Cô ấy không hiểu gì, lo lắng chạy tới cùng Văn Tuyết Thời. Nhưng anh đã leo thẳng cầu thang bộ, không cả đợi thang máy, cứ thế bỏ cô ấy lại phía sau. Cuối cùng khi cô ấy thở hồng hộc chạy tới phòng Lâu Ngữ, cửa đã đóng chặt.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ có mình Lâu Ngữ, Lật Tử đẩy cửa ra liền thấy cô ngả lên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bát cháo nhỏ bên cạnh đã gần hết, có vẻ không có vấn đề gì quá lớn.
Cô ấy vỗ ngực: “Chị, chị làm em sợ chết đi được!”
Lâu Ngữ mím môi: “Chị không sao, tối qua…”
Lật Tử thật thật đáp: “Là anh Văn tìm em lấy thẻ phòng.”
Vẻ mặt Lâu Ngữ nghiêm túc: “Em nói chuyện này với người khác rồi sao?”
Lật Tử lắc đầu: “Nào có ai! Em còn không cả nói với boss Châu mà.”
Lúc này Lâu Ngữ mới thở phào: “Em cứ nhớ là tối qua em đưa chị tới bệnh viện.”
Lật Tử ra hiệu ok, không dám hỏi bát cháo do ai mua, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Lâu Ngữ chỉ xin nghỉ nửa ngày với đoàn làm phim, che giấu chuyện mình phải tới bệnh viện truyền nước, cô chỉ nói tối mình sẽ quay lại quay tiếp.
Lật Tử rất muốn khuyên cô, nhưng có lúc Lâu Ngữ còn chẳng nghe lời Châu Hướng Minh, huống hồ là lời của cô ấy, thế nên cô ấy chỉ đành lặng im.
Sau khi nằm truyền nước tới tận hoàng hôn, Lâu Ngữ gọi cho bác sĩ riêng của mình, bảo đối phương ngày mai tới chỗ mình một chuyến. Gần đây cô thật sự rất đuối sức vì tiến độ công việc, theo lẽ thường, cô nên nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng đã vào đoàn làm phim rồi, cô chỉ có thể tiêm mũi dinh dưỡng.
Nếu xét về tính lâu dài, mũi tiêm dinh dưỡng chính là từ trái nghĩa của dinh dưỡng. Mũi tiêm này có tác dụng rất rõ rệt, có thể gạt bỏ sự mệt mỏi ra khỏi cơ thể trong thời gian ngắn, khiến người bệnh tràn trề sức sống. Nhưng thứ có tác dụng ngay tức khắc như vậy thường phải khiến người sử dụng trả giá đắt.
Cô biết thứ này không tốt, thế nhưng không còn cách nào khác, cô cũng chẳng phải siêu nhân, ngày nào cũng làm việc với cường độ cao, cô không thể lúc nào cũng duy trì trạng thái phấn chấn, khỏe mạnh được. Trước đây cô còn có thể gắng gượng chống đỡ, giờ đã lớn tuổi hơn, chỉ đành dựa vào y học.
Người bình thường luôn khâm phục cô có thể làm việc suốt cả năm, chỉ nghỉ có năm, sáu ngày, thật ra bí quyết chỉ đơn giản như vậy.
Chỉ cần có thể nhẫn tâm với chính mình, không gì là không làm được.
Lật Tử hoàn tất thủ tục xuất viện cho cô, khi hai người chuẩn bị rời đi, một người xa lạ đột nhiên tới phòng bệnh.
Lâu Ngữ như nhìn thấy kẻ địch, sợ chuyện mình bị bệnh truyền ra ngoài. Lật Tử dè dặt hé cửa ra, hỏi người bên ngoài là ai.
Đối phương đưa áo khoác bọc trong túi chống bụi ra: “Đây là áo cô đặt đơn giặt gấp, chúng tôi đã giặt xong rồi.”
Lật Tử nhìn qua, là áo khoác đen của đàn ông.
Cô ấy lập tức nhíu mày: “Anh giao nhầm rồi.”
“Không thể nào…”
Anh ấy cúi đầu nhắn cho ông chủ, xác nhận lại địa chỉ, ông chủ nói chắc nịch: “Địa chỉ người đặt đơn báo chính là bệnh viện này, không sai đâu.”
Anh ấy chỉ đành kiên trì nói: “Tôi không giao nhầm mà, các cô có lấy cái áo này nữa không?”
Lật Tử đột nhiên nhận ra cái áo này có thể là của ai, cô ấy cẩn thận nhìn Lâu Ngữ.
Lâu Ngữ thấp giọng nói: “Cầm vào trước đi.”
Lật Tử vội vặn tay nắm cửa, lấy áo vào, sau đó đóng cửa lại, đưa áo cho Lâu Ngữ.
Lâu Ngữ lập tức nhận ra đây là áo khoác của Văn Tuyết Thời, là chiếc anh đã từng mặc trên du thuyền.
Có lẽ vì bị cô nôn vào nên anh mới mang nó đi giặt, mặc dù cô không còn nhớ gì về chuyện đó.
Cô gửi tin nhắn cho Văn Tuyết Thời, nói với anh anh quên lấy áo khoác, nếu vẫn cần nó thì có thể để lại địa chỉ nhận, cô sẽ gửi cho.
Văn Tuyết Thời mãi không trả lời, Châu Hướng Minh lại đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn thoại dài 60 giây.
Lâu Ngữ không biết có phải tối qua mình bị chụp rồi hay không mà giờ anh ấy tới hỏi tội, cô vội mở voice ra.
Cũng may nội dung tin nhắn liên quan tới bộ phim mạng cô từng nhắc với anh ấy trước đó, dự án đã được thẩm định, nhưng công ty không thể đồng ý cho cô nhận nó.
“Chắc sẽ cho người mới nhận, tôi và cô nói chuyện trước đã.”
Lồng ngực Lâu Ngữ nghẹn lại, có cảm giác tủi thân khi phải dâng thứ mình thích cho người khác, cô lập tức gọi cho Châu Hướng Minh.
“Rõ ràng lúc đầu anh không nói với tôi như vậy!”
Châu Hướng Minh bình tĩnh đáp: “Ý của tôi lúc đầu là, nếu kịch bản tốt thật thì có thể cải biên thành phim điện ảnh. Nhưng lão Đặng không đồng ý, đạo diễn kiêm biên kịch này quá trẻ, không có kinh nghiệm sẽ rất dễ thất bại, làm phim mạng còn tạm chấp nhận được.”
“Phim mạng tôi cũng diễn được.”
“Đừng nói là lão Đặng, tôi cũng không đồng ý.”
“Tôi biết sự lo lắng của anh, nhưng có lúc đâu thể rập khuôn quá được. Biết đây nó chính là khởi đầu mới thì sao?”
Châu Hướng Minh đột nhiên đổi chủ đề: “Tại sao cô lại muốn đóng nó?”
“Tôi thích câu chuyện đó.” Cô không chút do dự trả lời: “Trực giác mách bảo, tôi không đóng nó thì sẽ hối hận.”
Anh ấy bật cười: “Lại là trực giác như động vật nhỏ của cô.”
“Tôi cũng có những chuyện tranh chấp quá mức với anh, nhưng không phải cuối cùng đều chứng minh tôi đúng hay sao? Ví dụ như Chuyến tàu đêm ấy, nếu không phải tôi kiên trì tới cùng, vậy độ hot đó chắc chắn không tới lượt tôi rồi.”
“Trước đây đều đúng hết không có nghĩa lần này chắc chắn sẽ đúng. Muốn đóng phim mạng để bật lên, có hơi quá đấy.”
Nói xong anh ấy lấy cớ rồi vội tắt máy, Lâu Ngữ bất lực, nhưng cũng đành chịu, cô điều chỉnh tâm trạng, đặt việc quay phim lên hàng đầu.
Sau khi kết thúc công việc, Lâu Ngữ cầm điện thoại lên định battle với Châu Hướng Minh tiếp, không ngờ lại thấy tin nhắn Văn Tuyết Thời: “Em bật chế độ tìm kiếm bằng số điện thoại trên Wechat đi.”
Anh không nói sẽ giải quyết cái áo kia thế nào, còn nói rõ phải kết bạn Wechat với cô rồi bàn tiếp.
Lâu Ngữ đọc tin nhắn này, thầm đánh cược, cô chỉ mở quyền tìm kiếm số điện thoại một phút, nếu trong một phút này anh gửi lời mời kết bạn, vậy đó là ý trời, cô sẽ đồng ý.
Nếu không thì thôi.
Cô nhìn đồng hồ, khoảnh khắc điện thoại bắt đầu đếm ngược, cô ấn mở chế độ tìm kiếm bằng số điện thoại. Tiếp đó, 59, 58, 57… Một phút thoắt cái đã trôi qua.
Vào ba giây cuối cùng, avatar có hình poster của bộ phim mới nhất Văn Tuyết Thời đóng đã hiện lên ở cột lời mời kết bạn.
Lâu Ngữ hoảng loạn, nhìn lên trời cao.
Cô ấn đồng ý.
Hai người đã xóa Wechat của nhau năm năm, giờ lại vì bỏ quên một chiếc áo khoác mà kết bạn lại, nghe có vẻ hết sức vớ vẩn. Nhưng đã là ý trời thì đồng ý thôi.
Cô nhắn lại: “Áo anh để quên giải quyết sao?”
Cô tỏ ra mình đang bàn chuyện công, sau khi nhắn xong thì lập tức tắt máy, dường như không chút hứng thú với “người bạn mới” này. Thật ra trong lòng cô vô cùng để ý, nhất là trang cá nhân của anh, cô chỉ muốn mở nó ra xem ngay, nhưng cô lại làm trái lại, cố tình đợi rất lâu rồi mới mở ra xem. Mọi thứ giống như trong xe có một máy quay đang quay hình cô, vì vậy cô không thể để lộ ra bất kỳ sự gấp gáp, nôn nóng nào.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Bất ngờ là trang cá nhân của anh chẳng có gì, ngay cả Weibo cũng chỉ toàn bài quảng cáo, trang cá nhân Wechat không cần phải đăng quảng cáo, thế là anh càng không đăng gì hơn.
Cô quay lại giao diện trò chuyện, Văn Tuyết Thời đã trả lời lại.
“Xin lỗi em, khi đó anh nghĩ họ có thể giao tới bệnh viện ngay.”
“Có thể phiền em gửi áo tới không? Anh vẫn ở Hoài Nam.”
Lâu Ngữ buồn bực: “Anh chưa đi sao?”
“Nếu anh nói vì lo cho em nên mới ở lại thì sao?”
“…”
“Anh nói đùa thôi, lỡ chuyến bay rồi nên để mai đi luôn.”
“Xin lỗi, em đã rước thêm rắc rối cho anh.”
“Nếu em thấy có lỗi thì em đích thân mang áo tới cho anh đi.”
Sau đó anh gửi số phòng qua, họ ở chung một khách sạn, anh ở trên cô một tầng.
Đích thân… Lâu Ngữ không biết anh có ý gì, nhưng dù gì áo khoác anh cũng để quên ở chỗ cô, mang qua cho anh cũng là lẽ đương nhiên.
Cô đã thuyết phục bản thân mình như vậy. Nhìn số phòng kia hồi lâu, cô do dự mãi rồi mới lạnh lùng trả lời bằng một bức ảnh ok. Nhưng sau khi tới khách sạn, cô lại tắm rửa, tỉ mỉ trang điểm lại, ngắm trước ngắm sau bản thân trong gương.
Nếu Lật Tử nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cô ấy sẽ rất ngạc nhiên. Dù sao ngay cả khi tham gia những hoạt động lớn, Lâu Ngữ cũng không căng thẳng đến vậy.
Nhân lúc đêm khuya thanh vắng, cô đeo khẩu trang, đội mũ, mặc áo khoác rộng vào, lén lút đi vào cầu thang thoát hiểm.
Vì để bảo đảm an toàn, khi ra cô còn ngó ngang ngó dọc, sợ gặp phải người không nên gặp, giống như đang làm đặc công đi tuần tra.
Lát sau, cô thuận lợi tới trước cửa phòng Văn Tuyết Thời. Cô giơ tay ấn chuông cửa, nín thở một lúc thì cửa đã mở ra.
Văn Tuyết Thời xuất hiện phía sau cửa, ăn mặc rất chỉn chu, giống như cố tình đợi cô tới. Có vẻ anh vừa gội đầu xong, tóc hơi rủ xuống, khiến cô cứ ngỡ mình được nhìn thấy anh của năm hai mấy tuổi.
Lâu Ngữ vội nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng đưa áo cho anh.
“Này.”
Văn Tuyết Thời cúi đầu, liếc qua vành mũ cô, không nói gì, cứ thế nhận lấy áo.
Anh chợt kéo mạnh mép cổ áo.
Lâu Ngữ lảo đảo mấy bước về phía trước, sau đó lao thẳng vào phòng, cửa mất đi chướng ngại vật thì tự động đóng lại, hành lang quay về vẻ yên tĩnh vốn có.
***
“?”
Lâu Ngữ nghe thấy tiếng đóng cửa thì lập tức hoàn hồn, sự việc phát triển tới mức nằm ngoài dự đoán của cô.
“Anh làm gì vậy?”
Người được hỏi kéo mũ cô ra, đưa tay sờ trán cô.
“Ừm, hạ sốt rồi.” Anh rút tay về: “Anh muốn xác nhận bệnh tình của em, ở hành lang không tiện lắm. Không phải em sợ bị “chụp phải” sao?”
Đúng là kẻ hẹp hòi, còn lấy lời của cô để chặn họng cô.
Lâu Ngữ nghẹn lời, cướp lấy mũ rồi đội lại lên đầu.
“Em đưa đồ cho anh rồi.” Cô chỉ về phía cửa: “Vậy không còn chuyện gì nữa chứ? Em đi được rồi nhỉ.”
“Tối em lại tới phim trường hả?”
“Anh cài cắm người cạnh em sao?”
“Điều này khó đoán lắm sao?” Anh ném áo lên kệ bên cạnh: “Anh kiến nghị mai em nên nghỉ ngơi.”
“Không cần, em tự có chừng mực.”
Nghe thấy câu này, anh lập tức nhìn vào chỗ dạ dày của cô, dường như đang nói, mất nửa cái dạ dày rồi, đây là chừng mực của em sao?
Nhưng khi lời thốt ra khỏi miệng lại trở nên hết sức bất lực.
“Em như vậy cảm tính quá.”
“Cảm ơn sự quan tâm của anh.” Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nói thêm: “Em đã gọi bác sĩ riêng tới rồi, anh ấy sẽ điều chỉnh lịch sinh hoạt giúp em.”
Cuối cùng lông mày nhíu chặt của anh cũng giãn ra, sắc mặt ôn hòa hơn.
Lâu Ngữ không nhịn nổi trước vẻ mặt như này của anh, cô vội quay người đi, nói: “Em đi đây.”
“Đợi đã.” Anh chỉ vào kịch bản trên sofa: “Có tiện khớp thoại với anh không?”
“Muộn lắm rồi.”
“Chỉ là một cảnh nhỏ thôi, không quá năm phút đâu.”
Lâu Ngữ chần chừ giây lát, sau đó nghi hoặc gật đầu: “Là kịch bản anh sắp nhận sao?”
“Còn chưa định nhận, không nói chắc được nên muốn khớp thoại xem cảm giác thế nào.”
Bàn tay đã cầm vào tay nắm cửa chợt buông xuống, cuối cùng cô đi về phía sofa.
Trước đây khi còn yêu nhau, họ cũng thường khớp thoại giúp nhau như vậy. Ăn cơm xong, hai người đứng dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, vừa đi bộ vừa nói những lời thoại không biết của thế kỷ nào. Gió đêm khẽ lướt qua, tán cây mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa quế. Rất nhiều người hay đạp xe đạp ra ngoài trong thời tiết này, mặc cho tay cầm lái lao về phía trước, dáng vẻ như rắn mất đầu, xiên xiên vẹo vẹo, do vậy anh luôn đứng ở phía gần với xe cộ nhất, để cô đi bên phần đường an toàn hơn.
Đó là một chập tối rất đỗi bình thường, cũng là chập tối đặc biệt không sao kể xiết.
Lâu Ngữ không biết có phải anh cũng nghĩ tới lúc đó như mình không, ít nhất khi cả hai ngồi xuống, họ không hẹn mà cùng giữ im lặng.
Một lát sau Văn Tuyết Thời mới đẩy kịch bản tới.
“Có một bản thôi, em cầm cái này xem đi.”
“Anh không cầ n sao?”
“Vừa nãy anh có đọc qua một lượt rồi, vẫn nhớ được đại khái.”
Lâu Ngữ gật đầu: “Vậy em bắt đầu nhé.”
Quá trình khớp thoại diễn ra rất thuận lợi, nhưng khi tới giữa chừng, Văn Tuyết Thời bắt đầu không đáp lời cô nữa.
“Anh không nhớ đoạn sau sao?”
Lâu Ngữ cắt lời anh, chỉ đoạn thoại bị anh đọc sai.
“Vậy sao?”
Văn Tuyết Thời đứng dậy, đột nhiên tới cạnh cô, nhưng không hề ngồi xuống. Một tay anh khoác vào lưng sofa, một tay đút túi quần, cằm chếch xuống, đọc kịch bản trong tay cô.
Mùi nước hoa thoang thoảng đâu đây, len lỏi vào mũi cô, tựa như làn khói bốc lên từ đốm lửa, khi ngửi thấy mùi khói đã là lúc nguy hiểm cận kề.
Thật ra khoảng cách giữa anh và cô không quá gần, vẫn đủ cho một người nữa ngồi vào, anh chỉ đang nghiêm túc đọc kịch bản.
“Thì ra là anh nhớ nhầm.”
Sự nghiêm túc này của anh khiến cô nhận ra suy nghĩ thất thường của mình nực cười tới nhường nào, cô cười tự giễu, nhìn chằm chằm kịch bản rồi “ừm” một tiếng, bản thân cũng thả lỏng hơn.
Lúc này Văn Tuyết Thời đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Lưng anh cúi xuống gần hơn, hơi thở phả ra từ mũi khẽ trêu đùa tai cô.
Cô vội ngả người về phía trước, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cảnh giác.
Văn Tuyết Thời nhìn vào đỉnh đầu cô.
“Vừa nãy anh đã để ý tới nó rồi.” Anh mỉm cười, nhưng lời nói ra lại không mang chút trêu đùa nào: “Lúc em đội mũ lại, mũ đã bị lệch.”
Anh giơ tay chỉnh lại mũ cho cô, khi rút tay về, ngón tay cứ thế rủ xuống, vô tình lướt qua vành tai cô.