Trên người Thiệu Trạm hầu như không có dấu vết đánh nhau, bóng tối vừa di động, tia sáng và bóng tối trên hành lang cũng dịch ra, thiếu niên chậm rãi đi đến mấy người đang nằm dưới đất.
Những người trên đất đang ôm bụng, không ngừng phát ra tiếng “ối ối”.
Lúc Thiệu Trạm hơi xoay người lại, Hứa Thịnh mới nhìn thấy trên người “mình” không phải không có vết thương, mà rất nhẹ, khóe miệng bị “công cụ gây án” của đối phương làm rách một miếng da.
Khung cảnh này.
Tia sáng này.
Cảnh kết thúc giống đại ca này.
Hoàn toàn đã diễn giải mấy chữ “thiếu niên bất lương, tụ tập đánh nhau” đến trình độ cao nhất.
Thiệu Trạm vừa nhúc nhích, những người khác cũng hoàn hồn theo.
Trương Phong bỏ cây chổi cùi trong tay xuống. Sau khi nhiệt huyết biến mất cảm thấy mình như thế này thật sự rất thất vọng, đặc biệt là trước sự trấn áp của vị đại ca này thì hành động của cậu ta càng thêm mất mặt, cậu ta ngơ ngác hỏi: “Đánh, đánh xong rồi à?”
Trương Phong: “Nhanh thế, từ đầu đến cuối cũng chưa đến mấy phút…”
Quả thật là giống y chang trong tin đồn!
Xem ra cái kiểu tin đồn này, có đôi khi vẫn có thể tin tưởng được!
Trương Phong bị đả kích quá lớn, ở trong lòng bổ sung thêm một câu: Không, mẹ nó cảm giác còn dữ dội hơn cả trong tin đồn nữa, Hứa Thịnh quả nhiên không hổ là Hứa Thịnh!!!
Trương Phong nghĩ đến đây, lúc phản ứng lại thì so với chuyện đánh xong nhanh như thế này vẫn còn một chuyện khác rõ ràng càng kỳ quái hơn bày ra trước mắt, cậu ta nhìn về phía cầu thang.
Hạng nhất toàn trường, sự tồn tại giống như thần ở trường thi, bình thường mặt lạnh như băng không quan tâm đến người khác – “Thiệu Trạm” lúc này đang đứng đó đối diện với cậu ta, trên người mặc đồng phục Lục Trung, chẳng qua đã mở hai cái nút áo, trông tùy tiện hơn mấy phần so với lúc trước.
Trương Phong ngơ ngác, sự tương ngộ này thật sự đến quá bất ngờ, lúc này ai có thể nói cho cậu ta biết vì sao học thần sẽ xuất hiện ở chỗ thế này không?!
Trương phong: “Học thần, cậu… cậu cũng đến quán net lên mạng à?”
Trong đầu Hứa Thịnh cũng rất rối, ngơ ngác không kém gì Trương Phong.
Có nhiều tin đồn về cậu, không tuân theo nội quy cũng là thật, nhưng có một bộ phận lại là lời nói không có căn cứ, đặc biệt là tin một chọi năm nổi tiếng nhất, không biết là tên điên nào đồn như thế.
Hứa Thịnh nghĩ đến đây thì nhìn thấy năm “thi thể” trên đất.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt có hơi mê mang, cũng có hơi tuyệt vọng, cậu buông lan can ra: “Không phải, tôi tìm cậu ấy có chút việc.”
Trương Phong: “?”
Trước khi Hứa Thịnh đến đã suy nghĩ rất nhiều loại tình huống.
Ví dụ nhìn thấy “mình” nằm trên đất, bị người ta đánh túi bụi, đánh đến mức mắt mũi sưng bầm.
Hoặc là đã sớm tìm được cơ hội chuồn mất.
Trong vô số các loại suy đoán, chỉ không có tình huống phù hợp với cảnh tượng trước mắt: Thiệu Trạm thật sự một chọi năm, đánh ngã đám người đó.
…
Hứa Thịnh nói xong cũng không màng Trương Phong sẽ nghĩ thế nào, hỏi thẳng Thiệu Trạm: “Cậu không sao chứ?”
Thiệu Trạm cũng đúng lúc muốn tìm cậu, đã nói ba phút, cuối cùng người này bây giờ mới xuất hiện, sắc mặt của hắn rất không tốt: “Cậu vẫn có thể đến muộn một chút nữa.”
Thiệu Trạm không muốn đánh nhau, trước khi hắn đẩy cửa ra vào của quán net ra đã nghĩ không dưới ba phương án, nhưng mà vừa đi ra ngoài, trước mặt đã xông đến một cú đấm, một chút đường sống để trốn cũng không có.
Hứa Thịnh chạy đến đây mệt gần chết, nhưng dù sao thì chuyện cũng là mình gây ra, để Thiệu Trạm gánh nồi thật sự không phúc đức lắm.
“Lão Mạnh tìm tôi nói chuyện.” Hứa Thịnh hơi khom người, lúc này nói chuyện đã không ra hơi, giọng điệu cố hết sức bình tĩnh nói: “Nhìn thấy tin nhắn tôi liền đến đây.”
Tin nhắn?
Hai người này còn thêm bạn nhau?
Thế là trong một khoảng thời gian sau khi Trương Phong chịu mấy cú tấn công kịch liệt thì lại nghênh đón đòn tấn công mạnh mẽ nhất, cậu ta mở to mắt nhìn học thần nói xong, sau đó hai người kia theo cầu thang cùng đi xuống.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, quan hệ của bọn họ từ khi nào đã trở nên tốt như vậy?
Trương Phong nghĩ không ra, mấy bạn học khác trong quán net đang gọi cậu ta, cậu ta gãi đầu, không nghĩ nữa: “Đến đây đến đây, chờ tui một chút.”
Ở dưới, cách không xa có một cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng này rất có danh tiếng trong nhóm học sinh Lục Trung. Bởi vì cách trường học không xa, lại còn ngoài bán đồ ăn vặt, hàng tạp hóa thì còn chăm sóc cho học sinh thường ra ngoài ăn cơm, bán thêm cơm cuộn sushi, cơm hộp, cho nên bình thường có không ít học sinh đến đây vào buổi trưa hoặc sau khi tan học.
Theo thời gian, trong tiệm còn đặc biệt mở một khu vực nhỏ dùng để ăn uống. Cái gọi là khu vực ăn uống cũng chỉ là thêm mấy cái bàn đơn giản với mấy cái ghế ở gần cửa sổ mà thôi.
Giờ này học sinh lui tới đã rất ít, lúc Hứa Thịnh kéo Thiệu Trạm đẩy cửa vào thì đúng lúc khu vực ăn uống không có ai.
Hứa Thịnh: “Cậu ngồi ở đây chờ, tôi đi mua thuốc.”
Thiệu Trạm nâng tay dùng bụng ngón tay lau khóe miệng: “Không cần, vết thương nhỏ.”
So với cái vết thương căn bản có thể bỏ qua không cần để ý đến này, hắn càng muốn làm rõ chuyện đánh nhau ở quán net rốt cuộc là đã xảy ra cái gì.
Hắn nói xong, nắm lấy cổ áo đồng phục của Hứa Thịnh, không nhẹ không nặng bắt người trở về: “Giải thích trước đã. Đám người đó, là ai, đến làm cái gì.”
Hứa Thịnh không thấy đó là vết thương nhỏ, đặc biệt còn là tình huống xảy ra ở trên gương mặt của mình: “Đối với cậu mà nói có thể là vết thương nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói thì không, xử lý không tốt sẽ để lại sẹo, hủy hoại hình tượng của tôi.”
“…”
“Cho nên.” Hứa Thịnh chỉ khu vực ăn uống, “Tự mình tìm chỗ ngồi đi.”
Hứa Thịnh tìm thấy chai thuốc đỏ trên kệ, lại lấy thêm bịch tăm bông, nhớ ra vừa tan học hai người đều chưa kịp ăn cơm, Hứa Thịnh tiện tay lấy hai cuộn cơm từ trong tủ bảo quản đồ rươi.
Chủ cửa hàng quét xong mấy món đồ hỏi: “Sushi có hâm không?”
“Hâm ạ.” Hứa Thịnh móc ra một tờ tiền lẻ, đưa qua, “Cảm ơn.”
Thời gian hâm nóng là hai phút.
Chờ Hứa Thịnh cầm đồ đến, Thiệu Trạm đang cúi đầu nghịch điện thoại, nhìn từ đằng xa, dáng vẻ này, quần áo này, còn có vết thương mới xuất hiện ở khóe miệng… Nói cậu không phải trẻ hư thì sẽ không có ai tin đâu.
Từng ngày trôi qua cũng không biết là ngày gì.
Lúc này Hứa Thịnh mới chân chính hoàn hồn lại từ chuyện ở trong quán net.
“Chuyện hôm nay.” Hứa Thịnh không biết nói thế nào, “Tôi thật sự không nghĩ rằng bọn chúng còn tìm đến đây.”
Thiệu Trạm ngước mắt nhìn cậu: “Tiếp tục.”
Hứa Thịnh kể tóm tắt chuyện xảy ra ở quán net hôm đó: “Không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là thuận miệng hù bọn chúng mấy câu, chắc là bọn chúng sau khi về mới nhận ra.”
Hù dọa của Hứa Thịnh, bao gồm nhưng không giới hạn những câu sau:
Mày biết tao là ai không, anh X tiếng tăm lừng lẫy cả phố. Không biết thì ra ngoài hỏi thăm đi. Đến đây, để tao kể cho tụi mày chuyện anh X năm đó ra ra vào vào trại cải tạo thiếu niên.
Bàn về đánh người, Hứa Thịnh thật sự chưa đánh ai.
Cậu cũng không phải phái cấp tiến động một chút là dùng nắm đấm nói chuyện với người khác, dựa vào nguyên tắc có thể động khẩu thì không động thủ. Hôm đó Hứa Thịnh lựa đống hàng hóa thuận mắt ngồi xuống, bắt đầu đếm lại những năm mình làm đại ca, bịa ra một acc clone “Hứa Phi Long”, sống động như thật kể chuyện mình ra vào trại cải tạo thiếu niên: “Tao? Tên anh Long tụi mày có nghe qua chưa? Thế hệ lưu manh tụi mày như này là không được… Lúc tao bằng tuổi tụi mày còn đang ngồi ở trại cải tạo đó.” Nói đến đây, cậu đè giọng xuống, “Biết vì sao vào không.”
Thiệu Trạm nghe đến đây, quăng điện thoại qua một bên, coi như hiểu vì sao hôm nay đám người kia vừa đến đã vung nắm đấm. Sau khi bị xoay mòng mòng trong lòng còn tưởng rằng đây chỉ là một công tử bột: “Cậu còn từng năm lần bảy lượt vào trại cải tạo?”
Hứa Thịnh sờ mũi, cũng cảm thấy xấu hổi: “Nói láo thôi.”
Tố chất tâm lý có thể sau này rèn luyện.
Hai người trải qua chuyện bất ngờ tầng tầng lớp lớp mấy ngày nay, chuyện hôm nay đối mặt vậy mà cũng có thể bình tĩnh lại rất nhanh.
Thiệu Trạm: “Cậu ở ngoài đường còn có chuyện gì nữa.”
Hứa Thịnh: “Chắc là hết rồi, sau này cậu có thể yên tâm lên mạng.”
Nếu nói là phá hủy hình tượng thì trong chuyện này ít nhiều cũng có mấy phần áy náy.
Để một học bá có thể học thuộc làu nội quy nhà trường bị ép đến mức đánh nhau, nếu như Mạnh Quốc Vĩ hoặc là bất cứ giáo viên nào biết được, chắc chắn sẽ chôn sống cậu.
…
Hứa Thịnh nói xong để đồ lên trên bàn, cúi người vặn nắp bình thuốc đỏ ra, rút một cây tăm bông, sau đó cưỡng chế nắm cằm Thiệu Trạm ép hắn ngẩng đầu.
Khoảng cách đối diện với mặt mình gần như này, khó tránh khỏi thấy kỳ lạ, Hứa Thịnh cầm tăm bông nói: “Có thể hơi đau, tôi sẽ cố nhẹ tay.”
Thiệu Trạm muốn nói không cần.
Nhưng ngay sau đó, khóe miệng truyền đến cơn đau hơi nhói lên và cảm giác lành lạnh.
Hắn nhận ra rằng động tác của Hứa Thịnh thật sự rất nhẹ, cũng thật sự dựa rất gần hắn, gần đến mức hắn có thể đếm được lông mi của “mình”.
Có học sinh tan học muộn ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn.
Là hai nữ sinh đeo ba lô, chắc là học sinh tan học ở lại làm trực nhật, hai người đẩy cửa ra, còn chưa đi vào bên trong, một người trong đó bỗng nhiên ngừng bước lại: “Sao thế?”
Người còn lại cũng quay đầu theo, sau đó hai người đều nhìn thấy một màn trong khu ăn uống…
Thiếu niên mặc đồng phục Lục Trung cúi người, đang bôi thuốc cho một thiếu niên khác, dù hai người đều đang ở trong góc, dù góc nhìn bị che chắn, vẫn có thể liếc mắt nhận ra người còn lại là cậu bạn thường xuyên đọc bản kiểm điểm sau khi hết nghi thức kéo cờ ở trường.
Giống như phá vỡ bí mật khó lường nào đó.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm cùng nhau về ký túc xá, trước khi vào cửa, Hứa Thịnh đưa túi thuốc trong tay ra: “Nhớ bôi đó, một ngày ba lần.”
Thiệu Trạm miễn cưỡng nhận lấy nhiệm vụ này, đồng thời cũng nhắc nhở cậu: “Luyện chữ, hai mươi trang.”
Hứa Thịnh: “…” Không nói thì cậu cũng quên mất.
Bởi vì ngoài ý muốn để Thiệu Trạm thu dọn cục diện rối rắm cho cậu, hai mươi trang luyện viết tối nay Hứa Thịnh viết vô cùng nghiêm túc. Trên bảng chữ mẫu viết thế nào thì cậu tô lại thế đó, không có tự mình sáng tạo kiểu chữ cũng không có xảy ra tình huống bay ra khỏi ô chữ điền.
Chờ khi cậu ngẩng đầu lên khỏi trang luyện chữ, phát hiện thứ này hình như thật sự có chút hiệu quả.
Bình thường chữ cậu viết tháo, hoàn toàn không có ý thức “gò bó” bản thân, bây giờ sau khi có ý thức, chữ viết ra cũng đẹp hơn trước không ít.
Hứa Thịnh viết xong cất bút, tính đánh răng xong đi ngủ.
Trong đầu lại lóe lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng dừng lại ở khung cảnh Thiệu Trạm ngồi trên đống hàng kia.
Trên người Thiệu Trạm dường như có thứ gì đó cậu không đoán được, không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, cậu thậm chí cảm thấy có lẽ đó mới là một hắn chân thực hơn, không muốn người ta biết đến hơn.
Hôm sau, Hứa Thịnh vẫn như cũ lấy thân phận “Thiệu Trạm” bước vào phòng học tiết tự học.
Không quá ba phút, cậu nghe thấy bạn học ở đằng trước đang lúc chép bài tập nói: “Mấy ông có biết không, chuyện đại ca ở bên ngoài một chọi năm là thật đó.”
Cái thứ tin đồn này, tốc độ của ăn không nói có đã vượt qua tưởng tượng của con người, huống chi là tin đồn có sự thật chứng minh chống đỡ.
Bạn học đằng trước lại cảm thán: “Xem ra có vài thứ, đúng là không phải chuyện không có lửa sao có khói! Trước đây tui còn không tin, vậy mà thật mới ghê.”
Hứa Thịnh: “…”
Hứa Thịnh phát hiện bây giờ coi như dưới sự trợ giúp của Thiệu Trạm, cậu hoàn toàn chứng thực được tin đồn này.