Sau khi cửa tự động đóng lại, Hứa Thịnh với Thiệu Trạm mới chú ý ở sảnh lớn sau bình phong xuất hiện một bóng người mặc áo đạo sĩ, ông ta ngồi trước bàn, vuốt vuốt chòm râu: “Đưa ngày sinh tháng đẻ cho tôi.”
Đúng là rất bí ẩn, trông giống vậy thật.
Trước bình phong có hai cái ghế, Hứa thịnh ngồi vào.
Cậu thấy Thiệu Trạm còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: “Ngồi đi, đứng đó làm gì, thầy này trông có vẻ thực sự rất linh.”
Thiệu Trạm sống mười bảy năm, mười bảy năm nay hắn nhận được sự soi sáng của giáo dục tất cả đều quán triệt một câu, mê tín phong kiến không thể tin, cho nên lúc hắn đối diện với “thầy” này cứ có một cảm xúc vô cùng phúc tạp.
Chỉ là cảm xúc này vừa so sáng với thi đấu bốn trường lập tức biến mất.
Một lúc sau, hắn lạnh mặt ngồi xuống bên cạnh.
Hứa Thịnh: “Xưng hô với thầy thế nào ạ.”
Thầy: “Kẻ hèn này họ Hồ, người giang hồ gọi là Hồ bán tiên.”
Hứa Thịnh: “Thầy thật sự có thể thấu hiểu huyền cơ sao? Thật sự phát hiện cơ thể của hai tụi con có chỗ gì đó… có chỗ gì đó khác thường sao?”
Thầy bói không có trả lời ngay.
Bởi vì cái tay dưới ống tay áo của thầy bói Hồ đang im lặng cầm một cái điều khiển từ xa… Vừa rồi ông ta ấn nút khóa, cửa mới tự động đóng lại.
“Kỳ lạ.” Thầy bói bỏ tay ra khỏi nút đóng cửa, ấn nút bình phong. Trông ông ta khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, râu ria hoa râm. Ông lén lút nói thầm, “Hư rồi sao, sao ấn không thấy ăn gì hết? Bình phong vẫn chưa xê dịch!”
Thôi bỏ đi.
Cách bình phong cũng tốt, có cảm giác thần bí. Thầy bói nghĩ.
Hứa Thịnh không nhận được câu trả lời lại gọi một tiếng: “Thầy bói Hồ?”
Thầy bói giấu điều khiển từ xa trong ống tay áo, ho một tiếng thật to, hoàn hồn nói: “Tuy huyền cơ này thầy có thể thấu hiểu, thầy đoán được hai con vì sao lại đến đây, nhưng mà vì cái gọi là thiên cơ không thể tiết lộ cho nên thầy không thể nói quá nhiều với hai con.”
Chuyên nghiệp ghê!
Mấy giây im lặng vừa rồi cũng lập tức lộ ra vẻ thần bí!
Lúc nhỏ Hứa Thịnh không tin chuyện của em họ, nhưng bây giờ thì cậu tin thật rồi, sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân*. (*ngoài núi này còn có núi khác, người tài giỏi có người tài giỏi hơn)
Trên thế giới này thật sự tồn tại rất nhiều chuyện khoa học không thể giải thích được.
Thầy bói nói xong tiếp túc tạo dáng, ông ta vuốt râu, tay còn lại cầm nắp trà lên, nâng chén trà ra vẻ muốn uống, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, thế ngoại cao nhân.
Hứa Thịnh hiếm khi ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, hỏi thẳng vào vấn đề: “Thưa thầy, thầy thật sự có thể nhìn ra được thực ra linh hồn của con đang ở trong cơ thể cậu ấy sao?”
Thầy bói suýt nữa phun ngụm trà nóng ra ngoài.
Thầy bói: “?”
Hứa Thịnh lại hỏi: “Vậy… con với cậu ấy, trường hợp của hai tụi con còn cứu được không?”
Thiệu Trạm: “…” Cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai.
Thầy bói bị sốc.
Ông ta không chỉ sốc mà còn bắt đầu hoảng sợ, ông ta mở tiệm xem bói giả danh lừa gạt mấy chục năm rồi, lần đầu tiên gặp chuyện kỳ lạ này. Trước đó thấy hai học sinh bước vào, ông ta không có nghĩ nhiều, chỉ là lựa mấy câu trong từ ngữ vạn năng ra để nói, xem thử có thể hù dọa được không, không hù dọa được thì ông ta lại nghĩ cách khác.
Thậm chí ông ta đã chuẩn bị kỹ càng mấy câu nói để lát nữa làm thế nào lừa gạt bọn họ, moi họ tên của hai người, gia đình có bao nhiêu người ra.
Cuối cùng… nói cái gì mà linh hồn nó đang ở trong cơ thể người còn lại?
Trường hợp này đến bán tiên cư của ông ta làm gì, đến bệnh viện kiểm tra đầu óc thử đi.
Nhưng mà thầy bói nhanh chóng bình tĩnh lại: Người phiêu bạt giang hồ, tiền đưa đến tay không thể không kiếm, ông ta không thể cứ như thế bảo khách đến khoa tâm thần của bệnh viện được.
Cuối cùng Hứa Thịnh cầm đồ mà thầy bói đưa, đẩy cửa bước ra.
Sợi dây đỏ trong tay Hứa Thịnh là hai sợi dây chuyền, một sợi 150 tệ, còn giảm giá cho bọn họ nữa, hai sợi 250 tê. Sợi dây đỏ kiểu dáng rất bình thường, chỗ đặc biệt duy nhất chính là mặt dây chuyền của sợi dây đỏ này là một viên đá pha lê, theo lời thầy bói nói chính là đá pha lê đen, có thể giải trừ tai họa, thay đổi số mệnh.
Hồ bán tiên thần bí nói một tràng, cuối cùng từ dưới bàn móc ra hai sợi dây đỏ:
“Hai con cần phải luôn đem theo bên mình, vị trí ở lồng ngực gần trái tim nhất, có thể kết nối khoảng cách giữa hai linh hồn, đương nhiên, ngoài ra muốn giải quyết triệt để vấn đề thì còn phải làm một điều kiện nữa.”
Hồ bán tiên nói bậy cũng có căn cứ, hoán đổi linh hồn vậy thì phải có chút tiếp xúc mang tính nghi thức đúng không?
Ông ta lại vuốt râu: “Ngày mai, lúc mặt trời bắt đầu xuống núi, nhìn nhau 30 giây và ôm nhau.”
“…”
Viên đá trông cũng rất ngầu.
Một sợi tơ đen sắc bén giống như dùng nét mực đậm thẫm nhất móc ra một đường vậy, có thô có tinh tế, được buộc thẳng trong pha lê, tăng thêm mấy phần cảm giác thiết kế.
Nhưng mà nghĩ đến điều kiện thầy bói nói…
Hứa Thịnh nhìn viên pha lê đen nằm trong lòng bàn tay, suy nghĩ bị lệch đi.
Thật sự… phải ôm sao?
Ngày hôm sau.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm một trước một sau đi vào lớp. Hầu Tuấn trực nhật, chảo hỏi với hai người như thường lệ. Người cậu ta nhìn thấy đầu tiên là Thiệu Trạm: “Chào buổi sáng anh Trạm, hôm qua vừa quay đầu thì không thấy ông với anh Thịnh đâu hết… Anh Trạm trên cổ ông đeo cái gì vậy?”
Hình tượng trong ngày thường của học thần đã đi quá sâu vào lòng người, đồng phục không nhuốm bụi trần, từ trên xuống dưới tuyệt đối không có bất cứ đồ gì dư thừa.
Ngay cả điện thoại cũng hiếm khi thấy hắn lấy ra.
Hầu Tuấn vừa hỏi xong, Hứa Thịnh cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện sợi dây đỏ đeo trên cổ trượt ra khỏi cổ áo đồng phục. Phong cách cậu mặc đồng phục có sự tương phản rất lớn so với Thiệu Trạm thật, cậu luôn là thấy thoải mái thế nào thì mặc thế ấy, lúc này cũng vì cổ áo mở quá rộng nên mới bị lộ ra ngoài: “Không có gì.”
Hứa Thịnh đưa tay nhét sợi dây đỏ vào trong lại, da Thiệu Trạm trắng, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, màu đỏ này ngược lại cho thấy mấy phần tương phản.
Hầu Tuấn “ồ” một tiếng, tiếp tục viết thời khóa biểu hôm nay ở dưới góc phải bảng đen.
Phấn trượt một đường ở trên bảng, Hầu Tuấn đang viết hai chữ “buổi chiều” bên dưới đường kẻ, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy anh đại cũng đeo sợi dây đỏ y vậy trên cổ: “…”
Bình thường trên cổ Hứa Thịnh là sợi dây màu đen, cộng thêm áo thun cũng đa số là màu đen cho nên không thấy rõ lắm.
Nhưng đổi thành màu đỏ thì có hiệu quả khác liền.
Không phải Hầu Tuấn nghĩ bậy, mà là sự thật không thể chối cãi bày ngay trước mắt cậu ta.
Hầu Tuấn cảm thấy mình thật sự biết quá nhiều rồi: “Anh Thịnh, chào buổi sáng, mà thứ ông đang đeo trên cổ trông rất quen nha.”
Thiệu Trạm vẫn không quen với việc vừa vào lớp người khác đã nhiệt tình chào hỏi, hắn không có trực tiếp làm lơ giống như lúc trước mà đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”
Tiết học hôm nay không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Giáo viên bộ môn có lẽ biết Thiệu Trạm đang chuẩn bị thi giải nên không dám làm phiền hắn, số lần gọi hắn đến văn phòng với bảo hắn lên bảng giải bài cũng chợt giảm xuống, Hứa Thịnh nhẹ nhõm không ít.
Thiệu Trạm thì không nhẹ nhõm được như vậy, bình quân mỗi tiết đều phải chịu năm sáu viên phấn, Chu Viễn ném phấn vô cùng chuẩn: “Hứa Thịnh, em đứng lên nghe giảng!”
Chu Viễn nói xong lại nói tiếp: “Thôi bỏ đi, Hứa Thịnh, em ra ngoài đứng đi, đứng trong lớp cản trở tầm nhìn của các bạn.”
Thiệu Trạm không hiểu cách thức suy nghĩ này của Chu Viễn lắm: “… Thưa thầy, em đang ở hàng cuối.”
Cả lớp cười vang.
Nhưng mà thứ chào đón hắn lại là một viên phấn khác, Chu Viễn tức giận mắng: “Tôi đương nhiên biết! Không cần em lắm lời, tôi chỉ muốn mượn cớ để em cút ra ngoài đứng. Em đứng đó chướng mắt tôi có được không? Cút ra ngoài!”
Người cười lố nhất vẫn là bạn cùng bàn của hắn, Hứa Thịnh nằm sấp trên bàn, che miệng cười đến mức bả vai run lên.
Thiệu Trạm bị kêu đứng dậy hoàn toàn là vì 5 phút trước Hứa Thịnh nhắc cậu vào game điểm danh: “Có lương tâm không vậy?”
Hứa Thịnh cười nói: “Không có.”
Trước khi đi ra ngoài, Thiệu Trạm cầm lấy điện thoại, nhân lúc những người khác không chú ý, đè một cái lên sau ót của Hứa Thịnh giống như uy hiếp, nhưng mà sức lực không nặng.
“Tan học tính sổ với cậu.”
Bình thường Hứa Thịnh bị các giáo viên mắng đã quen rồi, nhưng học thần chịu thiệt thì lại hiếm khi thấy.
Thiệu Trạm đành phải ra ngoài hành lang đứng.
Tiết Số học này của Chu Viễn là tiết cuối cùng, cũng vì sắp tan học rồi nên bầu không khí trong lớp học khá thoải mái.
Chu Viễn tìm một viên phấn khác, bẻ một đoạn nói: “Được rồi, đừng cười nữa, ai còn cười thì ra ngoài làm bạn với Hứa Thịnh.”
Chu Viễn đơn giản cho bài tập về nhà xong, để thời gian mấy phút cho mọi người chép đề. Hứa Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rời khỏi bản thân phiên bản lạnh lùng đang đứng phạt chuyển đến ánh nắng chói chang đang dần giảm nhiệt ở đằng sau Thiệu Trạm, sau đó một tay cậu thò vào trong hộc bàn, gõ chữ.
– Mặt trời sắp lặn rồi.
Hứa Thịnh tiếp tục ngắt quãng gõ chữ.
– Lát nữa gặp nhau ở đâu.
– Chỗ cầu thang có thể sẽ có người, về lại phòng ký túc xá hay là sân thượng?
“Hứa Thịnh” phiên bản lạnh lùng bên ngoài cửa sổ nhúc nhích, cúi đầu xuống.
– Sân thượng.
Sợi dây đỏ thầy bói cho, đeo cả một mày, nói thật thì cũng chẳng có cảm giác đặc biệt.
Hứa Thịnh nhấc tay chạm vào sợi dây đó, cũng không đoán được lát nữa có hiệu quả thần kỳ nào hay không.
Có điều, hiệu quả duy nhất cho đến lúc này có lẽ là khiến cho ánh mắt đám Hầu Tuấn nhìn cậu càng ngày càng lạ hơn.
Hứa Thịnh đã rất lâu không vào tieba nên cũng không biết, trong topic càng ngày càng cao ở trang chủ tieba Lục trung Lâm Giang đã có thêm thông tin mới. Sau khi mấy trường cùng học quốc phòng ở căn cứ Lục Châu, tieba Lục trung Lâm Giang đã có một nhóm học sinh trường khác tràn vào, lưu lượng tăng vọt.
Chuông tan học vang lên.
“Cán sự bộ môn đến văn phòng của tôi một chuyến.” Chu Viễn nói, “Những người còn lại chép xong thì tan học đi.”
Sân thượng của trường là nơi ngắm cảnh nổi tiếng của Lục trung Lâm Giang, phóng mắt nhìn ra có thể nhìn thấy cảnh bờ sông cách đó không xa, nối liền với bầu trời rộng lớn.
Nhưng thời cơ mà Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đi rõ ràng không thích hợp, để đề phòng xảy ra vấn đề an toàn gì đó, cửa sân thượng đã khóa lại.
Hứa Thịnh vặn khóa cửa sân thượng, phát hiện thật sự không vặn ra được.
“Cứ ở đây đi.” Thiệu Trạm nói, “Cũng không còn thời gian đổi nơi khác.”
Cũng phải.
Nhưng mà cũng may là khu vực gần đoạn cầu thang đi về phía sân thượng không có ai.
“Vậy thì ở đây, thầy bói nói trước tiên…”
Hứa Thịnh buông tay, lúc này mới phát hiện vị trí cửa sân thượng và chỗ nối cầu thang chật hẹp cỡ nào, vừa vặn chỉ đứng được hai người. Sau lưng cậu chính là cánh cửa sân thượng đã bị rỉ sét, vừa xoay người thì lập tức không kịp đề phòng đụng vào Thiệu Trạm.
Hắn đứng gần quá.
Gần đến mức nửa câu sau của Hứa Thịnh ngừng lại và cậu quên mất mình định nói cái gì.
Bước đầu tiên thầy bói nói là gì?
Dưới lầu có học sinh đã dọn dẹp xong đồ đạc, đeo ba lô vừa cười nói vừa đi ra ngoài, âm thanh trò chuyện không ngừng uốn lượn đi lên theo cầu thang.
Là do gió bên ngoài sân thượng lớn quá sao?
Hứa Thịnh dần dần không nghe rõ những âm thanh bay lên đây, cho đến khi sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, cậu nghe thấy Thiệu Trạm nói: “Ba mươi giây, đủ rồi.”
Rõ ràng là giọng nói của mình, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác biệt, lạnh lùng lại có hơi thấp.
Câu tiếp theo là.
“Muốn ôm không?”