Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê - Chương 96: Sống ở bên cạnh ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê


Chương 96: Sống ở bên cạnh ta


Nàng thẳng thắn khiến Triệu Hiểu Uyển rất không thoải mái, cho nên đối phương không hề nói chuyện với nàng nữa, xoay đầu sang chỗ khác.

Gà rừng đã nướng chín, nhưng mà hình như ai cũng không còn bao nhiêu hứng thú.

Tần Mục Ca dựa vào trên vách núi nhắm mắt lại, trở nên buồn ngủ.

Không bao lâu, nàng nghe tiếng bước chân, Hiên Viên Triệt trở lại.

“Triệt. . . . . .” Triệu Hiểu Uyển hết sức mềm mại đáng yêu kêu nhỏ một tiếng.

“Gà rừng đã chín, nếu như ngươi đói thì ăn đi, ” Âm thanh Hiên Viên Triệt nặng nề không có cảm xúc chập chờn gì, hắn nhìn thoáng qua người đặt mình ngoài việc Tần Mục Ca, bình tĩnh đi tới trước mặt nàng, dùng chân đụng vào chân của nàng, thấy nàng mở mắt ra, nhỏ giọng nói, “Ngươi không ăn một chút sao? . . . . . .”

Tần Mục Ca lắc đầu một cái, lại tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Hiên Viên Triệt nhìn ra sắc mặt của Tần Mục Ca khó coi, thì không nói nhiều, xoay người ngồi xuống ở bên này Tần Mục Ca, ngồi cách đống lửa với Triệu Hiểu Uyển.

Hắn cũng không có lạnh nhạt với đối phương, đưa một con gà rừng tới, lạnh nhạt nói: “Ăn chút đi. . . . . .”

Nỗi lòng của Triệu Hiểu Uyển nặng nề nhận lấy, từ từ xé xuống một cái đùi gà, ăn một miếng như nhai sáp nến.

Hiên Viên Triệt cầm lên một con khác xé xuống một cái đùi gà, lại đẩy Tần Mục Ca một cái, đưa đùi gà tới trước mặt nàng: “Ăn chút mới có sức đi bộ.”

Tần Mục Ca biết nếu mình không cầm, đối phương sẽ không ngừng, có lúc người này thật là rất đáng ghét!

Nàng tức giận nhận lấy dùng sức cắn một cái, dường như muốn trả thù người nào đó.

Khoé miệng Hiên Viên Triệt nhẹ kéo lên một cái, trang #ddlqd# bubble xoay người tự mình cũng xé một miếng lịch sự cắn một cái.

Ba người không dưới nói gì ăn xong trong yên lặng. Sau đó Tần Mục Ca tiếp tục ngủ — tình huống này, hơn nữa nhìn hai người cũ * có thể bởi vì mình ở đây mà nhìn nhau không nói gì, không bằng mình nhanh ngủ đi.

Đống lửa bùng cháy, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang lốp bốp lách tách.

“Tiểu Uyển, lúc ngươi xuất giá cũng biết là Thái hậu âm thầm làm việc này sao. . . . . .” Hiên Viên Triệt nhìn ánh lửa, không có nhìn nét mặt Triệu Hiểu Uyển.

Triệu Hiểu Uyển cẩn thận nhìn vẻ ngoài như ngọc của Hiên Viên Triệt này, vẫn vững vàng, bình tĩnh, giống như một đóa hoa tuyệt thế lẳng lặng nở ra như cũ như vậy, mình chỉ có thể nhìn, lại không thể đến gần.

“Đúng, bà ta ghen tỵ trong lòng ngươi có ta, cho nên. . . . . . Thậm chí bà ta nói sẽ dọn dẹp sạch tất cả cô gái bên cạnh ngươi. . . . . . Ta không dám nói cho ngươi biết là bởi vì ta lo lắng bà ta sẽ trả thù, sẽ khiến ngươi thất vọng đau khổ. . . . . . Ta. . . . . .”

Nàng muốn nói lại thôi.

Hiên Viên Triệt suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cười nhạt: “Bà ta làm được, thê tử (vợ) và ta thành người qua đường. . . . . . Tất cả cô gái đến gần với ta đều phải xui xẻo. . . . . .”

Tần Mục Ca không khỏi mở to mắt nhìn Hiên Viên Triệt, âm thanh của hắn mang theo đau buồn và khổ sở, hình như bóng lưng cũng lộ ra vẻ cô đơn và hiu quạnh.

“Triệt. . . . . .”

Triệu Hiểu Uyển không kiềm chế được, đứng dậy bước qua tới muốn ôm Hiên Viên Triệt, lại bị hắn giơ tay ngăn lại.

“Cứ ở nơi này đi, không cần bước thêm một bước nữa! Chúng ta cứ ở nơi này đi, Tiểu Uyển, lần cuối cùng ta gọi ngươi Tiểu Uyển, về sau sẽ không còn nữa. . . . . .”

“Ta muốn cùng với ngươi. . . . . .” Triệu Hiểu Uyển rơi nước mắt đầy mặt, hai tay run rẩy bản thân lại không thể nhích lại gần về phía người đàn ông.

Tần Mục Ca từ từ đứng dậy chuẩn bị đi ra, trường hợp như vậy hình như mình nên tránh một chút.

Nhưng khi đi ngang qua Hiên Viên Triệt bỗng bị hắn giữ tay nàng lại!

“Ngươi đi đâu thế? Còn đi ngoài ngắm sao?”

Tần Mục Ca không nói gì, nhưng cảm thấy nếu mình không nói chuyện, hình như có chút không nói được, liền nói: “Ta cảm thấy ta nên đi ra ngoài một lát. . . . . .”

“Đứng ở bên cạnh ta, nơi nào cũng không được đi.” Vừa nói chuyện, kéo Tần Mục Ca ngồi ở bên cạnh mình.

Triệu Hiểu Uyển ngạc nhiên khẽ nhếch miệng, hình như không tin gì mình thấy. Ở trong ấn tượng của nàng, Hiên Viên Triệt luôn lạnh lẽo đối với con gái, kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi). Hắn và Tần Mục Ca tuy là vợ chồng, nhưng đã cùng cách (ly hôn), theo tính tình của hắn trước kia, nên giữ khoảng cách nhất định, nhưng bây giờ hắn lại chủ động kéo tay của đối phương, ép buộc đối phương ở lại.

Trong hang núi lại yên tĩnh lại, Hiên Viên Triệt ngồi ở bên cạnh Tần Mục Ca, Triệu Hiểu Uyển ở bên kia, phía dưới rải lên một tầng lá cây, nàng chán nản lại càng không cam lòng nằm, thấy Hiên Viên Triệt cố ý giữ một khoảng cách với mình, nàng rất khó chịu.

Lúc nào thì hắn nhẫn tâm như vậy rồi, trước kia dù mình nói gì hắn luôn hớn hở đồng ý, tuy ít gặp mặt nhưng chưa hề có khoảng cách, mà bây giờ lại thấy được rõ ràng hắn xa lánh. Là thân phận bây giờ của mình khiến hắn chùn bước, hay là cảm giác trong lòng hắn thay đổi, mình không còn là duy nhất của hắn rồi hả ?

“Triệt, trước kia ngươi có yêu thích ta đúng hay không?” Nàng rất cố chấp hỏi, coi Tần Mục Ca là không khí.

Vốn Hiên Viên Triệt nhắm mắt lại, nhưng lúc này chỉ có thể mở ra, nhỏ giọng nói: “Phải . . . . .”

“Vậy bây giờ?” Triệu Hiểu Uyển dùng cùi chỏ chống người lên, trong mắt tràn đầy mong đợi.

“Hiện tại ta chúc phúc ngươi, Triệu trắc phi . . .” “Ngươi. . . Hu hu hu. . . .” Triệu Hiểu Uyển nằm sấp người khóc rống lên.

Ánh mắt Hiên Viên Triệt đau xót, xoay người ra khỏi hang núi, không đi vào nữa.

Tần Mục Ca lo lắng hắn không an toàn, ra xem một chút, phát hiện hắn ngồi ở trên tảng đá bên cạnh cửa hang suy nghĩ, thì không quấy rầy hắn, đi vào im lặng ngồi xuống, giữ im lặng với Triệu Hiểu Uyển.

Bây giờ thấy, cho dù Hiên Viên Triệt có tình với nàng cũng sẽ không quá giới hạn, bởi vì hắn là một người quân tử, hơn nữa rất tỉnh táo, hắn biết mình đang làm cái gì, buồn phiền của Triệu Hiểu Uyển đến từ chính nàng, dù tình cảm tốt hơn nữa thì vật đổi sao dời, giữ lại cũng chỉ có cảm thán thôi?

Rốt cuộc âm thanh của đối phương nhỏ đi, Tần Mục Ca bị mệt mỏi đánh tới, dần dần đã mất đi cảm giác. . . . . .

Lúc mở mắt lần nữa, trời đã sáng rồi, nhìn chung quanh một chút, cũng không thấy bóng dáng Triệu Hiểu Uyển và Hiên Viên Triệt — chạy rồi? !

Trong đầu Tần Mục Ca hiện ra ngay cái phán đoán này, trở mình một cái bò dậy, mắt buồn ngủ mơ màng chạy ra.

“Đồ khốn kiếp, lại dám bỏ lại ta chạy trốn?! Thấy ta không –“

“Bùm” !

Chợt trước mắt nàng tối sầm lại, bởi vì chạy quá đột ngột, đúng lúc đụng vào trên người Hiên Viên Triệt từ bên ngoài đi vào!

Thấy thân hình nàng không ổn định, Hiên Viên Triệt lập tức đưa tay vịn vai của nàng, cúi đầu quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận, lặng lẽ nói: “Sao vậy, sáng sớm ngươi mắng ai đó? Người nào chọc giận ngươi rồi hả ? . . . . . .”
“Ta…Ta cho là. . . . . . Cho là. . . . . .” Tần Mục Ca dụi mắt nhìn Hiên Viên Triệt vui vẻ xuất hiện ở trước mắt mình, chợt sinh ra một loại vui sướng mất mà được lại, khóe mắt lập tức có chút ẩm ướt, nàng bĩu môi muốn nói mình cho là hắn và Triệu Hiểu Uyển chạy trốn bỏ lại mình, lại có chút không nói nên lời, dù sao mình có chút tiểu nhân (ích kỷ, nhỏ mọn).

Hiên Viên Triệt vừa thấy dáng địêu đối phương muốn nói lại thôi, trong lòng biết rõ suy nghĩ của đối phương, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giữ thật chặt vai của nàng, tức giận nói: “Tần Mục Ca, ngươi lại dám nghĩ ta như vậy? Cho là ta và Triệu trắc phi rời đi để một mình ngươi ở lại, ngươi. . . . . . Lấy lòng tiểu nhân đố kị bụng quân tử. . . . . .”

Gương mặt Tần Mục Ca đỏ lên, chặn lại lau nước mắt không kìm lòng được chảy ra, uất ức trừng mắt nhìn hắn, quay đầu sang một bên không nói lời nào.

“Ngu ngốc!” Hiên Viên Triệt mắng một câu, lại không nhịn được ôm đối phương ở trong ngực, an ủi, “Sao ta có thể mặc kệ ngươi. . . . . . Ngươi ngủ có được hay không, cho nên ta mới không có quấy rầy ngươi, còn nữa, ngươi chỉ mặc ít y phục như vậy, nếu một lát gặp đàn ông phải làm sao, chịu thiệt lớn rồi. . . . . .”

Tần Mục Ca nghiêng mặt chảy nước mắt lại không khỏi mỉm cười — là mình quá nhạy cảm, thấy bọn họ không có ở đây, cũng không nghĩ ra cái khác đã trực tiếp nhận định trốn chạy, thật là tức cười!

“Ta sợ các ngươi. . . . . . Chỉ còn một mình ta một cái cọc trơ trọi. . . . . .” Cho dù nàng sẽ kiên cường, còn không có một người có thể tự nhiên đi lại, trình độ coi tất cả là không có gì, nàng ở đâu cũng không biết, có một chút khả năng, nhưng gặp phải côn trùng sói hổ báo, đoán chừng đối phó lại quá khó khăn, cho nên nàng cũng cần có người mạnh mẽ ở bên cạnh.

Một tay Hiên Viên Triệt nâng cằm của nàng lên, đôi mắt đen sâu chậm rãi nói: “Sẽ không, ngươi yên tâm. . . . . .”

“Triệu trắc phi đâu? . . . . . .” Vẻ mặt Tần Mục Ca trở lại bình thường, từ từ lui về phía sau một bước, chuyển đề tài.

“Nàng ở bên ngoài, ta tìm vài thứ trái cây, sau chúng ta ăn thì lên đường.”

Hai người ra ngoài, Triệu Hiểu Uyển đã rửa sạch trái cây, mỗi người ăn hai quả, sau đó bắt đầu lên đường.

Y phục Triệu Hiểu Uyển có vẻ chu toàn (còn đầy đủ), mà Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca lại là nửa la (đồ dệt).

Hiên Viên Triệt không dễ nói, Tần Mục Ca cũng có chút lúng túng.

Cho nên Hiên Viên Triệt lại tìm mấy tấm lá lớn, biến thành một cái áo lá đơn giản cho Tần Mục Ca che.

Ba người cũng không mang giày, cho nên đi rất chậm, Triệu Hiểu Uyển mảnh mai hơn so với Tần Mục Ca, cho nên mới vừa đi một lát, thì vẻ mặt cầu xin nói với Hiên Viên Triệt: “Ta đi không được, chân rất đau. . . . . .”

Hiên Viên Triệt dừng một chút, đi tới trước mặt nàng, đưa lưng về phía nàng hơi ngồi xổm xuống nói: “Ta tới cõng ngươi . . .”

Trong mắt Triệu Hiểu Uyển thoáng qua vui vẻ, vội leo lên lưng Hiên Viên Triệt.

Khóe mắt Hiên Viên Triệt lặng lẽ nhìn chân của Tần Mục Ca, hỏi “Ngươi thế nào?”

“Ta không sao, đi thôi.” Tần Mục Ca nhịn xuống đau đớn dưới chân, cố gắng nhẹ nhàng nói, sau đó để tỏ vẻ mình không có việc gì, nàng dẫn đầu đi ở phía trước dẫn đường.

Dù cho mình không tốt thì có thể làm gì, trông chờ vào lưng hắn sao? Có thể sao?

Mặc kệ nói thế nào, mặc kệ từ góc độ nào mà nói Triệu Hiểu Uyển cũng quan trọng hơn so với mình, mình không thể so sánh với nàng.

Ba người lại tới bờ sông, tính theo con sông đi xuống. Hiên Viên Triệt nói không nơi xa chính là đoạn rất dịu, sẽ có dân chúng thôn trang gì đó.

Quả nhiên, sau khi khó khăn đi mấy canh giờ, ba người thật sự thấy được thôn trang.

Lòng của Tần Mục Ca vui mừng đã muốn bay lên, cái loại cảm giác bị thế giới vứt bỏ đó đã không còn, thay vào đó là hết sức vui mừng.

Đến bên ngoài thôn, Hiên Viên Triệt thu xếp Triệu Hiểu Uyển và Tần Mục Ca chờ, hắn tính đi tìm chút quần áo và giầy linh tinh.

Thậm chí Tần Mục Ca giao cây trâm và vòng tay của mình cho Hiên Viên Triệt.

“Không cần cầm không đồ của người khác, cũng không dễ dàng . . . . . .”

Hiên Viên Triệt cười nhạt, xoay người vào thôn.

Tần Mục Ca núp ở phía sau cây, nói chuyện với Triệu Hiểu Uyển bên cạnh từng câu từng câu. Không lâu lắm, Hiên Viên Triệt trở lại, hắn đã mặc quần áo vải thô bình thường, trên chân mang một đôi giày vải thô. Chỉ là, quần áo dù mộc mạc, lại không giảm hào hoa phong nhã của hắn như cũ, ngược lại càng cảm thấy hắn xuất trần vượt tục (nói chung là đẹp tuyệt vơì).

Tần Mục Ca cũng mặc một cái áo váy vải thô, mang một đôi giầy thêu kiểu dáng đơn giản, giống như thiếu nữ thế ngoại (ngoài thế giới) trong sạch thuần khiết mà không dính bụi trần.

Triệu Hiểu Uyển cũng mang một dạng giày giống với Tần Mục Ca, nàng cảm thấy có chút không thoải mái, có thể là mặt vải quá cứng, nhưng thấy Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt đều không nói, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.

Ngay lúc bọn hắn uống chút nước chuẩn bị tiếp tục gấp rút lên đường, người ngựa do Mộ Dung Khinh Hàn phái ra tìm kiếm đã đến nơi này.

Rất nhanh, hai con ngựa đen từ chỗ rất xa chạy vội tới, chính là Lãnh Thanh Phong và Mộ Dung Khinh Hàn!

Chờ ngựa vừa chạy vội tới trước mặt ba người, thì Lãnh Thanh Phong chờ không kịp từ trên ngựa bay xuống, chỉ nhào tới phía Tần Mục Ca!

Dọa đến Tần Mục Ca không ngừng lui về phía sau.

Trong nháy mắt lúc Lãnh Thanh Phong đang nhào tới, một lồng ngực đứng ở trước mặt Tần Mục Ca, cho nên, Lãnh Thanh Phong trực tiếp ôm lấy — Hiên Viên Triệt.

“Ngươi giống như lang như hổ, cẩn thận dọa sợ Tần tiểu thư. . . . . .” Mặt Hiên Viên Triệt lành lạnh không chút thay đổi nói.

Lãnh Thanh Phong lập tức lui ra khỏi từ trong ngực hắn, đôi mắt nhìn Tần Mục Ca vội vàng nói: “Tỷ tỷ, ngươi có khỏe không? Ta đã tới muộn!”

Mộ Dung Khinh Hàn sớm thấy cả người Tần Mục Ca quần áo thôn phụ, lúc này duyên dáng yêu kiều giống như một đóa hoa sen tao nhã nhưng không mất nửa phần sắc đẹp. Lòng hắn rơi xuống từ từ chậm lại từ giữa không trung — nàng còn sống, cái này so với cái gì đều tốt!

Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Triệu Hiểu Uyển, xuống ngựa đi tới trước mặt nàng quan sát nàng, nói: “Ngươi có khoẻ không? Chịu không ít khổ chứ? . . . . . .”

“Vương Gia. . . . . .” Trong lòng Triệu Hiểu Uyển chua xót, nàng nhìn Hiên Viên Triệt luôn luôn lãnh ngạo (lạnh lùng kiêu ngạo) nhưng lại vì Tần Mục Ca ngăn cản nhiệt tình của Lãnh Thanh Phong, đây là chuyện của hai người khác, mắc mớ gì tới hắn đâu?

Nhưng ở trước mặt Mộ Dung Khinh Hàn, hành động Hiên Viên Triệt nàng không thể có bày tỏ gì, cho nên nàng đi tới trước mặt Mộ Dung Khinh Hàn, nước mắt lưng tròng uất ức tột cùng.

Nhưng mà, Mộ Dung Khinh Hàn cũng không có kéo nàng hoặc là ôm nàng để diễn tả lo lắng hoặc là mừng rỡ của mình, sau đó lại xoay đầu sang dịu dàng hỏi Tần Mục Ca, “Ngươi có khỏe không, Tần tiểu thư? . . . . . .”

“Đa tạ vương gia, dân nữ rất tốt.” Nàng vừa nói chuyện, cúi cúi người, thi lễ với đối phương.

Mộ Dung Khinh Hàn chợt muốn nói điều gì, lại chú ý nơi nói không đúng, cho nên sau khi hắn và Hiên Viên Triệt thi lễ với mình, liền nói: “Gọi xe ngựa mau chạy tới đây, đưa trắc phi lên xe ngựa.”

Quả nhiên, xe ngựa đi tới rất nhanh, trước Mộ Dung Khinh Hàn thu xếp Triệu Hiểu Uyển lên xe ngựa.

Hiên Viên Triệt muốn để cho Tần Mục Ca theo Triệu Hiểu Uyển cùng lên xe ngựa, dù sợ rằng là ngồi ở trước mặt xe ngựa ở chung một chỗ với lái xe cũng được, lại bị Mộ Dung Khinh Hàn từ chối.

“Để Tần tiểu thư cưỡi ngựa với ta.” Mộ Dung Khinh Hàn nói xong không để cho Tần Mục Ca từ chối, nâng nàng lên lưng ngựa.

Lãnh Thanh Phong không nhịn được tức giận nói: “Ngươi làm gì thế? Để tỷ tỷ và ta cùng nhau cưỡi ngựa.”

Mộ Dung Khinh Hàn cười nhạt: “Thật ra thì cưỡi ngựa tự do hơn so ngồi xe — Bổn vương có chuyện hỏi Tần tiểu thư, trước hết ngươi đi một mình đi, muốn nói chuyện với nàng chờ trở về Kinh Thành lại nói.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN