Chuyện Tâm Linh Của Dòng Họ Em - Chap 4 - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
266


Chuyện Tâm Linh Của Dòng Họ Em


Chap 4 - Phần 2


Nói xong cô bé nhanh chóng ôm cái xác hài nhi trong tay như ôm một con búp bê, chạy nhanh vào góc phòng và ngồi nói chuyện với góc phòng như thể có một ai đó đang ngồi ở đó. Cậu Bình cố căng mắt căng tai ra nghe nhưng chẳng thấy gì, chỉ nghe cô bé độc thoại:

– Em ơi đừng giận, nói đi, nói đi rồi anh này sẽ cứu chị em mình. Em nói đi, em tới đó đi, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.

– Em nói sao? Em sợ à? Lúc nãy anh trai này đánh em à? Do em nghịch ngợm đấy. Anh trai này hiền lắm, như anh Phun Sam vậy. Em cứ nói đi.

– Em sợ bố sao? Chị sẽ giết bố, chị sẽ giết bố.

– Em ơi nói đi.

Cậu Bình toát mồ hôi lạnh, nhìn quanh quất xung quanh nhưng trong căn phòng nhỏ xíu chỉ có cậu và cô bé con kia, còn em trai gì nữa đâu? Trong lúc nhìn quanh nhìn quất, cậu Bình phát hiện một chuyện rất lạ thoáng qua trong đầu nhưng cậu vẫn cảm thấy mơ hồ, không rõ là lạ ở đâu.

Lát sau cô bé lại hỏi

– Anh ơi, em trai leo lên ngồi trên cổ anh, đang ghé sát vào tai anh kìa, nó nói nhiều lắm, sao anh không trả lời.

Đến lúc này cậu Bình không thể giữ bình tĩnh được nữa. Cậu quay lại nhìn trên vách, đột nhiên lúc này, trên vách tường ngoài bóng của cậu và cô bé con, xuất hiện thêm một cái bóng đen nhỏ xíu kì dị đang ngồi trên vai cậu. Cậu Bình hét lên một tiếng rồi đứng bật dậy, cái bóng nhỏ xíu đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi vai cậu như một con khỉ. Cô bé nghiêm mặt lại, bỏ cái xác hài nhi nhỏ xíu đó vào hũ, rồi đậy lại, vừa đậy vừa lẩm bẩm

– Em hư lắm, chị bảo em nói thôi, em lại hù người ta, chị nhốt em về với chỗ bố này.

Sau khi nói xong, cô bé quay lại, ngồi nhìn thẳng vào cậu Bình và không nói tiếng nào hết. Cậu Bình có hỏi thì cô bé cũng không trả lời mà chỉ ngồi im lặng. Bầu không khí đột nhiên bị nén đặc quánh lại. Lát sau, cô bé từ từ cất tiếng nói:

– Anh ơi, anh có sợ quỷ không?

Cậu Bình nhíu mày

– Tại sao em lại hỏi vậy?

Cô bé vẫn một mực hỏi lại:

– Anh có sợ quỷ không?

– Anh không sợ, em cứ nói đi

Cô bé thở dài

– Ở nhà này, bây giờ, ngoài em và anh ra, tất cả còn lại đều là quỷ anh ạ. Cả anh Phun Sam cũng đã bị ám rồi, hai đứa con trai sinh đôi anh gặp lúc chiều đều là quỷ, không phải người đâu. Em nói thật đấy

Cậu Bình có vẻ không tin:

– em nói sao? tất cả là quỷ à? Quỷ thì sao ngồi ăn uống với anh như bình thường được.

Cô bé cười cười

– Anh không tin à? Anh có thấy em trai em lúc nãy không? Nó cũng là quỷ, quỷ đó. Lúc nãy anh có thấy nhiều đứa bé ngoài sân không? Chúng nó là quỷ nhi giữ nhà cho bố, tụi nó đều là con của bố cũng như em với anh Phun Sam vậy. Nhân lúc hôm nay bố em vắng nhà, mẹ sáu quên không cúng cơm nên tụi nó ra quậy đó.

Đúng lúc này, đột nhiên cái hũ đựng đứa bé đang nằm trong lòng Pu Ria ( em gái Phun Sam) đột nhiên rung lắc dữ dội. Ngoài sân có tiếng trẻ con cười rộ lên, tiếng cười lanh lảnh giữa đêm khuya khiến lông tóc trên người cậu Bình dựng hết lên. Lúc này, ngoài cửa sổ và cửa chính của căn phòng vang lên những tiếng đập cửa đùng đùng xen lẫn tiếng cười lanh lảnh ồn ào. Cậu Bình cầm lấy cây đèn toan đứng lên hé cửa ra xem có chuyện gì thì cô bé Pu Ria lắc đầu ngăn lại:

– Anh đừng lo, tụi nó không vào được đây đâu, lúc nãy em nhỏ máu của em và nước phép của bố ngâm em trai lên người anh rồi, tụi nó không tìm ra được anh em mình đâu vì mình không còn mùi người nữa. Anh cứ ngồi im với em ở đây, đừng đi đâu hết.

Cậu Bình nghi hoặc nhìn cô bé:

– Sao em biết chắc như vậy?

Pu Ria lắc đầu:

– Em không thể nói anh biết được, bây giờ anh em mình phải đi ngay, ở đây nguy hiểm lắm rồi. Anh có tin em không? Anh đi theo em ngay đi, nếu đi ngay thì có khi hai anh em mình cứu được mẹ sáu đó.

Cậu Bình ngạc nhiên nhìn Pu Ria, không hiểu sao một cô bé mới chín tuổi mà có bản lĩnh đến như vậy. Cô bé Pu Ria lôi từ trong túi áo ra một cuộn chỉ màu đỏ, nhanh chóng bảo cậu Bình giơ bàn tay phải ra, cô bé Pu Ria lấy chỉ quấn quanh tay cậu Bình đúng chín vòng, sau đó bện cả chín vòng chỉ lại thành một sợi dây đeo tay và cột vào tay cậu Bình. Sau cùng, cô bé lấy một ít máu trên tay bôi vào vòng tay và bảo cậu Bình thổi tắt đèn đi. Sau đó cô bé nhanh chóng ôm lấy cái hũ đựng em trai và dắt tay cậu Bình đi ra khỏi phòng. Đến trước cửa phòng, cô bé quay lại dặn cậu Bình, nếu có thấy bất kì cái gì lạ, hoặc có bất kì cái gì đeo bám lên người cậu, cậu cũng không được quay lại nhìn, không được lên tiếng nếu không quỷ nhi sẽ vật chết.

Vừa ra khỏi phòng, cậu Bình suýt nữa đã hét thành tiếng, trong nhà là bốn năm đứa trẻ đang vật vờ. Đứa thì đang bò lết trên sàn, đứa thì dùng hai tay hai chân bám lên xà ngang bò qua bò lại. Đứa bé hai đầu cậu thấy lúc nãy đang .ngồi vắt vẻo trên trang thờ ngay giữa nhà. Pu Ria nhanh chóng bấm tay cậu Bình ra dấu im lặng. Hai người men theo vách tường lần lần đi về hướng phòng bố của Pu Ria. Đến cửa phòng, Pu Ria lẹ làng lấy chìa khóa từ cái vòng đeo trên cổ mở cửa ra và đẩy cậu Bình vào phòng. Trong phòng tối om như hũ nút, cô bé Pu Ria nhanh chóng châm lên một cây nến.

Trong phòng lão bố Phun Sam là một dãy trang thờ được treo trên vách. Trong ánh sáng lờ mờ của cây nến, cậu Bình nhìn thấy một loạt xác hài nhi khô quắt queo được quấn trong vải đỏ và treo trên các trang thờ theo thứ tự 4 cái ở dưới, 1 cái ở trên. Cái ở trên treo cao nhất là một thi hài của hài nhi có hai đầu, khô quắt queo. Bên cạnh mỗi hài nhi là một ly nước và bánh kẹo. Trên đầu, mặt, cổ, bụng của hài nhi được vẽ loằng ngoằng rất nhiều chữ và hình tượng. Cô bé Pu Ria dẫn cậu Bình về phía giường ngủ, hóa ra dưới giường ngủ là một cái lỗ thông xuống sàn nhà được che giấu rất khéo, cậu Bình và Pu Ria nhanh chóng chui qua cái lỗ, tuột xuống sân nhà, trong nhà vẫn vang lên tiếng con nít cười giỡn rần rần. Cũng lạ là người làm ngủ ở một căn nhà nhỏ phía sau vườn nhưng tuyệt nhiên cậu Bình không thấy chút ánh sáng nào phát ra từ căn nhà đó.

Pu Ria nhanh chóng dẫn cậu Bình vòng sang phía sau nhà, đi ngang khu vườn nhỏ, dưới mỗi gốc cây trong vườn là rất nhiều lông, xương động vật lẫn với trứng gà. Trong khu vườn cây, những cành cây vươn thẳng lên trời, lao xao có động khi cậu Bình đi ngang qua, đột nhiên có một con chuột nhắt từ đâu chạy ngang qua. Cảnh ngày hôm qua lại tái diễn, những cành cây đang bò sát đất bỗng nhiên ngẩn phắt dậy, những cành nhỏ bắt đầu quấn ngang thân chú chuột, con chuột càng giãy dụa thì càng bị siết chặt hơn.

Bỗng nhiên một nhánh cây không biết ở đâu bò ra quấn lấy chân cậu Bình, chất lỏng ở những cọng lông của nhánh cây nhớt nhợt và dính vào chân cậu Bình, cậu có cảm giác vùng da ở đó rát tấy và đỏ lên như khi bị xát ớt. Đột nhiên lúc này trong nhà có tiếng ré lên ồn ào của trẻ con, lát sau thấp thoáng bóng một đứa bé ở chỗ góc nhà. Cô bé Pu Ria nhanh chóng lấy một con dao nhỏ sắc ra cắt đứt nhánh cây và dìu cậu Bình chạy sâu vào rừng, đứa bé sau lưng cứ bò bò lết lết trên đất mà đuổi theo họ mãi đến khi họ ra khỏi ranh giới hai quả đồi, ra khỏi khu đất nhà Phun Sam, đi vào sâu trong khu rừng. .

Đi mãi trong khu rừng tăm tối, thỉnh thoảng có tiếng hú của vài loài động vật phía sau. Cuối cùng đến một ngôi chùa nhỏ nằm dưới chân núi, cô bé Pu Ria nhanh nhẹn mở cửa chùa và đưa cậu Bình đến phòng của sư thầy trụ trì chùa. Lúc này chân cậu Bình đã sưng tấy lên, vết thương có hình năm ngón tay của đứa bé bấu vào rất rõ, chỗ da thịt ở đó đã lở loét và chảy nước hôi thối.

Sư thầy nhanh chóng đưa cậu Bình vào gian chính của chùa, ông cắt đặt các đệ tử trong chùa người đi lấy một con dao, hai quả chanh và nấu một ấm nước sôi cho ông. Còn bản thân ông thì đi vào phòng lấy ngay một cuộn chỉ, một xấp giấy bùa vàng và một cái chậu.

Sư thầy nhanh chóng lấy nước từ chum ở góc phòng mang ra giữa nhà, để lên bàn thờ phật và lầm rầm tụng kinh. Sau đó sư thầy lấy một lá bùa vàng đốt xong hòa vào nước và cho cậu Bình uống. Còn con dao được nung đỏ rực lên, sư thầy nhanh chóng lấy một nửa quả chanh chà xát lên lưỡi dao đang bốc khói, nửa còn lại thì xoa đều xung quanh vết lở loét của cậu Bình. Sau đó sư thầy nhanh tay dùng lưỡi dao nóng rạch xung quanh vết lở loét.

Lớp da vừa được lật lên, tất cả mọi người trong chính điện đều rùng mình, trong vết lở loét của cậu Bình là rất nhiều dòi đang bò lúc nhúc, một bó tóc không biết làm cách nào mà cuộn thành từng búi trong vết thương của cậu Bình. Sư cụ kiên nhẫn dùng dao khều hết dòi và tóc ra, cuộn thành một cuộn, bỏ vào một cái túi vải và dùng chỉ đỏ quấn nhiều vòng bên ngoài. Sau khi xong việc, sư cụ đưa túi vải cho đệ tử mang ra sân sau đốt. Sư cụ nhanh chân ra sau vườn, moi vào một đoạn rễ cây và giã nhỏ, rịt vào vết thương cho cậu Bình. Xong hết tất cả mọi việc thì cũng đã tờ mờ sáng.

Sư cụ sắp xếp cho cậu Bình ngủ chung phòng với các đệ tử còn cô bé Pu Ria, sư cụ đưa cho cô bé một túi vải nhỏ và căn dặn cô bé trở về nhà ngay trong buổi sáng.

Cậu Bình ngủ một giấc đến tận giữa trưa ngày hôm đó thì tỉnh lại. Sư cụ mời cậu Bình ăn cơm chay xong đưa cậu vào phòng ngồi nói chuyện. Khi nhìn thấy xâu chuỗi hạt trên tay cậu Bình, sư cụ lắc đầu thở dài:

– Thì ra, trước khi lão chết cũng có một ngày được nhìn lại chuỗi hạt của cố nhân. Xin hỏi chủ nhân của chuỗi tràng hạt này đã mất được bao lâu

Cậu Bình cảm thấy kì lạ bèn hỏi lại sư thầy

– Dạ thưa, sao sư thầy biết được? Chuỗi tràng hạt này cũng do một nhà sư, là em trai của ông nội con tặng lại, người cũng đã mất được gần mười năm.
Sư cụ thở dài:

– Vậy ra ông ấy đã mất. Khi ta và ông ấy còn trẻ, có duyên gặp nhau và đi chung một thời gian học tập về mật tông và bùa phép ở vùng biên giới Miến Điện và Thiên triều ngày xưa. Sau khi hai anh em ta học xong, ta về đây làm trụ trì chùa, cũng đã hơn bốn mươi năm, còn sư huynh thì quyết chí đi trả thù cho gia đình dòng họ. Nghe nói ông ấy đã gây ra một vụ trả thù đẫm máu, diệt cả một dòng tộc chỉ vì thù hận. Ta đã khuyên nhiều nhưng ông ấy không nghe. Nhưng thôi, nói về chuyện hiện tại đi. Cậu có biết tối qua suýt chút nữa cậu đã mất mạng không?

Cậu Bình lắc đầu

– Dạ thưa sư thầy, thật sự từ ngày con đặt chân đến vùng này, con đã chứng kiến rất nhiều chuyện kì lạ, mong sư thầy giải đáp cho con.

Nhân dịp đó, cậu Bình kể lại một lượt những chuyện tai nghe mắt thấy tại nhà Phun Sam, từ cái khu vườn trồng loài cây lạ biết ăn thịt sống, đến những đứa trẻ trong vườn nhà và hàng xác hài nhi trong phòng bố Phun Sam, cả chuyện cái hũ sành đựng xác em trai của Pu Ria.

Sư cụ thở dài:

– Thật ra tất cả xác hài nhi mà cậu thấy, được gọi là quỷ linh nhi. Quá trình luyện linh nhi rất tàn nhẫn. Tất cả những đứa trẻ đó đều được lấy ra khỏi bụng mẹ khi mẹ chúng đang bị tra tấn tàn nhẫn. Đầu tiên là chặt gãy tay chân, sau đó là mổ bụng sống để bắt hài nhi ra. Những đứa trẻ ấy nằm trong bụng mẹ gần đủ tháng đủ ngày nhưng không được sinh ra đời đã mang một phần oán hận. Hơn nữa, tình mẹ thiêng liêng bảo vệ cho con mình tới giây phút cuối cùng của cuộc đời cũng tạo nên cho chúng những lớp áo giáp bảo vệ vô hình mà không ai thấy được.

Cậu Bình kinh ngạc :
– Sao lại có thể tàn ác vậy được?

Sư cụ lắc đầu

– Chưa đâu con ạ, sau khi mổ bụng mẹ bắt con ra thì phải tự tay bóp chết đứa trẻ không để nó cất tiếng khóc chào đời. Sau đó ngay lập tức mang xác đứa trẻ đi tìm một khoảng đất rộng, tạo một dàn thiêu, đặt xác đứa trẻ lên hong trong ba ngày liên tục cho khô. Mỡ và nước nhỏ ra từ người đứa trẻ sẽ được gom lại trong một chậu sành và mang về để trên trang thờ. Sau khi sấy khô cái xác thai nhi quắt queo đó, người luyện quỷ nhi sẽ mang chúng về nhà, bọc trong vải bùa rồi để trên trang thờ. Các linh nhi sẽ được nuôi nấng chăm bẵm như đứa trẻ con suốt ba năm trước khi nó chính thức trở thành quỷ linh nhi phục vụ cho người luyện, linh nhi luyện càng lâu thì càng trở nên độc và nếu luyện quá mười lăm năm thì có thể sẽ được sử dụng để đi giết người từ xa. Nuôi quỷ nhi vốn là một tập tục của người dân tộc ở biên giới Thái Lan và Miến Điên. . Đứa trẻ sẽ được cúng bằng sữa và hoa quả bánh kẹo như một đứa trẻ bình thường. Trong thời gian luyện linh nhi thầy bùa nhất định không được có vợ mới, nếu không đứa trẻ uất ức thay cho mẹ nó sẽ vật chết người luyện.

Sư thầy ngừng một lát lại tiếp lời

– Pu Ria đáng ra cũng sẽ bị trở thành một linh nhi, nhưng may là nó là con gái, với lại nó ra đời khi bố nó không có ở nhà, không kịp bị mang đi luyện xác.May mắn là tình cờ một lần đi chợ, mẹ con bé đã gặp được ta. Sau nhiều lần bí mật tới đây xin lời khuyên vì hành động bất thường của chồng, được nghe ta phân tích và phỏng đoán, nhân một lần bố Pu ria phải đi ra ngoài thu thuế ruộng, mẹ của Pu Ria đã lấy cái chết của mình để đổi cơ hội sống cho con gái, bất chấp mang thai gần ngày sinh nở cũng cầu xin ta cho uống thuốc để thúc sanh. Khi con gái ra đời thì mẹ Pu Ria cũng mất máu nhiều quá mà chết. Đến khi bố Phun Sam trở về thì Pu Ria đã đầy tuần, không còn luyện được linh nhi nên đến giờ vẫn được nuôi trong nhà. Con thấy ngoài phía sau nhà có bao nhiêu ngôi mộ?

Cậu Bình trả lời

– Dạ thưa sư thầy, có tổng cộng 5 ngôi mộ và 5 đứa trẻ, trong đó có một đứa trẻ hai đầu.

Sư thầy hốt hoảng nhìn cậu Bình:

– Con nói có một đứa hai đầu à? Thôi hỏng rồi, đứa trẻ này được tạo ra với hai linh hồn trong một cơ thể, rất khó để chế ngự, nếu chúng ta làm không tốt thì phải trả giá bằng mạng sống của chính mình. Thật ra mẹ của Pu Ria và người vợ thứ sáu vốn là hai chị em ruột. Sau khi người chị bị bán sang đây làm vợ của bố Pu Ria lúc mới được tám tuổi, cô em gái cũng bị bán theo làm người hầu. Đến khi Pu Ria ra đời, dì nó thay mẹ chăm sóc Pu Ria đến ngày hôm nay. Nhưng dì của Pu Ria cũng sắp bị bắt đi để lấy linh nhi.

Cậu Bình vội vã:

– Dạ vậy thưa sư thầy, có cách nào để cứu dì của Pu Ria và Pu Ria không? con sợ hai người đó sẽ gặp nguy hiểm

Sư thầy lắc đầu:

– Chúng ta cũng không làm được gì nhiều, hiện giờ cái chính là phải trừ hết ngải độc trong người cậu. Nếu không, ta e rằng cậu không sống được quá năm mươi tuổi đâu. Cậu cứ ở trong chùa với ta một ít thời gian trị cho hết ngải độc rồi ta sẽ đưa cậu về Phnom Pênh với chị gái cậu. Chuyện của Pu Ria, từ từ ta sẽ nghĩ cách.

Cậu Bình nghe lời sư cụ, ở trong chùa suốt 2 tuần để sư cụ trị độc ngải, nhưng kì lạ là dù có làm cách nào thì vết thương hình bàn tay trẻ con của cậu cũng không thể nào mất hẳn, cứ in ở cổ chân cậu mãi cho đến sau này. Hết 2 tuần, cậu trở về Phnom Pênh và gặp anh rể cùng chị gái, nhưng trong lòng vẫn cứ canh cánh nhớ về cô bé Pu Ria và người bạn tốt Phun Sam. Ở Phnom Pênh một tuần, cậu vẫn cố tìm cách trở lại Pray Khen để cứu bạn tốt của mình, cậu không biết rằng khi cậu trở lại, một lần nữa, mạng sống của cậu lại bị đe dọa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN