Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Chương 67: Tế phẩm (20)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong


Chương 67: Tế phẩm (20)



Edit & Beta: Trường Ca

“Rầm ——!”

Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa bị cửa phòng đánh dập mũi, vội lùi về sau một bước.

Mộ Dung Trường Tình trở tay đóng cửa phòng thật mạnh, âm thanh kia thật sự là đinh tai nhức óc.

Nghê Diệp Tâm đứng dưới trời nắng ngoài cửa phòng của Mộ Dung Trường Tình, nhưng kêu to thế nào cũng không có ai để ý đến hắn, ngược lại chỉ có Bạo Mễ Hoa chạy ra xem, nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.

Nghê Diệp Tâm đành phải ôm lấy Bạo Mễ Hoa, nhỏ giọng nói: “Mộ Dung đại hiệp tức giận rồi.”

“Uông ——” Bạo Mễ Hoa kêu một tiếng.

Nghê Diệp Tâm ngẩn người nửa ngày, nghĩ Mộ Dung đại hiệp bị chọc giận không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không mở cửa đi ra, dứt khoát ôm Bạo Mễ Hoa về phòng, thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó đi ra khỏi viện, tiếp tục tra án.

Mộ Dung đại hiệp quả thật bị Nghê Diệp Tâm chọc giận không nhẹ, y vốn hảo tâm hảo ý, nói mấy câu để Nghê Diệp Tâm đừng lãng phí thời gian công sức, nào ngờ…

Đây quả thật là một mũi tên sắc bén, ổn-chuẩn-ngoan* đâm trúng khuyết điểm của Mộ Dung đại hiệp.

*Vững vàng – chuẩn xác – tàn nhẫn.

Mộ Dung Trường Tình không có tuổi ấu thơ, ngoại trừ tập võ thời gian còn lại đều bị sư phụ phái đi làm nhiệm vụ. Sau khi sư phụ qua đời, Mộ Dung Trường Tình tự nhiên kế thừa vị trí giáo chủ. Đợi đến lúc không còn ai bắt buộc y, y trái lại đã quen với yên tĩnh.

Xưa nay y chưa từng nghĩ tới chuyện cá nhân, sống trọn đời với người nào, luôn cảm thấy Thiên Phương dạ đàm*, tất nhiên cũng không có đối tượng sống chung, nhất là Mộ Dung đại hiệp còn có tính khiết phích**, mấy chỗ như thanh lâu căn bản không thể đi.

*Chuyện nghìn lẻ một đêm, ý nói những chuyện hoang đường, không thực.

**Thích sạch sẽ.

Cho nên câu nói kia của Nghê Diệp Tâm thật là đâm trúng hồng tâm.

Nghê Diệp Tâm ra khỏi viện, chuẩn bị đi dạo khắp nơi, liền thấy lão quản gia mang theo đại phu, đi ra từ viện của Đại phu nhân.

Sắc mặt đại phu không tốt lắm, lắc lắc đầu, thấp giọng nói rằng: “Chỉ sợ…”

Dù sao thì võ công của Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng không tồi, lỗ tai rất thính, nghe thấy hai chữ có ý nghĩa sâu xa này có hơi sững sờ.

Lão quản gia sắc mặt trắng bệch, nói: “Thân thể Đại phu nhân cũng không tồi, tại sao đột nhiên lại như vậy?”

Đại phu nói: “Thân thể không sai? Bệnh này chỉ sợ đã tích lũy rất nhiều năm, không phải ngày một ngày hai, vốn đã không có nhiều thời gian. Gần đây Đại phu nhân chịu kinh hách, tâm tư tích tụ, chỉ sợ tình huống càng tệ hơn…”

Lão quản gia thở dài, gật gật đầu, nói: “Ta biết rồi, ta kêu hạ nhân tiễn ngươi.”

Đại phu nhanh chóng rời đi, lão quản gia một mình đứng trước cửa viện của Đại phu nhân một lúc, quay người lại mới phát hiện Nghê Diệp Tâm.

Lão quản gia bị dọa sợ, miễn cưỡng cười nói: “Nghê đại nhân, có chuyện gì không?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ta chỉ đi ngang qua thôi.”

Lão quản gia gật đầu, nói: “Ta còn có chuyện phải làm, xin phép đi trước…”

Nghê Diệp Tâm vội cản lại lão, nói: “Chờ một chút, ta muốn hỏi lão tiên sinh, từng thấy qua vật nào như thế này không?”

Nghê Diệp Tâm nói xong, lấy ra ngọc bội uyên ương từ trong ngực, đưa cho lão quản gia.

Lão quản gia nhận lấy, bởi vì mắt không được tốt, cầm lên để sát vào nhìn, hai tay lập tức run rẩy, suýt chút nữa ném đồ xuống đất.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng tiến lại gần, phản ứng của lão quản gia vẫn rất nhanh, nắm chặt đồ thở ra một hơi.

Nghê Diệp Tâm nói: “Lão tiên sinh, có biết không?”

Lão quản gia lắc đầu, nói: “Nghê đại nhân, ngài đang làm khó lão hủ, loại ngọc bội này sao ta biết được a, ta không biết nhiều về mấy thứ này.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Phải không? Nhưng phía dưới ngọc bội uyên ương này có khắc một Xà Văn đồ đằng, lão tiên sinh, ngươi xem thử đi, giống như Xà Văn đồ đằng trong hai án mạng kia.”

“Chưa thấy bao giờ, chưa thấy bao giờ.” Lão quản gia xua tay, tựa như không muốn nhìn khối ngọc này dù chỉ một chút.

Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy lão tiên sinh đã nghe qua lời đồn về thuỷ thần chưa?”

Lão quản gia nói: “Đó chỉ là lời đồn mà thôi, không phải sự thật, nếu Nghê đại nhân cảm thấy hứng thú, lão hủ sẽ kể cho ngươi một vài truyền thuyết khác. Mặc dù chỗ chúng ta chỉ là một địa phương nhỏ, nhưng cũng có không ít lời đồn thú vị.”

Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Không cần, lão tiên sinh ngài muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Lão quản gia như được đại xá, lập tức gật đầu, cất bước rời đi.

“Lão hẳn đã biết chuyện gì.”

Nghê Diệp Tâm nhìn bóng lưng của lão quản gia, bỗng dưng nghe thấy sau lưng có người nói chuyện, nghe tiếng là biết, chỉ có thể là Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng quay đầu lại, Mộ Dung Trường Tình đã thay một bộ y phục, nhưng hiển nhiên không mặc bộ mà Nghê Diệp Tâm giặt.

Nghê Diệp Tâm cũng không dám hỏi, càng không dám nhắc tới chuyện vừa rồi, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Xem ra chúng ta phải xuất môn cẩn thận hỏi thăm về chuyện thuỷ thần mới được.”

Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm ra khỏi Phùng gia, ra bên ngoài tùy tiện tìm một quán trà nhỏ, ngồi xuống gọi một ấm trà, cho tiểu nhị một ít bạc.

Đương nhiên bạc vẫn do Mộ Dung đại hiệp đưa, Nghê Diệp Tâm là quan thanh liêm, trong ngực chỉ có mấy đồng tiền, nghèo xơ nghèo xác.

Tiểu nhị là người địa phương, vừa thấy bọn họ hỏi chuyện thuỷ thần, dường như có rất nhiều thứ muốn nói. Nhưng mấy chuyện đó trên căn bản bọn Nghê Diệp Tâm đều nghe qua, không có gì mới mẻ.

Tiểu nhị thần bí hạ thấp giọng, nói: “Các ngươi là người đến từ nơi khác, chắc chưa biết nhỉ, chỗ chúng ta có một gia đình giàu có, đắc tội thuỷ thần, đã có hai người chết.”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, gia đình giàu có mà tiểu nhị nhắc tới, tuyệt đối là Phùng gia.

Nghê Diệp Tâm nói: “Phải không? Sao lại đắc tội thuỷ thần?”

Tiểu nhị nói: “Hàng năm ở chỗ chúng ta đều làm lễ cúng tế, đến ngày lễ, từng nhà đến bên bờ hồ, hiến tế phẩm cho thuỷ thần, nhưng nhà có người chết kia a, từ năm, sáu năm trước đã đến đây, lại chưa từng đi cúng tế. Ta đã nói rồi, bọn họ sớm muộn gì cũng có ngày chọc giận thuỷ thần. Ngươi xem bây gờ không phải vậy sao, đột nhiên có hai người chết, chắc chắn là do thuỷ thần hiển linh!”

Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, nói: “Năm, sáu năm trước mới đến đây?”

“Đúng vậy.” Tiểu nhị nói: “Chỗ chúng ta là địa phương nhỏ, nào có nhà nào giàu có như vậy, lúc bọn họ đến đã rất giàu rồi.”

Nghê Diệp Tâm hỏi: “Thuỷ thần hình dáng ra sao, ngươi có biết không?”

“Nghe nói là đẹp như thiên tiên!” Tiểu nhị nói: “Nhưng rốt cuộc có hình dáng ra sao, ta cũng không biết, chưa ai thấy qua nha.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Không phải nói là có người thấy rồi sao?”

Tiểu nhị nói: “Cái này, cái này đã là chuyện từ rất nhiều năm trước, có thật vậy không thì chưa biết được.”

“Vậy à…”

“Đại nhân! Nghê đại nhân!”

Nghê Diệp Tâm đang định cúi đầu uống trà, lại nghe thấy âm thanh Trì Long vội vàng kêu to.

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn, nói: “Về nhanh vậy? Có tin tức gì rồi?”

Trì Long nói: “Tin tức thì có, nhưng mà đại nhân, còn có chuyện quan trọng hơn!”

Nghê Diệp Tâm nói: “Đừng nói là có người chết nữa hả?”

“Không phải!” Trì Long nói: “Là Kính vương gia, Kính vương gia đột nhiên đến đây, lúc này đã vào Phùng gia rồi!”

“A?” Nghê Diệp Tâm có chút mơ hồ, nói: “Ai đến?”

Trì Long nói: “Thật sự là Kính vương gia, vừa nãy ta và Triệu Duẫn vừa về thì đụng phải ngay trước cửa, Kính vương mang theo mấy thị vệ, mặc thường phục*, nói là đến Phùng gia tá túc một đêm, còn nói là quen biết Nghê đại nhân ngài, nói xong liền đi vào.” (*Trang phục bình thường)

Nghê Diệp Tâm nhất thời đau đầu, gì mà Kính vương, mặc dù Nghê Diệp Tâm lăn lộn tại phủ Khai Phong được một khoảng thời gian, nhưng không thường hay tiến cung, chưa từng gặp Vương gia gì kia.

Trì Long nói: “Đại nhân, chúng ta về trước đi!”

Đầu Nghê Diệp Tâm còn đang mơ hồ, nhưng Kính vương nói thế nào cũng là Vương gia, tuyệt đối không phải nhân vật mà một lục phẩm giáo úy nho nhỏ như hắn có thể thất lễ, chỉ có thể cùng Trì Long nhanh chóng trở về Phùng gia đi.

Triệu Duẫn chờ trước cửa lớn Phùng phủ, nói: “Nghê đại nhân, Kính vương đang trong phòng khách*, nói là khi nào đại nhân về thì trực tiếp qua đó.” (*Phòng cho khách)

“Ta biết rồi…” Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

Mộ Dung Trường Tình nói: “Ta về phòng trước, khi nào tra án thì kêu ta.”

“Được, Mộ Dung đại hiệp ngươi cứ về trước đi.” Nghê Diệp Tâm nói.

Mặc dù Mộ Dung Trường Tình nói muốn về phòng trước, nhưng bọn hắn đều đi về phía khách viện*, đi cùng một con đường, cũng không tách ra. (*Viện cho khách)

Bên ngoài khách viện có hai thị vệ đứng canh, tuy đang mặc thường phục, nhưng thoạt nhìn khí thế bất phàm, võ công tuyệt đối không thấp.

Hai người kia chỉ đứng bất động, thấy bọn họ đi vào cũng không ngăn cản, như hai cái đầu gỗ.

Đoàn người đi vào viện, liền thấy có một người ngồi bên bàn đá, bên cạnh có bốn thị vệ đang đứng. Nam nhân đang ngồi kia mặc một thân trường sam màu xanh lam, cho dù không nhìn mặt cũng thấy được khí thế phi phàm, bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, tóc mai hai bên đã hơi hoa râm, nhưng không có vẻ già cả, chỉ mang lại cảm giác tang thương.

Nam nhân đang uống trà, vừa nhìn đã biết đó là Kính vương trong miệng Trì Long.

Kính vương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, liền thấy đám người Nghê Diệp Tâm đi tiến vào, nhưng vừa nhìn lướt qua, Kính vương đột nhiên sững sờ, cư nhiên để xuống chén trà trong tay rồi đứng lên, đi về phía trước hai bước.

“Chủ tử…” Thị vệ bên người Kính vương lập tức đuổi theo, nhỏ giọng dò hỏi.

Kính vương hơi xua tay, bọn thị vệ lập tức lui xuống.

Mấy người Nghê Diệp Tâm thấy Kính vương đi tới, nhanh chóng cúi chào.

“Không cần đa lễ, ta không muốn để nhiều người biết thân phận của ta.” Kính vương thoạt nhìn rất hiền hoà, khoát tay áo rồi nói.

Kính vương nói vậy, nhưng ánh mắt rõ ràng không nhìn bọn Nghê Diệp Tâm, mà đang nhìn Mộ Dung Trường Tình đứng phía sau.

Mộ Dung Trường Tình không dừng lại, trực tiếp đi về gian phòng của mình.

Kính vương đuổi theo hai bước, nói rằng: “Vị công tử này xin dừng bước.”

Mộ Dung Trường Tình dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua, y từ đoạn đối thoại của Nghê Diệp Tâm và Trì Long ít nhiều gì cũng hiểu được thân phận của nam nhân này, nhưng trong mắt Mộ Dung Trường Tình, Vương gia còn không bằng một bộ khoái.

Kính vương chấn kinh nhìn y, nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi tên là gì không?”

Mộ Dung Trường Tình không hờn giận cau mày, khóe miệng không thèm nhúc nhích, giống như không hề nghe thấy, xoay người rời đi.

Bốn thị vệ của Kính vương thấy thế, vừa giận vừa sợ, lập tức nắm lấy bội kiếm bên hông muốn tiến lên. Kính vương lập tức phất tay, nói: “Không được vô lễ.”

Mộ Dung Trường Tình không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, đẩy cửa đi vào phòng.

Bên kia Trì Long và Triệu Duẫn đều toát mồ hôi lạnh đầy đầu, nếu thật sự động thủ, vậy ắt sẽ có người mất mạng.

“Vương gia?”

Nghê Diệp Tâm rất tò mò về thái độ của Kính vương, không nhịn được nhỏ giọng kêu một tiếng.

Trong miệng Kính vương thấp giọng thì thầm một câu “Quá giống”, một lúc sau mới hoàn hồn, nói: “Nghê hộ vệ, ta nghe nói ngươi đến nơi này để điều tra vụ án liên quan tới Xà Văn đồ đằng.”

Nghê Diệp Tâm vội nói: “Quả thật có chuyện như vậy.”

Kính vương gật đầu, quay người ngồi bên bàn đá, nói: “Ta nghe nói ngươi đã phá được một vụ án, xem ra người của phủ Khai Phong đều rất tài giỏi. Nhưng mà…”

Kính vương bưng một tách trà nhỏ, nhưng không uống, chỉ cầm ở trong tay chơi đùa, chuyển đề tài nói: “Ngươi không cần tra xét vụ án Phùng gia nữa, sáng sớm ngày mai, khởi hành đi thăm dò vụ án khác đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN