Dây thun quần của quần học quân sự đối với Hứa Thịnh mà nói thì rõ ràng không đủ chặt, dù có cài đến nút cuối cùng bên phải cũng vẫn lỏng vô cùng, rơi xuống dưới.
Cộng thêm Hứa Thịnh không mặc áo đàng hoàng, chắc là vội vàng đổi quần áo cho đúng giờ nên mặc đại lên. Áo khoác mỏng tay dài, ống tay áo được cậu xắn lên đến khuỷu tay, bên trong không có mặc gì, cúc áo chỉ cài có mấy cúc phía dưới cùng, cổ áo mở rộng, mặc lên người trông vô cùng không nghiêm chỉnh. Ai mà không biết chắc sẽ tưởng rằng dáng vẻ này của cậu là trốn trong nhà vệ sinh làm chuyện xấu.
Bình thường Hứa Thịnh không có thói quen chống nắng, chỗ da lộ bên ngoài hằng ngày có màu khác biệt với trên người, nhìn từ chỗ hõm của xương quai xanh xuống dưới, làn da kia trắng đến chói mắt.
Thiệu Trạm không trả lời, đằng trước gian phòng đó đối diện với bồn rửa tay, hắn dựa vào bồn rửa tay men sứ, biểu cảm trong ánh mắt không rõ ràng nhìn cậu.
Nhưng Hầu Tuấn thay xong quần áo bước ra từ gian phòng kế bên lại nói: “Thắt lưng? Cái quần này còn cần thắt lưng sao? Tui với Tự Cường đều mặt vừa y.”
Viên Tự Cường trông rất vạm vỡ, dáng người cũng cao, nhìn càng giống cán sự môn thể dục hơn Đàm Khải với chiều cao một mét bảy nữa. Cậu ta vừa chỉnh trang quần áo vừa ngại ngùng nói: “Nói chứ, thật ra cũng không vừa vậy đâu, tui mặc hơi chật, thít chặt cứng.”
“Tự Cường, chuyện này chứng tỏ điều gì ông biết không?” Hầu Tuấn nói, “Nên giảm cân rồi, lát nữa nếu như căn tin có thịt, anh đây sẽ giải quyết thay ông.”
Viên Tự Cường: “Anh Hầu, tui thật sự cảm ơn ông.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đứng ở cửa gian phòng chỉnh trang quần áo xong xuôi, đang định đến nhìn cái quần của Hứa Thịnh rốt cuộc có vấn đề gì: “Có khi nào ông lấy lớn một số không? Dì phát quân phục vừa liếc nhìn một cái đã quăng một bộ qua, giống như hỏa nhãn kim tinh vậy, không chừng ném sai số rồi…”
Nhưng mà Hầu Tuấn còn chưa nói xong, cái quần của Hứa Thịnh rốt cuộc như thế nào cũng không nhìn được.
Bởi vì Thiệu Trạm đã chắn tầm nhìn của hai người, Hầu Tuấn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lạnh nhạt của học thần. Trên gương mặt hắn không có biểu cảm gì, dáng người rất cao, hắn nhanh chóng đưa tay, lòng bàn tay đặt lên trên trán của anh đại, đẩy người vào trong gian phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Tôi về phòng ký túc một chuyến.” Thiệu Trạm đẩy người vào xong mới nói, “Chìa khóa ở chỗ ai?”
Hầu Tuấn ngơ ngác “ờ” một tiếng, móc chìa khóa ở trong túi ra đưa cho hắn.
Thiệu Trạm cầm lấy, lại cong ngón tay gõ mấy cái lên trên tấm cửa, nói với người bên trong: “Mặc quần áo đàng hoàng xong rồi ra.”
Lần này người “ờ” đổi thành Hứa Thịnh ở trong phòng.
Tiếng bước chân bên ngoài gian phòng dần dần đi xa.
Hứa Thịnh chậm chạm nhận ra, cúi đầu xuống mới nhìn thấy mình chưa có mặc bộ quân phục kia đàng hoàng, khẽ chửi: “Đệt.”
Cái quần thì xốc xếch, quên luôn việc mặc áo trên chưa xong.
Vừa rồi cậu ăn mặc như thế này lắc lư trước mặt Thiệu Trạm một hồi sao?
“Anh Thịnh, tụi tui ở ngoài chờ ông.” Một lát sau, mấy người Hầu Tuấn nói to.
Hứa Thịnh cài cúc áo lại, nói: “Biết rồi.”
Thiệu Trạm ra khỏi nhà vệ sinh, không kiềm chế được, cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình. Từ trước đến nay hắn luôn lý tính, nhưng động tác tay vừa rồi còn nhanh hơn bất cứ ý tưởng nào trong đầu.
Ở ký túc xá không ít người đã thay xong quần áo đi ra ngoài, đưa mắt nhìn thấy học sinh mặc quân phục lam và lục đang hòa lẫn với nhau.
Ký túc xá của trường Lục trung được sắp xếp ở khu A, từng tòa nhà được đặt tên theo các quốc gia, tòa nhà độc đáo có phong cách khác biệt nằm ở vị trí cạnh con đường rợp bóng cây.
Hắn gõ cửa phòng ký túc bên cạnh, nói rõ mục đích đến, may mà người trong phòng sát bên có một bạn học hồi năm lớp 10 của Thiệu Trạm, người bạn đó mắt lập tức sáng lên: “Học thần à? Tôi có, tôi có, đúng lúc không cần dùng, cậu lấy đi.”
Thiệu Trạm cầm sợi thắt lưng: “Cảm ơn.”
Người bạn đó nhìn quần áo trên người Thiệu Trạm, thuận miệng hỏi: “Khách sáo gì chứ. Quân phục của cậu không vừa sao?”
“Không phải tôi.” Khi Thiệu Trạm nói câu này, bản thân hắn cũng không nhận ra thần sắc trong mắt đã mềm mỏng hơn: “… Là một người bạn.”
Người bạn đó xoa xoa sau gáy, lướt qua không khí không tự nhiên lắm, cười nói: “Làm bạn học một năm, hình như đây là lần đầu tiên thấy cậu nói nhiều như vậy.”
Trong mắt bạn bè. Thiệu Trạm chính là thần thoại.
Lạnh cũng lạnh thật,
Trước đây trên lớp từng tổ chức hoạt động, đến tìm hắn thì cũng chỉ có bốn chữ “không có hứng thú”
Nếu như nói nhiều thêm mấy câu thì câu trả lời nhận được sẽ là một câu nói lịch sự nhưng lại không kiên nhẫn: “Nói xong chưa?”
Đừng nói tỏ tình, hơn phân nửa nữ sinh trong lớp thích hắn ngay cả hỏi bài cũng không dám hỏi: “Thôi bỏ đi mấy chị, có leo lên đỉnh Everest mười mấy lần cũng chưa chắn leo lên được ngọn núi băng này. Lần trước hot girl của lớp bên cạnh lấy dũng khí, chưa đến ba phút đã khóc lóc chạy về lớp… Cấp bậc thế này, đám phàm nhân chúng ta nhìn là được rồi.”
…
Người bạn đó nhớ lại xong lại im lặng nói thầm trong bụng, sao lại cảm thấy hình như học thần có chút tình người rồi?
Hứa Thịnh co chân ngồi trên nắp bồn cầu một hồi, hí hoáy bấm điện thoại, mở wechat.
Hứa Nhã Bình gửi một câu “chú ý an toàn”.
Cậu trả lời lại “ừ”, rồi mở ảnh đại diện của Thiệu Trạm.
S: Cậu đến đâu rồi.
Tin nhắn này vừa được gửi đi thì cửa phòng vệ sinh kêu một tiếng, ngay sau đó cửa gian phòng bị người khác gõ mấy cái: “Mở cửa.”
Hứa Thịnh khom người, mở hé cửa ra một đường nhỏ, Thiệu Trạm đưa thắt lưng da ở trong tay đến.
Cậu nhớ đến cảnh vừa xảy ra ban nãy, cầm lấy, ho nhẹ một tiếng: “Vừa rồi…”
Thiệu Trạm đoán được cậu muốn nói cái gì: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”
Từ đầu đến chân, chỗ nào chưa nhìn nữa.
Hứa Thịnh: “…”
Phát ngôn lưu manh gì thế này?!
Nhưng mà lời nói của Thiệu Trạm cũng không có sai, không chỉ nhìn thấy hết tất cả, thậm chí ngay cả phản ứng sinh lý tự nhiên nào đó khi vừa thức dậy vào buổi sáng của cả hai đều đã cảm nhận rồi.
Hứa Thịnh vội đeo thắt lưng vào, Thiệu Trạm thay đồ ở gian phòng bên cạnh.
10 phút sau, tập hợp ở quảng trường.
Khi hai người bước ra, Đàm Khải đang phàn nàn bộ quân phục này cản trở sự đẹp trai ngầu lời của cậu ta: “Cái mũ này đè đến mức kiểu tóc của tôi cũng bị hư rồi, bộ quần áo thì càng khỏi nói, chỉ một chữ “phèn”, ba chữ là “phèn thấy mịa”, Ai có thể gánh được…”
Đàm Khải nói đến đây thì đúng lúc đối diện với top 2 của cuộc bình chọt hot boy đang một trước một sau đi đến.
Lời nói còn lại của cậu ta im bặt.
Cậu ta sai rồi, sai cực kỳ, bộ quân phục này thật sự có người gánh được.
Con người Hứa Thịnh nếu như tuân thủ quy định hơn thì vẻ ngoài này tuyệt đối là một trong những mặt tiền của Lục trung Lâm Giang, thuộc về loại tồn tại nếu đưa vào trong sổ tay tuyển sinh thì có thể dựa vào sức của một mình cậu để tăng cao tỷ lệ đăng ký vào trường. Đáng tiếc, gương mặt kia của cậu hoàn toàn chỉ có thể xuất hiện trên bảng xử phạt, cùng với mấy hàng chữ lớn bên dưới: Học sinh Hứa Thịnh lớp 11-7, vào ngày xx tháng xx vi phạm điều thứ x của nội quy trường.
Thiệu Trạm thì khỏi phải nói.
Trong hai người này, chỉ cần một người đi trên đường hất tóc ra sau thôi thì đã bùng nổ rồi, huống hồ bây giờ hai vị này còn đi cùng nhau, lực công kích gấp đôi.
Hứa Thịnh đi sau lưng Thiệu Trạm, ánh nắng chiếu lên trên người bọn họ, cậu cong môi cười dường như đang nói gì đó, Thiệu Trạm không có phản ứng, Hứa Thịnh bèn chơi xấu, vươn tay tháo mũ của Thiệu Trạm ra, lúc này Thiệu Trạm mới quay đầu lại.
Những học sinh trường khác mặc quần áo rằn ri màu xanh lá đang xếp hàng bên cạnh, không nhịn được xì xào bàn tán: “Tui bị đánh trúng rồi! Đôi này thật sự xứng đáng được gọi là hot boy hơn cả hot bot trường chúng ta nữa đó! Có ai biết là trường nào không?”
“Không biết nữa, lần này có bốn trường cùng học.”
“Đừng nói gì nữa, chúng ta chọn sai trường rồi mấy bạn.”
“Hình như là Lục trung, tui nhìn thấy bạn học trước đây của mình ở trong hàng ngũ của bọn họ.”
“Vậy còn chờ gì nữa.” Một học sinh khác kích động nói, “Nhanh đi hỏi bạn học của bà đi.”
Lễ khai mạc vẫn chưa bắt đầu, tieba trường mặc quân phục màu lục đã nhanh chóng thất thủ.
“Có ai xem tieba của trường mình chưa?” Có người nói, “Đã có người đăng post tìm người rồi. Còn đăng ảnh nữa, hỏi có biết bọn họ học trường nào, tên gì không. Lực sát thương mạnh quá, phóng qua trường người ta luôn rồi…”
Ảnh chụp rất mờ, lại còn không liên quan đến trường của mình, vì thế số lượng trả lời cũng không nhiều.
Nhưng trong một vài câu trả lời ít ỏi đó lại có một câu trả lời khá đặc biệt: Chỉ đường cho, Lục trung Lâm Giang, tìm hiểu Trạm Vô Bất Thịnh một chút, học thần lạnh lùng x anh đại phản nghịch, lọt hố không lỗ.
…
Các học sinh trường Lục trung Lâm Giang không thể nào ngờ được rằng độ hot của CP trường bọn họ còn có thể cháy sang đến các trường khác.
Trên quảng trường.
Ban giám hiệu của từng trường đứng một hàng dưới tán cây, trên đất đặt các thiết bị amply, trông điệu bộ là muốn lần lượt từng người lên phát biểu.
Mạnh Quốc Võ đứng ở đầu hàng nhìn một hồi lâu, thấy Thiệu Trạm bước đến thì vội vàng gọi cậu qua.
Nhóm Hứa Thịnh ở cuối hàng ngũ, tuy không biết Mạnh Quốc Vĩ tìm Thiệu Trạm để làm gì, Hứa Thịnh cũng không hỏi hắn, cậu thuận miệng hỏi: “Lễ khai mạc diễn ra bao lâu?”
Đàm Khải: “Nhìn số lượng trường lần này, ngắn thì một tiếng, dài thì có thể hết một buổi sáng.”
Hứa Thịnh chưa bao giờ sẵn sàng đứng dưới mặt trời, phơi nắng mất tiếng đồng hồ chỉ để nghe ban giám hiệu nói mấy câu mang tính xã giao, cậu nói: “Quá nửa tiếng thì tôi chuồn.”
Không ai muốn đứng dưới ánh nắng chói chang nghe ban giám hiệu phát biểu, nhưng rõ ràng là không có ai có gan chuồn đi.
Đàm Khải không thể tưởng tượng: “Chuồn? Chuồn thế nào? Chuyện này không tốt lắm đâu, lần này có nhiều trường đến vậy, Cố Diêm Vương chắc chắn sẽ phát điên.”
“Muốn khéo léo thì tìm một lý do.” Hứa Thịnh nói, “Không muốn khéo léo thì đi luôn, còn thế nào cái gì, ngu người đứng ở đây tiến hành quang hợp cả buổi sáng hả?”
Đỉnh.
Đàm Khải phục rồi.
Cậu ta lại nói: “Chắc chắn không thể là nửa tiếng, ban giám hiệu phát biểu xong thì còn có mục đại diện học sinh lên phát biểu, đại diện trường chúng ta lần này là anh Trạm.”
Mỗi khi Hứa Thịnh xuất hiện trên bục cờ đều là lên đọc bảng kiểm điểm, Thiệu Trạm thì khác hoàn toàn, hầu như lần nào cũng là học sinh đại diện.
Chẳng trách Mạnh Quốc Vĩ vội vã gọi hắn đi.
Bình thường Hứa Thịnh không thích nghe mấy lời phát biểu, dù có “ngoan ngoãn” bị Cố Diêm Vương bắt đứng ở sân trường, trong tai cũng sẽ nhét thêm một cái tai nghe, còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ phát biểu trên bục của Thiệu Trạm.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy quang hợp cả một buổi sáng cũng không phải một chuyện khó chấp nhận.
Nửa tiếng sau, Đàm Khải quay đầu lại phát hiện người nói muốn chuồn vẫn còn đứng ở cuối hàng, cậu ta hỏi: “Anh Thịnh, ông muốn đi chưa? Ông muốn khéo léo hay là đi luôn?”
Hứa Thịnh: “Đi cái gì? Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng.”
Đàm Khải: “?”
Hứa Thịnh: “Rời đi quả thật không tốt lắm, thân là học sinh, phải bảo vệ hình ảnh của trường.”
Bình thường cũng đâu có thấy ông bảo vệ đâu!
Nhưng câu này Đàm Khải không dám nói.
Cùng lúc đó, trên sân khấu đang tiến hành tiết mục tiếp theo.
“… Cảm ơn lời phát biểu của chủ nhiệm Cố.” Hai người dẫn chương trình đều là người của trường khác, nói xong, nhìn kịch bản trong tay, sau đó lập tức nhìn thẳng về trước, tình cảm dạt dào nói, “Giống như chủ nhiệm cố nói, giáo dục quốc phòng vô cùng quan trọng, chúng ta nên bồi dưỡng ý thức bảo vệ quốc gia. Ngay sau đây, xin mời đại diện học sinh của trường Lục trung Lâm Giang – Thiệu Trạm, nói cho chúng ta biết “quốc phòng như thế nào”.”
Lúc đầu, tiếng vỗ tay bên dưới rất qua loa, lác đác mấy tiếng, dù sao thì phơi nắng lâu như vậy, tinh thần có hăng hái đi nữa cũng bị phơi mất hết rồi.
Nhưng sau khi Thiệu Trạm từ trong đám đông bước lên, tiếng vỗ tay rõ ràng nhiệt liệt hơn rất nhiều.
Trên người hắn là một bộ đồ rằn ri bình thường đến mức không thể bình thường hơn, lại còn ăn mặc khá nghiêm chỉnh, người gầy gầy thẳng tắp, lại làm nổi bật dáng người móc treo đồ trời sinh, đường nét gương mặt hơi mờ và khí lạnh từ trên người hắn, căn bản không nghe giấu được càng khiến người khác ấn tượng sâu sắc.
Đại diện học sinh của những trường khác đều cầm giấy trong tay, chỉ có Thiệu Trạm tay không bước lên.
Trong mấy trường này chỉ có Lục trung là trường chuyện, nội quy của trường học khác không có nghiêm khắc như vậy, thậm chí số người lén lút trò chuyện riêng bên dưới cũng không ít.
Thiệu Trạm nhận lấy micro từ trong tay người dẫn chương trình.
Vừa nói ra mấy chữ, trường học bên cạnh thậm chí còn vang lên tiếng thét chói tai.
“…”
Thiệu Trạm giống như không nghe thấy. Rất nhanh, Hứa Thịnh phát hiện người này lên sân khấu phát biểu cũng rất có cá tính. Bình thường chủ nhiệm Cố mắng cậu làm việc kiêu ngạo trong Lục trung không thể nào tìm ra được người thứ hai đúng là bị chửi sai thật. Rõ ràng là có một người kiêu ngạo hơn, chỉ là kỹ năng ăn nói người ta cao siêu, khiến mọi người không phản ứng lại ngay mà thôi.
Bởi vì sau khi Thiệu Trạm nói xong một đoạn trên sân khấu, ngừng lại một chút, lạnh giọng nói: “Các trường hãy quản lý trật tự học sinh đi ạ.”
Câu này phiên dịch ra chính là năm chữ: Mẹ nó đừng ồn nữa.
Chuyện này vẫn chưa xong.
Trước đó Hầu Tuấn vốn đứng bên cạnh Mạnh Quốc Vĩ quản lý trật tự lớp, lúc này lùi xuống, đè thấp cổ họng, lén lén lút lút nói: “Đm, tin động trời.”
“Đại diện học sinh vốn là người khác, kết quả sức khỏe không tốt vào đúng lúc này, bản thảo cũng không tìm thấy.”
“Cho nên, anh Trạm là chưa chuẩn bị gì tự phát huy, mấy người dám tin không?”
——————–
Lảm nhảm: Dịch trong lúc buồn ngủ quả là sai trái mà, dò lại mới thấy sai tùm lum ;;;;;____;;;; nhục quá ;;;;;____;;;;;