Quần Phương giọng run run nói.

Nghe tiếng của chị ấy tôi mới cảm thấy cả người có chút khí lực, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh , sờ sờ mới phát hiện mình thực sự bị doạ khóc.

Tôi hoàn toàn không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì . Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều quá, hay thật sự đã xảy ra chuyện tôi cũng không biết .

Chị Quần Phương xác định một lần nữa rằng chuyện này không phải ảo giác.

“Có khi nào có người ở trong này không ?” Lòng tôi thừa biết nhưng vẫn hỏi

” Em ….. Em cảm thấy có hơi người không ? Ý chị là tiếng hít thở hoặc nhiệt độ cơ thể gì đó…… Lúc nãy nó đến gần như thế mà……”

“Không, không có…… Cũng, cũng có thể là do em không chú ý đến……” Tôi nhanh chóng lau đi nước mắt , thật sự rất mất mặt .

“Chúng ta đi qua nhìn xem, hay là chờ Mã Ngọc đi ra?” Chị Quần phương hỏi.

Người vừa đi ra biết đâu là Mã Ngọc thì sao?

Tôi muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời .

Hơn nữa chuyện xảy ra như vậy Mã Ngọc vào đó vẫn chưa thấy trở ra. Tiếng nước ào ào trong kia có phải do cô ấy làm , người lúc nãy , nếu không phải cô ấy vậy thì là ai?

Nhưng đứa nhỏ đó…… tôi không muốn nghĩ đến nữa.

Đứng ở cửa miên man suy nghĩ lại nơm nớp lo sợ một hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì của Mã Ngọc.

“Đây là cái gì?” Chị Quần Phương đột nhiên hỏi, ngồi xuống

Ba

Đột nhiên chung quanh sáng lên, từ cái đèn pin duy nhất phát ra .

Chị Quần Phương cầm đèn pin vừa mới nhặt lên, sắc mặt tái nhợt.

Không biết khi nào đèn pin Mã Ngọc cầm vào đó đã lăn ra đây , chị Quần Phương nhặt được .

“Mã, Mã Ngọc đâu?”

“Em nghe kìa !” Chị Quần Phương làm một cái thủ thế “suỵt”, chỉ sang hành lang bên kia.

Cầu thang bên kia giống như có người đang lên lầu

Cộp cộp.

Có phải y tá dưới lầu lên tìm chúng tôi hay không? Hay là trực ban?

Vừa lúc chờ bọn họ đến đây có thể vào trong xem Mã Ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Tôi lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Âm thanh lên lầu càng lúc càng lớn . Hình như đã gần đến tầng bốn .

“Là Trần Quyên!” Chị Quần Phương lập tức kêu lên.

Trần Quyên? Là ai?

Tôi có chút không phản ứng kịp , hôm nay hình như không có người nào trực ban tên Trần Quyên cả…… Trần Quyên?

Tôi cả kinh:“Chị Quần phương , chị không phải là đang nói Trần Quyên kia chứ?” Lại lấy lòng hướng chị ấy cười cười , nghĩ chị ấy đang nói giỡn

Chị Quần Phương không có đáp lại tôi, cầm đèn pin liền hướng bên kia đi đến.

“Chờ một chút! Lỡ chị nghe lầm thì sao ! Làm sao biết được là cô ấy? Còn nữa Mã Ngọc……” Tôi không dám đứng lại một mình , đuổi theo

Tim đập càng lúc càng nhanh.

Luôn luôn có cảm giác bất an bao phủ trong lòng. Chẳng lẽ còn có chuyện đáng sợ hơn lúc nãy sao?

Tôi có loại xúc động muốn lập tức xoay người chạy đi , nhưng không có đèn pin, không có chị Quần Phương , một mình tôi làm gì dám đi trên hành lanh này , từ đây xuống lầu một đều là bóng tối…… Còn phải đi ngang nhà vệ sinh nữ kia……

Trong ánh sáng đèn pin hôn ám , tôi bước đi trong nổi bất an.

Luôn cảm thấy không gian im ắng xung quanh , có gì đó đang bắt đầu hoạt động.

Chưa bao giờ như lúc này tôi cảm thấy hối hận quyết định của mình lúc sáng. Nếu, nếu như bị nhốt ở đây không thoát được thì phải là sao? Tôi quả thực không dám tưởng tượng đến.

Đi tiếp vài bước sẽ đến khoa Đông y

Là căn phòng hoả hoạn năm ấy , địa phương xấu của bệnh viện ……

Ánh sáng đèn pin phía trước chiếu lên vách tường…… Mau qua đi , mau qua đi ….

Tôi đang muốn quay mặt đi , chạy nhanh qua phòng Đông y chị Quần Phương lại dừng ở của khoa Đông y.

“Cô ấy ở chỗ này.” Chị Quần Phương gằn từng tiếng nói

“Cái gì?” Tôi ngốc ra , lúc sau mới phản ứng lại “ Chị Quần phương , chị làm sao thế ? Cô Trần Quyên đó đã mất tích lâu rồi !”

“Cô ấy đang khóc , cô ấy đang khóc……” Chị Quần Phương cầm đèn pin, thì thào tự nói với mình

“Chị Quần phương …… Chị Quần phương …… Chị đừng làm em sợ……” Tôi thấy nước mắt mình lại rơi, chung quanh một mảnh tối đen lạnh như băng ập đến, đến mức không thở nổi.

Đột nhiên, chị ấy nhấc tay lên , đèn pin trên tay bay thẳng về phía cửa thuỷ tinh

“A a a a!!”

Tôi không biết lúc ấy sao minh lại có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy

Trong nháy mắt kia , ánh đèn chiếu đến cánh cửa , một khuôn mặt dán trên đó , là trẻ con nó há miệng lại không có răng toàn thân đều bị cháy xén , con mắt đen thui , cánh tay nhỏ đặt trên tấm thuỷ tinh, ánh sáng chiếu vào mắt nó giống như nó đang nhìn tôi……

Tôi mất đi năng lực tự hỏi .

Đó là cái gì tôi cũng không biết…… Tôi lập tức ngồi xuống dưới đất……

“Cô ấy ở chỗ này! Cô ấy ở chỗ này!” Chị Quần Phương kích động kêu lên “Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc……”

Tôi không nghe thấy gì cả, chỉ có gương mặt trên tấm thuỷ tinh kia thoáng hiện trước mặt tôi.

“Chị Quần phương ……” Tôi vươn tay muốn chị Quần Phương kéo mình lên .

Nhưng chị ấy không để ý đến tôi , bắt đầu điên cuồng đập cửa.

“Là cô ấy nhất định là cô ấy , những chuyện của cô tôi biết hết , tôi biết!”

Ý thức mơ hồ nói cho tôi biết cô ấy trong miệng chị Quần Phương chính là Trần Quyên , tôi không biết chị ấy tại sao lại chấp nhất như vậy , vì cớ gì hôm nay nhất định phải đến xem……

“Là mẹ , hay là đứa con ?” Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin “Trần Quyên, Trần Quyên……”

Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra , một cỗ nhiệt từ sau cửa truyền đến.

Cháy ?

Trong lúc mơ hồ tôi thấy chị Quần Phương chạy vào đó.

Sau đó trước mắt biến thành màu đen, tôi không biết gì nữa .

Phụ: Lí Đình bởi vì sợ hãi quá độ dẫn đến hôn mê , người trực đêm nghe thấy tiếng hét chạy đến mới phát hiên . Mã Ngọc cùng Lưu Quần Phương từ đêm đó cũng không xuất hiện nữa. Sau đó kiểm tra WC nữ và khoa đông y, cũng không có gì dị thường.

“Không có chuyện gì chứ?” Tôi kéo kéo chị Quần Phương đứng bên cạnh.

Chị Quần Phương không nói gì.

Mã Ngọc đi vào không lâu, liền nghe bên trong có tiếng nước truyền đến, tôi kỳ quái nhìn chị Quần Phương, chị ấy dường như chìm hẳn vào bóng tối, nhìn không được biểu tình trên mặt nhưng cảm giác trên tay nói cho tôi biết chị ấy rất trấn định.

Tiếng nước từng trận vang lên, nghe như là nước xối xuống sàn.

Âm thanh này…… Không giống như là đi WC, mà như là đang…… Tắm.

Trước kia tôi từng sống trong khu nhà tập thể , một tầng có mười căn hộ, cuối hành lang bên đây là nhà vệ sinh nữ bên kia là nhà vệ sinh nam, mỗi tuần đều nấu nước nóng,bưng chậu ra đó tắm rửa.

“Chị Quần phương ?” Tôi nhịn không được kêu một tiếng.

Chuyện này thật sự rất kỳ quái , Mã Ngọc rốt cuộc làm gì trong đó?

Âm thanh này kéo dài một lúc lâu, rốt cục ngừng lại.

Chung quanh không có một chút ánh sáng, tối đến không nhìn thấy gì cả, giống như rơi vào trong một cái hố đen thật lớn.

Chợt nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống.

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước trở nên có tiết tấu , hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, chậm rãi đến gần chúng tôi.

Tôi không nhìn thấy được gì , trong lòng oán hận Mã Ngọc vào trong mang theo cái đèn pin duy nhất, đã vậy đi ra cũng không bật đèn.

Tí tách, tí tách.

Tựa như một người cả thân ướt sủng đến gần chúng tôi.

Mã ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! Có phải hay không lại muốn làm chúng tôi sợ ?

Tôi quả thật có cảm giác nước chảy lướt qua chân, không có tiếng động , giống như tiếng bước chân cô ấy.

Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi.

Tiếng nước tí tách từ từ đến gần chúng tôi, giống như sương mù mông lung thổi qua.

Hai chúng tôi sợ đến mức không động đậy được , trong bóng đêm không biết là ai mang theo âm thanh tí tách kia lướt qua , ngay cả hô hấp cũng không có.

Không ai dám mở miệng , lông tơ trên người đều dựng thẳng cả lên.

Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc hay không?

Tôi rất muốn hỏi ra miệng, nhưng âm thanh kỳ quái kế tiếp vang lên làm tôi sợ đến muốn ngã xuống.

Tiếng trẻ con. Tuy rằng rất nhỏ nhưng tôi khẳng định mình không nghe lầm.

Tôi dường như sắp khóc đến nơi. Nhà vệ sinh nữ tầng bốn làm sao lại có trẻ con?

Chuyện chị Quần Phương kể thế mà lại là sự thật.

Tôi nắm chặt tay chị Quần Phương ,cảm thấy chị đang run làn da đều lạnh toát .

Trẻ con đang cười.

Trước mắt là bóng tối dày đặc, tiếng nước tí tách còn có tiếng cười non nớt của con nít.

Đáng sợ quá , đáng sợ quá !

Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô ấy muốn doạ chúng tôi hay không?

Tiếng cười kia cứ quanh quẩn xung quanh , tựa như đứa bé ấy đang rất vui.

Ở bệnh viện tôi đã nghe qua vô số lần, có khi mấy đứa nhỏ đang nằm đó , không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên mở to mắt, há miệng cười rộ lên , không biết nhìn thấy gì mà cười khanh khách. Người đi ngang nhìn thấy cũng sẽ cười theo, tựa như cảm thấy thật ấm áp.

Nhưng giờ khắc này nó giống như một cực hình , tưởng chừng như thời gian đều dừng lại ở đây

Trẻ con cười có phải do thứ gì đó mà chúng tôi không nhìn thấy đang đùa với nó? Lúc trước tôi thường suy đoán như vậy.

Hiện tại tôi lại sợ âm thanh này .

Thế nhưng âm thanh này nhỏ dần, tiếng tí tách kia tựa như đi sâu vào hanh lang, dần dần yếu đi.

Lạch cạch

Tiếng mở cửa.

Trực giác đầu tiên nói cho tôi biết đó chính là khoa Đông Y

“Chính là…… Chính là âm thanh này.” Hơn nữa ngày, mới nghe thấy chị Quần Phương giọng run run nói.

Nghe tiếng của chị ấy tôi mới cảm thấy cả người có chút khí lực, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh , sờ sờ mới phát hiện mình thực sự bị doạ khóc.

Tôi hoàn toàn không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì . Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều quá, hay thật sự đã xảy ra chuyện tôi cũng không biết .

Chị Quần Phương xác định một lần nữa rằng chuyện này không phải ảo giác.

“Có khi nào có người ở trong này không ?” Lòng tôi thừa biết nhưng vẫn hỏi

” Em ….. Em cảm thấy có hơi người không ? Ý chị là tiếng hít thở hoặc nhiệt độ cơ thể gì đó…… Lúc nãy nó đến gần như thế mà……”

“Không, không có…… Cũng, cũng có thể là do em không chú ý đến……” Tôi nhanh chóng lau đi nước mắt , thật sự rất mất mặt .

“Chúng ta đi qua nhìn xem, hay là chờ Mã Ngọc đi ra?” Chị Quần phương hỏi.

Người vừa đi ra biết đâu là Mã Ngọc thì sao?

Tôi muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời .

Hơn nữa chuyện xảy ra như vậy Mã Ngọc vào đó vẫn chưa thấy trở ra. Tiếng nước ào ào trong kia có phải do cô ấy làm , người lúc nãy , nếu không phải cô ấy vậy thì là ai?

Nhưng đứa nhỏ đó…… tôi không muốn nghĩ đến nữa.

Đứng ở cửa miên man suy nghĩ lại nơm nớp lo sợ một hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì của Mã Ngọc.

“Đây là cái gì?” Chị Quần Phương đột nhiên hỏi, ngồi xuống

Ba

Đột nhiên chung quanh sáng lên, từ cái đèn pin duy nhất phát ra .

Chị Quần Phương cầm đèn pin vừa mới nhặt lên, sắc mặt tái nhợt.

Không biết khi nào đèn pin Mã Ngọc cầm vào đó đã lăn ra đây , chị Quần Phương nhặt được .

“Mã, Mã Ngọc đâu?”

“Em nghe kìa !” Chị Quần Phương làm một cái thủ thế “suỵt”, chỉ sang hành lang bên kia.

Cầu thang bên kia giống như có người đang lên lầu

Cộp cộp.

Có phải y tá dưới lầu lên tìm chúng tôi hay không? Hay là trực ban?

Vừa lúc chờ bọn họ đến đây có thể vào trong xem Mã Ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Tôi lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Âm thanh lên lầu càng lúc càng lớn . Hình như đã gần đến tầng bốn .

“Là Trần Quyên!” Chị Quần Phương lập tức kêu lên.

Trần Quyên? Là ai?

Tôi có chút không phản ứng kịp , hôm nay hình như không có người nào trực ban tên Trần Quyên cả…… Trần Quyên?

Tôi cả kinh:“Chị Quần phương , chị không phải là đang nói Trần Quyên kia chứ?” Lại lấy lòng hướng chị ấy cười cười , nghĩ chị ấy đang nói giỡn

Chị Quần Phương không có đáp lại tôi, cầm đèn pin liền hướng bên kia đi đến.

“Chờ một chút! Lỡ chị nghe lầm thì sao ! Làm sao biết được là cô ấy? Còn nữa Mã Ngọc……” Tôi không dám đứng lại một mình , đuổi theo

Tim đập càng lúc càng nhanh.

Luôn luôn có cảm giác bất an bao phủ trong lòng. Chẳng lẽ còn có chuyện đáng sợ hơn lúc nãy sao?

Tôi có loại xúc động muốn lập tức xoay người chạy đi , nhưng không có đèn pin, không có chị Quần Phương , một mình tôi làm gì dám đi trên hành lanh này , từ đây xuống lầu một đều là bóng tối…… Còn phải đi ngang nhà vệ sinh nữ kia……

Trong ánh sáng đèn pin hôn ám , tôi bước đi trong nổi bất an.

Luôn cảm thấy không gian im ắng xung quanh , có gì đó đang bắt đầu hoạt động.

Chưa bao giờ như lúc này tôi cảm thấy hối hận quyết định của mình lúc sáng. Nếu, nếu như bị nhốt ở đây không thoát được thì phải là sao? Tôi quả thực không dám tưởng tượng đến.

Đi tiếp vài bước sẽ đến khoa Đông y

Là căn phòng hoả hoạn năm ấy , địa phương xấu của bệnh viện ……

Ánh sáng đèn pin phía trước chiếu lên vách tường…… Mau qua đi , mau qua đi ….

Tôi đang muốn quay mặt đi , chạy nhanh qua phòng Đông y chị Quần Phương lại dừng ở của khoa Đông y.

“Cô ấy ở chỗ này.” Chị Quần Phương gằn từng tiếng nói

“Cái gì?” Tôi ngốc ra , lúc sau mới phản ứng lại “ Chị Quần phương , chị làm sao thế ? Cô Trần Quyên đó đã mất tích lâu rồi !”

“Cô ấy đang khóc , cô ấy đang khóc……” Chị Quần Phương cầm đèn pin, thì thào tự nói với mình

“Chị Quần phương …… Chị Quần phương …… Chị đừng làm em sợ……” Tôi thấy nước mắt mình lại rơi, chung quanh một mảnh tối đen lạnh như băng ập đến, đến mức không thở nổi.

Đột nhiên, chị ấy nhấc tay lên , đèn pin trên tay bay thẳng về phía cửa thuỷ tinh

“A a a a!!”

Tôi không biết lúc ấy sao minh lại có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy

Trong nháy mắt kia , ánh đèn chiếu đến cánh cửa , một khuôn mặt dán trên đó , là trẻ con nó há miệng lại không có răng toàn thân đều bị cháy xén , con mắt đen thui , cánh tay nhỏ đặt trên tấm thuỷ tinh, ánh sáng chiếu vào mắt nó giống như nó đang nhìn tôi……

Tôi mất đi năng lực tự hỏi .

Đó là cái gì tôi cũng không biết…… Tôi lập tức ngồi xuống dưới đất……

“Cô ấy ở chỗ này! Cô ấy ở chỗ này!” Chị Quần Phương kích động kêu lên “Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc……”

Tôi không nghe thấy gì cả, chỉ có gương mặt trên tấm thuỷ tinh kia thoáng hiện trước mặt tôi.

“Chị Quần phương ……” Tôi vươn tay muốn chị Quần Phương kéo mình lên .

Nhưng chị ấy không để ý đến tôi , bắt đầu điên cuồng đập cửa.

“Là cô ấy nhất định là cô ấy , những chuyện của cô tôi biết hết , tôi biết!”

Ý thức mơ hồ nói cho tôi biết cô ấy trong miệng chị Quần Phương chính là Trần Quyên , tôi không biết chị ấy tại sao lại chấp nhất như vậy , vì cớ gì hôm nay nhất định phải đến xem……

“Là mẹ , hay là đứa con ?” Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin “Trần Quyên, Trần Quyên……”

Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra , một cỗ nhiệt từ sau cửa truyền đến.

Cháy ?

Trong lúc mơ hồ tôi thấy chị Quần Phương chạy vào đó.

Sau đó trước mắt biến thành màu đen, tôi không biết gì nữa .

Phụ: Lí Đình bởi vì sợ hãi quá độ dẫn đến hôn mê , người trực đêm nghe thấy tiếng hét chạy đến mới phát hiên . Mã Ngọc cùng Lưu Quần Phương từ đêm đó cũng không xuất hiện nữa. Sau đó kiểm tra WC nữ và khoa đông y, cũng không có gì dị thường.

“Không có chuyện gì chứ?” Tôi kéo kéo chị Quần Phương đứng bên cạnh.

Chị Quần Phương không nói gì.

Mã Ngọc đi vào không lâu, liền nghe bên trong có tiếng nước truyền đến, tôi kỳ quái nhìn chị Quần Phương, chị ấy dường như chìm hẳn vào bóng tối, nhìn không được biểu tình trên mặt nhưng cảm giác trên tay nói cho tôi biết chị ấy rất trấn định.

Tiếng nước từng trận vang lên, nghe như là nước xối xuống sàn.

Âm thanh này…… Không giống như là đi WC, mà như là đang…… Tắm.

Trước kia tôi từng sống trong khu nhà tập thể , một tầng có mười căn hộ, cuối hành lang bên đây là nhà vệ sinh nữ bên kia là nhà vệ sinh nam, mỗi tuần đều nấu nước nóng,bưng chậu ra đó tắm rửa.

“Chị Quần phương ?” Tôi nhịn không được kêu một tiếng.

Chuyện này thật sự rất kỳ quái , Mã Ngọc rốt cuộc làm gì trong đó?

Âm thanh này kéo dài một lúc lâu, rốt cục ngừng lại.

Chung quanh không có một chút ánh sáng, tối đến không nhìn thấy gì cả, giống như rơi vào trong một cái hố đen thật lớn.

Chợt nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống.

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước trở nên có tiết tấu , hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, chậm rãi đến gần chúng tôi.

Tôi không nhìn thấy được gì , trong lòng oán hận Mã Ngọc vào trong mang theo cái đèn pin duy nhất, đã vậy đi ra cũng không bật đèn.

Tí tách, tí tách.

Tựa như một người cả thân ướt sủng đến gần chúng tôi.

Mã ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! Có phải hay không lại muốn làm chúng tôi sợ ?

Tôi quả thật có cảm giác nước chảy lướt qua chân, không có tiếng động , giống như tiếng bước chân cô ấy.

Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi.

Tiếng nước tí tách từ từ đến gần chúng tôi, giống như sương mù mông lung thổi qua.

Hai chúng tôi sợ đến mức không động đậy được , trong bóng đêm không biết là ai mang theo âm thanh tí tách kia lướt qua , ngay cả hô hấp cũng không có.

Không ai dám mở miệng , lông tơ trên người đều dựng thẳng cả lên.

Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc hay không?

Tôi rất muốn hỏi ra miệng, nhưng âm thanh kỳ quái kế tiếp vang lên làm tôi sợ đến muốn ngã xuống.

Tiếng trẻ con. Tuy rằng rất nhỏ nhưng tôi khẳng định mình không nghe lầm.

Tôi dường như sắp khóc đến nơi. Nhà vệ sinh nữ tầng bốn làm sao lại có trẻ con?

Chuyện chị Quần Phương kể thế mà lại là sự thật.

Tôi nắm chặt tay chị Quần Phương ,cảm thấy chị đang run làn da đều lạnh toát .

Trẻ con đang cười.

Trước mắt là bóng tối dày đặc, tiếng nước tí tách còn có tiếng cười non nớt của con nít.

Đáng sợ quá , đáng sợ quá !

Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô ấy muốn doạ chúng tôi hay không?

Tiếng cười kia cứ quanh quẩn xung quanh , tựa như đứa bé ấy đang rất vui.

Ở bệnh viện tôi đã nghe qua vô số lần, có khi mấy đứa nhỏ đang nằm đó , không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên mở to mắt, há miệng cười rộ lên , không biết nhìn thấy gì mà cười khanh khách. Người đi ngang nhìn thấy cũng sẽ cười theo, tựa như cảm thấy thật ấm áp.

Nhưng giờ khắc này nó giống như một cực hình , tưởng chừng như thời gian đều dừng lại ở đây

Trẻ con cười có phải do thứ gì đó mà chúng tôi không nhìn thấy đang đùa với nó? Lúc trước tôi thường suy đoán như vậy.

Hiện tại tôi lại sợ âm thanh này .

Thế nhưng âm thanh này nhỏ dần, tiếng tí tách kia tựa như đi sâu vào hanh lang, dần dần yếu đi.

Lạch cạch

Tiếng mở cửa.

Trực giác đầu tiên nói cho tôi biết đó chính là khoa Đông Y

“Chính là…… Chính là âm thanh này.” Hơn nữa ngày, mới nghe thấy chị Quần Phương giọng run run nói.

Nghe tiếng của chị ấy tôi mới cảm thấy cả người có chút khí lực, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh , sờ sờ mới phát hiện mình thực sự bị doạ khóc.

Tôi hoàn toàn không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì . Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều quá, hay thật sự đã xảy ra chuyện tôi cũng không biết .

Chị Quần Phương xác định một lần nữa rằng chuyện này không phải ảo giác.

“Có khi nào có người ở trong này không ?” Lòng tôi thừa biết nhưng vẫn hỏi

” Em ….. Em cảm thấy có hơi người không ? Ý chị là tiếng hít thở hoặc nhiệt độ cơ thể gì đó…… Lúc nãy nó đến gần như thế mà……”

“Không, không có…… Cũng, cũng có thể là do em không chú ý đến……” Tôi nhanh chóng lau đi nước mắt , thật sự rất mất mặt .

“Chúng ta đi qua nhìn xem, hay là chờ Mã Ngọc đi ra?” Chị Quần phương hỏi.

Người vừa đi ra biết đâu là Mã Ngọc thì sao?

Tôi muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời .

Hơn nữa chuyện xảy ra như vậy Mã Ngọc vào đó vẫn chưa thấy trở ra. Tiếng nước ào ào trong kia có phải do cô ấy làm , người lúc nãy , nếu không phải cô ấy vậy thì là ai?

Nhưng đứa nhỏ đó…… tôi không muốn nghĩ đến nữa.

Đứng ở cửa miên man suy nghĩ lại nơm nớp lo sợ một hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì của Mã Ngọc.

“Đây là cái gì?” Chị Quần Phương đột nhiên hỏi, ngồi xuống

Ba

Đột nhiên chung quanh sáng lên, từ cái đèn pin duy nhất phát ra .

Chị Quần Phương cầm đèn pin vừa mới nhặt lên, sắc mặt tái nhợt.

Không biết khi nào đèn pin Mã Ngọc cầm vào đó đã lăn ra đây , chị Quần Phương nhặt được .

“Mã, Mã Ngọc đâu?”

“Em nghe kìa !” Chị Quần Phương làm một cái thủ thế “suỵt”, chỉ sang hành lang bên kia.

Cầu thang bên kia giống như có người đang lên lầu

Cộp cộp.

Có phải y tá dưới lầu lên tìm chúng tôi hay không? Hay là trực ban?

Vừa lúc chờ bọn họ đến đây có thể vào trong xem Mã Ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Tôi lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Âm thanh lên lầu càng lúc càng lớn . Hình như đã gần đến tầng bốn .

“Là Trần Quyên!” Chị Quần Phương lập tức kêu lên.

Trần Quyên? Là ai?

Tôi có chút không phản ứng kịp , hôm nay hình như không có người nào trực ban tên Trần Quyên cả…… Trần Quyên?

Tôi cả kinh:“Chị Quần phương , chị không phải là đang nói Trần Quyên kia chứ?” Lại lấy lòng hướng chị ấy cười cười , nghĩ chị ấy đang nói giỡn

Chị Quần Phương không có đáp lại tôi, cầm đèn pin liền hướng bên kia đi đến.

“Chờ một chút! Lỡ chị nghe lầm thì sao ! Làm sao biết được là cô ấy? Còn nữa Mã Ngọc……” Tôi không dám đứng lại một mình , đuổi theo

Tim đập càng lúc càng nhanh.

Luôn luôn có cảm giác bất an bao phủ trong lòng. Chẳng lẽ còn có chuyện đáng sợ hơn lúc nãy sao?

Tôi có loại xúc động muốn lập tức xoay người chạy đi , nhưng không có đèn pin, không có chị Quần Phương , một mình tôi làm gì dám đi trên hành lanh này , từ đây xuống lầu một đều là bóng tối…… Còn phải đi ngang nhà vệ sinh nữ kia……

Trong ánh sáng đèn pin hôn ám , tôi bước đi trong nổi bất an.

Luôn cảm thấy không gian im ắng xung quanh , có gì đó đang bắt đầu hoạt động.

Chưa bao giờ như lúc này tôi cảm thấy hối hận quyết định của mình lúc sáng. Nếu, nếu như bị nhốt ở đây không thoát được thì phải là sao? Tôi quả thực không dám tưởng tượng đến.

Đi tiếp vài bước sẽ đến khoa Đông y

Là căn phòng hoả hoạn năm ấy , địa phương xấu của bệnh viện ……

Ánh sáng đèn pin phía trước chiếu lên vách tường…… Mau qua đi , mau qua đi ….

Tôi đang muốn quay mặt đi , chạy nhanh qua phòng Đông y chị Quần Phương lại dừng ở của khoa Đông y.

“Cô ấy ở chỗ này.” Chị Quần Phương gằn từng tiếng nói

“Cái gì?” Tôi ngốc ra , lúc sau mới phản ứng lại “ Chị Quần phương , chị làm sao thế ? Cô Trần Quyên đó đã mất tích lâu rồi !”

“Cô ấy đang khóc , cô ấy đang khóc……” Chị Quần Phương cầm đèn pin, thì thào tự nói với mình

“Chị Quần phương …… Chị Quần phương …… Chị đừng làm em sợ……” Tôi thấy nước mắt mình lại rơi, chung quanh một mảnh tối đen lạnh như băng ập đến, đến mức không thở nổi.

Đột nhiên, chị ấy nhấc tay lên , đèn pin trên tay bay thẳng về phía cửa thuỷ tinh

“A a a a!!”

Tôi không biết lúc ấy sao minh lại có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy

Trong nháy mắt kia , ánh đèn chiếu đến cánh cửa , một khuôn mặt dán trên đó , là trẻ con nó há miệng lại không có răng toàn thân đều bị cháy xén , con mắt đen thui , cánh tay nhỏ đặt trên tấm thuỷ tinh, ánh sáng chiếu vào mắt nó giống như nó đang nhìn tôi……

Tôi mất đi năng lực tự hỏi .

Đó là cái gì tôi cũng không biết…… Tôi lập tức ngồi xuống dưới đất……

“Cô ấy ở chỗ này! Cô ấy ở chỗ này!” Chị Quần Phương kích động kêu lên “Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc……”

Tôi không nghe thấy gì cả, chỉ có gương mặt trên tấm thuỷ tinh kia thoáng hiện trước mặt tôi.

“Chị Quần phương ……” Tôi vươn tay muốn chị Quần Phương kéo mình lên .

Nhưng chị ấy không để ý đến tôi , bắt đầu điên cuồng đập cửa.

“Là cô ấy nhất định là cô ấy , những chuyện của cô tôi biết hết , tôi biết!”

Ý thức mơ hồ nói cho tôi biết cô ấy trong miệng chị Quần Phương chính là Trần Quyên , tôi không biết chị ấy tại sao lại chấp nhất như vậy , vì cớ gì hôm nay nhất định phải đến xem……

“Là mẹ , hay là đứa con ?” Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin “Trần Quyên, Trần Quyên……”

Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra , một cỗ nhiệt từ sau cửa truyền đến.

Cháy ?

Trong lúc mơ hồ tôi thấy chị Quần Phương chạy vào đó.

Sau đó trước mắt biến thành màu đen, tôi không biết gì nữa .

Phụ: Lí Đình bởi vì sợ hãi quá độ dẫn đến hôn mê , người trực đêm nghe thấy tiếng hét chạy đến mới phát hiên . Mã Ngọc cùng Lưu Quần Phương từ đêm đó cũng không xuất hiện nữa. Sau đó kiểm tra WC nữ và khoa đông y, cũng không có gì dị thường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN