Mọi người trong lớp 11-7 chưa kịp tiếp tục vỗ tay thán phục sự thông minh tài trí của “học thần” thì nhìn thấy “Hứa Thịnh” đã chuyển sang chế độ mặt lạnh đứng không xa, sau đó đi thẳng đến.
Mọi người thầm nhủ trong lòng coi như anh đại lại đến giai đoạn tâm trạng không tốt.
Sau khi chơi thân thì bọn họ phát hiện đặc điểm tính cách của Hứa Thịnh và Thiệu Trạm rất rõ ràng, nhưng mà có đôi khi hai người lại mang đến “cảm giác đảo ngược” cho người khác.
Hầu Tuấn: “Sao tao cảm thấy hôm nay hai người bọn họ là lạ nhỉ?”
Đàm Khải vỗ đầu: “Trước đây tao cũng cảm thấy rất lạ, nhưng mà sau đó thì nghĩ thông rồi. Tao nghĩ có thể là cấp độ tính cách trong truyền thuyết, con người đều có rất nhiều mặt mà, cấp độ của học thần với anh đại chúng ta khá nhiều.”
“…” Hầu Tuấn nói, “Vậy sao?”
Cái từ cấp độ này có thể dùng như vậy sao?
“…” Thiệu Trạm bước vào đám đông, hắn rất tự nhiên đặt tay lên đầu Hứa Thịnh xoa một cái, đứng ở bên cạnh cậu nhỏ giọng hỏi, “Cậu còn biết gia tốc trọng lực à?”
Quần áo trong tủ đồ của Hứa Thịnh đều là phong cách nhất quán của cậu, Thiệu Trạm chọn một cái áo hoodie màu trơn không có hình gì cả. Trước khi ra ngoài hoàn toàn không bàn bạc vậy mà hai người vừa vặn mặc cùng một màu, dù ở cổng ra vào công viên giải trí người đông như mắc cửi này thì hai người vẫn vô cùng chói mắt.
Không ít khách đã đi xa nhưng vẫn còn nhìn về phía bọn họ bên này, một nhóm thiếu niên dáng vẻ học sinh cấp 3, rạng ngời như đang phát sáng.
Vừa rồi nhìn thấy hắn từ đằng xa Hứa Thịnh đã muốn chạy nhanh về phía hắn, hoàn toàn là nhớ Thiệu Trạm mà mở miệng nói bậy.
Hứa Thịnh: “Đây chẳng phải là kiến thức cơ bản sao?”
Cậu nói xong lại đệt một tiếng: “Cậu xem thường học sinh ngu à?”
Thiệu Trạm: “Không có, từ xa đã nhìn thấy cậu rồi*.” (*ở trên Hứa Thịnh nói là “瞧不起” có nghĩa xem thường, ở dưới Thiệu Trạm cũng dùng chữ “瞧” nhưng với nghĩa là nhìn thấy)
Thiệu Trạm chỉ chỗ mà vừa rồi cậu dạy cho nữ sinh, cùng nữ sinh đó nắm lấy cần điều khiển, giọng nói không có lên xuống nhưng lại cố ý ám chỉ cậu: “Gắp vui nhỉ?”
Gắp vui thật.
Vừa rồi gắp được không ít, Khưu Thu sắp biến thành fangirl của “học thần”. Trên thế giới này thứ thu hút cảm tình của nữ sinh hơn cả học thần chính là sát thủ chơi game. Ai mà chẳng thích cao thủ chơi gắp thú đứng trước máy gắp chỉ đâu gắp đó chứ. Bây giờ hai chữ “Thiệu Trạm” đã chiếm rồi, lực sát thương tăng gấp bội.
Nói giữa chừng, Khưu Thu nhìn thấy mấy học sinh trong lớp chưa đến đến đang bước qua từ con đường đối diện, cô giơ thú bông trong tay lên nói “ở đây”, chú ý của mọi người bị phân tán, không còn chú ý động tĩnh bên máy chơi gắp thú nữa.
Khưu Thu: “Đã hẹn 9 giờ, Tự Cường, sao ông còn chậm hơn con gái vậy?”
Viên Tự Cường cố ý vuốt keo trên tóc: “Chẳng phải tui ăn diện cho mình chút sao? Con trai cũng phải làm đẹp mà.”
Khưu Thu: “…”
Hứa Thịnh nhân lúc mấy giây này mới phản ứng lại, cậu không có lương tâm mà cười, thấy người xung quanh không có ai nhìn bọn họ bèn nói: “Bạn trai đang ghen sao?”
Thiệu Trạm không muốn thừa nhận mình đang ghen, dù sao thân phận hai người hiện tại đảo ngược, đến ghen cũng không nên ghen ai.
Tuy Hứa Thịnh đang trêu ong ghẹo bướm, nhưng lại dùng cơ thể của hắn.
Nếu nói ghen thì món nợ này hoàn toàn không tính rõ ràng được.
Cuối cùng Thiệu Trạm nới lỏng tay để lên trên tay cậu, chỉ nói: “Ngoan ngoãn chút đi.”
Hứa Thịnh hai ngàu không gặp hắn, biết mấy hôm nay Hữa Nhã Bình cố ý xin nghỉ ở nhà, liên lạc cũng ít, hoàn toàn quên mất lúc tạm biệt hai ngày trước cậu còn ước gì Thiệu Trạm mau về đi.
“Muốn gắp không?” Hứa Thịnh hỏi hắn, “Anh dạy cưng.”
Thiệu Trạm rất lâu rồi không nghe thấy Hứa Thịnh dùng giọng mình gọi “anh” rồi, thình lình nhảy ra một câu, giọng điệu tương tự như giọng nói hoàn toàn khác, Thiệu Trạm thử đổi giọng nói thành giọng của Hứa Thịnh, miễn cưỡng nhận tiếng anh này.
“Chơi thế nào?”
Hứa Thịnh: “Đầu tiên phải có đủ tiền.”
“…”
Hứa Thịnh lại nói: “Đầu tiên là tiền, thứ hai là lòng kiên nhẫn.”
“Giỡn thôi, phải tìm trọng tâm trước.”
Hứa Thịnh: “Sau khi ngắm chuẩn trọng tâm thì đừng do dự, thực ra cũng không có bí quyết gì đâu, gắp nhiều lần là có cảm giác thôi.”
Thiệu Trạm thử hai lần theo lời cậu nói.
Học bá quả nhiên là học bá, lần thứ hai rõ ràng đã tốt hơn lần đầu rất nhiều, suýt nữa thì gắp được.
Hứa Thịnh nhìn ngứa tay, muốn chạm vào hắn, thế là lần thứ ba không nhịn được nữa đặt tay lên tay Thiệu Trạm, muốn cùng gắp với hắn.
Nhưng mà tình hình không có phát triển như tưởng tượng của hai người, câu chuyện từ phim thần tượng bắt đầu chạy nhanh về phía phim kinh dị.
Sau khi im lặng mấy giây, Thiệu Trạm nói: “Buông ra.”
“…” Thực ra Thiệu Trạm đặt tay lên xong thì bản thân cũng nổi da gà, bầu không khí lưu luyến gặp lại bạn trai sau khoảng thời gian tạm chia tay lập tức biến mất: “Tôi cũng thấy cậu vẫn nên tự mình gắp đi.”
Một bên khác, Khưu Thu chào hỏi với Viên Tự Cường xong thì quay đầu lại, nhìn thấy “Hứa Thịnh” vừa đến ấn nút màu đỏ, tay gắp trong máy gắp thú chính xác không chút sai lầm gắp một con thú bông lên.
Khưu Thu: “Anh Thịnh, ông cũng rất đỉnh đó!”
Thiệu Trạm lần đầu tiên chơi trò này thực hiện thiết lập học sinh ngu của bạn trai: “Chơi nhiều.”
Lý do này vô cùng hợp lí.
Sau khi tất cả học sinh lớp 11-7 tập trung đông đủ thì Hầu Tuấn dẫn bọn họ đi kiểm vé vào công viên. Các trò phổ biến trong công viên trò chơi cũng chỉ có mấy trò, sau khi mọi người xếp hàng ở mấy trò phổ biến xong, nhóm nữ sinh cùng với vài một vài nam sinh lúc bước xuống từ tàu lượn siêu tốc đều không đứng vững, cần phải bình tĩnh lại.
Có người nói: “Độ cao này biến thái quá đi, tui ngồi lên đó sợ điếng người luôn.”
“Không ổn.” Khưu Thu nói, “Tui muốn nôn rồi.”
Hứa Thịnh không sợ trò chơi này, bước xuống khỏi tàu lượn thì giống như không sao cả. Cậu nhìn cửa hàng tạp hóa gần đó: “Không sao chứ anh Thu, tôi với… Hứa Thịnh đi mua mấy chai nước cho mọi người.”
Hôm nay học thần thật sự vừa dịu dàng vừa chu đáo, từ trên xuống dưới đều tỏa ra hào quang tình người.
Cửa hàng tạp hóa chia thành cửa hàng hai mặt tiền, Hứa Thịnh đi mua nước, Thiệu Trạm qua bên cạnh mua đồ ăn cho bọn họ.
Trước mặt Hứa Thịnh có mấy người đang xếp hàng, lúc đang chờ, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, một tay mở ra một game nhỏ, vừa mới nhấn nút bắt đầu thì bên cạnh truyền đến một giọng nói rụt rè: “Xin chào.”
Hứa Thịnh ngước mắt.
Mấy cô gái trước mặt chắc là cũng nhân lúc được nghỉ đến công viên giải trí chơi, trong đó có một người còn đang mặc đồng phục, Hứa Thịnh nhìn thấy biểu tượng “Lập Dương” được khoanh tròn đỏ lại trên đồng phục, thất thần: Hôm qua Trương Phong nhắc có một lần mà hôm nay đã bất ngờ gặp học sinh Lập Dương rồi.
Cậu không hiểu nổi sao gần đây bốn chữ Nhị trung Lập Dương cứ xông về phía cậu.
Tay nữ sinh cầm điện thoại giấu ở trong tay áo, ý đồ tiếp cận rất rõ ràng, lúc Hứa Thịnh ở trong cơ thể mình cũng từng nhận không ít “ám chỉ” thế này. Quả nhiên, nữ sinh đó hỏi thẳng: “Bạn ơi có thể thêm cách liên lạc không?”
Hứa Thịnh hoàn toàn không biết rằng cậu đứng trong hàng này nổi bật đến cỡ nào.
Vẻ ngoài lạnh lùng của Thiệu Trạm khiến cho mọi người e ngại, một khi lộ ra sắc mặt khác biệt hoàn toàn với lúc thường thì lực sát thương lại mạnh hơn. Hứa Thịnh vừa ngước mắt, chưa nói đã cười, đa tình nhưng bản thân lại không biết. Cậu cất điện thoại vào: “Xin lỗi, không được.”
Trước đây Hứa Thịnh vẫn luôn làm theo kiểu “ai cũng không từ chối”.
Sẽ không từ chối thẳng ở trước mặt người ta nhưng sau khi thêm cách liên lạc thì sẽ nói rõ với người đó, cuối cùng chỉ có thể phát triển thành bạn tốt.
Nhưng mà bây giờ…
Hứa Thịnh: “Tôi có người yêu rồi.”
Người yêu chính là tôi.
Có lẽ Hứa Thịnh đã hiểu được tâm trạng Thiệu Trạm ghen khi nãy rồi. Đừng nói cùng gắp thú bông, dù có là đến hỏi cách liên lạc thì cậu cũng không nhịn được mà nổi cơn ghen. Càng không thể nào giống lần ở căn cứ Lục Châu, có thể bình tĩnh giúp Thiệu Trạm giữ mối quan hệ nam nữ.
Tuy góc độ ghen có hơi kỳ lạ.
Nhưng mà chuyện dùng thân phận của bạn trai trực tiếp nói rõ hắn có người yêu rồi vẫn làm rất thoải mái.
Hàng bên Thiệu Trạm xếp rất nhanh, sau khi hắn thanh toán thì xách đồ đến, đúng lúc nhìn thấy mấy nữ sinh kia đang nói chuyện với Hứa Thịnh, lúc nữ sinh mặc đồng phục xoay người lại, hai chữ “Lập Dương” lướt nhanh trước mắt hắn.
“Mấy người kia là ai?”
“Tìm cậu xin số liên lạc đó.” Hứa Thịnh nói, “Tôi không cho.”
Hứa Thịnh thấy Thiệu Trạm nhìn mấy nữ sinh đó nhiều lần: “Chẳng lẽ cậu thật sự có hứng thú với bọn họ hả?”
“Nghĩ bậy gì đó.”
“Người tôi thấy hứng thú chỉ có một.” Thiệu Trạm lột viên kẹo mà thu ngân bỏ vào để làm tròn ra, đưa đến bên miệng Hứa Thịnh, “Há miệng.”
Hắn là nhìn bộ đồng phục kia, còn về phần người đó trông thế nào hắn hoàn toàn không chú ý.
Hắn nhớ đến mục tìm kiếm hôm qua: Nhị trung Lập Dương.
Tất cả giới thiệu liên quan đến Lập Dương và câu nói “Lâm Giang có gì không tốt sao con cứ muốn thi Lập Dương” của người phụ nữ ấy quấn lại với nhau. Vô số manh mối không được chú ý đến dần dần nổi lên, ảnh chụp màn hình mà hắn chú ý vào hôm đầu tiên đổi điện thoại, khung cảnh đang sửa tranh giúp trong phòng vẽ và cả lớp năng khiếu đã nhắc đến trước đó.
Ám chỉ quá rõ ràng, Thiệu Trạm nhớ đến đây thì ngừng lại suy nghĩ.
Cảm thấy đây có lẽ là chủ đề mà Hứa Thịnh không muốn nói cũng không muốn đụng đến.
Lượt xếp hàng vừa vặn đến bọn họ, Hứa Thịnh cắn kẹo, nhận lấy túi ni lông và tiền thừa từ trong tay chủ cửa hàng: “Cảm ơn ạ.”
Thiệu Trạm đè lại câu nói đã chạy đến bên miệng, cuối cùng vẫn không nỡ hỏi.
Học sinh lớp 11-7 sau khi được ban nước và thức ăn đã sống lại, chơi một lượt mấy trò phổ biến xong thì ổn định chiếm chỗ tốt chờ buổi biểu diễn pháo hoa ban đêm: “Tối nay có biểu diễn pháo hoa, chúng ta đi giành chỗ trước.”
Đèn đường sáng lên, sắc trời mờ tối, công viên giải trí vào ban đêm khác hoàn toàn ban ngày, những ánh đèn đầy màu sắc xung quanh vòng quay ngựa giống như những ngôi sao nhỏ bé li ti, Viên Tự Cường với Đàm Khải rất thích trò chơi con gái này.
Hứa Thịnh ngồi ở bồn hoa bên cạnh nghỉ ngơi.
Trước khi lên, Viên Tự Cường hỏi: “Anh Thịnh, có thể chụp hình cho tui không? Chụp đẹp một chút.”
Thiệu Trạm: “…”
Chụp ảnh là thế mạnh của Hứa Thịnh, dù là nhìn từ bố cục ảnh hay là góc độ chụp thì đều cao hơn trình độ bình thường rất nhiều.
Thiệu Trạm thầm nói có lẽ hắn không nắm chắc được cái gọi là đẹp đâu. Hắn liếc mắt ra hiệu cho người đang ngồi bên cạnh: “Qua đây.”
Hứa Thịnh bèn đứng dậy, lười biết nhích qua đó, nhìn tư thế uốn éo mà Viên Tự Cường bày ra qua ống kính. Cậu ta trong ống kính nhắm mắt lại, mặc cho cơn gió không tồn tại khẽ lay động mái tóc đều là keo xịt tóc của cậu ta, một tay giang ra làm động tác ôm: “Chụp chưa?”
“… Cái tư thế gì vậy?”
Hứa Thịnh bất lực chửi, hướng dẫn: “Ngồi thấp xuống một chút, lấy cảnh ở bên cạnh.”
Thiệu Trạm mở máy ảnh ra, còn chưa kịp ngồi xổm xuống thì điện thoại rung mấy cái. Tay Thiệu Trạm vừa vặn nhấn vào nút nhận cuộc gọi, cuộc gọi kết nối hiện ra, nút chụp hình bị nhắc nhở cuộc gọi che khuất, tay hắn khẽ động, ngoài ý muốn “nghe máy”.
Điện thoại của Hứa Thịnh, người mà cuộc gọi này tìm đương nhiên là Hứa Thịnh.
Thiệu Trạm: “… Cậu có điện thoại.”
Hứa Thịnh: “…”
Trên màn hình điện thoại hiển thị:
Đang kết nối với “Đàm Khải”.
Tuy khoảng thời gian này Thiệu Trạm dùng điện thoại của Hứa Thịnh, nhưng mà sẽ cố hết sức tránh nảy sinh liên hệ không cần thiết với vòng xã giao của Hứa Thịnh.
Nhưng mà bây giờ lại bất ngờ nghe máy cũng chỉ có thể cố gắng nghe.
“Bình tĩnh, đừng hoảng.”
Hứa Thịnh nói: “Trước tiên nghe xem cậu ta nói gì.”
Đàm Khải “alo” một tiếng, mơ hồ nghe thấy đầu bên kia có hai giọng nói khác nhau: “Đm, anh đang hẹn hò bên ngoài sao?”
Hứa Thịnh gõ chữ trên điện thoại: Cậu ta biết cậu.
Cậu lại gõ tiếp một câu: Cũng biết chúng ta yêu nhau.
Thiệu Trạm liếc mắt nhìn màn hình trong tay Hứa Thịnh, bạn của bạn trai biết mình, chuyện này khiến giọng nói của Thiệu Trạm chậm lại một chút, tuy lời nói nói ra vẫn tràn ngập cảm giác muốn kết thúc chủ đề: “Có gì không?”
Khang Khải ở bên kia nghẹn lời: “Bây giờ anh có tiện không, em cũng không nói nhiều, chỉ hai phút thôi.”
Thiệu Trạm muốn nói không tiện.
Khang Khải đang đứng rửa khay đựng màu trong phòng tắm. Hai tiết chiều hôm qua của mẹ cậu ta đều là tiết của thí sinh lớp 11 thi năng khiếu, bọn họ tranh thủ kỳ nghỉ đến luyện màu cảnh vật. Mẹ hắn đang dạy thì thở dài nói: “Năm nay cải cách thi, thêm hai môn cảnh vật, nếu như không bắt đầu luyện từ bây giờ thì sau này chắc chắn không kịp.”
Cậu ta biết đối tượng ẩn trong lời nói không chỉ ra này của mẹ mình chính là Hứa Thịnh.
Thí sinh chuẩn bị thi Mỹ thuật, ngoại trừ phải thi qua ải năng khiếu này thì còn phải tốn thời gian chuẩn bị nội dung thi ở các trường nữa. Học kỳ hai của lớp 11 đến trước khi thi năng khiếu lớp 12 thực sự là một giai đoạn vô cùng gấp gáp.
Cậu ta nghĩ đến nghĩ lui vẫn là tắt vòi nước, gọi điện thoại cho Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh nói phải bình tĩnh nhưng mí mắt phải lại không kìm được mà bắt đầu nháy, sau đó cậu nghe thấy Khang Khải giống như uống say tâng bốc cậu tận hai phút đồng hồ:
– Hứa Thịnh, gần đây ngày nào em cũng không ngừng suy nghĩ, trên thế giới này sao lại có người xuất sắc như anh chứ? Mỗi bức tranh của anh đều khiến người ta rung động, mỗi một nét vẽ của anh đều không vẽ trên giấy mà vẽ trong lòng em.”
Hứa Thịnh: “…?”
“… Anh là ánh sáng trong giới hội họa, là hy vọng của phòng vẽ!”
“Ngày nào em cũng mong chờ anh có thể quay lại giới vẽ, tuy mấy câu em khen có hơi khuôn mẫu, nhưng mà trái tim em muốn anh tiếp tục vẽ tranh là sự thật.”
Cuối cùng Khang Khải ngừng lại hai giây, giọng điệu không lố như trước đó, có thể nghe ra được đây mới là lời thật sự muốn nói: “Thi năng khiếu mà không chuẩn bị nữa thì không kịp đâu.”
“Nếu đã thích thì vì sao lại muốn từ bỏ?”
Viên Tự Cường tạo dáng mệt, mắt cứ nhắm lại rất không có cảm giác an toàn: “Anh Thịnh, chụp xong chưa? Tui muốn xem pháo hoa.”
Pháo hoa đúng giờ được bắn lên, “bùm” một tiếng trong vô số tiếng thét chói tai, pháo hoa bùng nổ rực rỡ trên bầu trời. Lúc pháo hoa lấp lánh, Hứa Thịnh bị dòng người cuồng nhiệt bọc lấy, cậu cũng không muốn tránh, nhưng thật sự không biết nên làm phản ứng gì, vô thức muốn lùi về sau nhưng lại bị Thiệu Trạm nắm lấy cổ tay giữ lại.
______________
Lảm nhảm: Để mị đi update mục lục ;_;