Chuyện Tình Hoàng Gia - Chương 6: Lăng Hạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Chuyện Tình Hoàng Gia


Chương 6: Lăng Hạo


Chương 6: Lăng Hạo.

Anh nắm tay Hạ Đồng chạy giữa rừng hướng dương những làn gió thổi qua mát rượi tóc tung bay làm cô như tưởng rằng giống như trong phim, nam chính nắm tay nữ chính bỏ chạy.

Giật mình, Hạ Đồng lắc đầu se sẽ, cô đúng là điên mà, lại nghĩ ra chuyện này.

Anh đưa Hạ Đồng cào căn phòng cách đó không xa. Cả hai núp sau một chiếc đàn được khăn trắng trùm lại.

Cô gần như nín thở, không gian như lặng đi, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

-Đâu mất rồi, mới thấy cậu ấy vào đây mà.-một người trong đám nói

-Nhất định phải tìm cho ra cậu ấy, nếu hôm nay không đem cậu ấy về thì chúng ta bị đuổi mất.-một người khác tiếp lời

-Còn đứng đây nữa mau đi kiếm đi.-một người khác nói

Nhìn từng người bỏ đi hết Hạ Đồng thở phào, suýt nữa là đứng tim.

-Họ đi rồi ra thôi.-Hạ Đồng vội nói

Hạ Đồng đứng dậy quan sát khắp căn phòng một lượt, phòng rộng lớn nhưng trống trải, ngoài cây đàn piano bọn họ đang đứng cạnh ra thì chỉ còn bộ bàn ghế đặt cạnh cửa sổ hướng ra vườn hoa hướng dương.

-Sao đứng tần ngần ra vậy?-anh lên tiếng rồi lại ghế ngồi xuống

-Sao lại…-Hạ Đồng chỉ chiếc đàn bị khăn trắng bao lại kia

-Không sử dụng nữa phải cất thôi.

-À… thật uổng phí.

-Nghe giọng cô hình như rất muốn đàn?-anh nhìn cô hỏi

Hạ Đồng thoáng im lặng, tay cầm lấy vạt áo siết lại. Dường như có gì đó khổ tâm.

-Cũng không rành là mấy.

-Cô đàn thử xem?

-Hả?

Hạ Đồng không hiểu ý của anh. Nghệch mặt đi.

Anh nở nụ cười không chói cũng không nhạt đưa tay cầm lấy miếng vải trắng giựt mạnh ra, vải trắng bay giữa không trung chiếc đàn piano được giải thoát.

-Chính cô hại tôi tinh thần hoảng sợ cho nên cô phải bù đắp. Âm nhạc là thứ thích hợp nhất cho nên tôi nghĩ yêu cầu này không phải vô lí.-anh thản nhiên giải thích

-Tôi…-vạt áo bị cô nhàu nhăn nhúm lại, Hạ Đồng chật vật đưa ra lời đồng ý

-Cô hát bài gì?

-Quá khứ.

Hạ Đồng cúi đầu, có cái gì đó giày xéo trong lòng. Trong đầu một loạt hình ảnh đau thương mà cô không bao giờ dám nghĩ đến.

-“Quá khứ”? Vì sao tôi chưa từng nghe đến bài này?-anh thắc mắc hỏi

-Đây là bài hát mẹ tôi tự sáng tác tặng tôi lúc sinh nhật 7 tuổi của tôi, anh không biết cũng đúng.

Cô nói rồi bước lại cây đàn piano ngồi xuống, tay lướt nhẹ qua phím đàn, bắt đầu hòa nhập tâm hồn vào bài nhạc

Hít một hơi thật sâu cô ấn vào phím đàn, âm thanh du dương vang lên giữa không trung.

“…Em vẫn nhớ ngày ấy, ánh mắt anh trao em đắm say.

Em bối rối nhìn anh… rồi yêu anh.
Qua bao nhiêu cay đắng, đôi ta mới có được nhau.

Cảm ơn trời vì đã ban tặng tình yêu.
Em chẳng quên được quãng thời gian khi em là của anh.

Nhớ mãi nụ hôn và ánh mắt cười anh trao.

Hôm nay, một mình em nơi lưới tình đơn độc.

Quanh hiu gánh lấy cơn đau…
Đừng nói với em rằng chúng ta đã chia tay…

Hãy nói rằng anh không cần em nữa…

Chỉ có những kỉ niệm, buồn vui vẫn còn lại đây những tháng ngày qua .
Chẳng ai biết được ái tình là đau thương.

Nào hay tình yêu mặn đắng.

Sẽ chắng dễ dàng nắm bắt hạnh phúc.

Sẽ chẳng dễ dàng ở mãi bên nhau…

Tiếng nhạc du dương cùng tiếng hát trầm lắng trong trẻo mang đượm buồn trong ánh mắt của Hạ Đồng. Căn phòng bây giờ cũng hòa cùng tiếng nhạc mang sự u buồn của cô đem lại khiến cho ai nhìn thấy và nghe thấy cũng phải rơi vài giọt lệ.

Người con trai kia chỉ lẳng lặng nhìn cô, chiếc kính đen không che giấu được cảm xúc xao động trong anh. Cô gái này là ai? Tại sao có thể khiến anh cảm thấy như thể đã quen từ lâu. Khi nhìn cô hát, lại làm anh nhớ đến một người không nên nhớ.

Tiếng nhạc từ từ dứt trong lặng lẽ, tự nhiên sóng mũi của Hạ Đồng cảm thấy cay cay, khóe mắt đỏ hoe vì một điều trong quá khứ mà từ lúc tám tuổi hình ảnh bi thương đó đã hằn khắc sâu vào trong tâm trí bé nhỏ của cô. Cô chẳng bao giờ dám nghĩ tới điều đó nhưng khi hát bài này, cô lại nghĩ tới.

-Mẹ cô sáng tác rất hay, nhưng nghe thật buồn.-anh đưa tay vỗ thật lòng nói

Điều cô không dám nghĩ suốt chín năm trời hôm nay lại ở đây làm nhớ lại, có mơ cô cũng không tin mình lại đàn và hát. Buồn cười hơn cô lại làm điều mình ghét chỉ vì anh ta.

-Khoan đã.-anh đứng dậy kéo tay cô lại

-Sao nữa?-cô nhăn mặt nói

-Cô tên gì?-anh thả tay ra trìu nến hỏi cô

-Lâm Hạ Đồng.-cô đáp

-Lăng Hạo.-anh mỉm cười một nụ cười làm say chết bao cô gái

-Chúng ta sẽ không gặp lại.-cô chắc chắn

-Đừng nên nói trước, không biết chừng chúng ta sẽ lại gặp nhau còn là bạn nữa kìa. Cuộc đời này chuyện gì lại không thể xảy ra.-lời nói của anh thâm sâu làm cô không hiểu nổi

-Chúng ta gặp lại sao?-cô cười, có chút tự giễu

Cô và anh chắc gì đã gặp lại, chắc gì sẽ là bạn, họa may chính là nếu có duyên bọn họ sẽ lại nhìn thấy nhau. Tất cả đều trong tay ông trời cả.

-Chắc chắn rồi nhóc.-anh cười một mực sáng lạn

-Tôi không phải cô nhóc ba bốn tuổi.-Hạ Đồng bĩu bĩu môi

-Nhóc là đại từ xưng hô mối quan hệ khắng khít. Tôi thích kêu như vậy.-Lăng Hạo xoa xoa cằm ngẫm nghĩ

-Vậy thì tự anh kiếm người nào rãnh chơi với anh đi. Tôi phải về.

Nói rồi Hạ Đồng quay người đi khỏi, lần này anh không giữ cô lại. Ở phía sau nở nụ cười ma mị.

Nhìn cô anh lại nổi cao hứng muốn chọc phá cô.

Anh đi đến cây đàn, lướt tay qua những phím trắng đen, âm thanh rất nhẹ vang lên, giống như lòng anh bây giờ. Lặng. Vài giây trầm ngâm, Lăng Hạo phát hiện ra cô bỏ quên cặp. Anh cầm lên vô tình một tờ giấy rớt ra. Là bản photo hợp đồng với tập đoàn Thiên Tử.

Lúc đầu xem xong có chút ngạc nhiên nhưng sau đó là thích thú, thì ra người tiếp theo đến đây thuyết phục hắn ta, là cô.

-Thú vị thật.

Lăng Hạo cầm tờ giấy trong tay, khóe môi là nụ cười nửa miệng.

Đến khi về đến nhà cô mới phát hiện cặp của mình bị mất. Hạ Đồng nghĩ là lúc nãy bỏ quên ở phòng nhạc định một lần nữa quay lại tìm thì bị bà quản gia kêu lại.

-Hạ Đồng vào nấu bữa tối.

-Thiếu gia sắp về rồi. Không phải cô nên làm tốt nhiệm vụ của mình sao?-thấy cô cứ đứng ra đó quản gia có ý tốt nhắc nhở

-Nhưng… cháu…-Hạ Đồng cứ tưởng vấn đề này được giải quyết rồi chứ?

-Không nấu ngon cũng phải nấu, thiếu gia tức giận cô lãnh được sao?

-Dạ!-Hạ Đồng đành ngoan ngoãn tuân theo

Cô vẫn không sao hiểu được, vì sao bà quản gia không thích mình, cứ gây khó dễ cho cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN