Chuyện Này Quá Sức Rồi - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Chuyện Này Quá Sức Rồi


Chương 19


Dịch: LTLT

Ánh mắt của bàn trước, từ giật mình rồi đến mê mang, cuối cùng trở nên có hơi vi diệu.

Tay cầm điện thoại của Hứa Thịnh nhất thời cứng ngắc, rút về không được mà thả ra cũng không được.

Thiệu Trạm đang cầm điện thoại của Hứa Thịnh, đừng nói bàn trước, nếu như đổi thành bản thân cậu thì cậu cũng phải hỏi ông trời: Hai người này có quan hệ gì.

Nghĩ thế nào cũng không nói nổi.

Bàn trước ngẩn người, mở miệng hỏi: “Học thần, đây… Đây không phải điện thoại của cậu đâu đúng không?”

Cậu không biết phải nói thế nào, đưa mắt ra hiệu với Thiệu Trạm: Làm sao đây.

Thiệu Trạm vừa khép sách lại, tư thế ngồi của hắn thẳng tắp, hoàn toàn khác biệt với Hứa Thịnh không có xương cốt kia. Hắn ngước mắt nhìn tình huống bất ngờ trước mặt. Hắn cũng trả lại một ánh mắt, có lẽ là sáu chữ: Chẳng phải cậu rất được sao.

Hứa Thịnh chửi một tiếng đm ở đáy lòng.

Thế là bàn trước hỏi xong thì mở to mắt nhìn khung cảnh quái dị đang xảy ra ở trước mắt cậu ta – Học thần với anh đại đang liếc mắt đưa tình.

Hứa Thịnh cảm thấy ngày nào bản thân cũng giống như đang đi trên dây, sợi dây này thỉnh thoảng còn đung đưa trái phải bởi vì chịu tác động của ngoại lực, may mà so với những thứ này, ham muốn sống sót của con người là thứ rất mạnh mẽ.

Dưới ánh mắt càng ngày càng vi diệu của bàn trước, Hứa Thịnh bỗng nhiên cảm thấy biết ơn Mạnh Quốc Vĩ có thể giao chức lớp phó kỷ luật cho Thiệu Trạm, còn bảo hắn trông chừng mình nữa.

Hứa Thịnh không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, sau đó đưa cho Thiệu Trạm: “Lần này bỏ qua, lần sau đừng chơi điện thoại trong giờ học, tập trung suy nghĩ vào việc học đi.”

Thiệu Trạm vừa định mở miệng nói giúp Hứa Thịnh “cầm nhầm rồi”, hắn còn chưa kịp nói, Hứa Thịnh đã xoay chuyển tình thế, hoàn thành việc này.

Hắn nói trong bụng, Hứa Thịnh thật sự rất được.

Thiệu Trạm đưa tay, cầm lấy điện thoại Hứa Thịnh đưa: “Biết rồi.”

Hứa Thịnh ra khỏi lớp trong ánh mắt “thì ra là như thế” của bàn trước.

Trải qua sự cố bất ngờ này, hai người không thể không đổi điện thoại với nhau.

Thiệu Trạm vẫn ổn, chủ yếu là vì Hứa Thịnh sử dụng điện thoại thường xuyên, bảo Hứa Thịnh không cầm điện thoại trước khi tan học càng không thực tế so với việc bắt hắn xem hai trăm trang sổ tay từ vựng tiếng Anh.

Hai người nhân lúc thời gian ra sân vận động, ở lại trong lớp thêm mấy phút.

Lén lén lút lút đổi điện thoại.

Hứa Thịnh trịnh trọng đưa điện thoại qua: “Mật mã không quan trọng, cậu lấy vân tay giải khóa là được, bên trong cũng không có gì không thể xem, chỉ là album ráng đừng lướt bậy, những cái khác thì tùy ý.”

Thiệu Trạm không nói nhiều như cậu, trực tiếp lấy điện thoại từ trong hộc bàn ra, quăng cho cậu.

Hứa Thịnh nhận lấy, đổi điện thoại hoàn tất: “Được, vậy cậu chờ ở trong phòng học đi, tôi ra sân vân động.”

Mặc dù thiết lập nhân vật của Hứa Thịnh đã sụp đổ hoàn toàn, nhưng chuyện không ra sân vẫn phải kiên trì thêm chút nữa.

Sau khi Hứa Thịnh đi khỏi, Thiệu Trạm cầm điện thoại của Hứa Thịnh, ngón tay bất ngờ đúng lúc ấn xuống chỗ quét vân tay, màn hình sáng lên.

Màn hình điện thoại của Hứa Thịnh vẫn là bức kí họa đường phố mà Thiệu Trạm từng nhìn thấy trước đây.

Bởi vì bức tranh ấy thật sự vô cùng đặc biệt, chủ yếu là do độ phân giải hơi mơ hồ và phong cách ký họa rất đặc biệt nên dù là không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Thiệu Trạm vẫn nhìn thêm một lát.

Lần này không vội chơi game, nhìn rõ ràng hơn so với lần trước.

Hắn để ý thấy phía dưới góc phải của bức tranh hình như có ngày tháng và chữ ký, 2017.3.

Chữ ký được ký quá tiêu sái, một nét nối liền, dường như là một chữ cái tiếng Anh.

Bên ngoài cửa sổ đúng lúc có người của lớp khác đi ngang qua. Vài nữ sinh đi thành nhóm, đi ngang qua lớp 7 để đến sân vận động, một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, dáng người cao gầy, trông tính cách rất hoạt bát đang đi ở chính giữa.

Cô nghiêng đầu nói xong với hai người bạn của mình, lại quay đầu trở lại, ngừng bước chân, lùi đến nằm sấp trên cửa sổ phía sau của lớp 7, cô đưa tay vỗ một cái lên trên lưng Thiệu Trạm, giọng nói của nữ sinh trong trẻo: “Hứa Thịnh!”

Thiệu Trạm còn chưa nhìn rõ rốt cuộc là ký chữ gì thì bị tiếng gọi này làm giật mình, trở tay ấn tắt màn hình điện thoại.

Nữ sinh tràn đầy nhiệt tình nói: “Khai giảng lớp 11 bận quá, chúng ta lại cách quá xa, không có gặp được ông. Tui vậy mà được chia cùng lớp với cái tên nhóc Trương Phong kia.”

“Đúng rồi, ông nhìn tui.” Nữ sinh chuyển đề tài, nằm sấp trên cửa sổ, tay chống cằm, cười nói xinh đẹp, “Có phát hiện chỗ nào khác biệt không?”

Thiệu Trạm: “…”

Đây là một nữ sinh có dáng vẻ rất xinh đẹp.

So với xinh đẹp, đây còn là một nữ sinh đang cười hỏi hắn có phát hiện cô có chỗ nào khác biệt không.

Cảnh tượng này có gì khác với cảnh tượng bạn nữ hỏi bạn nam “bộ quần áo hôm nay em mặc có đẹp hay không” trong vô số bộ phim truyền hình nhiều tập.

Trí nhớ của Thiệu Trạm quay lại buổi tự học buổi sáng, hắn nhớ đến khoảng khắc miệng Hứa Thịnh đang hé, chợt nhận ra hình như hắn đã quên hỏi lại cậu: Vậy cậu có người yêu không?

Thiệu Trạm cố gắng bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Chỗ nào khác biệt.”

Nữ sinh bĩu môi: “Tui cắt tóc rồi, chẳng phải lần trước ông nói với tui, tui cắt tóc mái sẽ đẹp hơn sao. Sao ông lại thế này chứ?”

Tâm trạng bây giờ của Thiệu Trạm chỉ có hai chữ.

Muốn chết.

Bên Hứa Thịnh cũng không tốt hơn chỗ nào. Cậu vừa định đứng vào trong đội ngũ thì Mạnh Quốc Vĩ vội vội vàng vàng chạy đến kéo cậu ra ngoài: “Sao giờ em mới đến, hôm nay em kéo cờ, thầy quên nói trước với em. Nhanh lên, mau đến bục kéo cờ…”

“Khoan đã.” Hứa Thịnh nghi ngờ bản thân có phải nghe nhầm không, hỏi, “Em là gì ạ?”

Mạnh Quốc Vĩ nói: “Người kéo cờ.”

Hứa Thịnh có tài đức gì mà còn có thể đứng trên bục kéo cờ chứ.

Mỗi lần cậu đứng lên trên bục cờ, ngoại trừ đọc bản kiểm điểm ra thì không có nguyên nhân thứ hai.

Chỉ cần cậu vừa xuất hiện, giáo viên đứng bên cạnh Cố Diêm Vương đều bắt đầu trấn an cảm xúc của Cố Diêm Vương trước: “Trẻ con không hiểu chuyện, bớt giận đi. Lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, thầy đều phải duy trì phẩm chất tốt đẹp, sự bao dung, lạc quan của chủ nhiệm, tuyệt đối không thể bị đánh bại.”

Hứa Thịnh hoàn toàn không biết kéo cờ. Bây giờ cậu giống như người chưa từng học lái xe lại bị ép ra đường vậy.

Người kéo cờ cùng với cậu đứng ở đối diện, cậu có chút ấn tượng. Cậu ta đeo kính đen, được gọi là “lão nhị vạn năm”. Nguyên nhân của biệt danh “lão nhị vạn năm” này chủ yếu là vì mỗi lần thi cử thì bạn học này đều bị Thiệu Trạm đè ép, dù là điểm tổng hay là xếp hạng các môn học đều chỉ có thể đứng hạng hai.

Dưới sự thúc giục của các giáo viên khác, hạng hai đẩy kính lên, động tác này khiến cậu ta trông có hơi cứng nhắc. Nhân lúc các giáo viên không chú ý, cậu ta chủ động nói với Hứa Thịnh câu đầu tiên: “Sách giáo khoa lớp 11, tôi đã đọc xong hết từ lâu rồi.”

Hứa Thịnh đang nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng, thứ này lát nữa phải cột thế nào thì thình lình nghe thấy đối diện vang lên một câu nói.

Hạng hai lại nói: “Lần thi tới, tôi chắc chắn có thể vượt qua cậu.”

Hóa ra là thách đấu.

Hứa Thịnh chuyển sự chú ý khỏi dây thừng, lập tức cảm thấy tính hiếu thắng của bản thân ở trước mặt người anh em này không tính là gì cả. Cậu suy nghĩ một lát nói: “Vậy cậu cố lên nhé.”

Nghi thức kéo cờ kết thúc, Hứa Thịnh dựa vào năng lực bắt chước của mình, mò mẫm kéo cờ lên. Sau đó cậu trốn khỏi dòng người, men theo cầu thang đi lên, còn chưa nhìn thấy tấm bảng lớp 11-7 thì đã bị một người ở phía sau đưa tay đến, chợt dùng sức kéo cậu đi.

Trước mắt Hứa Thịnh tối đen, đến khi hoàn hồn thì đã bị ấn ở góc tường.

Cậu ngước mắt lên.

Áo hoodie có mũ màu đen.

Mặt lạnh.

Tính tình của hắn thật sự không tốt lắm, chân mày nhíu lại, sinh ra mấy phần lệ khí sắc bén như kim.

Khí thế chặn người của Thiệu Trạm còn giống “anh đại” hơn cậu nữa, nhìn giống như học sinh hư hỏng thường xuyên ức hiếp bạn học, là cái kiểu xông lên căn bản sẽ không nói nhảm nhiều với bạn, trực tiếp đánh luôn.

Hứa Thịnh nghĩ Đông nghĩ Tây, học sinh hư mở miệng nói: “Bạn gái cậu vừa rồi tới tìm cậu.”

Ý nghĩ gì ở trong đầu Hứa Thịnh đều biến mất.

“Sao hôm nay mọi người đều nói chuyện khiến người ta nghe không hiểu không vậy? Lão Mạnh cũng thế, hạng hai thì khỏi nói.” Hứa Thịnh quả thật sắp điên rồi, “Bạn gái tôi ở đâu ra hả?”

Trình độ suy sụp của Thiệu Trạm không thấp hơn cậu: “Bạn gái của cậu mà cậu không biết?”

Hứa Thịnh: “Mẹ nó, tôi biết cái gì?”

“Cột tóc đuôi ngựa, cao khoảng 1m65, cùng lớp với Trương Phong.” Thiệu Trạm đang rút tin tức trọng điểm được một nửa nhưng vẫn còn thời gian chú ý nhắc nhở cậu, “Đừng chửi người khác.”

“Đm.” Hứa Thịnh nói, “Được, tôi không chửi người khác. Cậu nói tiếp đi, cùng lớp với Trương Phong, sau đó thì sao?”

“Mái ngang.” Chỉ có vào lúc này trên người Thiệu Trạm mới mang chút cảm xúc khác biệt với lúc thường, ngoại trừ khi giải đề, không thể không đối diện với rắc rối mà Hứa Thịnh gây ra, “Cậu ta cắt tóc vì cậu.”

“…”

Trong đầu Hứa Thịnh rối như tơ vò. Cậu ghép thông tin trọng điểm mà Hứa Thịnh cung cấp lại với nhau, sau mấy giây trống rỗng mới biết đại khái là hắn nói đến ai.

Hứa Thịnh: “Trương Đồng?”

Thiệu Trạm buông cái tay đang cầm cổ tay cậu: “Đừng hỏi tôi, tôi không quen, là ai thì trong lòng cậu rõ ràng.”

“Không phải.” Hứa Thịnh vội giải thích, “Tôi không có quan hệ gì với cậu ấy thật đó. Sao cậu ấy lại cắt tóc vì tôi chứ? Cậu thi môn Văn cao như thế, dùng từ sao lại…”

Hứa Thịnh càng giải thích càng cảm thấy đoạn đối thoại của cậu với Thiệu Trạm nghe kỹ thì có hơi kỳ lạ.

Rất giống người nào đó đang giải thích với nửa kia của mình vậy.

Nghĩ đến chuyện này, cậu bị bản thân dọa đến hết hồn.

“Cậu ấy là bạn học lớp 10 chung với tôi. Không chỉ mình cậu ấy, bọn họ chắc là có một nhóm đúng không, hình như đều đang ở lớp 1? Tôi không nhớ rõ, mấy người bọn họ có quan hệ khá tốt với tôi, chỉ là bạn bè bình thường.”

Quan hệ với bạn bè năm lớp 10 của Hứa Thịnh thật sự rất tốt, lên lớp thường xuyên phô tài năng chọc cười bọn họ. Quen biết với mấy nữ sinh đó hoàn toàn là vì cậu thường làm cố vấn cho bọn họ.

Nữ sinh chọn quần áo, trang sức, thậm chí rối rắm đổi kiểu tóc, cậu đều có thể cho ý kiến. Cậu hay ngồi ở đằng sau, vừa nằm sấp lên bàn, vừa nhìn điện thoại bọn họ đưa đến: “Màu này quá nóng, cậu thử cái kia đi, cái đó phối màu đẹp.”

Trương Đồng không chỉ cảm thán một lần: “Những người khác đều không phận biệt được hai cái này có gì khác nhau. Cậu thật sự đỉnh đó, có tố chất!”

Thiệu Trạm sao có thể nghĩ được rằng thể xác này của mình, ngoại trừ danh hiệu anh đại trường học ra vậy mà còn có một biệt danh “bạn của chị em” đủ tiêu chuẩn.

Hứa Thịnh nói đến đây, nghĩ đến Thiệu Trạm tưởng rằng đó là bạn gái của cậu, lại nói: “Cậu không nói gì không nên nói chứ?”

“Không có.” Thiệu Trạm nói, “Tôi nói cậu còn chuyện gì nữa không, không có gì thì đi được rồi.”

“…”

Sợ là Trương Đồng đang suy nghĩ “bạn của chị em” đã đi đâu rồi.

Nhưng mà so với tình hình trước mắt thì mấy người bạn học cũ ở lớp khác không quan trọng.

Mấy ngày nay bài vở nhiều, tiết Hóa còn phải đi đến phòng thí nghiệm tự tay thực hành. Hứa Thịnh từ một kẻ ngoài nghề có thể làm nổ phòng thí nghiệm, vậy mà dưới sự chỉ dẫn Thiệu Trạm, hắn nói một câu cậu làm một động tác vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, đồng thời cậu bị bắt phải nhớ kỹ mấy phương trình phản ứng Hóa học.

Thậm chí đến khi đám Hầu Tuấn bước đến hỏi các bước làm, cậu còn có thể nói lại gần hết cho bọn họ.

“Đúng, bước này của mấy cậu đúng rồi. Cậu làm lại một lần nữa cho tôi xem đi.”

“Khoan đã, chỗ này không đúng.”

“Đm, Đàm Khải! Cậu có biết cân trọng lượng không vậy? Hèn gì tốc độ phản ứng sao lại nhanh như thế…”

Chỉ là lúc phân tích xong, khi đám Hầu Tuấn kêu gào “học thần đỉnh quá” sau đó quay đầu lại tiếp tục làm thí nghiệm, bản thân Hứa Thịnh không hiểu tại sao lại sững người.

Lúc nào cậu đã say mê học tập đến thế này.

Cho đến khi Thiệu Trạm ngồi ở bên cạnh, cả quá trình không hề động tay vào vỗ sau gáy cậu một cái: “Dọn cốc đốt lại đi.”

Khi rửa cốc đốt, Đàm Khải lén lút tiến đến, nói bên tai cậu: “Hôm nay là ngày bình chọn cuối cùng rồi. Tối nay tụi tui lập thêm mấy acc clone nữa. Ông yên tâm, chắc chắn không thua được đâu.”

Hôm nay là thứ năm.

Cũng là hạn chót bầu phiếu bình chọn hot boy.

Sau khi kết thúc buổi tự học tối, chỉ còn chưa đến ba tiếng nữa là hết hạn bỏ phiếu.

Được Đàm Khải nhắc nhở, Hứa Thịnh tắm rửa xong, giống như thường ngày, lén lút mở tieba Lục trung Lâm Giang để theo dõi tình hình.

Hôm qua cậu vừa mới vượt qua Thiệu Trạm, hôm nay fan girl của Thiệu Trạm giống như được tiêm máu gà vậy, mang theo acc clone mới lập tiếp tục chiến đấu.

Số phiếu hiện tại.

1. Thiệu trạm [22688 phiếu ]

2. Hứa thịnh [22054 phiếu ]

Khoảng cách phiếu khá nhỏ, Hứa Thịnh bầu cho mình một phiếu, dù sao cũng đang nhàn rỗi, cậu lại làm mới trang chủ mấy lần, cập nhận số phiếu hiện tại, phát hiện hai bên bám sát nhau vô cùng.

Lầu 1098: Nói bao nhiêu lần rồi, người giống như Hứa Thịnh không có tương lai! Học thần của chúng ta không ưu tú sao? Mấy người bầu cho Hứa Thịnh nghĩ cái gì đó?!

Lầu 1099: Nói thật nha, tôi vẫn luôn cảm thấy học thần đẹp trai hơn.

Lầu 1100: Thím trên +1, tui cũng luôn cảm thấy Hứa Thịnh đẹp chỗ nào hết.

Chủ đề dần dần triển khai theo phương hướng nâng bên này đạp bên kia.

Hứa Thịnh mở to mắt nhìn hình tượng của bản thân biến thành một kẻ dù có quăng ra đường tìm hết mười tám tiếng đồng hồ cũng không tìm thấy, đã vậy khi ra ngoài còn gây hại cho bộ mặt thành phố.

Đến đây thì không nhịn được rồi.

Bình chọn thì bình chọn, công kích cá nhân thì còn ra thể thống gì.

Mấy ngày nay, ngoại trừ bầu một phiếu cho mình, theo dõi tình hình chiến đấu ra, cho đến bây giờ Hứa Thịnh đều chưa từng bình luận. Cậu nhấn vào “tôi muốn bình luận”, giả vờ thành fan girl của Hứa Thịnh, gõ một dòng: Tôi cảm thấy Hứa Thịnh chỗ nào cũng đẹp.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn gõ một dòng này, kết quả sau khi gõ xong lại hận không thể viết một bài văn nhỏ vì sự đẹp trai của mình, tiếp tục lưu loát viết tiếp.

Cậu viết xong, nhấn nhút gửi đi.

Sau khi tắt đèn, mạng có hơi chậm. Hứa Thịnh nhìn dấu hiệu đang tải xoay mấy vòng mới xuất hiện bình luận cậu mới gửi đi.

Tên ID phía trước bình luận là… Thiệu Trạm.

Hứa Thịnh nhìn thấy tên tài khoản “Thiệu Trạm” thì suýt nữa quăng luôn điện thoại: “… Đù má.”

Nguyên nhân cậu không quăng điện thoại là vì cậu nhớ ra điện thoại này không phải của cậu.

Hôm thứ hai, sau khi suýt bị lộ tẩy, cậu với Thiệu Trạm đã đổi điện thoại.

Cho nên, điện thoại cậu đang dùng lúc này là của Thiệu Trạm, mở tieba, tài khoản tự động đăng nhập cũng là tài khoản mặc định trước đây của Thiệu Trạm.

Tên tài khoản của Thiệu Trạm chính là tên thật, Hứa Thịnh cũng từng nghe thấy nguyên nhân chủ yếu hắn đăng ký tài khoản.

Trong tieba thường xuyên có bài xin giúp đỡ về mặt học tập. Cuối những bài này tất nhiên sẽ thêm một hàng “cầu học thần ghé qua”, những người này đều đang chờ Thiệu Trạm trả lời.

Đương nhiên cũng có không ít bài đục nước béo cò để tỏ tình.

Thiệu Trạm rất ít khi trả lời, thỉnh thoảng sẽ trả lời các bước giải bài đơn giản, cái topic đó có thể hot mười ngày ở trang chủ, cho nên hầu như tất cả mọi người đều nhớ rõ tài khoản tieba của Thiệu Trạm.

Số phiếu của thí sinh hạng 1 đang tăng điên cuồng không ngừng bỗng nhiên ngừng trệ.

Fan girl của Thiệu Trạm rõ ràng là lướt thấy bình luận kia, không hẹn mà cùng ngừng bỏ phiếu, lâm vào hoang mang.

Lầu 1101:

Thiệu Trạm: Tôi cảm thấy Hứa Thịnh chỗ nào cũng đẹp, đặc biệt là đôi mắt đào hoa mê người của cậu ấy…

Xóa bài, thứ này đã đăng lên rồi thì có xóa cũng không làm gì được.

Vào lúc mấu chốt lại hành động thiếu suy nghĩ, có thể phải giải thích thêm một lần nữa.

Trong một khoảnh khắc, Hứa Thịnh nghĩ đến khả năng nghỉ học.

Cậu vẫn nên nghỉ học thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN