Chuyển sinh làm công chúa phế vật
Chương 3: Đào tẩu
Những người trong lâu đài nhanh chóng sợ xanh mặt mà hét.
Hai kị sĩ bị hất văng ra cả hai điều bị chấn thương nặng và không thể đứng dậy.
Tất cả các kị sĩ nhanh chóng phân bố thành hai luồng. Luồng thứ nhất bao vây lấy cô, luồng thứ hai bảo vệ hoàng thượng và hoàng hậu.
Cô nhìn hàng tá kị sĩ bao quanh mình lại mà thầm phỉ nhổ.
Chỉ được cái bề ngoài!
Một lần nữa cô lại dễ dàng hất vang đội kĩ sĩ ra mỗi người một ngã không rõ sống chết.
Hoàng thượng và hoàng hậu sợ xanh mặt nhìn cô. Mới vài phút trước họ còn nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Nhưng hiện tại ánh mắt họ dành cho cô là kinh hãi và sợ.
Dùng khinh công nhảy lên và đáp xuống trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu.
“Hãy nhớ từ đây tên ta sẽ không còn là Verity Almira White! Ta từ bỏ làm hoàng tộc và ta sẽ sống một cuộc sống như một tội đồ!”
Mọi người như bị sốc trước những lời tuyên bố của cô. Nhưng cô không bận tâm, dùng một chút ma phát ít ỏi cô bắt đầu dịch chuyển bản thân đi nơi khác.
Để lại một đống hoang tàn sau lưng…
***
Khu vực bìa rừng (vùng ngoại thành của vương quốc Anatole)
Trên cánh đồng là cảnh tượng ba đứa trẻ tầm 10 tuổi đang chơi đùa với nhau trên cánh đồng vàng bát ngát. Đứa bé tóc vàng xinh đẹp mang đôi mắt hổ phách đang không ngừng đuổi theo hai đứa trẻ một trai một gái ở đằng trước.
“Rui! Lyn! Đợi em với!”
Đứa bé tóc vàng thở hồng hộc mà bệt xuống. Đứa bé trai mang đôi mắt đen và mái tóc xám tro xinh đẹp được gọi là Rui quay mặt chạy lại đỡ đứa bé tóc vàng lên.
“Cậu không sao chứ Shou?”
Rui nhìn thằng bạn thở không ra hơi của mình bèn lo lắng hỏi han.
“Kệ em ấy đi! Yếu đuối!”
Đứa bé tóc vàng xinh đẹp được gọi là Lyn quay mặt lại với khuôn mặt ghét bỏ trên mặt. Trùng hợp thay là dung mạo của Lyn và Shou cực kì giống nhau chỉ khác ở chỗ đôi mắt của Lyn là màu xanh dương.
“Lyn à! Dù gì Shou cũng là em trai sinh đôi của chị đấy!”
“Thì sao chứ? Có ai bắt nó phải làm em trai của tao đâu?”
Lyn hống hách quay đi chỗ khác mà không thèm nhìn hai đứa bé kia.
Rõ ràng là hôm nay Lyn và Rui sẽ được đi chơi một mình thế mà tự nhiên lại có Shou làm kì đà…
Đáng ghét mà!!!
Đang trong bầu không khí căng thẳng bổng cách xa bọn trẻ 5 bước chân bổng xuất hiện một vòng tròn ma pháp làm cho ba đứa trẻ điều kinh hãi.
Sau khi ánh sáng của vòng tròn ma pháp tắt. Ryan từ vòng tròn xuất hiện, vì bị thương mà cô mệt mỏi nằm bẹt xuống đất mái tóc hồng từ khi nào đã chuyển sang màu đen của Varity Almira White nguyên bản.
Cả ba đứa trẻ sau một hồi kinh hãi bèn chạy lại gần Ryan. Shou là người phản ứng đầu tiên và cũng là người ở gần cô nhất nên bèn chạy lại lây lây cô.
“Chị ơi! Chị có sao không?”
Ryan khó nhọc mở mắt. Trước mặt cô là một thiên thần tóc vàng a~
Chết vầy cũng sướng!
Nghĩ xong Ryan mặc xác bọn trẻ gọi thế nào cũng im lặng mà để cho ý thức lạc trôi…
***
Ở một nơi nào đó trong khi thân thể của Verity Almira White đang được chăm sóc cẩn thân thận. Thì Ryan đã liên kết được với linh hồn của Verity Almira White.
Đôi mắt hồng mang đầy lãnh ý của một cường giả quét tới linh hồn Verity Almira White làm cô không khỏi sợ hãi mà không dám ngẩn đầu.
“Nói! Tại sao đưa ta tới đây? Và chuyện dương thọ của ta và ngươi cả hai đều chưa tận?”
Linh hồn Verity Almira White khẽ run lên. Dây xích xung quanh cơ thể cô bổng trở nên siết chặt lại làm cô đau đớn.
“Tôi muốn trả thù!”
Cô ngước mắt lên và quả quyết nói. Ryan khẽ cười khẩy, đôi mắt hồng lại tăng thêm vài tia lãnh ý.
“Hay! Sao cô không thử tự trả thù? Sao cô phải thả con rắn đó vào chỗ ta để ta chết nhục nhã với đế quốc của mình như vậy?”
Trong đôi mắt của Verity Almira White khẽ dân lên tia chua xót. Cô biết hành động tự dùng cấm thuật để tạo ra một cái lỗ hổng thời gian và tự lôi linh hồn của một người về thì đã quá sai quy luật của tự nhiên.
Và điều đó đã làm ảnh hưởng rất nhiều đến thế giới của Ryan và trật tự của các thế giới đang bị đảo lộn. Nhưng nếu cô không liều lĩnh làm việc đó thì cô vĩnh viễn không thể trả thù, không thể gột rữa linh hồn đầy linh hồn của cô.
Và khi cô chết thật sự cô sẽ không được đi đầu thai mà còn trở thành lệ quỷ…
“Việc cô làm thật sự đã gây ra một vấn đề lớn! Và tôi…Phải dẹp nó giùm cô!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!