Khang Khải ăn cơm xong thì lén về phòng ký túc ngủ, đến khi cậu ta canh đúng giờ vào phòng vẽ, nhìn thoáng qua phía Hứa Thịnh thì giật mình đến mức tỉnh ngủ: “…”
Đây chẳng phải là bạn trai học thần của Hứa Thịnh sao?
Sao hắn lại ở đây?
Thiệu Trạm đã ngồi ở đây được một lúc, sau khi rửa khay pha màu thì ngồi bên cạnh nhìn Hứa Thịnh vẽ tranh. Vị trí của hai người đều bị khuất, cộng thêm tiết tự học buổi tối của phòng vẽ vốn không có quy định gì phải tuân thủ, những người khác đều túm tụm nói chuyện.
Dù ở trong tình huống hơi hỗn loạn, hai vị này vẫn cực kỳ bắt mắt.
Thiệu Trạm không có chuyện gì làm, cảm thấy rất hứng thú với họa cụ của Hứa Thịnh, lựa một cây bút chì đã cùn nói: “Tôi gọt giúp cậu nhé?”
Hứa Thịnh nhìn thoáng quá: “Gọt dài một chút.”
Hứa Thịnh gọt bút chì đã quen, nhưng Thiệu Trạm hiển nhiên ngoài bút chì bấm ra thì không có đụng đến bút chì, có điều hắn nhìn sơ qua những cây bút khác mà Hứa Thịnh đã gọt xong ở trong khe, đại khái biết nên làm thế nào.
Hứa Thịnh đặt cây cọ hình quạt trong tay xuống, làm mẫu cho hắn.
Thế là đầu hai người đối nhau, ngồi quanh cái hộp nhỏ được gấp bằng giấy vẽ gọt bút chì, đầu bút được gọt rất dài.
Mỗi đêm Khang Khải đều ăn cơm chó đến no căng, bây giờ lại mặt đối mặt chịu một cú thật mạnh, bước chân vốn định đi về phía Hứa Thịnh khựng lại, về thẳng chỗ của mình.
“Thầy Khang.” Bạn học bên cạnh tiến đến hóng hớt, “Anh trai của Hứa thần trông đẹp trai ghê á, đây là gen của gia đình hả? Ba mẹ của Hứa thần trông thế nào?”
Khang Khải: “Anh trai?”
Bạn học: “Đúng rồi, vừa rồi Hứa thần gọi người đó là anh trai, tụi tôi đều nghe thấy.”
“…” Khang Khải không biết nên nói thế nào, chỉ có thể chửi ở trong lòng Hứa Thịnh đúng là đồ không biết xấu hổ.
Anh trai, anh trai yêu thì còn được.
“Nhưng mà trông hai người họ không giống nhau.” Bạn học đó lại phát biểu thắc mắc.
Khang Khải mặt bình tĩnh chuẩn bị vẽ ký họa, thuận miệng nói: “Hai người họ một người giống ba, một người giống mẹ, quả thực gen gia đình rất mạnh, mạnh đến mức cậu không tưởng tượng được đâu.”
Khang Khải vất vả lắm mới tiêu hóa xong bữa thức ăn chó này, mở wechat định hỏi Hứa Thịnh làm bài tập thế nào rồi.
Cuối cùng tin nhắn còn chưa gửi đi thì tin nhắn bên Hứa Thịnh gửi đến.
S: Tối này tao không về phòng.
S: Nếu mẹ tao gọi điện cho mày nhớ bao che giùm.
Khang Khải: … Đệt.
Khang Khải: Được rồi, anh ngừng lại đi. Tối nay đúng lúc em muốn về nhà một chuyến.
Nhà Khang Khải cách đây khá gần, về nhà cũng tiện. Với lại kỳ thi đầu vào sắp đến gần, nói không có áp lực chắc chắn là nói dối. Mỗi ngày vẽ xong đi về đều căng thẳng, căng thẳng thi cử, cũng căng thẳng môn Văn hóa bị thụt lại.
Số lần cậu ta chạy về nhà càng ngày càng nhiều.
S: Anh em tốt.
Ban đầu Hứa Thịnh thật sự chỉ muốn ở bên cạnh Thiệu Trạm một hồi, hoàn toàn quên mất trước đó mình đã ghẹo hắn thế nào trong video, đến khi bị hắn đè lên trên cái ghế ở trước bàn, bị dụ tạo dáng giống như trong video, lúc này cậu mới chợt nhận ra điều kỳ lạ: “…”
Miệng Hứa Thịnh cắn vạt áo, tay bị ép giữ chặt, giơ lên trên đỉnh đầu. Thân thể thon gầy non nớt của thiếu niên căng cứng, Hứa Thịnh cảm thấy lạnh, muốn co người lại, nhưng mà không nhúc nhích được.
Ngón tay Thiệu Trạm lơ đãng di chuyển xuống dưới, nhiệt độ trên người Hứa Thịnh tăng cao lên mấy độ.
“Lần trước có nói.” Đốt ngón tay cộm lên của Thiệu Trạm lại di chuyển xuống một chút, nói, “Bảo cậu hãy chờ đó.”
Hứa Thịnh đã nếm được cái gì gọi là tự tạo nghiệt thì không sống được: “Đệt.”
Thiệu Trạm lại buông tay ra nói: “Đứng lên, xoay lưng lại.”
Cuối cùng Hứa Thịnh chống tay lên bàn. Bàn không được cố định chắc chắn lắm, bị va chạm di chuyển về phía trước mấy tấc. Xương eo Hứa Thịnh chống lên bàn cũng bị cọ đau.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn tiếp tục rơi nhưng nhiệt độ trong phòng lại nóng đến bỏng người.
Cảm thấy Hứa Thịnh thật sự rất đau, lúc này Thiệu Trạm mới chậm lại, cúi đầu hôn gáy cậu: “Đau không?”
Cơn giận của Hứa Thịnh dâng lên: “Cậu cút ra ngoài được không?”
Thiệu Trạm: “Tôi có thể chậm lại.”
Đến khi dọn dẹp xong thì đã khuya, Thiệu Trạm hỏi cậu: “Căng thẳng không?”
Hứa Thịnh di chuyển gối vào bên trong một chút, nói: “Cũng bình thường, lần đầu tiên thì có một chút, lần thứ hai thì đỡ hơn rất nhiều rồi…”
Thiệu Trạm im lặng một lát, chợt phì cười.
Lúc này Hứa Thịnh mới nhận ra từ “căng thẳng” này có thể không phải chỉ chuyện đó.
Thiệu Trạm: “Tôi hỏi cậu thi có căng thẳng không? Chẳng phải sắp thi đầu vào rồi à?”
Hứa Thịnh: “…” Có hơi xấu hổ, muốn đi chết cho rồi.
Ngày mai Thiệu Trạm còn phải về trường đi học, sáng sớm hôm sau hắn xuất phát đến trạm xe. Hứa Thịnh không có sức lực tiễn hắn, ngủ mơ mơ màng màng bị đè hôn một hồi. Khi cậu tỉnh lại lần nữa là bị làm đau vì tin nhắn trong nhóm gửi đến liên tục khiến điện thoại rung liên hồi đụng vào đầu cậu.
Điện thoại suýt nữa bị cậu trở tay ném ra ngoài.
Chút lí trí còn sót lại của cậu bảo cậu mở màn hình điện thoại nhìn thời gian, 5 giờ 50.
Nhóm chat lớp 12-7.
Hầu Tuấn: @Anh Trạm, ông trốn ký túc à?
Đàm Khải: @Anh Trạm, sắp vào học rồi, đi đâu vậy? Chẳng lẽ muốn trốn học nữa hả anh hai, Cố Diêm Vương bắt đầu tìm ông rồi đó.
…
Thiệu Trạm: 3 phút nữa, sắp rồi.
Hứa Thịnh mở mắt ra, mở tin nhắn riêng: Chẳng phải nói nghỉ một ngày sao?
Cùng lúc này, Thiệu Trạm canh đúng một phút cuối cùng vào lớp.
Bạn trai: Lừa cậu đó.
Bạn trai: Không có nghỉ, sợ cậu căng thẳng trước khi thi nên đến.
Hứa Thịnh chưa bao giờ thể hiện là mình căng thẳng, thậm chí Khang Khải sớm chiều ở chung với cậu cũng chỉ cảm thấy được sự ngông cuồng: Nhắm mắt vẽ cũng đậu được thì sợ cái gì? Mày có ổn không đó, tâm lý còn phải đi theo anh luyện dài dài.
Hứa Nhã Bình gọi điện đến hỏi tình hình gần đây, cậu cũng chỉ nói: “Rất tốt ạ, lại được điểm tối đa, mẹ đừng lo lắng.”
Hứa Nhã Bình bận đi làm, cậu từ nhỏ đã quen không làm phiền đến bà, có chuyện gì cũng cố hết sức tự giải quyết.
Nhưng sao có thể không căng thẳng chứ?
Hứa Thịnh không biết hắn nhìn ra từ lúc nào, hoặc có lẽ chỉ là không kìm được mà lo lắng cho cậu.
Thiệu Trạm đi rồi, nhưng người trong phòng vẽ vẫn không ngừng bàn tán về hắn: “Anh cậu về rồi à?”
Tâm trạng Hứa Thịnh rất tốt, “ừ” một tiếng.
Anh trai của bạn học trong phòng vẽ, mối quan hệ này khiến không ít người kích động muốn làm quen. Bình thường Hứa Thịnh rất dễ nói chuyện, nhưng mà chưa từng ra “ám hiệu” với ai, thế là có nữ sinh chuyển mục tiêu: “Anh ấy… có người yêu chưa?”
“Có rồi.” Dáng vẻ Hứa Thịnh chuyển sang không tập trung, lúc này đối phương mới phát hiện lúc Hứa Thịnh không cười nhìn cũng rất đáng sợ. Cậu liếm chiếc răng bên cạnh, không chút che giấu cảnh cáo: “Người của tôi, khuyên cậu đừng có ý định với cậu ấy.”
??? Anh trai đã nói đâu rồi?
Trong văn phòng khối 12 của Lục trung Lâm Giang.
Mạnh Quốc Vĩ biết hôm qua thi giải xong Thiệu Trạm về nhà một chuyến, quên xin phép nghỉ, cũng không nói nhiều: “Được rồi, vậy em nộp đơn xin nghỉ bổ sung cho thầy đi.”
Mạnh Quốc Vĩ đang nói thì nhìn thoáng qua lịch bàn, học kỳ này nháy mắt đã đến cuối kỳ rồi, cũng có nghĩa là học sinh thi Mỹ thuật duy nhất của Lục trung Lâm Giang bọn họ… sắp tham gia cuộc thi đầu vào Mỹ thuật do thành phố A tổ chức.
“Cũng không biết tên nhóc Hứa Thịnh đó học hành thế nào rồi.” Mạnh Quốc Vĩ hoàn toàn không biết trình độ hội họa của Hứa Thịnh, lo lắng đến mức tối ngủ không ngon, “Nghe nói điểm chuẩn là 90, nếu Hứa Thịnh thi không đậu thì làm sao đây?”
Thiệu Trạm: “…”
Mạnh Quốc Vĩ: “Trẻ con bây giờ đúng là dám liều, đã 12 rồi, sao lại không hiểu phải duy trì ổn định rồi tìm cách tiến bộ chứ? Nếu như không qua điểm chuẩn, môn Văn hóa lại thụt lùi thì làm sao bây giờ?”
Mạnh Quốc Vĩ lắc đầu: “Thôi, với con người của Hứa Thịnh thì mong em ấy ổn định tìm cách tiến bộ gì, suốt ngày chỉ biết vượt nóc băng tường.”
Cũng chỉ có Hứa Thịnh mới làm ra được chuyện này.
Chu Viễn đang chấm bài bên cạnh nghe thấy câu này cũng nói: “Chẳng phải sao, tôi cũng không muốn dạy thằng nhóc này thêm một năm, nếu như học lại… Ôi thôi, tha cho tôi đi.”
Trong tieba trường Lục trung cũng toàn là tiếng nghi ngờ.
Tin đồn thi Mỹ thuật từng rộ lên trước đó bây giờ lại bùng lên một đợt mới.
– Tuy bảng tin Hứa Thịnh vẽ rất tốt nhưng mà thời gian một tháng này phải tham gia thi thì nghĩ thế nào cũng không khoa học.
– Có thể chỉ định đủ điểm chuẩn thôi, dù sao thi đại học cũng giảm được không ít điểm.
– +1, trước đây nói đi đường tắt, tui thấy thật sự là như thế đó.
Lĩnh vực Mỹ thuật của Lập Dương bên cạnh lại khác hoàn toàn với Lục trung Lâm Giang, Lập Dương tràn đầy tự tin giành được hạng nhất.
Trước khi thi còn đặc biệt đăng lên tập san của trường: Cuối cùng cũng đến khoảnh khắc kiểm tra thành quả. Năm nay, học sinh thi Mỹ thuật của trường ta nhất định có thể tạo nên huy hoàng một lần nữa, thực hiện vô địch liên tiếp!
Hứa Thịnh chẳng hề hay biết những tranh chấp này, ngày luyện tập cuối cùng, giáo viên phòng vẽ dặn dò:
“Năm nay không được phép dùng dung dịch hãm tranh*, chuyện này cần phải chú ý. Sau đó là tâm lý bình tĩnh, bình thường vẽ thế nào thì cứ vẽ thế đó, chú ý kỹ thời gian.” (*là một loại dung dịch hãm, tương tự như véc-ni bảo vệ tranh sơn dầu, dung dịch này bảo vệ tranh chì, than, phấn khỏi bụi, tia cực tím, ngăn chì, phấn không bị rụng ra, nhòe hay in lên lưng nhau khi xếp chung. cr: thanhhoaart)
“Tuyệt đối phải nhớ đọc đề cẩn thận, nếu như có yêu cầu tông màu thì phải nhìn rõ là tông màu nóng hay tông màu lạnh.”
“…”
Hứa Thịnh vừa nghe vừa dọn dẹp túi vẽ, phát hiện mình thật sự không căng thẳng.
Địa điểm thi đầu vào ngành Mỹ thuật được đặt ở mấy nơi, đều ở trong các trường đại học nổi tiếng của thành phố A, Hứa Thịnh được phân đến trường đại học kỹ thuật.
Thí sinh đến trước đi đến khách sạn đã đặt trước ở gần đấy, Hứa Nhã Bình xin nghỉ một ngày. Hôm thi, ánh nắng vừa đẹp, rất lâu sau này, ký ức của Hứa Thịnh đối với ngày hôm ấy chỉ còn lại túi vẽ nặng trịch, học sinh đến từ các trường học khác ở trên đường cũng đeo túi vẽ như thế.
Còn có câu cuối cùng của đoạn audio luyện nghe tiếng Anh mà Thiệu Trạm kiên trì gửi cho cậu trong lúc luyện tập: “Đừng căng thẳng.”
Cậu cũng nhận được không ít những lời chúc phúc khác, Hầu Tuấn, Đàm Khải, Khưu Thu… Trong đó thì lời chúc của giáo viên chủ nhiệm lớp 12-7, Mạnh Quốc Vĩ lại vô cùng độc đáo.
Mạnh Quốc Vĩ: Cố lên, dù có đậu được hay không, cố hết sức là được. Thầy thay mặt tập thể giáo viên khối 12 gửi lời chúc đến em, cùng lắm thì sang năm các thầy cô lại cùng chiến đấu với em thêm một năm!
Hứa Thịnh: … Cảm ơn thầy ạ, nhưng mà năm sau lại chiến đấu thì không cần đâu ạ.
Thi đầu vào, kỳ thi của học viện là một chặng đường không ngừng bôn ba. Kết thúc thi đầu vào, Hứa Thịnh bước xuống tàu điện ngầm, khoảnh khắc đặt chân vào khuôn viên học viện Mỹ thuật Trung ương, cậu chợt cảm thấy rất giống đang nằm mơ.
Hứa Nhã Bình kéo cánh tay cậu, đánh giá xung quanh: “Trường học này lớn ghê, điều kiện cũng được.”
Hứa Thịnh: “Vâng.”
Hứa Nhã Bình: “Nội dung thi của học viện có khó không? Mẹ nghe dì Khang con nói là khó hơn thi đầu vào nhiều.”
Hứa Thịnh đưa tay lên kéo quai đeo trên vai,
Thỉnh thoảng Hứa Nhã Bình sẽ nghĩ đến “đứa con trai kia” của mình, không khỏi cảm thán nói: “Nếu như thằng bé Hứa Trạm còn ở đây chắc cũng sẽ cảm thấy mừng thay cho con.”
“…” Nói giống như phim tâm linh vậy.
Hứa Thịnh nghĩ đến “Hứa Trạm”, thầm nói nếu như đây thật sự là đang nằm mơ thì giấc mơ này có thể phải quay lại một ngày nào đó rất lâu trước đây. Mùa hè, tiếng ve kêu râm ran, trong thời tiết nóng bức vô cùng, tiếng sấm sét kết nối thời gian và không gian chồng chất lên nhau, chợt đánh xuống.