Chuyên Sủng Đồ Nhi - Chap 2 Hạ Mê Dược
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Chuyên Sủng Đồ Nhi


Chap 2 Hạ Mê Dược


“A Lu,các ngươi nói xem,có phải sư phụ là muốn giam cầm ta?”Nhu Mị mặt buồn buồn,áp mặt xuống mặt bàn gỗ.chán nản thở dài.

“Nhu Mị tỷ tỷ,sao lại nói như vậy chứ,chúng ta thấy Hồ đại nhân vô cùng tốt với tỷ đó”A Lu sốt sắng nói,nàng đúng là thấy Hồ đại nhân vô cùng đối tốt với Nhu Mị tỷ tỷ.

“A Lu tỷ tỷ nói đúng,Hồ đại nhân có bao giờ giam cầm người đâu”một con thỏ chưa biến được thành hình người,nhưng đã có thể nói chuyện.các động vật thánh thú khác cũng ríu rít kể tốt về Hồ Tịch Thiên.

Nhu Mị cứ tưởng mấy người ở đây sẽ theo phe nàng liên tâm sự,ai ngờ mấy người ở đây sớm là người của Hồ Tịch Thiên,nghe họ nói đối tốt với Hồ Tịch Thiên thì bực mình đứng dậy,nàng nhất địch phải ra khỏi đây,nhất định.

Đêm tối,ở trong một căn nhà tranh khá lớn giữa Hồ sen,Nhu Mị nấu một bàn thức ăn thịnh soạn,mời sư phụ ăn.nếu như sư phụ cho nàng đi,nàng sẽ vô cùng cảm kích,nếu như không..thì he he.
Hồ Tịch Thiên chẳng bao giờ được cái ngày hôm nay chính là ngày Nhu Mị rời khỏi hắn,khiến hắn điên cuồng đi tìm kiếm.

“Nấu nhiều đồ như vậy là muốn lấy lòng ta sao?”Hồ Tịch Thiên nhàn nhạt hỏi,mọi hôm toàn hắn nấu,nàng rất ít khi vào bếp,nhưng đồ nàng nấu rất ngon,nhưng hắn lại không muốn nàng mệt,nên hắn đành dặn nàng không càn xuống bếp,cứ để hắn làm.

“Dù sao sư phụ đã nói như thế,Nhu Mị chỉ là thấy hơi chán,nấu một chút đồ,không ngờ lại nhiều như vậy?!”Nhu Mị cũng bắt trước Hồ Tịch Thiên nhàn nhạt nói,tay bê nốt phần canh còn lại,đây là bát canh quan trong nga.

“Sư phụ,ăn thôi!!”Nhu Mị cười nhẹ,tay đưa cho Hồ Tịch Thiên một chiếc bát cùng đôi đũa,gắp cho hắn vài miếng canh,chính mình cũng dùng bữa ăn thật ngon,nàng phải diễn một cách thật tốt,không được để sư phụ nghi ngờ,vì Hồ Tịch Thiên vô cùng có thói quen ăn song sẽ uống một bát canh để dễ tiêu thực,cũng vì lý do này mà Nhu Mị nàng đã bỏ thuốc với liều lượng khá nhiều,giúp cho sư phụ hôn mê ít nhất nửa tháng,lúc đó nàng đã cao chạy xa bay trên giang hồ rồi.

“Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi,sáng mai còn đi luyện kiếm với ta”Hồ Tịch Thiên không hề phát hiện bất thường,mọi lần hắn chỉ ngửi chút dược là phát hiện,nhưng hôm nay Nhu Mị đốt hương mùi nặng,chén canh lại quá mùi thơm,nên đã át đi mùi dược,liền đi về phía phòng của mình đọc sách.

“Thành công rồi!!”Nhu Mị cười tới mức hai mắt híp lại một đường nhỏ,tay nhanh nhẹn dọn sạch sẽ bát đũa,chính mình cũng nhanh về phòng chuẩn bị chút đồ đạc.

Trong phòng của Hồ Tịch Thiên,một cái bóng nhỏ nhắn màu đen đang khom lưng lấy trộm đồ,tay bóng đen đó rất mau lẹ.

“Sư phụ,con đi rồi nhớ chăm sóc tốt bản thân,rảnh con sẽ về thăm sư phụ..!!”Nhu Mị rơm rớm nước mắt,thật không nỡ xa sư phụ,nàng thật sự yêu thích sư phụ,nhưng nàng biết sư đồ không được yêu nhau,điều này chính sư phụ giảng dạy cho nàng,nhưng nàng không kìm được trước vẻ đẹp quyến rũ của nam nhân này,ngày ngày bóng hình hắn chui vào tim nàng,sớm đã in đậm.khẽ cúi người in một nụ hôn phớt qua môi của Hồ Tịch Thiên,Nhu Mị tim đập thịch một cái,liền cả người đã không thấy bóng dáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN