Sau vài câu chào hỏi lúc đầu, cô và Văn Tuyết Thời đều giữ im lặng. Cô lấy bịt mắt ra, đeo lên, nghiêng đầu ngủ. Phần lộ ra duy nhất trên gương mặt cũng bị che lại, cách ăn mặc kín mít này khiến cô trông như phần tử khủng bố.
Văn Tuyết Thời nhìn cô, lông mày nhíu chặt như đang lo lắng liệu cô có bị ngạt thở không.
Ngón tay anh cử động, cuối cùng vẫn không làm gì.
Lâu Ngữ tỏ ra bản thân rất buồn ngủ, trên thực tế, vì người ngồi bên cạnh là Văn Tuyết Thời nên cô căng thẳng tới nỗi không ngủ nổi. Cô càng ép bản thân vào giấc lại càng khiến cơ thể buồn đi giải quyết.
Cô nhịn một lúc, thầm nghĩ có lẽ giờ anh đã ngủ rồi, thế là lén lút tháo bịt mắt ra.
Sau khi máy bay bay ổn định, đèn trong khoang đã được tắt đi, bên ngoài cửa sổ cũng tối đen mịt mù như bên trong. Có hành khách bật đèn bàn lên đọc sách, nhưng có người lại đeo bịt mắt, chìm vào giấc mộng.
Người bên cạnh cô vẫn đắm mình trong bóng tối, Lâu Ngữ còn tưởng Văn Tuyết Thời đã ngủ, kết quả quay đầu lại thì thấy anh đang cố gắng đọc kịch bản trong điều kiện thiếu ánh sáng.
“Sao anh không bật đèn?”
Anh quay đầu sang: “Em chưa ngủ sao?”
Là sợ đèn sẽ ảnh hưởng tới cô ư?
Sở dĩ cô nghĩ vậy là vì sự dịu dàng của phép lịch sự kia khiến người ta khó thoát ra nổi.
Cổ họng Lâu Ngữ khô khốc, cô luống cuống tay chân chỉ vào bịt mắt: “Cái này chắn ánh sáng tốt lắm, anh không cần để ý tới em đâu.”
Nói rồi cô đưa tay bật đèn giúp anh.
Anh gấp kịch bản lại: “Nếu vậy anh không xem nữa thì hơn, em ngủ đi.”
Anh vừa định tắt đèn, cô đã vội nói: “Thôi, em không ngủ nữa.”
Cô ra hiệu bằng tay, tỏ ý mình muốn đi vệ sinh. Anh vội đứng dậy, nhường chỗ cho cô.
Hai người vừa dè dặt lại khách sáo tới nỗi khiến người ngoài phải bật cười.
Lúc cô quay lại, Văn Tuyết Thời không bật đèn, nhưng anh vẫn đọc kịch bản. Cô vô thức nhìn mấy cái, phát hiện đó không phải kịch bản hôm nọ cô khớp thoại với anh trong khách sạn.
“Anh không nhận kịch bản trước đó sao?”
“Để xem lại đã.”
“Vậy kịch bản bây giờ thì sao?”
Anh ngáp một cái: “Anh mang nó lên máy bay là để đọc cho buồn ngủ.”
Lâu Ngữ đồng cảm sâu sắc, gật đầu: “Xem ra kịch bản điện ảnh của bọn anh cũng không dễ chọn.”
“Là không tốt lắm.” Anh gấp kịch bản lại: “Nhưng cũng may là nếu không muốn nhận thì không cần nhận.”
Lâu Ngữ mấp máy môi, phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta đã leo lên được vị trí có thể chọn kịch bản rồi, tốt thật.”
Cô quay đầu nhìn ra sắc đen bên ngoài cửa sổ, từng mảnh vụn ký ức chợt lướt qua.
Trước đó, khi họ còn yêu nhau, cả hai đều chỉ là những nhân vật thấp cổ bé họng, có thể nhận được vai diễn đã là chuyện hết sức khó khăn.
Năm ấy, họ nhận mấy vai diễn liền, cho dù kịch bản có tệ tới mấy họ vẫn nhận. Nhất là sau bộ Cầu treo trắng, hai người vốn dĩ có thể hot nhưng lại vì sự cố tài liệu đen kia mà rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Nhân vật trong phim có lời thoại vớ vẩn, tình tiết phim không logic, cho dù họ có cố gắng lấy diễn xuất để cứu vãn cũng sẽ bị những đạo diễn yếu kém kia chỉ trỏ, mắng chửi rằng cách diễn của các cô các cậu y như đóng kịch, phải thay đổi ngay, nếu không tôi sẽ đổi người.
Khi phim phát sóng, cô bị mọi người săm soi, xét nét. Nhận thấy diễn xuất đã kém xa so với lúc đóng Cầu treo trắng, người hâm mộ của cô không khỏi thất vọng. Lâu Ngữ không quên được khi cô dè dặt lên mạng tìm kiếm tên của mình, thấy từ khóa toàn là đơ như gỗ, khoa trương, làm màu, tâm trạng cô đã tệ tới mức nào.
“Nói thật với diễn xuất này, cháu gái mới học tiểu học của tôi cũng diễn được.”
“Trời má giả quá, không biết diễn thì nghỉ mẹ đi có được không?”
“Tôi chỉ muốn chọn một bộ xem để ăn cơm thôi mà, ông trời, sao ông lại để tôi nhìn thấy vẻ mặt nhe nanh múa vuốt đó, giờ hết cả hứng ăn rồi.”
…
Cô như một người khát khô cổ vớ được cốc nước, khi cốc tới gần khóe môi lại bị những bình luận tiêu cực này làm cho chấn động. Nước văng tung tóe, mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi, cuối cùng thứ cô uống được chính là máu tuôn ra.
Cô cũng tìm kiếm tên của Văn Tuyết Thời, cũng nhìn thấy những đánh giá tiêu cực tương tự. Mọi người chế giễu anh đang cố bắt chước bậc tiền bối nào đó trong giới nhưng làm không tới, giờ trông ghê chết đi được.
Sự yếu ớt vừa trực trào lên kia lập tức hóa thành lửa giận, cô đăng nhập vào mấy nick phụ, cãi tay đối với người đó.
Khi đọc được những đánh giá về bản thân, cô còn thấy không chắc chắn, tự ngẫm lại xem mình kém ở đâu, lựa chọn nhẫn nhịn cho qua những phát ngôn đó. Nhưng khi đọc đánh giá về Văn Tuyết Thời, cô không nhịn được.
Cô vô cùng chắc chắn thế mạnh của anh, vì vậy cô không thể để người khác ăn nói ngông cuồng.
Cô cãi nhau với người khác hồi lâu, bị Văn Tuyết Thời phát giác ra điểm bất thường, cô vội che che giấu giấu, sau cùng mới thành thật nói mình đang làm gì.
Nghe xong anh không khỏi bất lực, thản nhiên nói: “Có gì đâu mà.”
Lâu Ngữ tức điên lên: “Họ chửi anh không ngóc đầu lên nổi như thế, sao mà không sao được?”
“Không sao thật mà… Bị chửi về diễn xuất không đáng sợ, đáng sợ là không được ai nhớ tới.”
“Được, vậy coi như em ăn no rửng mỡ.”
Cô quay lưng đi, không quan tâm tới anh nữa, còn không quên thầm đếm ngược. Nếu anh cúi đầu xin lỗi cô, cô sẽ tha thứ cho anh.
Kết quả phía sau lại không có động tĩnh gì.
Cô lén nhìn ra sau, lại thấy anh ngồi phía xa, cúi đầu nghịch điện thoại…
Cô càng tức hơn, ôm chăn ra sofa trong phòng khách, lúc ra ngoài còn đập cửa thật mạnh.
Tối đó cô không ngủ được, cứ mở to mắt nhìn cửa phòng ngủ, nếu nó có chút tiếng động nào, cô sẽ lập tức nhắm mắt giả ngủ.
Nhưng cả tối đó anh chỉ mở cửa ra để đi vệ sinh.
Ngày hôm sau, hai mắt cô đầy tơ máu. Khi cô giận đùng đùng đánh răng, Văn Tuyết Thời vừa hay đi vào. Cô quay mặt đi, không nhìn anh, nhưng lại thấy đôi mắt ửng đỏ của anh trong gương.
Cô súc miệng như cơn lốc xoáy, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, nghĩ rằng anh cũng mất ngủ như mình, ít nhất trong cuộc cãi vã này, không phải chỉ mình cô biến tấu.
Mấy ngày sau, cô mới nhận ra không phải tối đó anh mất ngủ, mà là anh không hề chợp mắt giây nào.
Còn anh thức để làm gì…
Khi Lâu Ngữ lên mạng tìm tên mình lần nữa, cô thấy dưới những bình luận tiêu cực đó đều có một tài khoản avatar lưng gấu trúc bảo vệ cô.
Sao cô có thể không nhận ra avatar đó, đó là bức ảnh do chính tay cô cắt ra, cũng là avatar Wechat của anh.
Cô lập tức đoán ra chủ nhân tài khoản này là ai.
Ngốc chết đi được, như này sao gọi là nick ảo được?
Cô từng nói với Văn Tuyết Thời, tốt nhất nên lập một nick phụ để lướt Weibo, anh làm theo thật, chỉ là Lâu Ngữ không hề biết tài khoản này là gì, cô cũng chưa từng hỏi, tựa như việc cô cũng không nói cho anh biết tài khoản phụ của cô là gì.
Hai người vô cùng thân thiết cũng phải có không gian của riêng mình. Cứ thế, cô vô tình phát hiện ra tài khoản phụ của anh, cô rất do dự không biết có nên ấn vào xem không.
Cuối cùng sự tò mò vẫn chiến thắng, cô thề mình chỉ lén xem một cái rồi thoát ra, chắc chắn không theo dõi.
Khi nhìn thấy trang chủ của anh, Lâu Ngữ suýt cười sặc nước miếng.
“@Tài khoản 237023415: #Mỗi ngày một việc tốt, tài khoản tỏa nắng, thiện lương. Lương thiện là một đức tính tốt, lương thiện với người khác là lương thiện với chính mình, muốn có được tình yêu từ người khác, đầu tiên phải học cách yêu người ta. Một người lương thiện chắc chắn sẽ là người dịu dàng, thích giúp đỡ người khác, biết cách trân trọng và cảm ơn.”
Vì tranh cãi nảy lửa nên tài khoản của anh còn bị người ta báo cáo tới mức sắp không được bình luận, vậy nên trang cá nhân của anh toàn những bài tích cực, lạc quan, khuyên răn con người như này để tăng độ tin cậy khi bị quét.
Lúc này Lâu Ngữ không còn chút bực tức nào, chỉ cảm thấy anh đáng yêu.
Cô lướt mấy bài rồi định thoát ra, nào ngờ vô tình nhìn thấy một bài đăng thật sự trong vô số bài triết lý.
Anh đăng một bức ảnh, là bức ảnh vào đêm bộ phim mới lên sóng, cô đứng trước tấm poster phác thảo kia, không để ý đã bị anh chụp lén từ lúc nào.
Bên dưới là một dòng chữ: “Em mãi là nữ chính không ai biết của anh.”
Khi ấy cô đã tắt điện thoại, trong màn hình tối đen hiện lên gương mặt muốn khóc nhưng phải cố kìm nén, cuối cùng mặt nhăn như trẻ sơ sinh.
Vài năm sau, cửa sổ trên chuyến bay đêm cũng phản chiếu lại gương mặt nhíu chặt vì hồi ức của cô.
Điểm khác biệt là gương mặt đó không còn sự non nớt của năm nào.
Trong mấy năm nay, có một lần cô không nhịn được, lén vào xem tài khoản phụ của anh.
Bài đăng đó đã bị anh xóa.
Lâu Ngữ ngồi trên ghế, lần mò tìm bịt mắt, rồi vội vàng đeo nó lên, che đi đôi mắt đỏ hoe.
Rõ ràng lúc này người đăng bài đó ngồi bên cạnh, khoảng cách gần tới vậy nhưng lại mang theo giới hạn vô hình. Máy bay hạ cánh, họ sẽ đường ai nấy đi. Chặng đường chuyến bay này đi qua không phải 1500km mà là năm năm.
Thật ra cô không lưu luyến gì, cũng không buồn tủi gì.
Có thể làm nữ chính trong những năm tháng đầu đời của anh là đủ lắm rồi.
***
Lâu Ngữ kéo bịt mắt, tiếp tục giả ngủ, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh. Dường như Văn Tuyết Thời đã tắt đèn đi, đọc kịch bản trong bóng tối.
Tại sao anh không nghỉ ngơi? Cô thầm hỏi, anh như vậy cũng đâu có tư cách để nói em.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, tháo bịt mắt ra, nhìn về phía anh.
“Anh không chợp mắt chút sao, vẫn còn lâu nữa mới hạ cánh mà.”
Động tác của anh khựng lại: “Anh làm ồn tới em hả?”
“Không.” Cô chỉ kịch bản, trêu chọc: “Không phải chỉ đọc để buồn ngủ thôi sao, sao càng đọc càng hăng vậy, viết hay lắm hả?”
Anh lắc đầu.
“Tốt hơn trong tưởng tượng chút, nhưng chưa tới nỗi không nỡ gấp lại đi ngủ.”
Lâu Ngữ sững sờ.
Anh nói tiếp: “Anh không ngủ được trên máy bay.”
Anh đã nói vậy, cô cũng không khuyên thêm được gì, chỉ đành gật đầu, kéo bịt mắt xuống. Về sau hai người không nói gì hơn, tới khi máy bay hạ cánh, cô còn đợi cho mọi người xuống hết rồi mới xuống, vì cô muốn kéo dãn khoảng cách với Văn Tuyết Thời.
Sau khi xuống máy bay, cô nhìn thấy Văn Tuyết Thời chưa đi ngay.
Anh đứng ở đầu hành lang, vẫy tay về phía cô.
Cô sững sờ, cũng khẽ đưa tay ra, lén lút vẫy mấy cái.
Mặc dù chỉ là hành động rất nhỏ nhưng anh vẫn nhìn thấy, cho dù đang đứng cách xa nhau, nhưng cô luôn cảm thấy dường như anh đang cười.
Cô dừng bước, nhìn Văn Tuyết Thời quay người đi ra ngoài, bóng lưng dần biến mất trong dòng người tấp nập.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, họ đã hoàn thành lời tạm biệt không lời, lời tạm biệt năm năm trước họ vẫn chưa thể hoàn thành khi chia tay.
Lâu Ngữ nghĩ, năm năm qua họ cố tình tránh né đối phương chung quy cũng vì chưa thể thật sự buông bỏ. Cả hai đều không coi lời chia tay năm đó là thật, đều chỉ đang hờn dỗi với nhau, dù sao khi nói ra câu đó, họ còn chẳng được gặp nhau.
Nhưng khi thật sự gặp rồi, họ lại thấy mình có thể thoải mái trò chuyện với đối phương như bạn bè bình thường. Chuyện cứ ngỡ không thể làm được, cuối cùng cũng bị thời gian mài mòn. Xin lỗi cũng được, lưu luyến cũng được, tất cả rồi sẽ bị thời gian quật ngã.
Lâu Ngữ kéo vành mũ xuống, bước ra khỏi hành lang.
***
Hôm nay là buổi ghi hình show ca nhạc “Ca vương”. Trong show này, tất cả ca sĩ tham gia đều sẽ đeo mặt nạ xuất hiện, khán giả và khách mời không biết thân phận của ca sĩ, chỉ dựa vào giọng hát để xem họ có thể lọt vào vào trong được không.
Vì có motip như vậy nên từ lúc phát sóng, chương trình đã được đón nhận nồng nhiệt. Lâu Ngữ là khách mời đặc biệt, không cần tham gia ghi hình vào tất cả các tập, dù sao cô cũng không hát hay, ban đầu còn do dự muốn từ chối tham gia. Nhưng ekip chương trình rất kiên trì, nói chính vì cô không phải người trong làng nhạc nên mới khó nhận ra ca sĩ, có thể đơn thuần đưa ra phán đoán. Hơn một nửa khách mời chương trình mời tới đều như cô.
Lâu Ngữ bèn đồng ý ghi hình mấy tập, hiệu quả phát sóng cũng khá tốt. Cư dân mạng đánh giá, ngoại trừ xem khách mời đoán tên ca sĩ và nghe nhạc ra, quan sát reaction của chị Lâu cũng thú vị phết. Có lẽ vì là diễn viên nên cô rất dễ đồng cảm với ca từ bài hát, vì vậy phản ứng trước ống kính vô cùng sinh động.
Đương nhiên có những bài hát nghe xong cô rất cảm động, nhưng số lượng đó thì không nhiều. Ấy thế cô vẫn ép mình phải có cảm xúc nhất định khi nghe mỗi một bài hát, người ta mời cô tới không phải vì điều này hay sao?
Buổi ghi hình bắt đầu theo đúng dự kiến, Lâu Ngữ tới cánh gà trước, lúc đọc kịch bản không khỏi sững sờ.
Trong số các khách mời đặc biệt, tên Văn Tuyết Thời nằm chễm chệ trên đầu.
Thảo nào anh và cô ngồi cùng một chuyến bay tới Kinh Kỳ, anh còn nói như vậy cũng không làm ảnh hưởng tới chuyện ngày mai. Thì ra đó là chuyện về buổi ghi hình Ca vương.
Lâu Ngữ đặt kịch bản xuống, nhìn gương trang điểm, hít một hơi thật sâu.
Không sao cả, bây giờ họ chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.
Ekip không xếp hai người ngồi cạnh nhau, ngược lại còn anh đầu sông em cuối sông, tựa như hai đầu cầu xa xôi cách trở.
Lâu Ngữ duy trì trạng thái làm việc như thường, chỉ chào hỏi Văn Tuyết Thời trước khi khách mời ngồi vào chỗ, không ai nhìn ra hai người này còn ngồi chung một chuyến bay tới đây.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, phối hợp nhịp nhàng với các ca sĩ. Buổi ghi hình quay tới tận giờ cơm tối, chỉ còn một ca sĩ nữa là họ có thể tạm nghỉ giữa giờ.
Nhân lúc rảnh rỗi, Lâu Ngữ xoay khớp cổ đau nhức, sau đó lại nhìn chăm chú về phía sân khấu.
Người đứng trên sân khấu là một nữ ca sĩ trẻ, ánh đèn tắt dần, nhạc dạo lập tức vang lên.
Lâu Ngữ tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhưng dần dần vẻ mặt cô ngày một lúng túng.
Cô gái đó cất cao tiếng hát:
“Gần đây anh có ổn không? Vẫn khỏe mạnh chứ? Bao suy nghĩ chất chứa mà không dám nói ra, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, suy nghĩ ấy lại ùa về trong tâm trí, thật khiến con người ta khó xử.”
Cô ấy hát rất hay, giọng hát nội lực như đang kể lại chuyện xưa cũ, từng chữ từng chữ đều chạm tới trái tim người nghe.
Lâu Ngữ lắng nghe ca từ, cổ họng dâng trào bao cảm xúc.
“Mỗi khi nhắm mắt, gương mặt anh lại quẩn quanh trước mắt em. Sao em có thể quên anh được, trừ phi ngay từ lúc đầu chúng ta đừng yêu nhau…”
Máy quay quay tới mặt Lâu Ngữ, bắt trọn biểu cảm của cô.
Cô gái vẫn luôn vui vẻ trước đó giờ đã mất đi phản ứng, dưới ánh đèn xanh nhè nhẹ, vẻ mặt cô trầm lắng như vô cảm, tâm hồn trôi dạt về phương nao.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
“Mọi chuyện về anh cứ luôn len lỏi vào tai em qua lời kể của bạn bè, sao em có thể làm như không biết được…”
Một máy quay khác tập trung quay cận cảnh khách mời còn lại, phản ứng của Văn Tuyết Thời hoàn toàn trái ngược với Lâu Ngữ. Khi những ca sĩ trước đó lên sân khấu, anh đều tỏ ra rất bình thản, duy chỉ khi nghe tới bài này, anh lại vô cùng nhập tâm.
Ca sĩ hát tới những câu cuối, anh đang nhìn chằm chằm sân khấu lại chợt nghiêng đầu liếc về chỗ nào đó.
“Trừ phi anh nói, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc… khi rời xa em.”
Dường như Lâu Ngữ cũng cảm thấy ai đó đang nhìn mình, nhưng khi cô quay đầu sang lại không thấy ai.
Ca sĩ đã hát xong, đèn sáng trở lại, Lâu Ngữ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vô thức sờ tai mình, sau đó vỗ tay nồng nhiệt.
Khách mời bắt đầu đưa ra đánh giá, đoán tên ca sĩ. Lâu Ngữ không phải người nghe nhạc chuyên nghiệp, thông thường trong tình huống này, cô sẽ đưa ra lời khen từ tận đáy lòng, nhưng tới bài này, cô vẫn chưa hề nói lời nào.
Người bên cạnh tưởng cô không xen được vào cuộc trò chuyện nên đã đẩy trọng tâm câu chuyện qua cô.
“Lâu Ngữ, cô cảm thấy ca sĩ này là ai?”
Lâu Ngữ đoán một cái tên rồi khen ngợi: “Khi nghe bài hát này, trong đầu tôi như đang chiếu lại một bộ phim điện ảnh có kết buồn, nhất là ở mấy chữ cuối cùng. Tôi không biết kỹ thuật hát gì hết, nhưng tôi thấy ca sĩ này kết bài rất trọn vẹn, dường như đang tự hỏi chính mình, liệu tôi có từng hối tiếc hay không vậy.”
Cô chậm rãi nói, ánh mắt chợt va phải tầm mắt Văn Tuyết Thời.
Đương nhiên vì cô đang là người bày tỏ quan điểm nên mọi người đều nhìn cô.
Cô quay đầu sang chỗ khác, nghe có hai khách mời ngồi ở giữa phát biểu, cuối cùng tới Văn Tuyết Thời.
Anh bình luận: “Tôi cũng không đưa ra được đánh giá chuyên nghiệp, nhưng tôi có thể chắc chắn, đây là bài hát khiến tôi cảm động nhất hôm nay.”
MC tiếp lời: “Anh Văn nói vậy có hơi sớm quá nhỉ, về sau chúng tôi còn hai ca sĩ mặt nạ nữa chưa lên sân khấu đó.”
Văn Tuyết Thời cười gật đầu: “Vậy là do tôi độc đoán rồi. Nhưng tôi thấy… có những ca sĩ cũng như một số người, bạn nghe họ hát, đồng hành với họ thì biết họ là tốt nhất, không cần cần so sánh với ai khác.”
Khi anh nói, Lâu Ngữ cũng tranh thủ cơ hội quang minh chính đại nhìn anh. Khi anh nói xong, hai người lại như vừa rồi, ánh mắt vô tình chạm nhau.
Trong mấy giây họ nhìn nhau, nửa buổi ghi hình đã kết thúc. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, Lâu Ngữ tới phòng nghỉ ngơi. Đài truyền hình không có quá nhiều phòng nghỉ, chỉ có hai phòng riêng biệt là phòng dành riêng cho ca sĩ và phòng dành riêng cho khách mời.
Trong phòng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho khách mời, mọi người nói cười vui vẻ, vừa ngồi trò chuyện vừa ăn. Lâu Ngữ ăn mấy miếng đã no, cô đặt đũa xuống, tươi cười nói chuyện.
Văn Tuyết Thời ngồi chếch đối diện cô. Anh vẫn ăn nhanh như mọi lần, cũng không thích vừa ăn vừa nói chuyện, có thể bởi vì trông anh rất trầm ổn nên mặc dù ăn nhanh nhưng không khiến người ta cảm thấy thô lỗ.
Anh đặt đũa xuống chỉ sau cô giây lát, những người còn lại lần lượt dừng bữa. Mọi người đều là nghệ sĩ, buổi tối đa số đều kiêng ăn uống, họ dành thời gian còn lại trò chuyện, thăm hỏi lẫn nhau.
Chủ đề bất giác chuyển tới việc đón năm mới. Một người oán thán khi cô ấy đưa người nhà ra ngoài chơi Tết, cứ ngỡ chạy tới nơi hẻo lánh là sẽ không sao, nào ngờ vẫn bị nhận ra, làm kỳ nghỉ mất vui.
“Mọi người có nơi nào muốn giới thiệu không, chỗ ấm chút càng tốt.”
Ai nấy đều đưa ra mấy khu nghỉ mát, Văn Tuyết Thời lắc đầu: “Tôi không có kiến nghị nào hay cả.”
“Đừng làm khó Tuyết Thời nữa, trước đây tôi có quay một đoạn phim ngắn với anh ấy. Năm mới những diễn viên khác đều xin nghỉ, chỉ có nhân vật chính là anh ấy lại kính nghiệp, ở lại quay phim tiếp. Anh ấy thì làm gì đưa ra được nơi nào đi chơi vui chứ.”
Lâu Ngữ nghe vậy, nụ cười chợt trở nên gượng gạo, trái tim nhói đau.
Có người vỗ vai cô, hào hứng nói: “Vậy không phải giống Lâu Ngữ của chúng ta sao. Trước đó tôi có đóng chung với cô ấy một bộ quay hai năm, suốt hai năm đó cô ấy đều ở lì trong đoàn làm phim.”
“Ấy, thảo nào giờ hai người thành công thế, thì ra đều liều mình thế hả.”
Giọng điệu có mấy phần kỳ quái.
Lâu Ngữ lập tức hoàn hồn, giải thích: “Chúng tôi nào so được với anh chứ, cần cù bù thông minh mà. Anh Tưởng giỏi như vậy rồi, nếu cũng bán mình cho tư bản như chúng tôi thì mấy người bọn tôi chết đói hết à.”
Nói xong cô mới nhận ra điểm bất thường, cô vô thức nói là “chúng tôi”.
Cô đã kéo Văn Tuyết Thời về chung một chiến tuyến, mà cách nói này còn có hơi quá giới hạn, làm như hai người vô cùng thân thiết.
Anh Tưởng cũng là người sõi đời, không bỏ qua chi tiết này, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ trêu chọc: “Ấy ấy, giờ cô và Văn Tuyết Thời thân nhau phết nhỉ. Trước đây có thấy hai người tương tác gì đâu.”
“Chúng tôi vừa quay xong Chuyến tàu đêm nên thân hơn rồi.” Văn Tuyết Thời tiếp lời, sau đó nhìn về phía cô: “Đúng không?”
Không phải tôi và cô ấy vừa quay xong, mà là chúng tôi.
Anh cũng dùng từ chúng tôi.
Lâu Ngữ sững sờ đáp: “Đúng vậy, trong show đó anh Văn giúp tôi nhiều lắm.” Cô bổ sung: “Nếu biết trước điều này, chắc chắn tôi sẽ làm thân với anh Văn sớm hơn.”
“Tôi cũng theo dõi show đó, hay thật đấy.”
Người khác tiếp lời, mọi người bắt đầu nói về Chuyến tàu đêm, rồi tới những show truyền hình khác. Điện thoại Lâu Ngữ rung lên, cô còn chưa kịp đọc tin nhắn đã thấy Văn Tuyết Thời để điện thoại lên bàn.
Anh gửi tin nhắn sao?
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, quả nhiên Wechat hiện lên tin nhắn của anh.
“Vừa nãy cảm ơn em đã giúp anh đáp trả.”
Cô liếc nhìn xung quanh, lặng lẽ để điện thoại xuống dưới gầm bàn soạn tin nhắn.
“Không có gì.”
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, cũng để điện thoại xuống gầm bàn như cô.
“Mấy năm nay em đều đón Tết trong đoàn phim sao?”
“Anh cũng vậy hả?”
“Ừm, trong đoàn phim yên ắng hơn.”
Trong phòng nghỉ ngơi huyên náo, hai người đã lén trò chuyện qua điện thoại như vậy.
“Mấy năm nay anh không nghĩ tới việc tìm một người khác đón Giao thừa cùng sao?”
Cô nhập câu như vậy vào khung chat, ký hiệu màu xanh lá liên tục nhấp nháy, đầu ngón tay di chuyển lên trên nút gửi, cuối cùng chạm vào nút xóa.
Sau cùng cô chỉ gửi: “Đúng vậy đó.”
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, nhưng bên đối phương lại hiện dòng chữ đang soạn tin nhắn, Lâu Ngữ liếc điện thoại, đợi một lúc lâu mà chỉ nhận được một icon của anh.
Là icon người nhỏ màu xanh lá giang tay ra ôm.
Icon này nhìn vẫn ngốc nghếch như ngày nào, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của anh. Nhưng thật ra cô cảm thấy, anh lại rất giống hình người này, sẽ luôn tỏ ra lạc quan, bình tĩnh trước mặt cô.
Cô thích anh để lộ ra sở hở của bản thân khi đối diện với cô hơn, đương nhiên bây giờ cô không còn nhìn thấy được điều đó nữa. Dù sao anh cũng đã lớn tuổi, cũng không còn đắm chìm vào tình yêu dành cho cô như ngày xưa.
***
Buổi ghi hình kết thúc vào 11 giờ tối, Lâu Ngữ chưa về chỗ ở ở Kinh Kỳ ngay mà tới Corvena, chuẩn bị cho hoạt động kỷ niệm ngày mai, tới rạng sáng cô mới về nhà.
Sau khi chuyển ra khỏi căn nhà cũ, cô đã phải chuyển mấy chỗ liền mới dừng lại tại căn biệt thự hiện tại. Đây là căn cô mua tặng mình nhân sinh nhật 30 tuổi.
Căn biệt thự này không được coi là sang trọng so với những căn biệt thự khác, nó chỉ có hai tầng, năm phòng, tiện cho những người thường hoạt động theo nhóm. Ngoài ra trong khuôn viên biệt thự còn có một hồ bơi nhỏ và vườn hoa, mặc dù số lần cô dùng chúng còn chưa hết năm đầu ngón tay, bởi lẽ thời gian cô ở nhà vốn đã không nhiều, nhưng chỉ cần về tới đây, cô có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Mọi thứ trong nhà đều do chính tay cô sắp xếp, bố trí. Trên bức tường trong phòng khách có treo tấm poster của các bộ phim cô tham gia, chính giữa là ảnh của ông bà ngoại. Mỗi khi cô thấy mình sắp không chịu nổi, cô sẽ ngồi lên sofa, ngước mắt là có thể nhìn thấy bức tường ảnh này, cứ thế thả hồn về nơi xa.
Xe về tới biệt thự đã là một giờ sáng, Lâu Ngữ bảo Lật Tử ở lại ngủ luôn, dù sao hôm sau cũng phải xuất phát sớm, cô ấy cũng không phải chạy đi chạy lại nhiều.
Đây không phải lần đầu Lật Tử ở lại nhà Lâu Ngữ, bình thường cô ấy đều ngủ ở phòng khách tầng một, nhưng mấy hôm nay máy sưởi trong nhà hỏng, còn chưa kịp sửa, Lâu Ngữ liền bảo cô ấy lên phòng ở tầng hai.
Tầng hai có tổng cộng ba phòng, bao gồm phòng ngủ của Lâu Ngữ, một phòng khách và một phòng làm việc. Hai người đi tới đầu cầu thang thi chúc ngủ ngon, sau đó ai về phòng nấy.
Nửa đêm, Lật Tử dậy đi vệ sinh, cô ấy mò mẫm vào nhà vệ sinh, lúc quay lại phòng, mở cửa ra, lảo đảo mò về giường, nhưng lại thấy bất thường. Ở đây làm gì có chiếc giường nào?
Cô ấy bừng tỉnh, vô thức bật đèn lên xem, lúc này mới biết mình đi nhầm phòng, cô ấy đã đi nhầm vào phòng làm việc phía đối diện.
Trên bàn là một chồng kịch bản, trên kệ bên cạnh có một vài đồ cá nhân, nào là ảnh tốt nghiệp, ảnh đi thảm đỏ của Lâu Ngữ, ở chính giữa còn có một chiếc áo len màu đỏ rượu trông rất quê mùa, không phù hợp với thiết kế căn phòng này chút nào.
Phía trên đỉnh đương nhiên là cúp Nữ diễn viên truyền hình xuất sắc nhất cô giành được.
Nhưng bên cạnh cúp còn có một gói khăn giấy hiệu Hoa tháng năm chưa bóc nhãn, khiến người ta không khỏi chướng mắt.
Có lẽ nó được dùng để lau bụi bám trên cúp.
Lật Tử thầm nghĩ, sau đó vội tắt đèn, rời khỏi căn phòng mình không nên vào.
***
Hôm sau là hoạt động kỷ niệm của nhãn hàng, Lâu Ngữ xuất hiện trong buổi lễ với vẻ ngoài hoàn hảo, lộng lẫy, không nhìn ra sự mệt mỏi của lịch trình làm việc dày đặc.
Những hoạt động kiểu này vô cùng khô khan, cô phối hợp với cánh truyền thông, đứng trước sân khấu nhãn hàng setup, bày ra 7749 tư thế chụp hình, miệng nở nụ cười gượng gạo không thôi.
Mãi sau hoạt động mới kết thúc, Lâu Ngữ thay một bộ quần áo thoải mái, đi ra ngoài, trả lời phỏng vấn về một số vấn đề liên quan tới nhãn hàng. Nói trắng ra cô chính là nhân vật được mời tới để nâng độ hot của nhãn hàng lên.
Vốn dĩ buổi lễ sẽ kết thúc viên mãn như vậy.
Lúc này chợt có phóng viên giơ cao điện thoại lên, lớn tiếng hỏi: “Lâu Ngữ, xin hỏi người trong bức ảnh này là cô sao?”
Lâu Ngữ khó hiểu nhìn màn hình điện thoại đối phương, tới khi nhìn rõ bức ảnh đó, đầu cô chợt nổ tung.
Giày cao gót mười mấy phân dưới chân như mất đi trọng lực, khiến cô suýt không đứng vững.
Đó rõ ràng là ảnh chụp trộm, rất mờ, nhưng vẫn thấy được là hai người đứng ở góc tàu ôm nhau.
Cái ôm vốn không nên bị bất kỳ ai biết, giờ đây lại xuất hiện lộ liễu trước ống kính truyền thông, người người nhà nhà biết.
Bình thường chỉ riêng tin tức về riêng hai người đã đủ dấy lên cơn sóng lớn, giờ lại xuất hiện tin đồn chung của hai người, hơn nữa còn là ảnh thật việc thật.
Hai cái tên như nước với lửa lại được ghép cạnh nhau, hiệu quả còn kinh khủng hơn động đất, long trời lở đất.
Bảng hot search của Weibo sập trong giây lát, các trang web khác cũng tắc nghẽn, fan couple, fan only, anti fan ùa vào mọi mặt trận, người ngoài như chê chuyện chưa đủ lớn, cũng vào hóng một phen. Các bài đăng bị fan báo cáo, xóa bỏ, nhưng nó lại như trò đập chuột chũi, báo cáo một bài, nhiều bài khác lại xuất hiện.
“!!!! Đây là Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ sao???”
Người đăng: “Ảnh.jpg.”
1: Oh my God!
2: Mẹ kiếp
3: …
4: Hả????
5:? Không phải ảnh photoshop sao?
…
455: Kinh hoàng, người đàn ông này là Văn Tuyết Thời ư?
456: Nhưng không nhìn rõ mặt bên nữ lắm, bị áo che mất rồi, sao chắc chắn là chị Lâu được?
457: Mặc dù bị che nhưng cô nhìn giày cô ấy đi, “kèm ảnh”, đây là giày Lâu Ngữ đeo lúc tham gia show đấy, hai đôi y như nhau.
458: Một tấm ảnh phá tan hai couple tôi ship… Lâu Ngữ, Văn Tuyết Thời, hai người ác lắm
459: Trước đây tôi đã nói hai người này bất thường rồi mà các người không tin, giờ chống mắt lên mà xem
460: Cạn lời, hai người này tạo couple như vậy cơ mà, nghĩ mà buồn nôn
461: Thời Vũ trước đó tôi theo bừa giờ lại là bá chủ xã hội hả
…
2449: Hóng chuyện, tức là hai người này thích nhau từ khi ở trên du thuyền hả? Cả hai đều ngoại tình?
2450: Tôi là người ngoài mà còn thấy kí ch thích, trai xinh gái đẹp, quá đẹp đôi
2451: Thứ nhất, mọi người đều là đồng nghiệp hợp tác với nhau, hiện tại họ đều độc thân. Thứ hai, người phụ nữ trong ảnh này chưa chắc đã là Lâu Ngữ. Thứ ba, cho dù phải cũng không có nghĩa hai người này có quan hệ gì, mong mọi người đừng share linh tinh nữa
2452: Fan chị Lâu tới rồi, mọi người mau rút thôi
2453: Vẫn cứng mồm cứng miệng nhỉ, chi bằng chấp nhận ông anh rể Văn Tuyết Thời này đi. Tôi nói mà, họ môn đăng hộ đối đấy, ai ủng hộ, ai phản đối?
2454: Độc ác quá, độc ác quá đi, diễn viên đều như vậy sao? Trước ống kính thì thân mật với người này sau ống kính lại qua lại với người khác? Giả tạo quá, có lẽ hình tượng họ xây dựng bấy lâu nay cũng là giả hết
2455: Ha ha ha, chắc sau ống kính họ chơi lớn lắm đấy
….
6714: Phiền chết đi được, có thể đừng chỉ dựa vào một bức ảnh mà tung tin đồn được không? Văn Tuyết Thời yêu ai cũng sẽ không yêu Lâu Ngữ, lúc chiếu Cầu treo trắng, ekip hai bên gần như xé nát mặt nhau ra rồi còn gì. Khi đó Lâu Ngữ còn bị đồn bò lên giường đạo diễn đấy, có ai không biết chuyện này?
6715: Fan anh Tuyết cũng tới rồi này, mau nhận chị dâu thật sự của mấy người đi
6716: Cút
6718: Bà lầu trên giữ chặt da mình vào nhé, đừng tưởng người ta là fan mới mà không biết mấy chuyện vớ vẩn năm đó. Tung tin đồn chuyện giường chiếu của người ta thì hay lắm sao? Anh nhà cô mới là kẻ đạo đức bại hoại, nổi chút là dứt áo ra đi với người quản lý, tới bây giờ vẫn chưa lấy được giải Nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, đó là quả báo đó
6719: Trước đó mấy người ship ghê lắm mà, group không phải đều do mấy người tạo hả? Bây giờ sao không ship tiếp đi, hay là như vậy đi, chị đây chúc fan hai nhà trăm năm hòa hợp, ước định một đời he
6720: Cười ẻ, tôi vừa chạy vào group fan của ba nhà hóng drama, fan Tuyết Hoa và Thất Lâu đều đang ra sức phản kích, fan Thời Vũ không biết đang làm gì mà im thin thít
6721: Nghe nói đám người đó điên cả rồi
…
11259: Hai người này không thể có gì được, đừng để một tấm ảnh lừa, Tuyết Hoa là thật mà
11260: Lầu trên, tại sao chứ, hu hu, giờ tôi muốn đi chớt cho rồi
11261: Có cái rắm
11262: Lót dép hóng_ing
11263: Tôi là fan Thất Lâu cũng lót dép chờ mong
….
32210: Bỏ đi, tôi nói thẳng nhé. Tôi có thể xem được trang cá nhân Wechat của Sir Văn, hai ngày trước anh ấy có đăng một bài, tôi không tiện thả ảnh ở đây cho mấy người xem, túm cái váy lại là anh ấy chụp hoa anh đào
32211: Mẹ kiếp!!!
32212: Thật hả? Hay chỉ tự biên tự diễn thế?
32213: Thích tin thì tin, anh ấy đăng thật đấy. Hơn nữa còn là trang cá nhân Wechat chứ không phải Weibo, đâu thể đăng bài PR được đúng không, vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn nói ra đâu
32214: Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bây giờ trái tim tôi bị đâm cho mấy nhát đau quá
32215: Trang cá nhân Wechat là thật hay giả thì tôi không biết, nhưng có ai không biết photoshop ảnh chứ? Có điều chắc bức ảnh này là thật, Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời bị chụp cảnh ôm nhau trong góc trong thời gian không ghi hình Chuyến tàu đêm, mọi người nói sao?