“Giải thi năm trường lần thứ 16, thể lệ thi năm nay giống như năm ngoái, nội dung thi vẫn được chia thành hai vòng: vòng một thi đấu đồng đội, vòng hai thi cá nhân theo hình thức đối kháng.”
Nhà thi đấu của trường trung học Tinh Kiếm được bố trí giống như có ngôi sao sắp đến mở nhạc hội vậy, kinh phí xài như nước. Thậm chí trước khi cuộc thi bắt đầu còn làm một màn trình diễn ánh sáng vừa mờ ảo vừa mơ mộng, phía trên bức tường treo băng rôn ở chính giữa nhà thi đấu treo một dãy đèn laze, ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng xuống.
Hai bên khu vực thi đấu được lắp hai màn hình chiếu trực tiếp, lúc thi đấu, người quay phim sẽ dựa theo lời nói của bình luận viên mà chuyển cảnh, đưa ống kính đến các thí sinh khác nhau.
Những bố trí còn lại thì gần giống như Lâm Giang, hai bình luận viên ngồi trên tầng hai, quan sát toàn bộ sân khấu.
Bình luận viên A: “Chào mọi người, tôi là tổ trưởng khối của trung học Tinh Kiếm, lão Tiền.”
Bình luận viên B: “Tôi là thầy Hứa, đến từ Tung Diệp, mọi người có thể gọi tôi là lão Hứa.”
“Trong các thí sinh năm nay, có thí sinh mọi người đã biết và mong đợi, cũng có không ít thí sinh là lần đầu tham gia, khiến mọi người cảm thấy vô cùng tò mò.”
“Đúng vậy.”
“Lão Hứa, thầy mong chờ đội nào nhất?”
“Tôi á? Cá nhân tôi khá tò mò về Nhị trung Lập Dương lần đầu tham gia…” Bình luận viên lão Hứa nói đến đây thì giọng nói nâng lên mấy tông, kích động nói, “Thí sinh bắt đầu ra sân khấu rồi, đi đầu tiên chính là đội thi Tung Diệp!”
Khán giả vỗ tay hoan nghênh.
Lâm Giang xếp ở đằng sau Tung Diệp, ra sân thứ hai.
Hứa Thịnh luống cuống không thôi, nhưng mà trước đây bị sấm sét giày vò nhiều lần, nhanh chóng chuyển đổi từ hoảng sợ sang giả vờ bình tĩnh, dù sao cũng là người từng trải việc đời. Cuối cùng lúc bước lên sân khấu, cậu đã nảy ra một suy nghĩ cam chịu.
Ánh mắt của cậu nhìn xuống khán đài, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Cố Diêm Vương nắm hai tay lại cổ vũ cho bọn họ: “…”
Và cả bảng cổ vũ mà Khưu Thu làm cho bọn họ ở trên khán đài, khí thế của bảng cổ vũ rất hùng hồn: “Sư tử Lâm Giang, mạnh như vũ bão!
… Phô trương thanh thế cũng được.
Hứa Thịnh dời tầm mắt, điều chỉnh xong tâm trạng, quyết định ở trên sân khấu đục nước béo cò, ráng qua xong vòng một: Cậu không thể nhấn chuông giành trả lời nhưng có thể miễn cưỡng chạy cùng.
Học sinh dốt mà làm giống như cậu đúng là một chuyện lạ đời, chen vào trong nhóm thí sinh cùng tham gia thi đấu.
Thiệu Trạm nhéo khớp xương ngón tay của cậu bên dưới sân khấu, sợ cậu căng thẳng: “Có tôi.”
Lúc nhóm thí sinh ra sân khấu, khán giả trải qua hai đợt cao trào.
Đợt đầu tiên là Thiệu Trạm ra sân khấu, dù sao cũng là “Đại Ma Vương” vô địch liên tục hai lần, học sinh Lâm Giang suýt nữa hét đến rách cổ họng: “Học thần!”
Đợt cao trào thứ hai là trước khi trường học cuối cùng ra sân, bình luận viên đang giới thiệu: “Hiện tại, trường đang đi về phía chúng ta chính là Nhị trung…” Hai chữ Lập Dương bị nhấn chìm trong tiếng kêu la ầm ĩ của khán giả.
Bình luận viên còn chưa nói xong, một góc chỗ ngồi khán giả đã nổi lên sóng to gió lớn, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
“Nhị trung Lập Dương.” Câu nói vừa rồi của bình luận viên bị ngắt lời, mỉm cười bổ sung: “Xem ra, độ nổi tiếng của hai thí sinh Lập Dương vô cùng cao… Chúng ta cùng chào đón thí sinh của Nhị trung Lập Dương.”
Khán giả trong sân đã ngồi theo vị trí của từng trường từ lâu, chỗ ngồi được chia thành năm khu vực, từ trái qua phải lần lượt là: Tung Diệp, Anh Hoa, Tinh Kiếm, Lâm Giang, Lập Dương.
Đồng phục của năm ngôi trường đều khác biệt, ống kính chuyển đến khu vực mặc đồng phục Lập Dương, mỗi học sinh Lập Dương đều cầm bảng trong tay, nhìn thoáng qua thì đều là viết tên của hai người: Hạ Triều.
Người còn lại là Tạ Du.
Cùng lúc đó, thí sinh của Nhị trung Lập Dương bước ra khỏi lối đi bên cạnh vào sân.
Hai thiếu niên đi hết lối đi dài, ống kính lập tức từ ghế khán giả chuyển sang đó, xuất hiện đầu tiên trên màn hình lớn là cái bóng của hai người bị kéo dài, giữa lúc ánh sáng và bóng tối thay đổi, bóng của hai người bị kéo rất dài.
Chỉ có hai người nhưng khí thế chẳng yếu chút nào.
Sau khi hai thí sinh đứng yên trước lối đi, lúc này ống kính mới chậm rãi di chuyển, dừng lại ở trên hai người mà vừa rồi Hứa Thịnh đã nhìn thoáng qua trên quảng trường.
Người xuống xe thứ hai, một tay đút túi quần, tay còn lại khoác lên trên vai người bên cạnh, lúc ống kính quét qua thì mỉm cười không quan tâm, ngón tay khoác trên vai bạn mình hơi buông ra, rất tùy ý đưa về phía ống kính làm động tác “yeah”.
Theo động tác, cổ tay hơi nâng lên, lộ ra một nửa sợi dây đỏ trên cổ tay thiếu niên.
Dưới khán đài càng kích động hơn, đồng thanh hô khẩu hiệu: “Anh Triều! Số một!”
Còn người vừa rồi bước xuống xe buýt đầu tiên kéo mũ lên thì không muốn tương tác với khán giả.
Không chỉ không nhìn máy quay mà ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn.
Độ nổi tiếng của hai thí sinh Nhị trung Lập Dương cao đến lạ lùng, vừa xuất hiện thì các học sinh của trường khác cũng thầm hiểu trong lòng: Mẹ nó trông như thế này, độ nổi tiếng không cao sao được.
Năm nay bị sao thế nhỉ, rốt cuộc đây là cuộc thi hay là sân khấu bình chọn hot boy trường vậy?
Chỉ là phong cách cổ vũ của Nhị trung Lập Dương khác biệt với mọi người, những học sinh kia hô xong khẩu hiệu thì bắt đầu hô cái khác: “Anh Triều, đừng giỡn nhây, viết chữ đàng hoàng, điểm trình bày rất quan trọng!”
“Đừng có gây hấn với giáo viên ra đề, buông tha cho giáo viên ra đề đi!”
“…”
“Có thể không phát biểu thì đừng phát biểu, nói ít làm nhiều, học tập anh Du đi!”
Những trường khác: “???”
Đây là lời cổ vũ gì thế này?
Chủ nhiệm Khương của Nhị trung Lập Dương ngồi dưới khán đài cũng rất kích động, giới thiệu: “Có nhìn thấy chưa, giới thiệu nhé, đó là học sinh Hạ Triều của trường chúng tôi, rất có cá tính, nhưng mà thành tích tốt vô cùng. Còn người đứng bên cạnh em ấy trông…” Chủ nhiệm Khương tìm từ miêu tả một hồi, cũng không thể nói là trông “mặt lạnh”, “không thích để ý đến người khác”, “hi vọng người khác cút xa ra”, cuối cùng ông chỉ nói, “Em ấy khá ngại ngùng, là Tạ Du của trường tôi, cũng vô cùng xuất sắc.”
Chủ nhiệm Cố ngồi bên cạnh ông, thầm nói, có tốt bằng học sinh Thiệu Trạm của trường chúng tôi không, thế là mặt không cảm xúc nói: “Bên cạnh em ấy là học sinh Thiệu Trạm của trường chúng tôi, em ấy nhập học với thành tính hạng nhất cả khu.”
Chủ nhiệm Khương im lặng mấy giây, cố gắng anh một chiêu tôi một chiêu, định đánh trái bóng này về lại: “Tạ Du, Hạ Triều trường tôi…”
Chủ nhiệm Khương: “…” Thôi.
Cuối cùng chủ nhiệm Khương vẫn im lặng.
Tạ Du, Hạ Triều bọn họ nhập học Lập Dương với thành tích đếm ngược.
Chuyện này đã hơn một năm, các lần thi cử đều xếp hạng chót, đến lớp 11 mới khôi phục lại trình độ thực lực thật sự của mình.
Không thể nói được.
Sau khi toàn bộ thí sinh vào chỗ, bình luận viên quản lý trật tự: “Toàn thể khán giả trên khán đài xin hãy duy trì im lặng, còn năm phút nữa thì cuộc thi bắt đầu rồi.”
Trên sân thi đấu.
Từng nhóm thí sinh ngồi xung quanh mấy cái bàn dài, chỉ có một cái bàn dài có hai người ngồi, lạc lõng hoàn toàn trên sân thi đấu.
Vị trí của hai người Lập Dương vừa vặn đối diện với nhóm Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh không biết rõ thực lực của Lập Dương.
Trên thực tế thì không chỉ Hứa Thịnh, đa số những trường khác đều xem thường Lập Dương: Một trường cấp ba bình thường có điểm Văn hóa thấp nhất, dù thành tích có đột nhiên tăng cao thì có thể bay đến đâu chứ?
Thậm chí còn có khối người muốn xem trò cười.
Hứa Thịnh dời ánh mắt, nhận lấy giấy thi truyền từ bên trên xuống, lúc truyền đến tay cậu thì còn lại hai tờ, cậu dùng cổ tay đè lên, không truyền cho Thiệu Trạm, cắn nắp bút ra, vẽ mấy nét đơn giản lên trên.
Trước khi thi đấu, Thiệu Trạm quen làm trống mấy giây, nhớ lại công thức một lượt ở trong đầu để vận động tư duy. Hắn vừa mở mắt ra thì nhìn thấy tờ giấy Hứa Thịnh truyền đến, ba nét bút vẽ ra một hình người đơn giản, làm động tác cố lên, trong tay còn cầm một cái loa.
Hứa Thịnh: “Chuyện giải đề thì không trông cậy vào tôi được rồi, tôi cổ vũ tinh thần cho cậu.”
Thiệu Trạm nhìn: “Chỉ có tinh thần à?”
Hứa Thịnh: “… Anh nhất định phải nói chủ đề này ở đây sao?”
Cùng với âm thanh đồng hồ quả lắc đến đúng giờ ngừng lại reo lên, bình luận viên nói: “Vòng một thi đấu đồng đội chính thức bắt đầu. Thể lệ thi là giành trả lời được điểm, trả lời đúng cộng 10 điểm, trả lời sai trừ 10 điểm, vì thế trước mỗi lần nhấn chuông hi vọng các thí sinh đã suy nghĩ kỹ càng, giành trả lời bừa bãi có thể sẽ khiến đội của mình mất điểm, tổng cộng mười câu hỏi. Cuối cùng, đội giành được điểm cao nhất sẽ chiến thắng.”
“Ngay sau đây, xin hãy nhìn câu hỏi đầu tiên.”
Bầu không khí của cuộc thi lặng ngắt như tờ, mỗi lần gặp cuộc thi chạy đua với thời gian như thế này, bầu không khí đều bị đè nén rất căng thẳng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng đồng hồ di chuyển từng giây từng phút vô hình trong đầu.
Trên màn hình đằng sau nhanh chóng chiếu ra mấy dòng chữ.
Câu hỏi 1: Trong một cái túi có 10 tấm thiệp, lần lượt viết các số 0, 1, 2,… 9, tùy ý lấy ra 4 tấm liên tiếp bất kỳ, theo thứ tự lấy ra từ trái sang phải gộp thành một nhóm 4 chữ số (nếu như 0 ở ngoài cùng bên trái thì số được coi là ba chữ số), số này…
Hứa Thịnh: “…”
Thi đấu hằng năm đều mang đến cho cậu những trải nghiệm khác nhau.
Môn Toán quả thực là thứ vẫn luôn giống hệt từ đầu đến cuối, dù câu hỏi có biến đổi như thế nào thì không hiểu vẫn là không hiểu.
Hứa Thịnh: “Mẹ nó câu xác suất này sao không giống với câu mà cậu đã dạy tôi vậy?”
Thiệu Trạm vừa thực hiện phép tính trên giấy nháp vừa thấp giọng tóm tắt: “Không khó, cần phải chia loại để tính, vị trí đầu tiên có ba tình huống khác nhau…”
Hứa Thịnh lựa chọn từ bỏ: “Thôi, cậu tính trước đi.”
Cuộc thi của những ngôi trường này hợp tác tổ chức có độ khó không thể sánh được với cuộc thi chuyên nghiệp, dựa trên nguyên tắc “áp dụng tám thi đấu hai”, tức là 80% câu hỏi thi đấu cơ bản, cộng thêm 20% câu hỏi nâng cao.
Không khó cũng có nghĩa là nhanh chóng có người ấn chuông giành trả lời.
Bây giờ Hứa Thịnh chỉ có thể hỗ trợ trên sân cho bọn họ, gắt gao quan sát động tĩnh xung quanh, thỉnh thoảng giả vờ cúi đầu viết lung tung mấy nét lên trên giấy, cậu hờ hững vẽ bố cục nhà thi đấu trên giấy nháp, ngước mắt lên thì nhìn thấy tuyển thủ Nhị trung Lập Dương lúc vào sân làm động tác tay ở đối diện dừng bút.
“Reng!”
“Reng!”
Thiệu Trạm với thiếu niên ở đối diện gần như là nhấn chuông cùng lúc.
Bình luận viên cúi người, cảm xúc kích động, tông giọng nâng cao nói: “Người nhấn chuông là Thiệu Trạm của Lục trung Lâm Giang và… Hạ Triều của Nhị trung Lập Dương! Hai học sinh nhấn chuông cùng lúc!”
Nhưng mà nhấn chuông cùng lúc thì phải làm sao đây?
Trọng tài đang định so sánh lần lượt đáp án của hai người xem có phải đều là đáp án chính xác không, nhưng lại thấy cậu chàng đẹp trai bên Lập Dương nhích về phía trước, trọng tài ở gần hắn, thế là hắn vô cùng tự nhiên đến gần micro trong tay trọng tài hỏi: “Sợ làm mọi người khó xử, thế này đi, câu hỏi này tôi có ba cách giải, có muốn so xem cách giải của ai nhiều hơn không anh bạn?”
Trọng tài: “…”
Hứa Thịnh: “…” Cậu rất phách lối đó anh bạn.
Thiệu Trạm: “…”
Khán đài đầu tiên là im lặng, sau đó thì bùng nổ: “Đm, có thể chơi như vậy được sao? Tự mình đặt quy tắc?” Chưa từng nhìn thấy ai tự mình sửa quy tắc hết.
“Người năm nay Lập Dương cử đi… tuy nhân số không chiếm ưu thế nhưng hình như thực lực rất tốt!”
“Tôi nghĩ được nhiều nhất hai cách, cách thứ ba là gì?”
Lúc này, người bên cạnh Hạ Triều nhúc nhích, Tạ Du vươn tay kéo micro đến, ngón tay đặt trên dây micro, giọng nói vừa lạnh lùng vừa rõ ràng: “Xin lỗi, đừng để ý đến cậu ta.”
Cuối cùng dĩ nhiên là không so sánh cách giải của ai nhiều hơn, đáp án chính xác, mỗi người được năm điểm, cuộc thi tiếp tục.
Nhưng hai tiếng chuông cùng nhấn xuống lại giống như một tiếng kèn lệnh.
Bắt đầu từ lúc hai người cùng nhấn chuông, Hứa Thịnh ngồi bên cạnh Thiệu Trạm theo dõi màn “đánh nhau” của học bá.
Cậu ít nhiều có thể nhìn ra được trước đó Thiệu Trạm không nghiêm túc. Không nghiêm túc không có nghĩa là hắn không coi trọng cuộc thi này, mà là hắn hiếm khi gặp được đối thủ, nếu nghiêm túc thật thì những thí sinh tham gia khác, bao gồm cả đồng đội cùng thi đấu Lâm Giang sẽ hoàn toàn không có cơ hội đụng đến chuông.
Không theo kịp tốc độ của hắn.
Nhưng mà bây giờ tình thế hoàn toàn thay đổi, khoảng cách thời gian hai bên nhấn chuông càng lúc càng ngắn.
Chênh lệch trước sau chưa đến hai ba giây.
“Thiệu Trạm của Lục trung Lâm Giang, đáp đúng, cộng 10 điểm.”
“Thiệu Trạm của Lục trung Lâm Giang…”
“Tạ Du của Nhị trung Lập Dương…”
Tốc độ trọng tài vung cờ và tốc độ nói của hai bình luận viên đều tăng lên không ít, toàn bộ khán giả chỉ có thể nghe thấy hai danh từ “Lâm Giang”, “Lập Dương” xoay vòng bên tai.
Hầu Tuấn là đoàn trưởng đoàn đại biểu Lục trung Lâm Giang: “Tui ngu luôn rồi, năm ngoái thi đấu anh Trạm đâu có mạnh mẽ như thế này đâu.”
Đàm Khải: “Đúng là học bá đánh nhau, đầu tui đã không thể nhảy số kịp rồi.”
Viên Tự Cường: “Lập Dương có thể giành được hai câu trong tiết tấu ma quỷ của anh Trạm, xem ra hai người kia cũng không phải người bình thường… Nếu như tui ngồi ở phe đối địch với anh Trạm chắc chắn tôi sẽ đầu hàng ngay.”
Khưu Thu bày tỏ đồng ý: “Lập Dương điều chỉnh rất nhanh, tiết tấu không loạn chút nào.”
Trước đó tất cả mọi người đều không ngờ có thể xem được trận “thi đấu” như thế này.
Trong tình huống hai người đối diện tấn công mạnh mẽ, Thiệu Trạm vẫn có thể dẫn trước 25 điểm.
Bình luận viên A: “Tình hình hiện nay vẫn là Lục trung Lâm Giang chiếm ưu thế rất lớn, khoảng cách 25 điểm vẫn tiếp tục duy trì, không cho đối phương có cơ hội đuổi theo, bây giờ trận đấu bước vào câu hỏi cuối cùng.”
Bình luận viên B: “Đúng vậy, nhưng mà rõ ràng là Lập Dương không từ bỏ, bọn họ vẫn muốn giành được câu hỏi cuối cùng.”
Dù Thiệu Trạm dẫn trước nhiều như vậy nhưng cũng không ai dám xem thường Nhị trung Lập Dương có xuất phát bất lợi ở đối diện.
Bởi vì tốc độ giải đề của Thiệu Trạm thật sự rất đáng sợ, Lập Dương có thể theo kịp tiết tấu của hắn đã đỉnh rồi, những đội khác hoàn toàn bị đánh bại. Đội Tung Diệp là đội đầu tiên bị đánh đến mức trầm cảm. Lúc khoa trương nhất là đề chỉ vừa mới đọc xong thì Thiệu Trạm ở đối diện đã dám nhấn chuông “giành lập tức”!
Lúc giải đề, có rất nhiều kỹ xảo có thể dùng để giành trả lời ngay, ví dụ như có vài câu hỏi có thể thay các giá trị đặc biệt vào để giải đề nhanh chóng, tuy nhanh nhưng cũng có mạo hiểm.
… Mẹ nó ai có thể đánh lại chứ?
Bọn họ mới kịp nhìn câu hỏi một lần! Đối diện đã giành luôn rồi!
Câu hỏi cuối cùng Lập Dương có giành được hay không thực ra đã không còn ý nghĩa, đội giành chiến thắng phần thi đồng đội đã định trước là Lục trung Lâm Giang. Nhưng có thể theo kịp tốc độ này đã khiến người ta cảm thấy không tin nổi rồi, cho nên giống nhau, Lập Dương ở đối diện cũng là biến thái.
Đội trưởng Tung Diệp đặt bút xuống, diễn giải cái gì gọi là trầm cảm tại chỗ: “Tôi không xong rồi… Tôi không thở được.”
Từ sau khi Lâm Giang bỗng nhiên xuất hiện một người tên Thiệu Trạm, cuộc thi hằng năm đã không còn hồi hộp, không ngờ rằng năm sau so với năm trước càng làm nhục người khác hơn!
“Đội trưởng, bình tĩnh, chúng ta xem câu tiếp theo.” Đồng đội an ủi nói, “Không chừng câu cuối cùng có thể để chúng ta giành được cơ hội!”
Đội trưởng Tung Diệp rất muốn khóc: “Năm ngoái tên nhóc Đoàn Diệu Thắng còn khóc bù lu bù loa không muốn tốt nghiệp. Đệt, may mà cậu ta tốt nghiệp rồi, nếu như năm nay cậu ta ở đây thì sẽ khóc nữa.”
Hứa Thịnh là một trong những “đồng đội tham gia” ngồi ở chính giữa chiến trường, ban đầu còn muốn giả vờ tô tô vẽ vẽ theo, làm bộ mình cũng đang suy nghĩ, mình cũng có thực lực nhưng cũng nhanh chóng bị đánh đến ném bút: “…”
Cho dù Hứa Thịnh giành được hạng nhất kỳ thi đầu vào toàn thành phố, cũng tiến vào top trên.
Học sinh dốt chính hiệu Hứa Thịnh ở hiện trường đánh nhau của học bá cũng không biết nên đặt tay chân ở đâu.
Cậu không nên ở nơi này, cậu nên ở dưới gầm xe.