Văn Tuyết Thời là kiểu người ăn không béo, cô rất ghen tị với anh về điểm này, nhưng anh lại không chút quan tâm tới nó. Bởi vì anh không chú trọng việc ăn uống lắm, lúc nào cũng quên ăn cơm, ăn cũng ít, dường như ăn với không ăn chẳng có gì khác biệt.
Trong chuyện này, ông trời đúng là bất công. Lại đi ban thể chất dễ béo cho người thích ăn, người có thể chất gầy lại không hứng thú với đồ ăn, rõ ràng đang lãng phí cơ hội tuyệt vời.
Thế là khi hai người ở bên nhau, cô luôn cố gắng kích hoạt ưu thế này của anh để thỏa lấp cơn đói khát của mình. Khi gọi đồ ăn ngoài, cô luôn gọi rất nhiều, mỗi thứ cô chỉ ăn một ít, phần còn lại đều nhường cho anh.
Giờ thấy anh chủ động ăn nhiều vậy, còn cô ngoại trừ bát cháo nhỏ ra thì chẳng hứng thú với món nào, thời gian đúng là khiến hai người thay đổi điên đảo.
Lâu Ngữ cảm thấy buồn cười, nói: “Sáng sớm mà anh Văn ăn nhiều vậy.”
Anh vẫn đi theo tôn chỉ nói ít, kết quả khi ăn gần hết, anh để lộ ra vẻ mặt bi thương.
“Hình như tôi dự tính hơi sai, quả nhiên lấy lố rồi.”
Lâu Ngữ đảo mắt qua bàn, vẫn còn một bát oden chưa động tới.
Văn Tuyết Thời nhìn cô: “Không được lãng phí đồ ăn.”
Lâu Ngữ trợn tròn mắt: “Ý anh là bảo tôi ăn hộ anh?”
“Tôi thấy cô chưa ăn mấy, chắc vẫn ăn được nữa nhỉ.”
“Nhưng tôi no rồi.”
“Cô Lâu, đừng quên bây giờ cô đang là trợ lý.” Giọng điệu anh kiên quyết: “Trợ lý thì phải giải quyết hậu họa.”
Khán giả thấy cảnh này thì bất bình thay cho Lâu Ngữ.
“Văn Tuyết Thời bị gì vậy, cạn lời luôn.”
“Lần trước ở phòng tập gym tôi đã anti anh ta rồi, người đẹp phải được yêu thương chứ.”
“Anh ta coi người ta là trợ lý mà sai khiến thật luôn ấy hả, bảo người ta ăn đồ thừa mà còn mặt dày nói mình ga lăng? Tham gia show cũng ổn lắm, mà là ổn lòi lìa.”
“Mấy bà ở trên có vấn đề đọc hiểu à? Quy tắc ghi vậy rồi, không thích thì lướt đi.”
“Fan nhà ai đó đừng lên tiếng ở đây nữa, lại còn cơm thừa. Bát oden đó Sir Văn chưa hề động vào đấy, oke?”
Trước máy quay, Lâu Ngữ không nói gì, chỉ lên tiếng đồng ý.
“Xem ra tôi không được lựa chọn rồi.”
“Vậy cô Lâu cứ từ từ ăn, không cần vội, tôi cũng chẳng còn chuyện gì khác.”
Văn Tuyết Thời nói xong câu này thì rời đi, để lại Lâu Ngữ ngồi một mình cạnh bàn ăn. cô kéo bát oden về phía mình, lấy đũa đảo lên.
Sò điệp, trứng gà, măng, bánh bao cua nổi lên…
Lâu Ngữ nhìn những đồ ăn quen thuộc trong bát, lồng ngực như bị búa đập mạnh vào.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa nhà ăn, Văn Tuyết Thời đã biến mất.
***
Tám giờ bắt đầu make up, Lâu Ngữ ép mình phải ngủ bù một lúc, nhưng suy nghĩ lại bị bát oden vừa rồi khuấy đảo.
Cô không cho bản thân nghĩ nhiều. Họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô từng nhét cho anh ấy vô số oden thừa, lâu dần anh cũng nhiễm thói quen ăn uống của cô.
Vậy nên bát oden hôm nay không có gì đặc biệt cả. Chỉ đơn giản là anh lấy những nguyên liệu mình thích ăn, sau đó vì không thể ăn hết nên mới cho cô thôi.
Cô máy móc cầm tấm thiệp ghi hình mình vừa xem lúc nãy, đọc lại một lần nữa.
Nội dung buổi ghi hình lần này là câu cá. Mọi người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, tới một vùng biển nào đó.
Sáng nay sẽ thi câu cá, là thi đơn, tới mười giờ sẽ tính điểm theo số lượng cá câu được. Đồng thời chương trình cũng cho họ một ưu ái, đó là vùng biển du thuyền dừng lại là nơi cá voi thường lui tới, nhưng có thể quan sát được cảnh cá voi ngoi lên hay không vẫn còn là một ẩn số. Vì vậy họ cần đoán xem cá voi có xuất hiện không, đoán đúng được cộng 50 điểm, đoán sai bị trừ 50 điểm.
Có thể thấy cách tính điểm số vô cùng gay cấn, dù sao may mắn cũng là cửa ải khó nhất để thử thách thực lực. Đương nhiên, nếu không muốn bị trừ điểm cũng có thể chọn không tham gia đoán.
Khi buổi ghi hình bắt đầu, Lâu Ngữ do dự đứng trước ba tấm bảng một lúc lâu, lần lượt là sẽ xuất hiện, không xuất hiện, không biết.
Lâu Ngữ không hề đoái hoài tới phương án không biết, không tham gia thì nhạt nhẽo quá, cô thà bị trừ điểm còn hơn. Đây là tinh túy của gameshow, thua không đáng sợ, đáng sợ là không tạo nên câu chuyện gì.
Cô do dự giữa hai đáp án còn lại, cuối cùng đã chọn “có”.
Sau khi mọi người chọn xong, bảng điểm sáng lên. Lâu Ngữ nhìn một lượt, trong top 3, Diêu Tử Thích và Hoàng Nhân Hoa đều không tham gia đoán, chọn không biết, người đứng đầu là Văn Tuyết Thời lại có phương án khác.
Lâu Ngữ nhìn cột của anh, anh chọn “Không xuất hiện”.
Quách Tiếu hào hứng nói: “Sir Văn không tin có thể nhìn thấy cá voi sao?”
Văn Tuyết Thời trêu đùa: “Dùng ngôn ngữ của giới trẻ hiện tại thì tôi rất xu cà na.”
Quách Tiếu tiếp lời: “Vậy Sir Văn có trải nghiệm đen đủi nào có thể chia sẻ với chúng tôi không?”
Anh mỉm cười: “Ừm… Cũng tương tự như lần này thôi. Mười năm trước tôi và một người bạn đi xem sao băng, chuyên gia nói cơn mưa sao băng lần đó sẽ là đợt lớn nhất, ở đâu cũng xem được.”
Đặng Thanh nói xen vào: “Tôi nhớ rồi, lần đó tôi cũng đi ngồi đợi.”
Văn Tuyết Thời hỏi: “Vậy chị nhìn thấy sao băng không?”
“Thấy chứ, nhiều lắm luôn.”
“Vậy tốt thật, chúng tôi ngồi đợi mãi mà không thấy.”
“Hả, tại sao?”
“Chỗ chúng tôi ở hôm đó là nơi bị sao băng bỏ qua.”
“Đúng là đáng tiếc…” Đặng Thanh nghẹn lời: “Nhưng tôi cũng bất ngờ khi biết cậu sẽ đi xem mưa sao băng đấy, nhìn cậu không hứng thú với chuyện này lắm.”
Anh do dự một lúc rồi đáp: “Người bạn đó của tôi rất muốn xem nên tôi đi cùng.”
Khán giả nháo nhào một phen.
“Mẹ kiếp, người bạn nó không phải bạn bình thường đâu nhỉ?”
“Đừng đoán mò, nếu thật sự có gì anh ấy sẽ nhắc tới chuyện này trước mặt Anh Hoa sao?”
“Mười năm trước chắc chắn đã quên rồi, có gì mà không nhắc được.”
“Nghĩ lại mới thấy, 10 năm rồi mà vẫn nhắc lại, tôi thấy không quên nổi ấy chứ.”
“Fan Tuyết Hoa đúng là bóp méo hiện thực. Có gì không thể nhắc tới được chứ, cũng đâu phải người yêu thật đâu…”
“Vậy nên rốt cuộc người bạn này là ai? Liệu có phải ex* không?”
*Từ nói chung về người cũ, như chồng cũ, vợ cũ, người yêu cũ…
“Who knows, anh ấy chưa bao giờ nhắc tới lịch sử tình trường trước mặt truyền thông.”
Khán giả đều nghĩ như vậy, đương nhiên khách mời cũng lờ mờ nhận ra người bạn này không bình thường, chỉ là họ thông minh hơn, sẽ không hỏi sâu vào lúc này.
Quách Tiếu chuyển chủ đề, nhìn sang Lâu Ngữ: “Cô Lâu Ngữ thì sao nhỉ?”
Trước đó Lâu Ngữ còn đang thả hồn theo làn gió, nghe thấy câu hỏi, cô nhìn vào Quách Tiếu: “Số tôi lại may mắn hơn.”
“Vậy nên cô đã cược là có thể nhìn thấy cá voi sao? Nói thật tỉ lệ này khá thấp đấy.”
“Con người luôn phải mang theo hy vọng, nhìn về phía trước chứ, cho dù cuối cùng vẫn không tới được đích. Bị trừ điểm cũng không sao cả, tôi sẵn sàng trả giá cho hy vọng này.”
Quách Tiếu bắt đầu hỏi tới mấy khách mời khác, Đặng Thanh và Châu Vĩnh An đều tham gia suy đoán, đều chọn không xuất hiện.
Mặt biển phẳng lặng, không chút biến động. Rõ ràng không có sóng nhưng Lâu Ngữ lại cảm thấy buồn nôn.
Cô đột nhiên nhớ ra, sáng nay tỉnh dậy cứ nhớ tới chuyện phải làm trợ lý, đi gọi Văn Tuyết Thời dậy, do vậy cô đã quên uống thuốc say sóng Lật Tử chuẩn bị cho.
Bây giờ thuốc vẫn ở trên du thuyền… Dù sao cũng chỉ một tiếng thôi, cố chịu vậy.
Lâu Ngữ nắm chặt tay, hít sâu một hơi, đè nén sự khó chịu trong người.
Sau lưng đột nhiên lạnh toát.
Biển vào mùa đông rất lạnh, để lên hình được đẹp, cô không mặc nhiều lắm. Lúc này mồ hôi lạnh vừa tuôn ra, quần áo mỏng manh đã không chống đỡ nổi, khiến người ta rét run.
Mọi người lựa chọn xong liền lần lượt lấy đồ câu cá. Lâu Ngữ đi theo mấy bước, cố gắng che giấu sự khó chịu.
Mọi người đều đang nhìn ra tứ phía, chọn chỗ câu phù hợp, duy chỉ có một người quay đầu lại nói với cô: “Sao thế?”
Lâu Ngữ nghe thấy giọng Văn Tuyết Thời, không chút suy nghĩ đáp: “Tôi không sao.”
Giọng điệu yếu ớt hoàn toàn trái ngược với nội dung của nó.
Văn Tuyết Thời luôn mỉm cười chợt nhíu mày.
Lâu Ngữ xách xô đi tới góc sâu nhất, vừa hít sâu vừa để ý mồi câu dưới biển. Thời gian dần trôi, mặt biển gợn sóng, làm tăng mức độ đau khổ cho “con tàu mỏng manh” này hơn.
Cô run rẩy, gắng gượng câu được một con cá, tay đã mềm nhũn đi.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng người bàn tán phía sau.
“Lẽ nào có thật sao?”
“Cá voi! Đó là cá voi sao? Hình như có ngoi đầu lên đấy.”
“Vẫn chưa nhảy hẳn lên mặt nước, nhanh nhanh nhanh, nó sắp nhảy rồi kìa.”
Mọi người vô cùng kích động, lần lượt lấy điện thoại ra hướng về phía biển. Lâu Ngữ nhìn theo, chỉ thấy mặt biển như hòa làm một với trời cao, tựa như một con quay đang quay trên trái đất.
Vừa nhìn Lâu Ngữ đã cảm thấy mình có thể nôn ra bất cứ lúc nào. Mặc dù trong mắt mọi người, nhìn Lâu Ngữ chỉ có phản ứng chậm hơn đôi chút.
Cô hơi lảo đảo, bám vào lan can để đứng vững.
Trong sự hỗn loạn, cô vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng của Hoàng Nhân Hoa. Cô ấy nhờ Văn Tuyết Thời chụp giúp mình ảnh với cá voi.
Lâu Ngữ biết còn gắng gượng thêm sẽ mất hình tượng trước ống kính, do vậy cô không đợi tới lúc cá voi ngoi lên, lặng lẽ quay người tránh khỏi máy quay, chạy về phía khoang tàu, không khiến ai chú ý.
Trước khi đi, cô liếc thấy Văn Tuyết Thời bị Hoàng Nhân Hoa nhét điện thoại vào tay, anh đang chụp ảnh cho cô ấy.
Lâu Ngữ lao vào nhà vệ sinh, tắt mic đi, toàn bộ đồ trong dạ dày đều tuôn ra hết.
Cô không dám ở lại quá lâu, nôn xong liền vội vàng chỉnh trang lại bản thân, làm như không có chuyện gì đi ra ngoài. Thế nhưng bước chân cô chợt khựng lại.
Người vừa nãy còn đang chụp ảnh cho Hoàng Nhân Hoa đã đứng trong khoang tàu không một bóng người.
Lâu Ngữ không nghĩ nhiều, lịch sự chào hỏi: “Anh Văn cũng tới đi vệ sinh sao?”
Chữ “cũng” này được dùng rất khôn khéo, ám chỉ cô cũng chỉ đi vệ sinh thôi.
Anh lắc đầu: “Cá voi vừa bơi qua, chương trình đang quay tới phần cuối, mọi người đều đang tìm cô.”
“Hả, xin lỗi. Tôi hơi gấp chút nên không nói với mọi người.”
“Không sao.”
Văn Tuyết Thời đột nhiên tắt mic đi, sau đó nhìn cô: “Cô cứ để mic như vậy đã, đừng bật lên vội.”
“?”
Lâu Ngữ khó hiểu, thầm nghĩ lẽ nào lại là yêu cầu nào của chương trình sao? Văn Tuyết Thời đã đưa điện thoại cho cô.
Trên màn hình hiện lên một đoạn video, vừa hay là cảnh cá voi ngoi lên mặt biển.
Cũng là cảnh tượng mà cô đã bỏ lỡ.
Ống kính quá chú trọng tới cá voi, khiến Hoàng Nhân Hoa chỉ lộ ra nửa cái đầu đen xì, video trở nên vô cùng khôi hài.
Chắc đây là video anh quay cho Hoàng Nhân Hoa vừa nãy, Lâu Ngữ khó hiểu, tại sao anh phải cho cô xem.
Cô do dự nói: “Kỹ thuật quay của anh Văn… Chắc cần rèn giũa thêm.”
Rõ ràng trong ký ức của cô, anh đâu chụp ảnh kém tới vậy.
Văn Tuyết Thời không quan tâm tới điều đó, chỉ hỏi: “Nhìn thấy cá voi chưa?”
“Không phải cả màn hình toàn là cá voi thôi sao?”
“Vậy thì được.”
Anh nhìn cô chằm chằm, dường như lại đang nhìn thứ gì khác, ánh mắt có phần lo lắng.
“Năm đó không giúp người bạn ấy nhìn thấy sao băng, ít nhất lần này cũng phải giúp cô ấy thấy được cá voi.”
Đều là những thứ không thể cưỡng cầu, bỏ lỡ là bỏ lỡ.
Nhưng ít nhất lần này, anh không muốn để em bỏ lỡ nữa.