Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%) - Chương 4(Phần 3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%)


Chương 4(Phần 3)


Chuyện 3: Người ba nặng vía

Ba tôi, người gắn bó với cái xóm ma quái kia, thì thật là can đảm quá rồi. Ổng đã quen vì những lần bị ma trêu chọc, vì đã chứng kiến những người bị ma đưa vào bụi tre, thờ thẫn mãi cả tuần mới tỉnh táo lại được, cũng có lần ma nó phỉnh anh tôi ăn màng nhện vì nó bảo đó là kẹo.
Ba tôi làm giáo viên, mà các bác cũng biết đấy, nghề nhà giáo lúc trước làm gì đủ tiền mà lo cho cả nhà, má tôi cũng giáo viên, 2 giáo viên gồng gánh biết bao nhiêu cơ cực để lo cho chúng tôi đến bây giờ, nhưng ma má quyết không bỏ nghê, yêu nghề nhà giáo đến cùng. Vì thế, để chống lại cái nghèo, ba tôi phải đi làm thêm nhiều thứ, nào là tăng gia trồng đậu phộng, đi mò ốc, đi mò ếch, câu cá…Trong những lần đi làm đó, không ít lần ba tôi gặp ma, và đã không ít lần ổng phải nản lòng dắt chiếc xe đạp cà tàng quay về, vì biết ma quỉ nó giỡn chơi, nhưng chỉ đợi ổng sơ hở thì nó có thể dụ dỗ ổng đến sự nguy hiểm rồi cướp mạng ổng.
Thường thì ba tôi hay đi câu buổi tối, vì buổi sáng đi dạy, có khi buổi chiều cũng đi dạy, không đi dạy thì ở nhà nấu cơm hèm ( cơm gạo lúp để nấu rượu ấy), chế rượu, cho heo ăn… Tối nào cũng như tối nào, từ 9h là ổng xách cái xe đạp vác theo mấy thứ đồ nghề rồi lên đường. Ba tôi câu ở nhiều nơi, toàn là nơi bí mật mà ổng và ông bạn câu của ổng tìm được, có khi là cái ao cá bỏ hoang, có khi có đoạn cống tràn. Câu cái giờ 9h tối ấy thì xác định là không ai giành chổ ngồi, chỉ có khả năng câu được bao nhiêu, cảm giác với cân cần có tốt không hay thôi, tôi chẳng biết ba tôi câu được nhiều hay ko, chỉ biết lúc đó thấy cá là ớn óc, vì ngày nào cũng ăn
Đêm đó cũng như mọi thêm, ba xách cần, leo xe đạp đi đâu cùng ông Ph, ông P này là bạn câu với ba tôi, mà ba tôi hay gọi vui là cần thủ yêu nghề. Địa điểm được chọn đi câu là cống thôn 4 Cẩm Thanh, cái cống này nước chảy êm, hồi sáng mới xả nước nên ba tôi đoán cá đêm nay sẽ nhiều, ổng câu bên ruộng chứ không phải bên sông ( cống xả nước ngăn cách giữa ruộng và sông , khi nào mở ra thì nước chảy vào ruộng ). Bên sông này, nước ở gần bờ thì thấp. nhưng mà chỉ cần lội ra thêm khoảng 3 bước nữa là nước tới bụng, dần dần càng ra ngoài xa nước càng lớn dần. Ba tôi và chú Ph chọn xong chổ ngồi, chuẩn bị móc mồi cẩn thận, cái khâu móc mồi luôn là quan trọng nhất, móc sao cho con trùn nó như bơi lội dưới nước thì cá mới tin mà ăn, mà ăn thì kéo đầu lên . Ông Ph quăng cần trước, sợi cước đi xa thật va rồi rớt xuống nước, ba tôi thì quăng sau, 2 người ngồi khoảng được 1 phút thì cá nhắp cần ba tôi, ba tôi có ngón nghề độc chiêu là cá nhắp nhẹ là cảm giác ngay, chỉ cần nó nhắp vài lần là ổng giật cần ngay, không trật được đâu, còn ông Ph thì phải cho cá ăn kéo đi rồi mới giật lên. Vậy là ông ba tôi sau một vài giây đấu trí với con cá, đã thu về 1 con, cũng to, nhưng nghe nói loại này ăn tanh ( cá rô, nhà tôi ko bao giờ ăn cá rô vì nó tanh quá, rửa chén rồi mà vẫn tanh ). Ông Ph ngồi bên nãy giờ, cá không ăn, cũng chẳng nhắp nhiết gì thật khó chịu, mọi lần vừa bỏ mồi xuống là cá ăn nhiều lắm, chắc là do ổng móc mồi không kĩ nên mới ế vậy. Nghĩ là vậy, ông Ph kéo cần lên, thì phát hiện móc câu mắc vào cái gì ở dưới sông, giật mãi không lên, giật 1 lần, 2 lần, 3 lần…Ba tôi nói:
– Thôi mi đưa ta giật thử có lên không, biết đâu có thằng mô hén chọc mi chứ sông ni làm chi có đã mà mắt lưỡi câu.
Nói là làm, ba tôi cầm cần ông Ph giật 1 cái thì nhẹ hèo, có vướng cái gì đâu, ông Ph bị thằng nào dưới đó nó chọc rồi, 2 ông lăn ra cười. Con người cũng gan dạ thiệt, biết dưới đó là cái gì mà cười nó, vậy mà 2 ông bảo thôi kệ hén đi, câu tiếp về nuôi vợ con.
Lần này ông Ph móc mồi cần thận, trước khi quăng cần ổng nói 1 câu:
– Tui nghèo mới đi câu mấy ông ơi, cho tui kiếm con cá về ăn hỉ.
Rồi tin tưởng cái lời cầu xin đó được mấy con ma ( ổng nghĩ vậy) chấp nhận, ổng ngồi thoải mái đợi cá cắn câu, trong khi ông ba tôi giật thêm được con cá nữa.
Lần này,..cá ăn, cá bự lắm, ăn đẹp, ăn 1 cái dứt khoát là kéo cần liền, ông Ph giật mình vì sông này cá ăn xấu lắm, sao ăn đẹp mà mạnh như thế được, trong phút giật mình đó, cần ông bị con cá kéo trượt khỏi tay, rớt xuống sông. Ba tôi chứng kiến hết mọi chuyện, cũng ngỡ ngàng lắm, cá gì mà ăn mạnh vậy, chẳng lẽ câu được con cá căn, mùa này làm gì có cá căn mà kéo đẹp vậy được. Điều lạ lùng hơn nữa, là cái cần sau khi rớt xuống nước, cách chổ ngồi câu khoảng 3m thôi, thì đứng im tại chổ, “con cá” tự nhiên không kéo nó nữa. Ba tôi trong lòng nghe nghe rồi, ông Ph cũng nghi ngờ, cá đã cắn câu, nó mà nước rút thì có khi đứt cước chứ làm gì mà kéo xong nhả ra được…
Cái cần lơ lững đầy khiêu khích, ông Ph tiếc cái cần, cái cần bằng trẩy hơ lửa, phơi nắng cả tuần mới đem câu, vậy mà vì cái gì đó, nó đang như người chết nước cầu cứu. Trong khoảng không gian im lặng đó, ông Ph đang đấu trí với chính nổi sợ hãi của mình, ổng không dám lội xuống, cho dù nước chổ cây cần chỉ ngang cổ ổng, mà ổng lại là dân bơi nữa, nhưng ổng vẫn sợ, sợ cái gì đó kéo cần ổng, thì cũng kéo chân ổng được chứ. Ba tôi ngồi ngay bên cạnh, trong lòng hơi lo lắng, chẳng lẽ bỏ bữa câu ra về, xui quá chừng.
-Thôi chừ ri, mi giữ mi, mi bước xuống lấy, xong chuyển chổ.
Ba tôi giữ lấy tay ông Ph, ông Ph bước xuống. Ngay khi ổng vừa bước xuống thì…cái cần trôi xa thêm 1 chút ra ngoài kia. Nó trôi tính chừng bằng y 1 xẩy chân của ông Ph, ông Ph bực mình, tiền thêm bước nữa, nước lên tới hơn đầu gối rồi, thì cây cần,như trêu ngươi ổng, lại trôi xe thêm một chút…Ông Phước tức mình định bởi ra lấy, thì tay ba tôi bấu chặt lấy ông, kéo ngược ổng lại:
-Mi không thấy hén chọc hả mi, ra nữa là chết đó con!
Ông Ph như tỉnh táo lại, hóa ra mình nãy giờ bị nó trêu mà mất lý trí, tý nữa là đi rồi, ổng nghĩ vậy rồi quay đầu giọt thật nhanh lên bờ, rồi ổng lên xe đạp, lúc đó là gần 11h đêm, ba tôi và ổng đi về, xem như tối nay được 2 con cá, mất cái cần.
Tiễn ông Ph về xong, ba tôi quay về, nhưng vì sự tiếc nuối bữa nay cá nhiều mà xui, ổng quyết định đi câu 1 mình.
Ổng quay lại thôn 4 Cẩm Thanh, trời tối ôm, đạp xe đạp cũng xa nữa, vậy mà ổng quyết định là ổng đi, chẳng sợ gì cả. Địa điểm câu lần này là 1 đoạn sông, ba tôi chọn ngồi trên cái cống ( cống dẫn nước ) để câu. Ổng dừng xe, chuẩn bị chổ ngồi, ổng ngồi ngay trên cống, chống chân vào mấy cái gờ đá rồi quăng cần. Cá ăn nhiều, câu gần tới 12 giờ mà cá đầy rá rồi, phải lấy cước sâu lại mắc lên xe đạp, ba tôi nghĩ chắc ngày mai ăn không hết đem cho quanh xóm, cho ngoại tôi, lựa cá rô cho hết,haha.
Nhưng tối hôm nay, hình như là tối xui xẻo thì phải, đang yên lành thì có chuyện xẩy ra.
12h đêm…có tiếng đám ma, tiếng kèn trống, tiếng khóc tiếng than ai oán văng vẳng. Ba tôi nghĩ:” giờ ni còn có đám ma hả bây”. Tiếng kèn cứ lo dần, như phát ra từ làng xóm ở phía sau lưng ba tôi, càng ngày, tiếng khóc càng to, càng than thở, tiếng kèn đám ma thê lương não nề nghe như vô tận, chẳng dứt. Lần này ba tôi chú tâm nghe rõ hơn, thì thấy trong cái tiếng thê lương đó, có tiếng bước chân đi dồn dập, theo nhịp theo điệu, như là đang đoàn người đang vác quan tài người chết, bên cạnh là người thân than khóc, tiếng kèn tiếng trống thê thảm quá, 12h đêm mà sao ai chọn cái giờ này mà di quan vậy.
Ba tôi cứ mỗi lần cúi xuống là nghe tiếng đám ma càng lớn dần, ổng sinh nghi, kê tai vào nắp cống…Tiếng kèn trống, đám ma khóc lóc ở trong cống phát ra…Lần này ổng sợ thật, ổng vứt cần luôn, lên xe về một hơi, vứt lại cá, vứt hết lại, chỉ đem cái mạng về.
Ba tôi đạp thật nhanh, vừa đạp vừa sợ, con người can đảm, cứ tưởng ko bao giờ sợ cái gì, vậy mà lần này, ổng sợ ra mặt, sợ toát mồ hôi lạnh. Chạy xe từ Cẩm Thanh về, đạp mệt, tới gần cái ngã tư chợ bà Lê, ( cách nhà tôi cũng xa) thì ổng dừng lại nghĩ, chắc là vì mọi chuyện nó cũng an toàn rồi, nên ổng cũng bớt sợ nữa. Ổng đem bó hương kẹp ngoài sau xe ( dân đi câu lúc đó toàn có bó hương kẹp sau xe), đốt nửa bó rồi cột phía sau,không phải là để cúng ma, mà là để đi trong đêm người ta nhìn ra, mà không bị mấy xe gắn máy tông, ban đêm xe gắn máy đi ấu, nhất là xe min chở hàng lúc đó được ví như xe tải bây giờ vậy.
Nghĩ 5p cho đỡ mệt thì ba đạp 1 lèo về nhà, với cái bó hương ngoài sau xe, dắt xe vào trong nhà, ba quên tạt nước cho hương tắt, nó vẫn cháy trong nhà. Má con tôi thì ngủ rồi, ngủ say lắm chẳng biết gì đâu. Ba tôi mỗi khi về trể thì ngủ dưới đất, vì sợ má con tôi tĩnh giấc,.
Tắm rửa xong, thói quen của ba tôi là quay lại nhà trên, kiểm tra cửa nẻo lần cuối rồi đi ngủ, ba tôi vừa bước ra, nhìn ra cửa số bên cạnh cửa chính, thì phát hoản khi thấy 3 bóng người, nó bấu tay vào khung cửa, mắt nó nhìn chằm chằm vào bó hương, nó giật lên từng hồi như là hít bó hương vậy, ba tôi quay đầu trở lại phía trong nhà, đem ra 1 cái rựa và ca nước, ổng đổ ca nước lên bó hương đang cháy, lấy cái rựa đặt ngang cửa, với tay đóng cửa sổ rồi đi vào trong, thật nhanh…
Rồi ổng đi ngủ, ngày mai, ổng lại tiếp tục đi câu…Để kiếm thêm con cá cho má con tôi ăn, có lẽ ổng gan dạ, phải gan dạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN