Sắc đen khiến thời gian trở nên mơ hồ, hôm nay là ngày bao nhiêu, lúc này là mấy giờ? Cô chợt có ảo giác đang ôm Văn Tuyết Thời ở tuổi hai mấy. Nhất là anh còn ôm lấy eo cô theo phản xạ có điều kiện, thân thuộc như vô số lần ôm nhau trước đây của hai người.
Trái tim chỉ hoảng loạn trong giây lát, Lâu Ngữ vội đẩy ra, người lảo đảo về sau. Thậm chí suy nghĩ này còn khiến cô quên mất bây giờ mình đang đi giày trượt băng, cơ thể mất khống chế, cứ thế trượt về sau.
Khi cô sắp ngã, hai bàn tay đột nhiên nắm chuẩn xác lấy cánh tay cô.
Văn Tuyết Thời kéo cô lại, nói câu xin lỗi.
Lâu Ngữ đáp không sao.
Người ngoài không nhìn rõ được biểu cảm gương mặt của hai người, cũng không nhìn thấy bàn tay đỡ lấy Lâu Ngữ khi đó của Văn Tuyết Thời. Họ chỉ nhìn thấy hai người va vào nhau, phần bình luận hiện lên vô số tiếng ha ha, cười nhạo hai người đúng là như nước với lửa, vậy mà vẫn va vào nhau được.
Họ cũng không nhìn đối phương, càng không nhìn chính mình.
Tối đó, không ai biết cái ôm cách biệt năm năm khiến họ có cảm xúc gì.
***
Người đầu tiên tới đích là Lâu Ngữ, nhưng cô không giành được vị trí đứng đầu, nguyên nhân là hai người bắt buộc phải cùng tới nơi mới được tính. Trong quá trình chờ đợi, hai đội còn lại đều lần lượt về đích, thế là đội về cuối biến thành nhóm Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời. Dáng vẻ không phối hợp của hai người cho thấy rõ kết quả này.
Buổi ghi hình tối nay đã kết thúc, vì điểm tích lũy của Lâu Ngữ vẫn thấp nhất, cô vẫn phải ở gầm tàu.
Quách Tiếu đưa cho cô một thẻ cảnh báo: “Nếu tối mai cô vẫn tiếp tục xếp chót, vậy phải rút vé trừng phạt trong hộp hình phạt. Cố lên nhé!”
Lâu Ngữ mỉm cười, thoải mái nói: “Yên tâm, chắc chắn mai tôi sẽ lội ngược dòng.”
Sau khi livestream kết thúc, máy quay cũng tắt, Quách Tiếu hỏi: “Mọi người có muốn cùng lên bar ở tầng cao nhất uống vài ly không?”
Show truyền hình là một đoàn phim nhỏ, cũng giống như bữa cơm của đoàn làm phim khi mới khai máy, để mọi người thân quen với nhau hơn, đề nghị này là hợp tình hợp lí.
Chẳng may là hôm nay cô không thể uống rượu. Lâu Ngữ thở phào từ chối: “Trước khi lên tàu tôi có uống thuốc say sóng, xem ra hôm nay không thể đi với mọi người được rồi, lần sau chắc chắn được.”
Diêu Tử Thích nhìn cô rồi nói: “Vậy tôi cũng không đi nữa, mọi người cứ chơi đi.”
Châu Vĩnh An trêu chọc: “Sao thế, hai người định đánh lẻ hả?”
Diêu Tử Thích bật cười: “Đừng nói linh tinh thế, không phải tôi vừa khỏe lại sao, phải cai rượu.”
“Ồ, vậy được.”
Dường như Châu Vĩnh An nhận ra mình đã nhắc tới chuyện không nên, anh ấy tiếc nuối vỗ vai Diêu Tử Thích. Nhóm người di chuyển tới quầy bar, Văn Tuyết Thời đi cuối, khi đi vào thang máy, anh quay người lại, lúc này tầm mắt mới nhìn về chỗ Lâu Ngữ và Diêu Tử Thích vẫn đứng im tại chỗ.
Hai người đang nói chuyện, sau đó sóng vai đi về phía phòng trang điểm, bóng lưng biến mất khi cánh cửa thang máy khép lại.
Mặc dù Lâu Ngữ đang nói chuyện với Diêu Tử Thích, nhưng tai lại luôn chú ý tới động tĩnh bên thang máy. Nghe thấy tiếng đóng thang máy, biết mọi người đã rời đi, tinh thần cô thoải mái hơn hẳn.
Diêu Tử Thích gọi cô mấy tiếng: “Em có nghe không đấy?”
Lâu Ngữ hoàn hồn, ngại ngùng đáp: “Hả, vừa nãy em nghĩ tới chuyện khác. Xin lỗi anh nhé, anh đang nói gì ấy nhỉ?”
Anh ấy cười bất lực: “Không sao, anh nói lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện riêng như này.”
Quả thật là vậy. Sau khi Diêu Tử Thích quay lại showbiz, họ chỉ gặp nhau khi quyết định tạo couple và ekip của hai bên gặp nhau. Lúc đó đôi bên có hàn huyên một lát, sau đó gặp lại ở buổi công bố, nhưng suốt quá trình ấy đều có người khác ở bên.
“Có những lời chỉ khi chúng ta ở riêng mới có thể chính miệng nói ra với em.” Diêu Tử Thích cân nhắc, dè dặt nói: “Anh muốn nói anh không còn suy nghĩ của năm đó với em nữa. Vậy nên lần này chúng ta… Em đừng lo lắng gì, cũng đừng hiểu lầm.”
Lâu Ngữ nghe thấy anh ấy thản nhiên nói ra mọi chuyện như vậy thì rất kinh ngạc, sau đó cô cũng thoải mái đáp.
“Em biết thật ra năm đó anh nhập tâm vào nhân vật quá thôi, cần chút thời gian mới bước ra được. Bây giờ chuyện qua lâu vậy rồi, đương nhiên không có gì cả.” Cô đưa tay về phía anh ấy: “Chúng ta vẫn là bạn đồng hành tốt.”
Diêu Tử Thích cũng đưa tay nắm lấy.
“Em thật sự như năm đó, chỉ nghĩ tới công việc.” Anh ấy trêu chọc: “Nên nói là còn nhiệt huyết hơn cả năm đó. Thảo nào có được trái ngọt như ngày hôm nay, em giỏi lắm đấy.”
Lâu Ngữ chột dạ lắc đầu: “Không phải anh Diêu chăm sóc, dạy cho em nhiều điều sao, tới giờ chúng vẫn còn rất hữu dụng.”
Diêu Tử Thích nhìn ra chỗ khác: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, giờ tới lượt em dạy anh rồi.”
*Ngạn ngữ Trung Quốc, ý chỉ không nên coi thường người khác, vì có thể sau này họ sẽ sánh ngang với bạn, thậm chí là vượt xa bạn.
***
Ngày hôm sau, mọi người vừa tỉnh dậy đã nhận được tấm thiệp chương trình kẹp ở cửa phòng.
“Ngày thứ 2, Chúa nói: Phân rẽ nước giữa các đám mây trên trời và các đại dương dưới đất.”
Quy định: Ghi hình vào buổi sáng và tối. Buổi sáng được coi là “nước”. Mời các vị khách mời đúng chín giờ tập hợp tại nhà hàng. Mỗi một vị khách lần lượt uống một cốc đồ uống, có cốc là nước chanh pha, nhưng cũng có cốc là nước chanh thuần khiết. Những vị khách khác cần dựa vào vẻ mặt của người uống để đoán xem họ uống phải loại nước nào. Mỗi lần đoán đúng được cộng 20 điểm.”
Lại là một trò chơi kiểm tra khả năng diễn xuất.
Trên đường tới phòng trang điểm, Lâu Ngữ gặp Hoàng Nhân Hoa. Đối phương chủ động bắt chuyện với cô, sau đó đột nhiên hỏi: “Cô có máy giảm sưng không? Hình như hôm qua tôi uống hơi nhiều, cảm giác mặt tự dưng sưng phù lên.”
Trước đó ngoại trừ show truyền hình này ra, hai người chưa từng hợp tác. Năm đó khi Văn Tuyết Thời và cô ấy tạo couple, cô đã tránh gặp mặt cô ấy trên mọi mặt trận, ngay cả Weibo cũng chỉ vừa mới ấn theo dõi vì tham gia chương trình này. Nhưng giọng điệu nói chuyện của cô ấy giống như hai người rất thân thiết với nhau.
Lâu Ngữ cũng quen với sự thân thiết đột ngột này, cô quan sát kỹ mặt Hoàng Nhân Hoa: “Hình như hơi sưng. Tôi có một thứ rất hữu dụng trong việc giảm sưng tấy, lát nữa tôi bảo trợ lý mang cho cô.”
“Được, cảm ơn nhiều nhé.”
Lâu Ngữ xua tay, nói không cần khách sáo, rồi chuyển chủ đề: “Xem ra tối qua mọi người uống vui quá nhỉ?”
“Đúng vậy, ai cũng thi nhau uống.” Hoàng Nhân Hoa nhăn mũi: “Nếu không phải Tuyết Thời uống đỡ cho tôi nhiều thì chắc hôm nay mặt tôi sưng như bánh bao, khỏi ghi hình luôn rồi.”
Vẻ mặt Lâu Ngữ khựng lại trong giây lát, cô nhún vai, cười nói: “Cũng may tôi không đi, tửu lượng của tôi kém lắm.”
Đây là sự thật. Nếu nhìn thấy cảnh Văn Tuyết Thời uống thay cho Hoàng Nhân Hoa, chắc chắn cô sẽ nôn ra mất.
Lâu Ngữ ác ý tưởng tượng ra cảnh đó, nụ cười ở khóe miệng càng rực rỡ hơn.
Sau khi trang điểm xong, livestream bắt đầu theo giờ đã thông báo. Đầu tiên sẽ quay cảnh các vị khách mời ăn sáng, nói chuyện.
Những cảnh này rất nhạt nhẽo, nhưng khán giả lại thích xem, xem bữa sáng của người nổi tiếng sẽ thế nào, rồi học theo thực đơn của họ.
Lâu Ngữ chỉ lấy một bát cháo nhỏ, là người ăn ít nhất trong sáu vị khách mời, do vậy cũng khiến mọi người chú ý nhiều nhất.
“Ngôi sao nữ đúng là ngôi sao nữ, ít cháo này đến gà nhà tôi cũng chẳng no.”
“Cũng không hẳn, Đặng Thanh và Hoàng Nhân Hoa ăn bình thường lắm mà, chỉ có chị Lâu là ăn ít thôi.”
“Biết kiềm chế thì ắt thành công.”
Diêu Tử Thích bưng một bát mì thịt bò tới ngồi cạnh cô. Tối qua sau khi giãi bày xong, hai người đã thân thiết hơn hẳn. Anh ấy liếc nhìn bát cháo nhỏ của cô, nhíu mày: “Sao em ăn ít thế, anh đi lấy cho em hai cái bánh bao chay nữa nhé?”
“Cảm ơn anh Diêu, em ăn vậy là đủ rồi.”
Diêu Tử Thích đã đối diện với thần Chết một lần, ẩn ý nói: “Em đang giảm cân hả? Sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Không phải giảm cân, em ăn quen vậy rồi.”
“Em đang khinh thường trí nhớ của anh sao? Anh còn nhớ lúc chúng ta quay phim, em là người ăn nhiều nhất mà.”
Lâu Ngữ nghẹn lời, lời đối phương nói là sự thật.
Cô múc một thìa cháo, cười đáp: “Đó là chuyện của chín năm trước rồi, giờ em không ăn được mấy nữa.”
Khi hai người nói chuyện, Văn Tuyết Thời bưng một cốc cafe đi qua phía sau họ, liếc nhìn bát cháo múc vài ba thìa là hết của Lâu Ngữ.
Sau khi mọi người ăn no, Quách Tiếu bèn xuất hiện.
Cô ấy đẩy xe đựng đồ ăn tới, bên trên là sáu cốc nước uống trông y như nhau, tất cả đều được đóng kín lại, không thể nhìn ra đâu là nước chanh đã pha loãng, đâu là nước chanh thuần khiết.
Theo thứ tự bốc thăm, Hoàng Nhân Hoa là người đầu tiên uống thử.
Hoang Nhân Hoa chọn cốc ngoài cùng, sau khi nhấp một ngụm, cô ấy để lộ ra vẻ mặt nhăn nhó một cách khoa trương.
Uống một hớp còn chưa đủ, chương trình yêu cầu họ phải uống hết cả cốc. Sau khi nhấp ngụm thứ hai, vẻ mặt cô ấy đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn méo mó.
Khi Hoàng Nhân Hoa uống xong, Quách Tiếu cười bảo họ giơ bảng, trên bàn mỗi người đều có hai tấm bảng lần lượt là nước chanh pha và nước chanh thuần khiết.
Mọi người do dự, nước chanh thuần khiết chua tới mức để lộ ra vẻ mặt đó sao? Hay cô ấy chỉ đang diễn?
Cuối cùng, Lâu Ngữ vẫn tin vào trực giác của mình, cô cũng không tin vẻ mặt Hoàng Nhân Hoa để lộ là thật, chắc cô ấy chỉ đang diễn thôi.
Cô giơ bảng nước chanh pha lên, khi liếc nhìn sang chỗ khác, cô vô tình liếc thấy bảng Văn Tuyết Thời giơ, đáp án trái ngược hoàn toàn với cô.
Anh cho rằng cốc Hoàng Nhân Hoa uống là nước chanh thuần khiết.
Cô lại nhìn sang những người khác, Diêu Tử Thích và Đặng Thanh đều có đáp án giống cô, nhưng đây không phải trò chơi đa số thắng thiểu số, kết quả cuối cùng là người giơ bảng nước chanh pha thua.
Văn Tuyết Thời đã đoán đúng, fan Tuyết Hoa gào rú vì vui sướng trong phần bình luận ở livestream.
“Nhìn đi, cái gì gọi là tâm đầu ý hợp.”
“Chỉ có Sir Văn tin Anh Hoa không lừa dối ai thôi.”
“Châu Vĩnh An cũng đoán đúng mà, các người gạt anh ấy đi thế sao?”
Người thứ hai lên là Diêu Tử Thích.
Sau khi uống xong, anh ấy để lộ ra vẻ mặt rất kỳ lạ. Lâu Ngữ do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn giơ bảng nước chanh pha.
Kết quả anh ấy cũng uống phải nước chanh thuần khiết.
Fan Thất Lâu bao biện: “Dù sao anh Diêu cũng rút khỏi giới giải trí lâu rồi, họ không hiểu ý nhau lắm cũng là chuyện bình thường.”
Lúc đi về chỗ, Diêu Tử Thích nói với Lâu Ngữ: “Nước chanh đó chua lắm luôn, anh cố nhịn rồi mà không nhịn nổi, em đừng bốc phải nó.”
Lâu Ngữ cười đáp: “Anh nói thế em càng tò mò vị của nó hơn.”
Người lên thứ ba và thứ tư lần lượt là Châu Vĩnh An và Đặng Thanh, nhưng Lâu Ngữ không đoán đúng được người nào. Hiện tại, Văn Tuyết Thời là người bách phát bách trúng.
Tiếp theo tới lượt Lâu Ngữ lên thử.
Cô chọn bừa một cốc trong hai cốc còn lại, nhấp một ngụm, sau đó uống hết luôn.
Trong suốt quá trình, mặt cô không có lấy một biểu cảm nào, khách mời ngồi bên dưới lần lượt giơ bảng, cảm thấy chắc chắn cô uống nước chanh pha. Cho dù cũng có người thấy cốc cô uống là nước chanh thuần khiết, cô chỉ đang lừa mọi người, nhưng sau khi nếm được mùi vị của cốc chanh đó, không ai tin có người có thể uống sạch cốc đó mà mặt không biến sắc.
Duy chỉ có một người giơ bảng nước chanh thuần khiết.
Mọi người nhìn về phía Văn Tuyết Thời, Hoàng Nhân Hoa ở bên nhỏ giọng nói: “Anh chưa lên thử nên không biết thôi, nước chanh thuần đó chua lắm lắm lắm luôn, cho dù muốn giấu cũng không thể vô cảm vậy được.”
“Vậy sao?”
Văn Tuyết Thời cười hỏi lại, nhưng giọng điệu không hề nghi hoặc, ngược lại còn ẩn giấu sự chắc chắn.
Người xem livestream thắc mắc.
Họ cũng có quan điểm như Hoàng Nhân Hoa, hơn mười triệu đôi mắt đang nhìn chằm chằm, sao có thể thua một đôi mắt của Văn Tuyết Thời được.
“Ai đó lại giả ngầu rồi.”
“Anh ấy thắng bốn lần liên tiếp rồi, xem ra phải đứt chuỗi ở chỗ chị Lâu thôi, ha ha.”
“Tôi không hề nhận ra Lâu Ngữ có phản ứng gì hết, vẻ mặt cô ấy không chút thay đổi luôn.”
“Có kiểu người cứ thích đi ngược lại với đám đông đấy, đợi vả mặt đi, tôi không tin lần này anh ấy thắng được.”
Hoàng Nhân Hoa thấy Văn Tuyết Thời không định đổi ý thì lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác. Quách Tiếu công bố đáp án.
“Ly Lâu Ngữ uống là nước chanh thuần khiết.”
Mọi người sững sờ, livestream im phăng phắc.
Có người đã quay lại cảnh Lâu Ngữ uống nước vừa nãy, nhìn chằm chằm để tìm bằng chứng thứ cô uống là nước chanh thuần, cuối cùng đã phát hiện ra.
Thì ra khi vừa uống ngụm đầu tiên, cô đã từng khẽ nhíu mày một cái, nhưng rất nhỏ.
Cái nhíu mày đó nhanh tới nỗi máy quay cũng không bắt được, nhưng Văn Tuyết Thời lại nhìn thấy?
Điều này khiến những người nhận ra phải nổi da gà.