Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%) - Chương 5(Phần 4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%)


Chương 5(Phần 4)


Chuyện 4: Căn
Họ gọi người nào đó bị mắc Căn, có nghĩa là họ bị một hồn ma theo quấy rầy.
Có nhiều loại hồn ma, hồn ma gây sự dữ, và hôn ma chỉ đơn giản là ma, nó tồn tại bên cạnh ta, những chẳng làm gì người ta cả, nó vô hình, con người thì hữu hình, nó nhìn thấy chúng ta, nó có thể ở bên cạnh bạn, ngay lúc bạn tắm, lúc bạn nhìn vào gương khi đánh răng, nhưng chỉ thấy trong gương là hình cảnh của mình, và chẳng nhìn thấy nó.
Chuyện tôi kể hôm nay, là 2 mẫu chuyện về Căn, về những con người xấu số bổng dưng bị ma ác theo. Ma ác, có thể là quỉ, nó luôn muốn keo theo chúng ta.
Đầu tiên xin kể chuyện về con bạn hàng xóm, nó ở xóm ngoại tôi, nhà nó đối diện nhà ngoại tôi luôn, chỉ cách nhau cái đường bé xíu.
Nó học cùng lớp với tôi cả cấp 3, mà cũng trùng hợp ghê, 3 năm cấp 3, nó đều được xếp ngồi sau tôi. 2 đứa cũng khá thân, vì lúc nhỏ tôi được gởi ở nhà ngoại suốt nên hồi trước cũng hay chơi vs nó. Gọi nó nó cũng bất tiện, tôi gọi tên nhé, bạn gái này tên Mai. Xóm ngoại tôi, thì u tối, như tôi đã kể, người ta sợ ma, cũng chính vì bóng tối. Nếu thế giới này mà ko có bóng tối, thì chắc cũng chẳng ai sợ ma, nhưng xóm ngoại không tin vào ma, vì toàn bộ đều theo đạo cả, Mai cũng vậy:
-Ma quỉ chi mà sợ mi, ta còn muốn gặp cho biết hén ra ren nữa,haha.
Mai khẳng khái trả lời khi tôi hỏi đi chơi về đêm có sợ không, chứ tôi thì buổi tối không dám vào xóm ngoại rồi đó.
Hôm đó, sáng thứ 2 sau khi chào cờ xong, tự nhiên mai lại gần tôi, hỏi nhỏ:
– Ê mi, có người thích ta.
– Chi kinh rứa mi!- tôi đùa
– Ừ, thiệt đó mi, mà chừ hén đi theo ta, ta kể không được, chiều về ta qua nhà mi nói chuyện đó.- Mai nói rất nhỏ ghé sát vào tai tôi.
Vậy là buổi học hôm đó, tôi ngồi trước Mai, quay xuống nói chuyện thì thấy Mai nó không như mọi ngày, nó phờ phợt rõ, còn ít nói nữa chứ, lâu lâu tụi tôi giỡn vui quá mới cười được chút, thật khó hiểu cho con bạn vui tính của tôi. Mai không đẹp mặn mà, nhưng nhìn lâu lâu thì cũng được, chứ không phải dạng con gái nhìn xa thì đẹp mà nhìn gần thì lại tự an ủi bản thân về cái đẹp. Con Mai trước giờ chưa có ngươi yêu, nhà nó quản ghê lắm, vì là con gái út mà, chắc sau này cưới Việt Kiều ấy,mà bây giờ nó gần có chồng rồi, chồng nó không giàu,đúng là người tính không bằng trời tính.
Ra về, Mai lại chạy lại gần tôi nói nhỏ, nhớ nghe mi, chiều ta qua nhà nghe mi, nó dặn lại lần nữa rồi dắt xe thật nhanh ra về, để lại tôi với vô vàn câu hỏi, quái lạ, có gấu mà có vẻ lúng túng ghê, hay con này nấu cớm ăn trước rồi giờ lại sợ nên qua tâm sự…
Nhưng những điều tôi nghĩ hoàn toàn biến mất sau cái buổi chiều Mai qua nhà nói chuyện.
3h chiều, tôi vừa ngủ dậy, chuẩn bị lên bàn học bài thì nghe tiếng Mai ở ngoài cửa phòng(cấp 3 tôi ở nhà ngoại khá nhiều, để tiện cho buổi tối đi học thêm hơn), Mai đã quá thân với nhà ngoại tôi nên ra vào tự nhiên chẳng ai nói gì. Tôi ra mở cửa cho Mai, Mai bước vào thiệt nhanh rồi đóng cửa lại, nó nói ngay:
– Mi có tin cái chiện ni không ta mới nói.
-Nói đi mẹ, chưa nói bắt tin, bữa ni dậy thì rồi sảng sảng rứa mi !- tôi có tính hay chọc
– Đững giởn, để ta kể cho nghe.
Mai kể từ hôm tối chủ nhật đi sinh nhật con bạn ở dưới biển Cửa Đại về, tự nhiên Mai thấy khác khác. Lúc nó đạp xe về, đoạn đường từ Cửa Đại về tới xóm ngoại tôi rất xa, thì nó có cảm giác xe nặng hơn bình thường dù nó chỉ đi 1 mình thôi. 9h, đường xá lúc đó đã thưa rồi, Hội An khúc đó hay ngủ sớm để mai còn đi bán hàng, đi ra đồng nữa. Nó kể trên đường đi, xe nặng lắm, nó đạp mệt người, mà mọi khi cái xe đạp Nhật Bản đó, đạp thì nhẹ hèo, đi vèo vèo có sao đâu, lần này nó thấy lạ. Nó lại còn nghe thấy mùi hương, mùi hương phản phất như ai đó thắp hương suốt dọc đường nó đi, không có khói, nhưng mùi hương thì không lẫn vào đâu được, nó cảm giác đêm ấy lạnh lắm, phía sau lưng nó, tóc dài của nó phủ cũng gần kín lưng mà cũng thấy lạnh. Nó kể tới đó, tự nhiên thấy nó tội thiệt, tôi đoán là nó gặp ma rồi, con ma lại ngồi sau yên xe của nó, con ma ấy theo nó về nhà…
Và Mai kể tiếp, đêm hôm đó, Mai mệt và ngủ sớm. Thói quen của nó là trước khi đi ngủ, phải đánh răng, rửa mặt, thoa kem dưỡng da. Mai mệt vì đạp xe, mệt vì cái mùi hương nồng đến nhức óc nó phải ngữi suốt dọc đường về nhà, nó đặt lưng lên giường là ngủ thiếp đi ngay, nó vẫn không biết rằng, trong phòng không chỉ có mình nó…
Mai đang chìm sâu vào giấc ngủ,thì giấc mơ kéo đến. Mai mơ thấy chính nó, ngay trên chính con đường Mai vừa đi về nhà lúc tối, Mai thấy Mai đạp xe, trên xe chở 1 cái áo, và 1 bó hương, trong mơ, mai cố gắng nhìn kỹ cái áo, thì Mai phải hiện nó là cái áo bộ đội, còn bó hương thì đã cũ mềm rồi, nhìn cảnh tượng 2 bên đường mờ nhạt, không rõ ràng chút nào, chỉ biết là nó làm Mai sợ lắm, trong mơ nhưng Mai vẫn sợ, Mai cố hất mạnh cánh tay qua, lăn người qua 1 bên, rồi Mai tĩnh dậy,mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, nó đứng dậy bật đèn, thì mọi thứ vẫn như cũ, thì ra chỉ là giấc mơ, chắc nó mệt qua mở sảng thôi, nó đi vào nhà tắm rửa mặt rồi tính ngủ tiếp. Nhưng cũng từ đó, mọi chuyện thay đổi với Mai, mai gặp ma….
Vừa xỏa vòi nước ra, mắt lờ mờ, mai cúi xuống rửa mặt, rửa xong, với đôi mắt con lấm lem nước, mai nhìn vào gương, nó có thói quen là nhìn vào gương rồi lau mặt, thì đột nhiên, nó thấy bóng người đứng ngay sau lưng. Mai giật mình, tim thắt lại nói chẳng nên lời, đứng im tại chổ chẳng dám quay lại nữa. Cái bóng mờ dần, làng nước trước mi mắt của Mai làm hình ảnh càng nhạt nhòa hơn nữa, chỉ biết khuôn mặt đó có cái miệng to lắm, và tóc thì ướt nhẹt, rồi nó biến mất. Mai sau một thoáng giật mình, cũng đã bình tĩnh, lấy tay vuốt mặt rồi nhìn lại trong gương thì không thấy ai nữa, quay lại nhìn thì chỉ thấy bức tường. Có lẽ mai hoa mắt chăng…
Mai là người dạn gan, từ trước giờ nó chẳng tin vào ma quỉ đâu, nên nó vẫn viện 1 lý do là nó bị chóng mặt mệt mỏi nên nó nhìn ra vậy thôi chứ thực chát không phải vậy đâu, Mai tự trấn tĩnh mình, rồi quay vào phòng nằm ngủ. Lần này, Mai không ngủ được, Mai mất ngủ, và hình như Mai linh cảm rằng mình sắp đối mặt với cái gì đó mình không thấy…
Vừa nằm xuống, Mai lại cảm thấy lạnh, cái lạnh này lạ lắm, nó không lan tỏa trong không gian mà chỉ làm cho cái lưng của Mai cảm thấy lạnh, lạnh không phải như người ta chườm nước đá, mà lạnh từ xương, từ bên trong lạnh ra vậy. Mai cảm thấy lạ lùng, và Mai đã hiểu, hiểu mọi chuyện, đó là Ma…Ma theo Mai từ ngoài đường về, nó bắt đầu nghĩ tới ma. Có tiếng động dưới giường, Mai lặng yên nghe ngóng trong khi cả người mình thì cứng đờ rồi, nó sợ, lần này nó sợ ma thật. Tiếng cào như ai đó dùng đầu ngón tay cà trên nền xi măng, nghe rít rít từng đợt, rồi tiếng thở hổn hển theo tiếng cào đó, như chó thở vậy…Nó cào cấu, nó thở, nếu con người mà làm vậy thì chắc móng tay đã gãy bứt ra khỏi ngón rồi.
Mai sống tự lập từ nhỏ, nếp sống tự lập nên ít tâm sự kể lễ với ba má, lần này gặp chuyện kinh khủng như vậy, Mai chỉ biết cố chịu đựng, Mai không chạy qua phòng ba má, mà có chạy cũng không dám, cái sự lạnh lẽo dưới gầm giường đó làm Mai không dám bước chân xuống giường, biết đâu sẽ có 1 bàn tay máu me bê bét, lạnh buốc kéo chân Mai, thì lúc đó chắc Mai không đủ can đảm để đứng vững nữa đâu. Mai nằm, cắn răng chịu đựng cái tiếng khó chịu đó, rồi Mai bắt đầu khóc…Mai đã sợ ma, đã tin là đó chính là ma làm. Mọi suy nghĩ của Mai tắt nghẽn, chỉ biết chờ thời gian trôi thật nhanh. khoảng 10 phút sau, tiếng động nhỏ dần rồi tắt hẵn. Mai mệt mỏi, sợ sệt, rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng thứ 2, mai thức dậy và đã thấy sự chuyển biến trong cơ thể mình. Trời mùa hè nhưng Mai cứ lạnh mãi, lạnh 1 vùng lưng của Mai.Cúi xuống gầm giường thì mai chẳng thấy gì,mai cứ giấu chuyện đó rồi đi học, đến chiều hôm thứ 2 đó thì Mai mới trút hết mọi thứ khi kể với tôi.
Tôi lặng im nghe từng câu nói, từng chi tiết Mai kể mà lạnh cả người. Tôi hỏi bây giờ nó còn lạnh trong người không, thì Mai bảo hêt rồi, nhưng khi ở 1 mình thì lại lạnh, cảm giác là lạnh lắm, nổi cả da gà. Tôi khuyên Mai cứ bình tĩnh đi, tối đọc kinh, cầu nguyện đi, rồi nó sợ nó đi thôi.
Đêm hôm đó, có chuyện lại xẩy ra với Mai. Mai đang học bài, thì cái đèn học tự nhiên tắt ngúm, mai bật lên lại, ngồi được 1 lát thì tự động công tắc đèn đóng cái bụp. Mai biết rồi, có ng đang phá Mai, nếu gặp đứa con gái khác thì nó đã hét lên rồi,nhưng mai thì không, Mai chịu đựng, học với ánh đèn phòng, không đèn học. Quyển sách địa lý 12 dày trục, mai dỡ ra chương II, vừa giở qua thì tự nhiên quyển sách không theo ý muốn Mai, bàn tay Mai đã đặt đúng chương II, vậy mà khi lật lên thì nó kéo theo vài trang nữa, vượt qua chương II luôn, thật quái lạ, như có ai đó đang lật sách của Mai vậy. Mai bắt đầu sợ,nó nhìn xuống dưới gầm bàn, nó sợ có ai đó đang núp dưới đó, tại vì nó thấy lạnh lắm. Nó không dám ngồi lâu, nhảy lên giường, Mai quyết định ngủ sớm, ngày mai, Mai sẽ kể hết cho ba má nghe, Mai không thể im lặng giấu cái sự sợ hãi này, cái sự khủng khiếp này nữa. Đêm đó, Mai nói là nằm ngủ thì giống như có ai đó đang nằm với nó, Mai không dám nhìn sang bên cạnh, lấy can đảm, Mai nghiêng người lại, trùm mền, nằm khóc, rồi ngủ tới sáng trong sự sợ hãi, đêm ấy tiềng cào cấu vẫn có, tiếng cào cấu kèm tiếng thở, cả tiếng gì đó Mai không xác định rõ, chỉ nghe nó có tiếng « hực,hức »…
Vừa sáng mai, Mai chạy qua phòng ba, mai khóc sướt mướt kể hết cho ba nó nghe, ba Mai la mai
– Mi rảnh quả hỉ, ma với cỏ !
Thằng thừng quá, Mai khóc nấc lên, má mai nghe con gái khóc, từ phòng tắm chạy ra, hỏi Mai, mai lại kể như vậy. má mai không bao giờ thấy Mai như thế này, Mai không bao giờ khóc trước mặt ba má bao giờ, bây giờ Mai khóc có nghĩa là chuyện gì đó đáng sợ lắm mới làm cho nó khóc như vậy được, mà chuyện này có thật. Má mai dìu mai dậy rồi an ủi, nói không sao đâu, để trưa rồi má tính.
Sáng hôm thứ 3 đó, Mai lên trường kể lại cho tôi, tôi cũng chẳng biết làm sao mà nói lại cho Mai yên tâm, nhưng cũng cố để Mai không sợ, tôi dẫn Mai ra căn tin uống nước. Mai nói
– chừ thì hết lạnh nghe, chứ ở 1 mình lạnh lạnh khó chịu lắm mi, hôm qua ak, ta còn thấy hén nữa, hồi nớ khoảng 3h, tự nhiên ta thức rồi mở mắt trừng trừng rứa đó, ta thấy cái bóng hén to, đứng ngay bên cạnh giường ta lun, mà ta sợ quá trùm mền lại, nhắm mắt mệt quá ngủ tới 5h rưỡi cái chạy qua phòng ba ta ak.
Tôi nghe và tưởng tượng, nếu thức dậy thấy cái bóng đừng cạnh giường, ngay cả thằng con trai như tôi còn ré lên, vậy mà nó nằm được, con Mai này đầu trâu chứ không phải đầu người. Nó có vẻ mệt mỏi vì đêm ngủ không được. Hai đứa ún hết 2 chai sting rồi cũng là lúc trống đánh vào học.
Trưa hôm thứ 3 là đỉnh điểm của mọi chuyện.
Mai đang ngồi ăn cơm với ba má ở dưới đất, nhà Mai có thói quen ăn thì trải cái chiếu ra ngồi ăn, Mai lại kể về câu chuyện đó cho ba má nghe, ba Mai bực mình :
– Ma quỉ cái chi rứa bây, tối ni qua ngủ với ba má luôn, coi thử hén có không, hay là mi coi phim ma nhiều quá nhập tâm.
Má Mai thì ngồi im, bã nghe và sợ theo con gái,nhưng bã biết nói gì đây, chiều này bã định sẽ đi coi bói thử, dù không mê tín nhưng cũng cố cứu con gái chứ sao giờ. Trong bữa cơm đó, mọi chuyện xẩy ra. Ba của Mai ăn xong vừa đứng lên, nhìn Mai. Mai đang cầm ly nước chuẩn bị uống thì ly nước rớt, chỉ có cái ly nước rớt thôi mà ông ba Mai thay đổi thái độ ngay lập tức. Cái ly đang ở trên tay mai, nếu rớt thì nó rớt thẳng, đàng này, cái ly…nó dịch sang một đoạn khỏi tay mai, cách mai khoảng 1 bước chân mới rớt, ba Mai chứng kiến hết mọi chuyện, hoảng hồn luôn, rồi đột nhiên ổng bảo Mai đứng dậy thay đồ, ổng chở qua nhà 1 bà này. Bà này là thầy bói, ở bên cầu Cẩm Nam, trên đường đi, Mai nó hỏi ba :
– Ba có thấy xe nặng hơn không ba.
Ba mai mới nhận ra, xe nặng, nặng hơn việc chở 2 người nhiều, lên dốc phải để số 2 mới lên được, ổng đã tin là có người đi theo con gái ổng. Người làm ba là vậy, khi đã biết mọi chuyện, ổng còn lo hơn là má Mai nữa, ổng chạy thật nhanh tới nhà bà thầy bói kia. Đến cửa, chó sủa inh ỏi, nó hú lên từng tiếng nghe đáng sợ.
Bà thầy bói ra mở cửa, la mấy con chó rồi mời 2 người vào nhà, bà này là bạn ba Mai, nên cũng thân lắm. Vừa vào nhà, bà nói ngay :
-Thằng đó nó theo từ bao giờ vậy con ?
Mai sợ, ứa nước mắt kể hết cho bà thầy bói.
Sau đó Mai kể với tôi là 1 cái lễ cúng diễn ra ở ngay sân nhà bà thầy bói. Bã đặt ở đâu đó 1 con người nộm, cao bằng Mai luôn. rồi cúng xong, người nộm bị đốt đi, bã khấn gì đó, có Mai ở đó nữa, rồi bã nói xong rồi đó, nó yêu cái người nộm rồi. Lần sau đi khuya đừng có xỏa tóc nữa, mà cũng đừng đi về khuya trên cái đường cửa đại nữa, chổ đó ngày xưa nhiều người chết lắm.
Mai, từ người không tin có ma quỉ, giờ thì đã tin và sợ ma. Đêm ngủ, nó cứ tưởng tượng về cái gầm giượng lạnh ngắt ấy, tiếng cáo cấu ấy, may mà nó không còn nữa. Nó cũng bớt soi gương, vì sợ nhỡ đâu ngước mắt lên gương, lại thấy ai đó hoặc đơn giản chỉ là 1 bàn tay đặt lên vai nó, thì chắc bây giờ nó sẽ la lên mà khóc thét.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN