Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương I: Mười lăm đóa hồng (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Chuyện Tình Yêu Mười Sáu


Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương I: Mười lăm đóa hồng (2)


Chương I

: Mười lăm đóa hồng

(2)

Với ý nghĩ đó Minh Quân mau chóng thay đổi cách hành xử. Hắn chạy lên phòng chính, ánh mắt hắn đầy tự tin, thoải mái. Cẩn đã chuẩn bị xong đồ nhấm cho cuộc “ly ve sầu” – cuộc nhậu vào buổi chiều mà họ vẫn thường gọi. Hắn dành lấy cây đàn trên tay Mẫn, cất tiếng.

Nào mọi người, ai muốn hát nào?

Nào mọi người, ai muốn hát nào?

Người đầu tiên tham gia là Tâm, bản đầu tiên là bản Boston “Romeo and Juliet” lãng mạn, tình tứ. Tiếp sau đó là những bài hát yêu thích của Tâm và Mây, hắn vừa đàn, thỉnh thoảng ngưng lại kết thúc bài nhạc với ly rượu trên môi, không quên mời mọi người cạn chén. Hắn say sưa và có vẻ phấn chấn lạ kỳ. Hắn kéo ghế lại ngồi sát Tâm, mỗi khi hát xong một ca khúc, bị bọn con trai chọc ghẹo, Tâm thường cười lớn, nụ cười đầy cá tính và phải nói là rất rất tự nhiên, có khi Tâm cười đến độ ngã nhào ra khỏi ghế, những lúc này hắn đưa tay nắm giữ cánh tay của Tân, đỡ Tâm dậy. Cô nàng thì cứ vô tư, còn đầu óc hắn thì ẩn chứa nhiều cảm xúc đáng lưu tâm. Nhật ngồi đối diện với Tâm. Ánh mắt của Nhật bắt đầu xuất hiện những tia sáng lạ. Không mấy chốc thì trời tối. Cuộc vui chiều hôm đó, là bước ngoặc mở sang những tình tiết đáng nhớ trong những ngày tháng về sau.

4

.

4

.

Mặc dù mang một tâm trạng không tốt nhưng Minh Quân vẫn ý thức được những gì thú vị phía trước đang chờ đợi hắn. Vì lẽ đó mà ngày hôm sau hắn tiếp tục xuất hiện ở quán Danh Nhân, khi trời vừa sáng. Cẩn cũng vừa mới thức dậy, đang vệ sinh, chuẩn bị những thứ cần thiết phục vụ khách đến uống cà phê. Minh Quân phải gọi hai ba lượt Cẩn mới nghe, sau đó ra mở cổng:

Chào cậu?

Ừ! Chào Cậu – Cẩn đáp lại lời chào

Hôm nay, cậu dậy muộn vậy?

À! Tớ dậy lâu rồi, nhưng quên mở cổng, cậu cũng biết cái tính đãng trí của tớ rồi mà

Chào cậu?

Ừ! Chào Cậu – Cẩn đáp lại lời chào

Hôm nay, cậu dậy muộn vậy?

À! Tớ dậy lâu rồi, nhưng quên mở cổng, cậu cũng biết cái tính đãng trí của tớ rồi mà

Vẫn giữ thói quen cũ, sau khi chào nhau xong, Minh Quân đến gian pha chế chuẩn bị cho mình một tách trà nóng, lần này hắn không ra sau nhà nữa mà ngồi ngay căn phòng chính, vừa uống trà vừa thưởng thức những bản tình ca do Ngọc Lan hát. Ánh mắt của hắn ra chiều suy tư lắm! Thỉnh thoảng hắn đưa tay chống cằm, có khi đan chéo những ngón tay lại áp vào gối, đôi mày có khi cau lại, khi giãn ra. Hắn nhìn quanh căn phòng xem thoáng qua những bức thư pháp. Ít ra trong lúc này, lòng hắn còn có một chút ánh sáng hy vọng. Mặc dù điều đó khá mơ hồ nhưng vẫn còn hơn không có gì để mơ tưởng, không có gì để đặt niềm tin.

Có tiếng xe dừng ngoài cổng. Chưa đầy một phút sau thì Mây xuất hiện:

Chào hai anh!

Ừ! Chào em – Minh Quân và Cẩn cùng cất tiếng chào lại

Chào hai anh!

Ừ! Chào em – Minh Quân và Cẩn cùng cất tiếng chào lại

Mây là cô gái khá cao, lại có một vóc dáng khá đẹp. Cô nàng ăn mặc giản dị, quần jean, áo sơ mi, áo len, và một chiếc áo khoác màu tối mặc bên ngoài. Vậy nhưng, Mây không hề mất đi sức hấp dẫn, ở Mây có nét gì đó rất hiền lành, thánh thiện, dễ khiến người khác đồng cảm. Những ngày qua Minh Quân đã hiểu hơn về cô gái này. Mặc dù Minh Quân ít khi nói chuyện, nhưng bù lại đôi tai của hắn rất nhạy. Đã không ít lần hắn nghe được những cuộc trò chuyện giữa Mây và Mẫn. Những cuộc trò chuyện đó thường xoay quanh vấn đề ứng xử của con người đối với cuộc sống, với những người xung quanh, thí dụ như sống để yêu thương, sống để hướng thiện, đắc nhân tâm… Những mẫu chuyện được Mẫn lấy từ những sách “hạt giống tâm hồn”, cho đến những lời lẽ mang tính chất giảng dạy được đưa vào cuộc hội thoại. Với Mây, những điều đó khiến cô nàng thích thú. Không biết trong lòng cô nàng có bao giờ nghĩ đến nhân cách, lối sống, những gì mà người đang nói chuyện với cô đã thực hiện được trong cuộc sống này hay chưa? Vì sách vở thì một đằng nhưng thực tế đôi khi lại một nẻo. Nhưng tạm thời bỏ qua những điều đó, cơ bản là cô nàng thích, và chăm chú mỗi khi Mẫn lên lớp. Cô nàng chăm học đến độ, mỗi lần có lỗi gì đó sẽ bị chép phạt, những câu sẽ chép phạt do Mẫn đưa ra. Mỗi lần vào giờ học “nhân cách sống” của hai “thầy trò” là Minh Quân lại nhếch mép cười mỉa mai. Đã có thời Minh Quân “nuốt” không biết bao nhiêu là sách “Hạt giống tâm hồn” để rồi thực tế cuộc sống, những trải nghiệm đáng giá, bắt hắn phải từ bỏ gần như toàn bộ triết lý đạo đức mà những quyển sách đó rao giảng.

Thế nhưng, những cuộc nói chuyện giữa hai con người đó không phải lúc nào cũng vậy. Có những lần đề tài được chuyển đổi, thay vì lên lớp giảng dạy như những lần trước thì lần này chuyển sang tâm sự chuyện nhà, chuyện học hành. Mây dường như không kiềm nén được cảm xúc của mình, cứ mỗi lần vào đề tài đó là cô nàng lại kể về cuộc đời bất hạnh của mình. Là một cô gái chăm chỉ, Mây giúp việc gia đình rất nhiều, nào là buôn bán giúp mẹ, nào là chăm lo cho mấy em nhỏ. Đáng lý ra một người con gái như vậy phải được cả cha lẫn mẹ yêu mến mới phải. Đằng này, ngoài người mẹ thân yêu ra Mây phải sống trong sự ghẻ lạnh của người cha. Có một lần Minh Quân vô tình nghe được câu chuyện đau buồn của Mây. Theo như lời kể của Mây em ấy không ít lần gánh chịu sự tàn bạo của người cha. Ông ta đã đánh đập con mình tàn nhẫn, đánh đến mức chảy cả máu cam, máu cứ túa ra mà ông già thì vẫn dửng dưng với thái độ vô cảm, lạnh lùng. Những lúc kể đến đó là em ấy bật khóc, khóc nức nở. Vào tình thế này Mẫn thường chăm chú lắng nghe và tỏ ra đồng cảm qua ánh mắt. Có lẽ vì điều đó mà Mây và Mẫn khá thân thiết với nhau.

Mây vừa tới được năm phút thì Nhật cũng chở Tâm đến. Cặp đôi này đi đâu cũng có nhau, Nhật dường như không bao giờ tách ra khỏi Tâm. Trên danh nghĩa thì Tâm là nhân viên của quán, nhưng thực tế phải tính thêm Nhật vào nữa, bởi vì Nhật đến là để phụ giúp Tâm, cậu chàng rất ân cần, chu đáo, hình như cậu ta không muốn người yêu của mình phải động tay, động chân nhiều. Sự chăm sóc của cậu chàng dành cho Tâm nhiều khi thấy cũng rất cảm động.

Thế là đông đủ nhé! Vì Mẫn cũng đã có mặt.

Ngày hôm đó trôi qua khá tẻ nhạt, ai cũng có đôi có cặp; Tâm thì ngồi nói chuyện tình tứ với Nhật ở phòng sau, Mây và Mẫn tiếp tục những câu chuyện thú vị của họ, Cẩn tìm một góc ngồi đọc truyện Conan, còn Minh Quân… hẳn ai cũng đoán ra rồi; hắn nằm một góc, lâu lâu lại ngồi bật dậy đàn hát, rồi lại nằm tiếp. Khách khứa thì thỉnh thoảng mới có. Vậy nên hôm đó ai cũng một khoảng trời riêng cả.

Hôm sau, Minh Quân đến muộn hơn, khoảng 9 h 15 thì hắn có mặt. Hắn biết hôm nay chú lên nên muốn gây một bất ngờ cho chú. Khi hắn xuất hiện thì mọi người đang đổ cá ngựa, tiếng nói tiếng cười “hí hố” khắp gian phòng. Chú cũng đang tham gia, chú ngồi quay lưng lại với cửa chính, khi Minh Quân xuất hiện thì ba người chơi khác là Mây, Mẫn, cặp đôi Tâm và Nhật đều trông thấy hắn, vì hắn đứng đối diện với cửa chính. Hắn đưa tay đặt lên miệng ra hiệu cho mọi người im lặng đừng la lên. Thấy ánh mắt của mọi người là lạ, chú liền quay lại. Minh Quân liền nở một nụ cười hiền lành:

Chào chú!

Chào chú!

Cảm xúc của Minh Quân bỗng nhói lên. Chú gật đầu và chào lại hắn, nhưng trong thái độ của chú có một cái gì đó xa cách, thiếu tự nhiên. Rồi hắn cũng kéo chiếc ghế đôn ngồi lại bên cạnh chú; trước khi đến quán hắn nghĩ trong đầu rằng chú sẽ vui lắm! Chú sẽ reo lên như mọi khi. Thế nhưng, không phải vậy! Rồi hắn cũng tìm lý do giải thích cho cách cư xử đó của chú, hắn nghĩ: “Chẳng qua chú đang ham mê đổ cá ngựa nên mới như vậy thôi!”. Vậy mà, ngồi được một lúc, hắn cảm thấy mình như khúc gỗ. Hắn đứng lên tìm một một góc phòng yên tĩnh, ngồi xuống “tự tình” cùng cây đàn guitar.

Thôi mọi người chơi tiếp đi, con ra nghe anh Minh Quân đàn hát – Mây tách khỏi đám đông không quên cầm theo tập nhạc

Anh, chỉ em hát đi – Cô nàng lên tiếng

Ừ! Lại đây – Lần này Minh Quân nói với giọng khá dịu dàng

Anh đánh bài “Một cõi đi về” nghe!

Ừ! Được rồi, đưa sách nhạc đây

Thôi mọi người chơi tiếp đi, con ra nghe anh Minh Quân đàn hát – Mây tách khỏi đám đông không quên cầm theo tập nhạc

Anh, chỉ em hát đi – Cô nàng lên tiếng

Ừ! Lại đây – Lần này Minh Quân nói với giọng khá dịu dàng

Anh đánh bài “Một cõi đi về” nghe!

Ừ! Được rồi, đưa sách nhạc đây

Những giai điệu của ca khúc viết về thân phận con người rất nổi tiếng của Trịnh Công Sơn cứ thế trỗi lên da diết, nặng nề. Minh Quân và Mây ngồi sát bên nhau, hắn đang tập cho Mây hát ca khúc mà Mây đã từng hứa sẽ có một ngày học được để hát tặng mẹ. Rồi lại thêm một chuyện khá ngạc nhiên với Minh Quân nữa. Minh Quân và Mây ngồi bên nhau được đâu dăm ba phút thì Tâm cũng xin phép mọi người xuống dưới nhà, giao lại cho Nhật việc đổ cá ngựa dùm Tâm. Tâm tiến lại gần Minh Quân và Mây, tỏ ý muốn được tham gia ca hát. Cô nàng ngồi lại gần Minh Quân, mượn điện thoại của Mây, lướt tìm những bài nhạc mình yêu thích trên mạng để Minh Quân đệm đàn cho cô nàng hát. Không hiểu điều gì xui khiến Mây, Mây hát một, hai bài thì đứng lên bỏ đi để lại Minh Quân và Tâm đang say sưa trong làn điệu âm nhạc.

Thời gian trôi đi rất nhanh, mới đó đã đến buổi cơm trưa. Hai người ngừng hát trở lên dùng cơm với mọi người. Buổi cơm trưa diễn ra khá vui vẻ với sự pha trò hài hước của chú. Tâm cũng đáng yêu, sôi nổi không kém, cô nàng làm điệu bộ ngây thơ mà rất duyên dáng, cách Tâm chớp mắt, cách cô ấy cười, có một sức hút mạnh mẽ rất ư là tự nhiên.

Dường như khoảng cách giữa Tâm và Minh Quân đã xích lại gần hơn. Bằng chứng là sau khi dùng cơm trưa xong, hai người lại ra phía phòng sau ngồi, tiếp tục đàn hát. Hai người ngồi trên cùng một băng ghế dài, sát lại gần nhau. Những ngón tay thon của Tâm liên tục lướt trên màn hình chiếc điện thoại cảm ứng. Cô nàng chọn bài hát, sau khi đã chọn được, cả hai ngồi chụm đầu lại. Giai điệu réo rắc của cây đàn guitar vang lên mê hoặc, những bản nhạc trẻ trung được Tâm hát với chất giọng trong trẻo, mượt mà. Cứ mỗi lần hát xong một bài nào đó mà hai người phối hợp với nhau khá ăn ý là cô nàng lại reo lên vui sướng.

Ui… Bài này hay quá anh. Chờ em… chờ em chút… em đi lấy giấy bút đã nhe! Cứ bài nào hay thì mình ghi lại, bữa sau hát tiếp…

Ui… Bài này hay quá anh. Chờ em… chờ em chút… em đi lấy giấy bút đã nhe! Cứ bài nào hay thì mình ghi lại, bữa sau hát tiếp…

Tâm đứng phắt dậy, chạy ào lên nhà trên với sự thích thú, nhìn Tâm vui như một đứa trẻ mới được mẹ mua cho quà vậy. Tâm quay lại với tờ giấy trắng và cây bút trên tay. Hai người lại tiếp tục đàn hát mặc cho mọi người đang đổ cá ngựa trong thinh lặng. Hình như vắng Tâm rồi cuộc vui trên kia bỗng đằm lại, giọng nói của chú cũng ít nghe hơn. Nhật thì chốc chốc lại chạy xuống nhìn Tâm, rồi lại chạy lên, cậu chàng cứ lăng xăng như vậy một thôi, một hồi. Có lẽ vì quá say sưa ca hát mà Tâm chẳng mấy quan tâm đến Nhật nữa. Khi cậu chàng xuống lấy tiền lẻ để tiếp tục đổ cá ngựa thì Tâm mở ví bốc đại tiền đưa cho cậu chàng, mắt thì vẫn dán vào màn hình chiếc điện thoại, thậm chí đôi khi còn tỏ ra cáu kỉnh trước thái độ lải nhải của Nhật.

Tiếng đàn của Minh Quân lạ sao hay hơn mọi ngày. Sự thích thú đã làm trình độ chơi đàn của hắn bỗng chốc thăng hoa. Lần đầu tiên có một người con gái mà giọng ca của cô ấy lại hòa nhịp trọn vẹn với tiếng đàn của hắn như vậy, sự hòa hợp tuyệt hảo của âm thanh tưởng chừng không gì có thể diễn tả được. Sự trẻ trung, tươi mát mà một cô gái mười sáu tuổi, đang mang lại cho hắn bằng những âm thanh êm dịu, réo rắc, khiến hắn như trở lại tuổi thanh xuân đã mất. Có những đoạn nhạc cao trào làm lòng hắn như thắt lại, cái thắt của sự thích thú, phiêu bồng… Bản nhạc “Forever and one” đã mãi khắc sâu vào cuộc đời hắn kể từ đó.

Ni, đi thôi! – Nhật chạy tới chỗ hai người, hối thúc cô nàng

Đi đâu? – Tâm trả lời nhát gừng

Đi lấy cái bếp lò chứ đi đâu nữa

Anh đi đi

Đi với anh, đi một mình ai giữ cho anh – Nhật nói vẻ trách móc

Thì anh nhờ con Mây đi nó giữ cho – Tâm nói với vẻ bực bội

Ni, đi thôi! – Nhật chạy tới chỗ hai người, hối thúc cô nàng

Đi đâu? – Tâm trả lời nhát gừng

Đi lấy cái bếp lò chứ đi đâu nữa

Anh đi đi

Đi với anh, đi một mình ai giữ cho anh – Nhật nói vẻ trách móc

Thì anh nhờ con Mây đi nó giữ cho – Tâm nói với vẻ bực bội

Có giọng nói của Mây chen vào:

Chứ mày ngồi đó làm gì?

Mệt quá! Dậy thì để tao đi – Tâm đứng phắt dậy, vung hai tay, nói to với thái độ tức giận

Chứ mày ngồi đó làm gì?

Mệt quá! Dậy thì để tao đi – Tâm đứng phắt dậy, vung hai tay, nói to với thái độ tức giận

Tâm chạy xộc lên nhà, nhưng chỉ một loáng sau thì quay lại như nhớ ra mình quên cái gì đó.

Anh ở lại tập tiếp nghe! Em đi rồi về liền á! – Giọng cô nàng tỏ ra rất nhẹ nhàng

Ừ! Em đi đi

Anh ở lại tập tiếp nghe! Em đi rồi về liền á! – Giọng cô nàng tỏ ra rất nhẹ nhàng

Ừ! Em đi đi

Chạy lên nhà một thoáng thì Tâm lại quay lại chỗ Minh Quân

Không cần đi nữa anh, anh em mình hát tiếp đi anh

Không cần đi nữa anh, anh em mình hát tiếp đi anh

Vậy là họ lại tiếp tục giây phút lãng mạn của mình, mặc kệ những người xung quanh đang bận rộn đang nghĩ gì về họ. Hai con người này mới gặp mà cứ như đã quen nhau từ lâu rồi vậy. Mười phút sau thì Nhật quay trở lại, chở theo một đứa bé gái. Đứa bé sau đó chạy lại chỗ Minh Quân và Tâm đang say sưa ca hát. Tâm ôm lấy bé gái, vuốt ve âu yếm.

Mẹ đâu?

Mẹ… đi làm tóc rồi. Chút nữa mẹ tới đón em

Ừm… – Tâm lại ôm em vào lòng nựng nịu

Mẹ đâu?

Mẹ… đi làm tóc rồi. Chút nữa mẹ tới đón em

Ừm… – Tâm lại ôm em vào lòng nựng nịu

Minh Quân dường như đã ý thức được một điều gì đó, đã đến lúc hắn phải dừng lại.

Thôi! Hôm nay mình tạm dừng ở đây, mai lại hát tiếp

Ừm… – Tâm gật đầu đồng ý

Thôi! Hôm nay mình tạm dừng ở đây, mai lại hát tiếp

Ừm… – Tâm gật đầu đồng ý

Minh Quân dọn dẹp lại những tập nhạc. Đi ra phòng chứa đồ nằm xuống chiếc ghế đệm, mắt nhìn ra cửa, tâm trí bận rộn với những cảm xúc vừa mới trải qua. Trong phòng, Mây và Cẩn cũng đang nói chuyện với nhau. Mây đang tâm sự với Cẩn về việc lúc nãy Tâm nổi nóng với mình. Cẩn đưa ra những lời khuyên mang tính chất thuyết giáo đức vị tha:

Em hãy mặc kệ người khác nghĩ gì, nói gì, miễn là em sống bao dung, yêu thương những người xung quanh. Dù người ta có làm em đau khổ em cũng đừng bận tâm. Thay vào đó hãy quan tâm những người thân bên cạnh, mang lại hạnh phúc cho họ – Cẩn nói với giọng nhẹ nhàng như một vị cha sứ

Em hãy nhìn ông này xem – Cẩn nói và chỉ vào Minh Quân đang nằm trên ghế – Trước đây ông này chuyên đi tán tỉnh phụ nữ, bây giờ thì ổng về với gia đình, nếu không đến quán chơi thì ổng sẽ giành thời gian bên ba mẹ

Em hãy mặc kệ người khác nghĩ gì, nói gì, miễn là em sống bao dung, yêu thương những người xung quanh. Dù người ta có làm em đau khổ em cũng đừng bận tâm. Thay vào đó hãy quan tâm những người thân bên cạnh, mang lại hạnh phúc cho họ – Cẩn nói với giọng nhẹ nhàng như một vị cha sứ

Em hãy nhìn ông này xem – Cẩn nói và chỉ vào Minh Quân đang nằm trên ghế – Trước đây ông này chuyên đi tán tỉnh phụ nữ, bây giờ thì ổng về với gia đình, nếu không đến quán chơi thì ổng sẽ giành thời gian bên ba mẹ

Minh Quân chỉ mỉm cười, chẳng biết nói gì hơn. Đầu óc của hắn đang lâng lâng chốn nào ấy. Rồi Tâm cũng đi vào phòng có ba người. Ánh mắt của Minh Quân hướng theo Tâm đang tiến lại gần, hai mắt nhìn nhau, Minh Quân nhìn Tâm với vẻ đắm đuối, tình tứ:

Anh mệt rồi hả? Em hành anh nãy giờ – Tâm nói với nụ cười duyên dáng trên môi

Anh mệt rồi hả? Em hành anh nãy giờ – Tâm nói với nụ cười duyên dáng trên môi

Minh Quân không trả lời câu hỏi của Tâm, giờ này đối với hắn trả lời bất cứ câu hỏi nào cũng là thừa. Đêm đã buông xuống, núi rừng chìm trong làn sương hơi mờ ảo. Ánh đèn Neon đã thắp sáng phố thị. Hôm nay chú đãi mọi người món sò luộc chấm muối tiêu chanh. Nhưng cuộc vui đó chỉ có chú, Minh Quân và Tâm còn những người khác thì đi mất dạng. Mẫn biến mất từ chiều, không biết đã đi đâu; Cẩn thì vẫn ở một góc nhà với quyển truyện trên tay; Mây đã xin phép về sớm, còn Nhật với cô bé Thảo em gái Tâm thì đang ngồi ở phòng chứa đồ; thỉnh thoảng Nhật lại sai cô bé ra gọi chị Tâm vào chơi. Nhưng Tâm thì không thích vào. Tâm ngồi nghe chú và Minh Quân nói chuyện, gắp một con sò luộc bỏ vào chén cho Minh Quân, rồi hối thúc Minh Quân ăn. Chú ngồi nhấm nháp cốc bia, thỉnh thoảng mới nói một vài câu. Đã đến giờ Tâm phải đưa em về, vì mẹ không đến được. Tâm chào chú và mọi người rồi cùng ra về với Nhật. Trước khi đi, Tâm quay lại nói với Minh Quân:

Mai anh lại đến nghe! Để em về nghe lại bài lúc chiều, mai anh em mình lại hát tiếp

Ừm… mai anh sẽ ghé

Chào anh!

Ừm… chào em!

Mai anh lại đến nghe! Để em về nghe lại bài lúc chiều, mai anh em mình lại hát tiếp

Ừm… mai anh sẽ ghé

Chào anh!

Ừm… chào em!

Chú không nói gì, chỉ liếc mắt với cái nhìn đầy ngụ ý. Đêm hôm đó, sau khi chú đã về khu nhà trọ thì Mẫn cũng vừa trở lại quán, Duy và Hiếu cũng có mặt. Mấy anh em ngồi lại chén thù chén tạc với nhau. Minh Quân dường như thay đổi hoàn toàn. Vẻ mặt hắn tràn đầy hạnh phúc, hắn nói chuyện và cười rất vô tư. Hắn lặp đi lặp lại câu nói đầy ngụ ý. “Niềm vui của người này là nỗi buồn của người kia”.

Sao? Hôm nay cậu đàn hát đã chưa? – Mẫn lên tiếng, với vẻ khích bát

Hà hà – Minh Quân chỉ cười trừ

Sao? Hôm nay cậu đàn hát đã chưa? – Mẫn lên tiếng, với vẻ khích bát

Hà hà – Minh Quân chỉ cười trừ

Rượu đi được vài vòng thì Mẫn nôn tại chỗ. Thì ra từ chiều giờ cậu chàng đi uống ở đâu đó trước rồi. Bây giờ về thì men rượu mới ngấm, tiếp thêm thứ rượu nếp ngòn ngọt này vào nữa nên nằm gục hoàn toàn. Đêm đó, Minh Quân phải đưa cậu chàng về tới tận nhà. Trên con đường thanh vắng, lúc đó đã vào khoảng 12 giờ đêm. Rượu đang ngấm vào người, Minh Quân bước đi dưới ánh đèn mờ ảo… lòng hắn dâng trào cảm xúc. Trong bóng tối của tâm tư, những tiếng gọi cứ phát lên không ngừng. “Tâm… Tâm ơi! Anh yêu em. Anh yêu em! Anh yêu em…”.

Những tiếng yêu quá sớm thường tố cáo một điều gì đó bất ổn trong tâm hồn. Không phải chỉ riêng Minh Quân mà với bất kỳ người nào chưa nhận rõ bản chất của tình yêu. Người ta thường bảo tình yêu không thể định nghĩa, không thể hiểu; nhưng xem ra đó chỉ là một định kiến. Trong một giới hạn nào đó con người vẫn hiểu được tình yêu, mặc dù đó vẫn là cách hiểu đơn sơ, hiểu theo từng khía cạnh…

Những tiếng yêu quá sớm thường tố cáo một điều gì đó bất ổn trong tâm hồn. Không phải chỉ riêng Minh Quân mà với bất kỳ người nào chưa nhận rõ bản chất của tình yêu. Người ta thường bảo tình yêu không thể định nghĩa, không thể hiểu; nhưng xem ra đó chỉ là một định kiến. Trong một giới hạn nào đó con người vẫn hiểu được tình yêu, mặc dù đó vẫn là cách hiểu đơn sơ, hiểu theo từng khía cạnh…

Minh Quân cũng sợ chính con người của hắn, sợ những gì đang diễn ra quá sớm, quá vội vàng. Cũng với triết lý: “cái gì chóng nở thì chóng tàn”, Minh Quân cảm thấy bất an ghê gớm. Đây không phải lần đầu tiên hắn yêu. Mà chưa ai dám khẳng định là hắn đã từng yêu; Đôi khi con người ta vẫn ngộ nhận tình yêu, mà vẫn cố chấp cho rằng mình đang yêu thật.

Minh Quân cũng sợ chính con người của hắn, sợ những gì đang diễn ra quá sớm, quá vội vàng. Cũng với triết lý: “cái gì chóng nở thì chóng tàn”, Minh Quân cảm thấy bất an ghê gớm. Đây không phải lần đầu tiên hắn yêu. Mà chưa ai dám khẳng định là hắn đã từng yêu; Đôi khi con người ta vẫn ngộ nhận tình yêu, mà vẫn cố chấp cho rằng mình đang yêu thật.

Chuyện là như vậy!

Chuyện là như vậy!

Trong trái tim của mỗi con người luôn có một khoảng trống cần lấp đầy. Khoảng trống đó cần những mảnh ghép mà chúng ta không thể tự cung cấp được; nó thuộc về sở hữu của một người khác.

Trong trái tim của mỗi con người luôn có một khoảng trống cần lấp đầy. Khoảng trống đó cần những mảnh ghép mà chúng ta không thể tự cung cấp được; nó thuộc về sở hữu của một người khác.

Có những trường hợp xảy ra như sau:

Có những trường hợp xảy ra như sau:

Trường hợp thứ nhất: Khi một người sở hữu đầy đủ những mảnh ghép còn thiếu trong trái tim ta xuất hiện, ta sẽ lập tức bị rơi vào vòng xoáy tình yêu. Nó giống như mũi tên của thần Cupid vậy, ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng điều ngang trái là trong ta lại không có lấy một mảnh ghép nào khớp với khoảng trống trong trái tim đối phương; Tình yêu luôn có một cuộc giao dịch vô hình mà chúng ta rất khó nhận ra, thế nên mới có chuyện ta yêu đơn phương một người còn người kia lại đem lòng yêu một người khác.

Đơn giản là vì họ có cái mà ta muốn, còn ta thì chẳng có cái mà họ cần. Loại tình yêu này thường đau khổ dằn vặt cho người đang yêu và khao khát; nhưng lại chẳng chút vướng bận gì ở người kia. Trớ trêu thay, ai khi yêu mà không muốn được yêu lại. Nhưng việc muốn với việc được thỏa mãn cái muốn lại không đơn giản như ta nghĩ.

Trường hợp thứ nhất: Khi một người sở hữu đầy đủ những mảnh ghép còn thiếu trong trái tim ta xuất hiện, ta sẽ lập tức bị rơi vào vòng xoáy tình yêu. Nó giống như mũi tên của thần Cupid vậy, ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng điều ngang trái là trong ta lại không có lấy một mảnh ghép nào khớp với khoảng trống trong trái tim đối phương; Tình yêu luôn có một cuộc giao dịch vô hình mà chúng ta rất khó nhận ra, thế nên mới có chuyện ta yêu đơn phương một người còn người kia lại đem lòng yêu một người khác.

Đơn giản là vì họ có cái mà ta muốn, còn ta thì chẳng có cái mà họ cần. Loại tình yêu này thường đau khổ dằn vặt cho người đang yêu và khao khát; nhưng lại chẳng chút vướng bận gì ở người kia. Trớ trêu thay, ai khi yêu mà không muốn được yêu lại. Nhưng việc muốn với việc được thỏa mãn cái muốn lại không đơn giản như ta nghĩ.

Trường hợp thứ hai: Một người sở hữu đầy đủ những mảnh ghép mà người này cần và khao khát muốn có; còn một người chỉ sở hữu một vài mảnh ghép mà người kia luôn mơ ước có được. Lúc này, sẽ có sự chênh lệch về mức độ tình cảm của hai người. Một người sẽ yêu nhiều, còn một người sẽ yêu ít lại. Vì đơn giản thôi; trong khi em lấp đầy khoảng trống trong tim anh thì anh chỉ có thể trao cho em một mảnh ghép; con tim của em lúc này còn trống nhiều lắm! Em sẽ có nhu cầu tìm thêm những mảnh khác. Kết quả cuối cùng là anh sợ mất em, còn em thì luôn cảm thấy thiếu thốn, muốn tìm kiếm sự toàn vẹn. Cuối cùng, khi một chàng trai xuất hiện, mang đầy đủ những mảnh ghép mà em cần, em sẽ bỏ anh để theo anh ta. Đó là luật chơi của tình yêu, mọi thời đại và mọi nền văn hóa đều bị ảnh hưởng bởi quy luật đó cả. Việc một người phụ tình một người luôn có căn nguyên của nó.

Trường hợp thứ hai: Một người sở hữu đầy đủ những mảnh ghép mà người này cần và khao khát muốn có; còn một người chỉ sở hữu một vài mảnh ghép mà người kia luôn mơ ước có được. Lúc này, sẽ có sự chênh lệch về mức độ tình cảm của hai người. Một người sẽ yêu nhiều, còn một người sẽ yêu ít lại. Vì đơn giản thôi; trong khi em lấp đầy khoảng trống trong tim anh thì anh chỉ có thể trao cho em một mảnh ghép; con tim của em lúc này còn trống nhiều lắm! Em sẽ có nhu cầu tìm thêm những mảnh khác. Kết quả cuối cùng là anh sợ mất em, còn em thì luôn cảm thấy thiếu thốn, muốn tìm kiếm sự toàn vẹn. Cuối cùng, khi một chàng trai xuất hiện, mang đầy đủ những mảnh ghép mà em cần, em sẽ bỏ anh để theo anh ta. Đó là luật chơi của tình yêu, mọi thời đại và mọi nền văn hóa đều bị ảnh hưởng bởi quy luật đó cả. Việc một người phụ tình một người luôn có căn nguyên của nó.

Trường hợp thứ ba: Cả hai người đều sở hữu đầy đủ những mảnh ghép mà hai bên cần có để lấp đầy khoảng trống trong trái tim mỗi người. Nếu rơi vào trường hợp này thì xin chúc mừng bạn. Tôi có thể nói đây là tình yêu đích thực, nó cực kỳ hiếm trên thế gian này. Khi hai trái tim hòa cùng nhịp đập, sự chênh lệch biến mất; sẽ không có chuyện ai yêu ít, ai yêu nhiều, ai yêu giả, ai yêu thật. Lúc này quá trình kết nối giữa hai trái tim sẽ diễn ra một cách nhanh chóng khi một trong hai người khéo léo, chủ động xích lại gần nhau. Nó sẽ mang đến một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nếu cả hai cùng thấu hiểu giá trị của lòng chung thủy.

Trường hợp thứ ba: Cả hai người đều sở hữu đầy đủ những mảnh ghép mà hai bên cần có để lấp đầy khoảng trống trong trái tim mỗi người. Nếu rơi vào trường hợp này thì xin chúc mừng bạn. Tôi có thể nói đây là tình yêu đích thực, nó cực kỳ hiếm trên thế gian này. Khi hai trái tim hòa cùng nhịp đập, sự chênh lệch biến mất; sẽ không có chuyện ai yêu ít, ai yêu nhiều, ai yêu giả, ai yêu thật. Lúc này quá trình kết nối giữa hai trái tim sẽ diễn ra một cách nhanh chóng khi một trong hai người khéo léo, chủ động xích lại gần nhau. Nó sẽ mang đến một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nếu cả hai cùng thấu hiểu giá trị của lòng chung thủy.

Sự ngộ nhận tình yêu thường xảy ra khi chúng ta bị cái tôi chi phối. Chúng ta nói rằng chúng ta yêu anh ấy, cô ấy nhưng ngược lại, chúng ta yêu chính bản thân mình. Chúng ta bị đánh bẫy trong tình cảm. Có khi chúng ta kết hợp với một người chỉ để chúng ta khoe khoang một điều gì đó trước những người khác. Có khi chúng ta “yêu” một người xuất phát từ lòng căm thù; họ đã xúc phạm ta và ta phải tìm cách trả đũa; ta phải quyến rũ họ chỉ để khuất phục họ; bản thân ta không hề yêu họ, hãy nhớ đó chỉ là hoạt động của cái tôi ích kỷ. Và có những trường hợp tương tự; những ngộ nhận ban đầu về nhau, tôi thấy anh ấy có những mảnh ghép mà tôi cần, và tôi yêu anh ấy. Nhưng về sau tôi mới nhận ra đó chỉ là sự hư ảo, dối trá. Vậy là tôi thất vọng. Nhưng tôi vẫn cho rằng đó là “yêu”. Thực ra, chúng ta đang huyễn hoặc chính mình. Chúng ta chỉ đang luyến tiếc những gì mình đã bỏ ra cho mối quan hệ đó, chúng ta đã lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao. Chúng ta đã hết tình cảm rồi nhưng chúng ta vẫn còn ngoan cố; tại sao phải chấm dứt kia chứ? Khi chân đã lún sâu vào hố bùn. Phải đi tới cùng. Và như vậy chúng ta đi hết từ sai lầm này đến sai lầm khác. Sự ngộ nhận trong tình yêu là rất nguy hiểm; bởi tình yêu rất giỏi ngụy trang. Khi cái tôi xâm lấn tâm hồn bạn thì lúc đó bạn hãy cẩn thận kẻo rơi vào bẫy tình.

Sự ngộ nhận tình yêu thường xảy ra khi chúng ta bị cái tôi chi phối. Chúng ta nói rằng chúng ta yêu anh ấy, cô ấy nhưng ngược lại, chúng ta yêu chính bản thân mình. Chúng ta bị đánh bẫy trong tình cảm. Có khi chúng ta kết hợp với một người chỉ để chúng ta khoe khoang một điều gì đó trước những người khác. Có khi chúng ta “yêu” một người xuất phát từ lòng căm thù; họ đã xúc phạm ta và ta phải tìm cách trả đũa; ta phải quyến rũ họ chỉ để khuất phục họ; bản thân ta không hề yêu họ, hãy nhớ đó chỉ là hoạt động của cái tôi ích kỷ. Và có những trường hợp tương tự; những ngộ nhận ban đầu về nhau, tôi thấy anh ấy có những mảnh ghép mà tôi cần, và tôi yêu anh ấy. Nhưng về sau tôi mới nhận ra đó chỉ là sự hư ảo, dối trá. Vậy là tôi thất vọng. Nhưng tôi vẫn cho rằng đó là “yêu”. Thực ra, chúng ta đang huyễn hoặc chính mình. Chúng ta chỉ đang luyến tiếc những gì mình đã bỏ ra cho mối quan hệ đó, chúng ta đã lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao. Chúng ta đã hết tình cảm rồi nhưng chúng ta vẫn còn ngoan cố; tại sao phải chấm dứt kia chứ? Khi chân đã lún sâu vào hố bùn. Phải đi tới cùng. Và như vậy chúng ta đi hết từ sai lầm này đến sai lầm khác. Sự ngộ nhận trong tình yêu là rất nguy hiểm; bởi tình yêu rất giỏi ngụy trang. Khi cái tôi xâm lấn tâm hồn bạn thì lúc đó bạn hãy cẩn thận kẻo rơi vào bẫy tình.

Trường hợp của Minh Quân cũng vậy. Hắn đang dò dẫm. Hắn đã nhìn ra một kho báu mà hắn đã mất công tìm kiếm, chờ đợi bấy lâu nay. Nhưng chiếc chìa khóa để mở cửa kho báu đó còn là một ẩn số. Hắn còn phải đổi lấy chiếc chiếc khóa đó bằng những mảnh ghép. Sự phán xét tùy thuộc vào vị thần tình ái. Vấn đề ở chỗ Ngài có hứng thú với những mảnh ghép mà hắn đang sở hữu hay không?

Trường hợp của Minh Quân cũng vậy. Hắn đang dò dẫm. Hắn đã nhìn ra một kho báu mà hắn đã mất công tìm kiếm, chờ đợi bấy lâu nay. Nhưng chiếc chìa khóa để mở cửa kho báu đó còn là một ẩn số. Hắn còn phải đổi lấy chiếc chiếc khóa đó bằng những mảnh ghép. Sự phán xét tùy thuộc vào vị thần tình ái. Vấn đề ở chỗ Ngài có hứng thú với những mảnh ghép mà hắn đang sở hữu hay không?

5.

5.

Câu chuyện vẫn tiếp diễn theo dòng thời gian. Những ngày sau đó, Minh Quân đều có mặt từ sáng sớm. Thời gian này chú có việc phải về Sài Gòn, bà cụ bên nhà vợ của chú vừa mới qua đời; việc tang chế nhất thời đã giết chết thú vui của chú. Có một thời gian chú rất mê cờ tướng, Minh Quân là người luôn túc trực bên chú. Chẳng là, hắn có biệt tài đánh cờ luôn khiến người khác thú vị. Phong cách đánh cờ của hắn rất tài hoa nghệ sĩ, đôi lúc cũng rất táo bạo, liều lĩnh. Những nước cờ của hắn rất quái dị, thường làm người khác bất ngờ. Vì đó, mà chú rất thích chơi cờ với hắn. Chú thường nói với Cẩn.

– Chú rất thích đánh cờ với Minh Quân. Nết cờ của ổng đẹp, quân tử, hảo hán. Chú không được như Minh Quân

Vậy là, không cần Minh Quân mở lời. Mỗi sáng chú vẫn thường gọi điện cho Minh Quân, mời hắn đến ăn sáng, đánh cờ. Chăm lo cho hắn từng viên thuốc mỗi khi hắn bệnh; chiều đến thì làm mồi nhậu, hai chú cháu vừa nhâm nhi vừa kể chuyện đời.

Nhưng đó là những gì của nửa năm về trước. Còn dạo gần đây mọi thứ đã thay đổi; thỉnh thoảng Minh Quân vẫn bắt gặp trong ánh mắt của chú có sự khác lạ, một linh cảm luôn theo đuổi hắn hơn tháng nay. Những giấc mơ của hắn đã báo hiệu trước một mùa đông băng giá, một sự rạng nức mà hắn đã được báo trước. Trong chuyện này, phải thừa nhận Minh Quân có một biệt tài hơn người, đó là giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy; đã không ít lần hắn linh cảm trước được những việc chưa xảy ra. Và lần này cũng vậy. Trong hắn có một nỗi sợ hãi quỷ dị đeo bám. Những lúc về đêm là những lúc khó khăn nhất của hắn; hắn không thể nhắm mắt mà ngủ ngay được, những suy nghĩ cứ bám riết lấy hắn không thôi; rồi những cơn ác mộng cứ thế ập đến. Trái tim hắn đã không ít lần giật thót lên, hắn vùng bật dậy trong sự hoang mang, lo sợ.

Những ngày này, Mẫn cũng đi mất. Cậu chàng về Bảo Lộc tham gia lễ “Vu lan báo hiếu” ở một ngôi chùa, mà một người bạn của cậu chàng làm trụ trì. Trước khi đi cậu nói với Mây.

– Anh đi Bảo Lộc ba ngày, thằng bạn làm trù trì dưới đó mời xuống làm chương trình văn nghệ cho mấy đứa em.

Cậu chàng có khoái tật là hay thổi phồng sự quan trọng của mình và thường hay đem lòng tốt, sự khoan dung ra làm thước đo giá trị cho bản thân.

Trong những ngày này, quán còn lại bốn anh em. Thỉnh thoảng Cảm cũng ghé chơi. Cảm là một anh chàng khá vui tính; một sự hài hước đôi khi rất giống trẻ con. Anh chàng thường mang chiếc áo phao màu đen rộng hơn cơ thể mình khá nhiều, chiếc áo len màu xanh của tảo hình như không bao giờ thiếu trên người, quần tây màu đen nhạt rất rộng và dài. Anh chàng thường đi giày tây có thắt dây, mũi giày lúc nào cũng lấm bùn và đất. Cảm là một trong những kẻ buông tuồng, ít khi nào quan tâm đến cách ăn mặc của mình. Cũng giống như Mẫn và Cẩn. Ba người này, mỗi người chỉ có một bộ đồ mặc đi mặc lại nhiều lần. Rất dễ nhận ra Cảm ở khuông mặt nhỏ, mái tóc ngắn lùi sùi. Anh chàng có đôi mắt mơ hồ, khóe môi duyên dáng với những chiếc răng trắng đều “tăp tắp” rất chi là đẹp. Con người này cũng lắm tài hoa; những tranh ảnh, thư pháp ở quán Danh Nhân phần lớn do anh ta tự vẽ lấy; anh ta biết chơi guitar, thạo về máy tính, chăm chỉ làm ăn, giỏi xoay sở trong công việc… anh ta còn là một tay kèn Harmonica điệu nghệ. Mỗi lần ngồi nhậu với anh em, khi mấy chị em đang bận việc gì đó ở các phòng bên, anh chàng đều tìm được một cớ nào đó để đem cây kèn Harmonica ra thổi; hoặc khi có dịp để các chị em thấy được những bức vẽ đẹp mắt của mình là anh chàng luôn có cách để đạt được mục đích. Với anh chàng, không gì tuyệt vời hơn việc được người khác khen ngợi, đánh giá mình là một chàng trai tài giỏi, đặc biệt nếu đó là sự thừa nhận của phái nữ lại càng khích lệ chàng ta thể hiện.

Những ngày mà Mẫn chưa rời đi Bảo Lộc, Minh Quân trải qua khá nhiều cảm xúc mâu thuẫn. Không gian riêng tư của hai người, Tâm và Minh Quân, đôi lúc không ai có thể xâm phạm được. Những lần ngồi hát bên nhau say sưa vẫn diễn ra hàng ngày; mỗi khi Tâm cất cao giọng hát, để lộ ra khóe môi với những chiếc răng ngà ngọc, là lòng Minh Quân lại thấy bồi hồi, xao xuyến. Hắn không thể tránh khỏi việc phải ngước nhìn nàng thơ của mình với ánh mắt triều mến. Đôi lúc hắn tự nói với lòng mình: “Có phải vì nàng đẹp như một bông hồng nên ta không dám yêu nàng?”. Hắn không dám thật! Vì tất cả đều nằm trong giới hạn. Có những khi hắn muốn ôm lấy nàng để âu yếm, vuốt ve; để thủ thỉ bên tai nàng những lời mật ngọt. Có những khi hắn thèm khát hôn lên đôi môi cháy bỏng của nàng. Và có khi hắn lại muốn tỏ ra thô bạo với nàng, một sự thô bạo tràn trề sinh lực, đầy nam tính và bản lĩnh.

Nhưng không phải lúc nào những cảm xúc thăng hoa cũng đến với hắn. Cũng không ít lần hắn tiều tụy, buồn bã trông cứ như con sâu trong kén; cứ như cún con mất mẹ vậy. Nhớ lần đó hắn đến hơi muộn. Vẫn như thường lệ, hắn vào phòng chứa đồ để cất quyển sách mà hắn luôn mang theo. “Đoàn” như một phát súng bắn vào mặt hắn; Trước mặt hắn là hai con người, một nam một nữ. Chàng thì gối đầu lên đùi nàng, nàng thì một tay mân mê mái tóc, gương mặt của chàng; tay kia cầm cái nhíp, thỉnh thoảng nhổ vài sợi lông măng trên mặt người tình.

– A… anh tới rồi hả. Đợi em xíu nha. – Tâm reo lên cứ như không

Hắn chỉ nhìn thoáng qua hai người, chẳng nói năng gì nữa, đi thẳng ra ngoài. Một tiếng nói cứ phát ra ong ong trong đầu hắn.

– Ồ! Thế ra ta đã nhầm chăng? Vậy ra em ấy chẳng có ý gì… Ta chỉ là món đồ giải trí thôi sao?

Vậy là hắn ngồi thỉu não cả một ngày chỉ vì một hình ảnh đơn giản dễ hiểu. Hắn không hiểu, hoặc hắn không muốn hiểu, rằng hai người đó là người yêu chính thức của nhau. Họ thân mật hơn trí tưởng tượng của hắn rất nhiều; hắn chỉ là kẻ thứ ba; mảnh ghép của hắn có thể chỉ bằng một con kiến nếu đem so với khoảng trống trong tâm hồn của cô nàng. Sự việc đó càng làm hắn đau đớn, hắn co mình lại như con mèo bị lũ trẻ ép vào chân tường. Hôm đó,Tâm cũng ngồi bên hắn, cũng đàn cũng hát, nhưng tiếng đàn bây giờ khô khan, vô cảm làm sao ấy! Hắn không thể tập trung được. Mỗi làn nàng cất giọng ca trong trẻo vốn có của nàng, là hắn lại nghĩ ngay đến cảnh tượng khi sáng.

Ngày hôm đó trôi qua nặng nề; thời gian như những tảng đá lớn đè lên người hắn. Hắn chỉ mong cho chóng hết ngày để khi đó được ngủ vùi một giấc trong men rượu.

Có những lần, Tâm và Nhật đùa giỡn với nhau rất vui. Anh chàng chọc cho cô nàng cười; còn cô nàng đáp lại bằng sự âu yếm, thân mật. Không ít lần Minh Quân đã nghĩ: “Giữa ta và em ấy có một khoảng cách không lấp đầy được hay sao? Em ấy quá trẻ trung hồn nhiên, còn ta thì quá già nua sâu sắc; Nhật có thể làm cho em ấy cười tươi như đóa hoa hướng dương; Mẫn cũng làm được điều đó; còn ta thì không, ta không phải loại người thích chọc cười người khác. Ta là một kẻ lạnh lùng, ít nói, ít cười. Vậy phải làm sao? Liệu giữa hai tâm hồn quá cách biệt nhau như vậy có thể đến được với nhau không?”. Với chừng đó suy nghĩ, Minh Quân cũng tự dựng lên cho mình một hàng rào phòng thủ. Hắn lại càng ít nói hơn trước, lại càng lạnh lùng hơn trước. Hắn đang có xu hướng buông xuôi, bất cần.

Đã đến giờ Tâm và Mây phải về đi học thêm. Ở quán chỉ còn lại những thằng con trai với nhau. Cẩn và Mẫn đang ngồi nói chuyện gì đó với nhau. Sau này Minh Quân cũng biết được câu chuyện đó. Thì ra trước cái ngày cậu chàng đi Bảo Lộc, Tâm tỏ ý muốn cậu chàng đừng đi, Tâm nói:

– Sư phụ ở lại đi. Sư phụ đi rồi con Mây nó buồn lắm á! Nó biết chơi với ai đây?

– Ờ… Ảnh đi thì tao ngồi đọc sách, có ảnh thì vui hơn chút thôi – Mây chống chế

Sự việc đó làm cậu chàng rơi vào trạng thái hoang tưởng; cho rằng Mây đã chết đứ đừ cậu chàng. Vậy là, bắt ngay cơhội, câu chàng khoe cái chiến tích đó với Cẩn.

– Mây thích tớ rồi cậu à!

– Tớ đã nói mà, ngay lúc đầu tớ đã biết – Cẩn hưởng ứng

Phải nói là gần đây hai người, Cẩn và Mẫn khá thân nhau. Trước kia thì Cẩn thân với Minh Quân hơn.

Mẫn lại tiếp lời, tỏ vẻ mình là người đàn ông đạo đức và có trách nhiệm.

– Nhưng tớ không muốn làm khổ người ta

Minh Quân nghe tới đó thì không khỏi khinh miệt. Hắn nghĩ thầm: “Mẹ nó chứ! Khổ cái con khỉ gì, đúng là bọn đạo đức giả. Một mặt thì cố gây ấn tượng, cố tạo hình ảnh để dụ dỗ người khác, khi đạt được mục đích rồi thì ra vẻ ta đây không thể đến, rằng mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên ngoài ý muốn. Cái gì gọi là làm khổ người khác. Nếu biết làm khổ người thì trước đó đừng đong đưa, chọc ghẹo người”. Với ý nghĩ đó Minh Quân trước đây đã coi thường Mẫn, bây giờ lại càng coi thường cậu chàng hơn. Hắn tiến đến chỗ hai con người mà trước đây từng là bạn rất thân với hắn. Hắn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào hai người rồi đột nhiên cất tiếng nói.

– Các cậu có liều thuốc độc nào không? Có cách nào chết thật mau mà không đau đớn không? Tôi muốn chết lắm rồi.

– Ông này đổ vì cái Tâm rồi cậu à! – Cẩn nói, ngồi bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực

Mẫn lơ là làm như không nghe thấy Minh Quân nói gì. Cậu chàng tiếp tục với những suy tư gì đó trong đầu, nói vài câu gì đó tầm phào với Cẩn, rồi mới như nhớ ra điều gì, bèn quay sang Minh Quân nói với thái độ lơ láo.

– Còn cái cậu kia…cậu vừa nói gì? Cậu muốn chết hả? – Mẫn vừa nói híp mắt, nghếch nghếch mặt trông như một tay đại ca chợ đời đang dạy dỗ đàn em.

Ngay lập tức, Minh Quân ngắt lời Mẫn, tức giận ra mặt nói.

– Cậu thôi cái thái độ đó đi. Tôi chán nói chuyện với cậu lắm rồi, tôi không muốn thấy mặt cậu nữa

Nói xong Minh Quân lập tứ đứng lên đi rời khỏi chỗ, hắn tiến lại gian pha chế pha tách trà, sau ngồi xuống băng ghế dài ở phòng chính, lòng buồn rười rượi.

Mặt trời cũng đã đóng then, cài chốt. Đèn đường đã sáng lên dưới làn hơi sương. Mọi người ngồi vào bàn nhậu. Tối hôm, cùng ngày có anh Phương xuống chơi, Duy và Hiếu cũng đến, có cả Ngọc và Cảm. Mấy anh em ngồi lại bàn nâng ly, hàn huyên tâm sự. Sau mâu thuẫn vừa rồi; Cẩn và Mẫn bỏ cuộc nhậu, bỏ anh em, lấy xe đi đâu đó tâm sự. Điều này càng làm Minh Quân căm ghét. Hắn tự nhũ: “Mẹ kiếp! Chắc lại ra ngoài nói chuyện của mình. Thật hối hận khi chia sẽ với Cẩn tình cảm của mình dành cho Tâm. Gần đây thái độ cậu ta tỏ ra rất xem thường mình; không chỉ cậu ta mà ngay cả chú và mọi người cũng vậy; không còn coi trọng mình như ngày trước nữa; mà như vậy thì đã sao? Ta bất cần, tại sao ta cứ phải lệ thuộc và quyến luyến. Mặc kệ đi”. Cứ như vậy, hắn ngồi vào bàn nhậu như người mất hồn. Uống uống và uống liên hồi. Hắn ngồi suốt buổi mà không nói một câu nào cả.

Được một tiếng sau thì Cẩn với Mẫn trở về. Mẫn ngồi vào bàn nhậu, còn Cẩn thì lánh vào phòng bên không quên cầm theo quyển truyện conan.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN