Chuyện Tình Yêu Mười Sáu
Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương III: Phía sau bản án tình yêu (3)
Chương III: Phía sau bản án tình yêu
(3)
Một chặng đường dài Minh Quân nói với Cẩn đủ thứ chuyện, miễn sao có thể giải bày được những khuất mắc trong lòng mình cho Cẩn nghe! Và cố thuyết phục Cẩn từ bỏ con đường tu hành. Minh Quân kể về cuộc đời mình với đầy những sự ngang trái, trắc trở trong tình cảm. Sự tàn nhẫn của bạn bè và người tình đã đối xử với hắn dưới con mắt nhìn đời của hắn. Bị bệnh nặng, lúc nguy khốn bạn bè không một ai bên cạnh để an ủi động viên, mối tình đầu tiên phụ rẫy bỏ đi theo người tình mặc dù biết hắn đang hấp hối, sự nghiệp còn dang dở hai bàn tay trắng, cha mẹ mất lòng tin, anh em trong gia đình khinh thường mỗi khi thấy hắn ăn không ngồi rồi…
Nhìn cuộc đời người ta đấu đá tranh giành lẫn nhau mà bản thân hắn cũng không ngoại lệ. Ôi thôi! Đủ thứ chuyện để hắn có thể bình tĩnh, hắn vẫn thường nói cuộc đời chà đạp lên hắn vậy hắn sống để làm gì? Để đạp vào mặt cuộc đời theo như hắn nói. Hắn mất niềm tin với tất cả, thiện lương trong hắn còn sót lại có chăng chỉ là thứ tình cảm ‘hiếu sinh’, hắn không muốn giết hại bất cứ sinh linh nào, ngay cả loài ruồi và muỗi. Hắn nói với Cẩn:
– Sống ở đời miễn đừng giết người, giết vật là được, còn như những thứ khác thì miễn, chỉ là do xã hội và nền văn hóa đặt ra mà thôi. Vì như ở mình lấy hai vợ là phạm luật nhưng ở các nước hồi giáo lấy nhiều vợ là chuyện thường. Chứng tỏ những thứ đó chỉ là rào cản xã hội, nó không phải là đạo đức nhân loại. Ví như giết người thì ở đâu cũng xấu xa nhưng trong những chuyện khác thì không hẳn
– Thôi! Mình bỏ qua chuyện này đi cậu… Kệ mẹ nó đi, bây giờ mình nói chuyện nào ngoài những vấn đề tư tưởng đó ra đi
Nhưng hắn vẫn muốn nói, và phải nói. Vì đêm nay, hắn cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng của việc nói và giải bày hết suy nghĩ của mình với Cẩn.
– Tại sao lại không nói, hôm nay tớ muốn nói
– Vì tớ đã mất niềm tin với mọi thứ rồi
– Cậu mất niềm tin ư? Nếu cậu đã mất niềm tin với con người và với chính mình thì cậu đi tu làm gì? Ngay bản thân cậu, cậu còn không tin thì cậu còn có thể giúp được ai đây. Không tin người mà đòi giúp người ư? Cậu dẫn dắt con chiêng của mình như thế nào đây?
Hai người lại tiếp tục trao đổi với nhau. Đi đến đoạn công viên Yersin, chỗ khúc quanh rẽ vào đường Bà Huyện Thanh Quan đi về Quán Danh Nhân. Cẩn kéo tay Minh Quân nói:
– Mình tìm gì đó ăn tối đi
– Cũng hay đấy, tối nay mà cậu không rủ tớ đi dạo thì chắc tớ đang ở quán nhâm nhi hết nửa bình rượu rồi.
Họ ghé vào một quán ven đường. Quán bán hủ tiếu, miếng gà, gỏi vịt và những “thức nhắm” dành cho những người thích nhậu. Cẩn gọi một đĩa gỏi vịt và một chai vodka. Minh Quân mở nắp rót đầy hai ly. Hai người nâng ly uống cạn. Có rượu vào Minh Quân mới mở lời:
– Cậu biết không? Đời này cái tốt, cái xấu, cái hư, cái thực mấy ai phân biệt được. Một ngày nào đó có thể cậu sẽ rời xa tớ, tớ và cậu sẽ không còn là bạn nữa. Có thể ngay ngày mai cậu nói với tớ rằng: “Mày là một thằng chơi bẩn, tao không muốn chơi với mày nữa.” O kê! Lúc đó xin tạm biệt cậu. Tớ sẽ vẫn đến quán chơi với chú, còn cậu nghĩ sao thì tùy.
Nói vừa dứt lời thì hắn ngâm nga bài Hồ Trường, có đoạn:
“Chí ta ta biết lòng ta ta hay… Rót về Nam Phương hề, rót về Bắc Phương hề… mình ta cạn một Hồ Trường”
Cẩn ôm lấy vai hắn, chưa bao giờ họ thân thiết như vậy.
– Cậu còn nhiều điều giấu tớ lắm! Cậu nói thật đi, bạn bè với nhau nói cho rõ ràng để tớ giải quyết nếu không tớ ngủ không yên đâu
– Thôi! Chuyện gì qua rồi thì thôi
– Ừm! Mà này. Con gái bây giờ thật khó hiểu, ví như Ngân vậy, chỉ mới hai ngày mà đã yêu tớ, tuy quá nhanh nhưng có thể xem là một cách yêu đi… ha ha… tớ còn biết một người yêu tớ nữa…
– Người đó là ai vậy Cậu?
Hắn cúi đầu một lát, sau đó hướng mắt lên nói:
– Mây
– Mây, không đâu… Ai chứ Mây thì không đâu… Tác phẩm của cậu chính Mây đọc cho tớ nghe…
Thì ra là như vậy, bây giờ thì Minh Quân đã có đáp án. Minh Quân biết Cẩn rất chân thành với hắn, không có chuyện gì Cẩn che giấu hắn cả. Vì sao gần đây Mây có khoảng cách với hắn, Mây không đến quán nữa? Thì ra là vậy… Lòng hắn se lại, hắn thấy sao chua cay quá! Rượu đâu nào? Và hắn uống liên tục, Cẩn cũng kể hết câu chuyện:
– Bữa hôm tớ mất điện thoại đó. Cậu nhớ chứ! Hôm đó tớ ra ngoài, chính em Tâm, Mây và có ông Mẫn đó nữa đọc cho tớ nghe tác phẩm của cậu, từng chương một… từng chương một…
Những từ từng chương một cứ ‘ong ong’ trong đầu hắn. Tâm cũng có mặt ở đó cùng với mọi người bàn tán về hắn, đem tác phẩm, là đứa con tinh thần của hắn ra mổ xẻ. Giống như con cá voi mẹ có một đứa con nhỏ bị loài người bắt đi triển lãm vậy. Hắn thấy đắng trong lòng nhưng gắng tự chủ để khỏi ngã ra tại quán người ta. Cẩn nói tiếp:
– Tớ thật lòng không muốn đọc, nhưng mấy em ấy in ra giấy hết Tâm rồi đến Mây đọc cho tớ nghe! Cậu viết trần trụi quá! Có mấy đoạn tớ không đồng ý khi nói về tớ, cậu đứng trên cách nhìn cá nhân, tác phẩm của cậu quá tiêu cực, gieo lòng hận thù, đố kỵ…
– Cậu đã đọc hết tác phẩm chưa? Vì sao vậy? Vì ngay từ ban đầu khi đọc tác phẩm của tớ cậu đã có thiên kiến rồi. Tác phẩm đó viết về một nhân vật đang yêu với sự mù quáng, ích kỉ, xuyên suốt tác phẩm là sự thay đổi trong tâm lý nhân vật, từ căm hận cuộc sống đến lòng bao dung vị tha… Cậu chỉ nhìn thấy mặt xấu mà không thấy mặt tốt, cậu chưa đọc hết tác phẩm mà vội bình phẩm vậy rồi…
– Tớ không đọc, vì nghe qua mấy chương là tớ không muốn đọc nữa. Cách cậu đặt tên nhân vật cũng vậy. Tớ không thích cái tên Minh Quân, nó nói lên cái tôi của cậu…
– Cậu hiểu Minh Quân có nghĩa là gì không?
– Là ông vua sáng
– Phải! Ông vua sáng. Tạo sao tớ phải đặt vậy? Vì lý tưởng của tớ đã mất rồi… tớ mong ước sẽ có một vị cứu tinh xuất hiện để cứu nhân độ thế. Xã hội này đã có quá nhiều ông vua rồi, tớ chỉ mong sao có một ông vua sáng thôi là đủ giúp đời, giúp người rồi. Đó là khát khao và lý tưởng của tớ cậu hiểu cho tớ không?
Cẩn im lặng không nói gì. Hắn tiếp tục nói, giọng hắn nghẹn ngào:
– Cẩn à! Đêm nay, tớ buồn lắm! Họ đã làm tớ đã hận nay lại thêm hận đàn bà. Người xưa nói đúng, không nên tin lời hứa của đàn bà. Tớ nè… Tác phẩm của tớ… tớ đã từng viết và tặng cho Tâm, khi đó tớ chỉ viết phần một thôi. Rồi sau này tớ có cho Mây đọc, tớ đã dặn đi dặn lại Mây, tác phẩm này là viết chuyện thật không nên để bất cứ anh em nào trong quán biết vì rất dễ sinh ra sức mẻ tình cảm. Khi viết nó tớ đau đến nỗi không muốn viết tiếp, đã nhiều lần tớ muốn dừng lại nhưng Mây, chính Mây là người động viên tớ, muốn tớ viết cho xong tác phẩm để sau này có cái xem lại khi về già. Vậy mà giờ đây… Tâm thì đã đành, vì dù sao tớ cũng yêu Tâm nhưng tớ biết Tâm không thương tớ, tớ chẳng nói làm gì… đằng này còn có Mây, ông Mẫn và Cậu ở đó. Cảm giác như cả thế giới đang chống lại tớ vậy. Mọi người trong đó có hai người bạn thân, một người yêu và một người tớ ‘không biết gọi là gì”… bốn người cùng ngồi lại mổ xẻ đứa con tinh thần của tớ, rồi xem tớ như quái vật… vì con đã quái vật thì cha của nó chắc cùng một loại. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt và những nụ cười mỉa của Tâm, của Mây, của mọi người tớ buồn quá! Tớ là một nhà văn, cảm quan và cách suy nghĩ của một người nghệ sĩ đang yêu… yêu một cách mê muội giống như danh họa Van Gốc đang vẽ đêm đầy sao với đôi mắt của một người tâm thần. Tớ cũng vậy thôi. Tớ vẽ lên tác phẩm của mình trong trạng thái ‘bi lụy’, yêu say, yêu cuồng… Tớ đã cảnh báo cho Mây biết rằng đó là cái nhìn méo mó của một kẻ đang yêu. Vậy mà… vậy mà… ha ha ha… Họ đã phản bội tớ. Hai người phụ nữ tớ luôn xem trọng đã đối xử với tớ vậy đó. Họ xem tớ là một kẻ biến thái, một kẻ đê tiện… mà cũng phải tớ là như vậy thật… Từ nay về sau tớ rút ra một bài học. Tớ sẽ khẳng khái và rõ ràng… yêu ai tớ sẽ nói yêu… Tớ không phải lo sợ việc cậu và mọi người đọc tác phẩm của tớ, tớ đã tính toán, sau khi hoàn thành nó tớ sẽ công bố với mọi người khi đã xuất bản, tớ chỉ lo nghĩ rằng nó quá đột ngột sẽ làm mấy anh em hiểu lầm đố kỵ lẫn nhau, vì sao? Vì tớ viết chuyện đời thật dưới con mắt của một một kẻ si tình, mê muội. Tớ nhập vai chuẩn quá đúng không? Tớ lo như vậy nên đã dặn đi dặn lại Mây tuyệt đối không để bất cứ anh em nào trong quán mình biết. Nhưng bây giờ còn ích gì nữa. Đêm nay tớ sẽ thức trắng đêm để hoàn thành tác phẩm, nó là tác phẩm đầu tay của tớ. Tớ sẽ chỉnh sửa lại một số lỗi văn phong, lỗi chính tả rồi tìm nhà xuất bản cho xuất bản thành sách. Tớ muốn công khai nó với thiên hạ. Muốn tất cả anh em trong quán mỗi người sẽ có một quyển…
– Ừm! Cậu hãy làm vậy đi… hãy chỉnh sửa từ từ thôi
– Cám ơn cậu. Nhưng tớ rút ra một bài học kinh nghiệm, từ nay về sau tớ không viết tác phẩm đời thật nữa, đây là tác phẩm đầu tiên và cũng là cuối cùng tớ viết về mảng này. Cái giá để trả của nó quá đắt! Một người yêu, một người em gái theo cách gọi, một người bạn vào sanh ra tử. Nhưng tớ không hối hận, không bao giờ tớ hối hận về điều gì. Cái gì cũng có cái giá của nó, đêm nay cậu đã cứu tớ, cậu đã giúp tớ tỉnh ngộ, giúp tớ nhận ra được con đường u mê của mình. Tớ kỳ vọng quá nhiều vào tình cảm ngây thơ đó. Tớ không nói mình làm đúng, thậm chí sai trái nhiều. Nhưng nếu nói tớ sai hoàn toàn thì tội cho tớ quá! Tình cảm của tớ là thật, đó là cảm xúc của một nghệ sĩ với đủ tham, sân, si, hỷ, nộ, ái, ố… Tớ đã sống thật với bản chất đó của mình, và phô bày nó ra cho mọi người biết. Dĩ nhiên khi tác phẩm xuất bản sẽ có fan và anti fan… cậu chắc nằm ở anti fan rồi… không sao càng nhiều anti fan càng tốt, tác phẩm của tớ càng nổi tiếng…
Minh Quân vừa dứt lời, vừa cười ha hả khoái chí. Lòng hắn không còn vương vấn như trước nữa, hình ảnh Tâm và Mây bắt đầu mờ dần và tan biến trong trái tim đã nhuốm màu say đắm của hắn! Họ đã dày xéo lên tâm hồn nhạy cảm yêu tha thiết của hắn! Nhưng kỳ lạ thay! Hắn nở một nụ cười:
– Cẩn này! Vậy là tớ đã thành công. Tớ đã thuyết phục được cậu bỏ con đường tu hành rồi. Bắt tay tớ nào (Hắn đưa tay ra bắt tay Cẩn)
– Ừm! Từ nay bắt đầu cuộc sống mới
– Ừ! Tớ đồng ý, hãy hứa với tớ là sẽ làm tỷ phú nhé! Về phần tớ thì cậu yên tâm đi. Tớ ngộ ra tất cả rồi. Tớ sẽ không trách cứ và không thù ghét ai hết, mặc cho ai có ghét tớ tớ cũng vui vẻ đón nhận. Tớ không giận Mây nữa, cũng không trách Tâm hay Mẫn… Với tớ bây giờ họ đều là những con người đã mang lại cho tớ nhiều cảm xúc, nhiều cung bậc trong cuộc sống này. Nếu có trách thì chính họ nên trách tớ mới đúng. Tớ cúi đầu nhận sự phỉ báng từ họ, dẫu họ có tát vào mặt tớ tớ cũng cam chịu. Ngày mai, ngày mai Cẩn à… chúng ta sẽ bắt đầu lại… cậu cũng vậy… hãy đi theo con đường của tớ. Tớ sẽ vẫn làm nhà văn nhưng ngòi bút của tớ đã khác. Tớ sẽ lại là Minh Quân của ngày nào… một người ân, uy, trí, dũng… như chú đã nói. Hãy xem đây là một kỷ niệm để về sau này có cái đem ra nói với con cháu. Ngày xưa đã có một nhà văn nổi tiếng như vậy! Tớ sẽ lại đọc sách, sẽ lại xem tin tức hàng ngày, sẽ trở về với con người tĩnh lặng, sống yêu thương, tha thứ… Ôi! Thoải mái quá! Mọi gánh nặng đã được gỡ đi…
Họ tính tiền, chai vodka vẫn còn một nửa. Minh Quân vừa đi vừa uống, Cẩn lại kể cho hắn nghe về cuộc đời bất hạnh của mình, những chi tiết cuối cùng để kết thúc tác phẩm của hắn.
Cẩn sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Lúc mẹ Cẩn mang thai Cẩn chưa đầy tám tháng đã phải ‘ra ngoài đường’ ở trong một đêm mưa tầm tã, chẳng là người cha dượng say xỉn hay đánh đập mẹ Cẩn… Cẩn nói bằng một giọng xúc động mà Minh Quân chưa bao giờ thấy. Cẩn cầm lấy tay hắn xoa lên đầu mình, Cẩn nối:
– Cậu thấy gì không?
– Thấy
– Đó là vết sẹo. Tớ đẻ non và khi mẹ tớ mang thai tớ được tám tháng thì tớ mang nó, cậu đoán thử xem vì sao?
– Ba cậu đánh mẹ cậu
– Đó là ba dượng tớ…
Rồi Cẩn nói hết những đau khổ trần ai mà Cẩn và mẹ cùng trải qua trong sự ghẻ lạnh của người cha dượng và gia đình bên nội. Cẩn nói về mối tình đầu đã bỏ mình đi lấy chồng để lại bao xót xa cay đắng. Nói như Cẩn thì:
– Bây giờ còn lại bức chân dung thôi
Cẩn đã chọn cho mình con đường đi đúng đắn, Cẩn muốn sống ngược lại với những cái xấu xa, người cha mình hút thuốc thì Cẩn bỏ thuốc, người cha mình uống rượu thì Cẩn sẽ bỏ rượu, người cha mình đánh đập vợ con thì Cẩn luôn yêu thương vợ con hết mình. Minh Quân xúc động đặt tay lên vai Cẩn.
Đã đến Cầu Sắt, rẽ vào con đường Trạng Trình về Quán Danh Nhân. Trời không mưa như buổi đầu tiên Minh Quân đến. Tâm trạng cũng không nặng nề như hồi đó nữa… Không còn ánh mắt và dáng dấp của Tâm, tiếng nói và sự rụt rè của Mây… Trên bầu trời đầy sao, chòm sao lạp hộ như dõi theo từng bước đi của Minh Quân, soi đường cho hắn. Trên tay không phải là cây dù như buổi đầu tiên mà là chai vodka nồng độ cao.
Hắn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ…
Thức dậy sau một đêm mệt nhọc. Minh Quân vội bật máy tính lên, hắn muốn ngay lập tức chuyển tác phẩm đã hoàn thành sang file word để chỉnh sửa lại về bố cục, văn phong và lỗi chính tả, chuẩn bị cho in thành sách. Sau khi đã chỉnh sửa được một vài chương trong tác phẩm hắn tắt máy tính, mặc lại bộ đồ quen thuộc hàng ngày, mang giày tươm tất. Điểm đến quen thuộc của hắn không ai lạ gì nữa, đó là quán Danh Nhân. Khi hắn đến nơi thì mọi người mới dùng cơm trưa xong. Thấy hắn đến chú liền nói:
– Hay quá! Con vào ăn cơm đi
– Dạ!
Hắn vào ngồi ăn hết một chén cơm, sau đó rời ra phòng khách ngồi một mình với cây đàn guitar. Ngồi được một lát lại đứng lên chào chú ra về. Hôm nay, Minh Quân đã đổi khác, hắn đang rất khao khát được chỉnh sửa hoàn thành tác phẩm để xuất bản thành sách; chưa bao giờ hắn thấy yêu chính tác phẩm của mình như lúc này. Hắn về, mở máy tính lên ngay và bắt đầu vào công việc. Cứ miệt mài như vậy cho đến ba giờ rưỡi. Có một cuộc điện thoại của Ngân đến. Hắn mở lên nghe nhưng đầu dây bên kia không ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng của Cẩn trong điện thoại:
– Tác phẩm đó em không nên đọc, nó rất tiêu cực….
Một lúc sau thì điện thoại tắt, khoảng năm phút nữa thì có cuộc điện thoại của Chú:
– Alo! Con nghe chú
– Minh Quân hả con? Chú có gà món gà quay mời con đến ăn, chú đói rồi, chiều nay chắc nhậu sớm
– Dạ!
Hắn vội tắt máy, mặc đồ, mang giày vào; khóa cửa nhà đến quán với Chú. Khi đến nơi hắn thấy xe của rất nhiều người quen, có xe của Mẫn, của Mây, của Nhật… Vừa bước vào cửa chính thì đập vào mắt hắn là mọi người thân quen. Có Chú, Mẫn, Mây, Tâm, Nhật, Hoài, Ngân, Cẩn, Thái… Vừa vào hắn liền chào chú. Mẫn thấy hắn liền lên tiếng:
– Tớ tưởng cậu sẽ không đến
– Tại sao lại không đến?
Hắn ngồi xuống, ngay chỗ ngồi của hắn để một vật mà hắn bất ngờ. Đó chính là quyển sách ngày nào hắn đã viết tặng Tâm. Hắn đã bắt đầu hiểu ra vấn đề của lời mời hôm nay chú dành cho hắn. Hắn chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì mọi người đã nhao lên, đặc biệt là Mẫn, Tâm, Mây và Chú. Họ đi ngay vào vấn đề. Mở đầu là Chú sau hàng loạt câu nói khích của Mẫn. Chú vào chuyện, chê trách hắn thậm tệ vì tác phẩm hắn đã viết nói về Chú, Chú nói rằng:
– Con viết văn nói xấu chú nhiều quá!
Hắn trấn tĩnh ngay. Trả lời chú:
– Xin lỗi chú! Nhưng con cũng nói thẳng với chú và mọi người. Con sẽ cho xuất bản tác phẩm này thành sách, đó là đứa con tinh thần của con. Mọi người nghĩ sao cũng được, con không quan trọng nữa. Từ đêm hôm qua trở đi con đã thay đổi rồi. Con cũng nói cho chú hiểu, những gì con viết ra hoàn toàn sự thật. Con chỉ tả lại những đoạn hội thoại mà chú và mọi người đã nói với con, thêm vào đó là cách nhận xét và nhìn nhận bằng cảm quan của con, con không dối trá, ít ra là cảm xúc con với mọi người như thế nào thì con đưa vào tác phẩm như vậy, con không thể nói thích một người trong khi con không ưa người đó, văn chương là phải trung thực. Mọi người cảm thấy bị xúc phạm là bởi con nói quá trần trụi đó thôi, tại sao con đã thay đổi tên họ, thay đổi cả tên quán mà Chú lại cho rằng con nói xấu chú, những lời đó là hội thoại của những người khác đã nói với con, con chỉ viết lại những gì họ đã nói, con không hề thêm bớt vào đó.
Hắn mỉm cười, vì nghĩ về cách mọi người nhìn nhận tác phẩm của hắn. Hắn cho rằng họ nhột nên mới tỏ thái độ như vậy. Làm vậy càng khiến hắn có niềm tin hơn để xuất bản tác phẩm ra quần chúng. Trước đây Mây và Tâm đã đọc tác phẩm của hắn, đã yêu thích nó, ngay cả lúc này đây khi họ đã trở mặt với hắn, cho hắn là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ thì họ vẫn buộc phải thừa nhận tác phẩm đó rất hay, văn phong cuốn hút. Vậy cớ gì họ thay đổi thái độ nhanh vậy? Câu chuyện thời Xuân Thu có kể về chuyện ăn đào, ban đầu hành động đó là tốt là đẹp nhưng về sau khi tình cảm của con người thay đổi thì họ lại đâm ra ghét. Họ căm ghét hắn, cho nên họ xem tác phẩm của hắn là xấu xa, ti tiện. Chứ thực ra tác phẩm của hắn có tội tình gì đâu? Hắn viết thật, thật đến hoàn hảo. Chỉ có khác là khác ở cách nhìn của hắn khi viết về cảm xúc của mình với mọi người. Hắn muốn hỏi Tâm và nhất là Mây, tại sao trước đây hắn cũng viết như vậy đó mà sao họ vẫn thích, một lối văn phong đó, cũng như họ nói “hắn đã nói xấu” mọi người đi nhưng tại sao lúc đó họ không nói vậy? Tại sao họ lại trở mặt? Họ nghĩ hắn viết không đúng sự thật hay sao? Vậy chỗ nào là không đúng sự thật, chỗ nào là sai? Tác phẩm của hắn đúng đến hơn chín mươi phần trăm sự thật về hội thoại nhân vật, vậy họ còn đòi hỏi gì nữa. Họ đã bị tác động từ bên ngoài, họ thay đổi suy nghĩ về hắn và từ đó họ đâm ra căm ghét tác phẩm vô tội của hắn. Họ cứ luôn nói :”Cứ tưởng sự thật”. Nhưng họ quên rằng tất cả đều là sự thật chỉ họ ngây thơ không nhận thấy sự trốn tránh của người đời mà thôi. Hắn viết với một tâm thái đang yêu với đầy ghen tuông hờn giận. Với đầy cung bậc cảm xúc. Ấy vậy mà… Họ… Hết Tâm, đến Mây, đến những câu châm chọc của Mẫn, đến cả Chú, rồi Ngân… mọi người thay nhau đọc từng chương tác phẩm của hắn cứ như kiểu là bằng chứng tố cáo tội ác của hắn trước tòa vậy. Mọi người có hiểu đâu vì sao hắn vẫn thoải mái như vậy, hắn vẫn hiên ngang và vẫn đầy niềm kiêu hãnh trước sự tấn công của họ. Bởi hắn thấy hắn không làm gì sai trái cả, chỉ vì mọi người quá nhạy cảm nghĩ vấn đề quá nghiêm trọng, họ đứng trên cái nhìn của một người bình thường để đo đến cảm xúc của một nhà văn, họ không đặt mình vào địa vị của một nhà văn, của một người đang yêu. Vậy nên họ cứ phán xét, họ đọc toàn những là… cái tiêu cực khi hắn nói về cảm xúc. Họ không đọc những đoạn hắn tự vấn lương tâm mình, những đoạn hắn coi chú như cha, những đoạn hắn muốn rút lui để cho người trong cuộc được hạnh phúc, những đoạn hắn thương Cẩn tìm đến Cẩn, những đoạn hắn dằn xé nội tâm muốn vươn tới chân thiện mỹ, những đoạn hắn cùng với Mẫn ngồi tâm sự với nhau ở chùa… Họ chỉ hướng tới những gì tiêu cực. Cơ bản họ không một chút nào hiểu tác phẩm của hắn.
– Để chú nói với con về cách viết văn – chú lên tiếng dạy hắn
– Xin lỗi chú! Chú không phải là một nhà văn, chú là một người kinh doanh nên chú đừng nói với con về cách viết văn, con luôn tôn trọng chú nhưng hôm nay con phải nói thẳng với chú
Chú im lặng không nói gì nữa, nhường diễn đàn cho Mẫn, Tâm và Mây thi nhau tố cáo tội ác của hắn vì đã viết ra một tác phẩm xấu xa mà trước đây họ đã xem là một thần tượng.
Tâm nói:
– Lúc đầu em tưởng tốt lắm chứ! Ai dè… làm lầm đến bây giờ, may sao…Từ trước đến giờ em chỉ xem anh ấy là anh trai của mình thôi, ừ thì người ta thích mình, mình cũng coi như không có gì… hồi đầu tặng em tác phẩm này, em cũng tin lắm chứ! Làm em hiểu lầm anh Mẫn, còn nói xấu anh nữa. Hồi đó cái gì em cũng tin hết chỉ trừ đoạn viết về chú là em không tin vì em biết chú không phải vậy
Trời ơi! Hắn thốt lên trong lòng. Những gì hắn nói về chú là những gì Mẫn đã nói, chính Mẫn đã nói với hắn đêm đó có Cẩn bên hắn. Chính miệng Mẫn nói: “Cậu tưởng chú không mê gái hay sao?”. Hắn có nói sai sự thật đâu, Mẫn không dám nhận rằng mình đã nói, hắn biện minh lúc này có ích gì. Mẫn và Cẩn đều trốn tránh sự thật mà hai người đã nói với hắn đêm đó, họ sợ phải nhìn vào sự thật. Còn hắn nói về chú, cách nghĩ về chú là cảm quan và phán đoán của hắn, cũng như những lần chú bình phẩm về mọi người. Chú nghĩ là chú cao thượng lắm hay sao? Chú lén lút hơn hắn nhiều, còn hắn thì nói thẳng. Hắn có phải thằng ngu đâu mà không biết tác phẩm gửi cho Tâm và Mây đến một ngày sẽ không ai biết. Ngây thơ quá vậy! Hắn thừa biết mọi người sớm muộn cũng biết chỉ là hắn không lo gì việc đó, vì hắn rất vô tư chứ có mưu tính gì như Mẫn đã gán cho hắn đâu. Mẫn nói hắn tìm cách bôi nhọ Mẫn, hạ Mẫn xuống… đến hôm nay hắn vẫn đinh ninh rằng: Hắn không nói sai, có sao thì hắn nói vậy, không sai một chút nào. Chỉ là do Mẫn thấy nhột quá nên mới chóng chế thôi. Nếu hắn sai là ở chỗ hắn đã nói lên cảm xúc của mình khi đánh giá Mẫn, nhưng hắn không thích Mẫn, cách Mẫn xốc ngược em Tâm lên, cách Mẫn sống… nhưng mọi người lúc này ai cũng nhìn vào hướng xấu, tập trung hết vào hắn, rồi kết luận hắn viết xuyên tạc. Nhưng hắn chẳng xuyên tạc chỗ nào cả ngoài việc nói thẳng nói thật, nói thẳng ngay chính cảm xúc của chính hắn.
Hết Tâm rồi đến Mây cũng lao vào phỉ báng, bôi nhọ hắn, đem cả những chuyện gia đình của hắn ra nói. Đặt câu hỏi vì sao ba mẹ hắn từ hắn… thôi thì đủ thứ chuyện để làm rõ bản tính đê tiện của hắn. Lòng người thay đổi nhanh quá, lắc một cái họ đã trở mặt. Con người không ai muốn nói đến những cái xấu của họ, đó là điểm tối kỵ. Nhưng hắn đã làm vậy, hắn đã đi thẳng vào xương tủy của họ. Nhưng hắn không trả lời nữa, hắn đã nói rõ với chú hắn sẽ nói lần cuối, hắn sẽ xuất bản tác phẩm thành sách và ai có nói gì nữa thì hắn chỉ lắng nghe thôi. Vì hắn biết lúc này có nói gì cũng bằng thừa. Vì cơ bản họ đứng trên một cách nhìn thiên kiến, chủ quan. Họ mặc định ngay từ đầu hắn viết tác phẩm là có mưu đồ này nọ, vì đầu óc họ lúc nào cũng nghĩ đến mưu mẹo cho nên họ mặc nhiên nghĩ hắn đang dùng mưu mẹo. Họ không hề nghĩ đến cảm xúc của một nhà văn, họ không nghĩ đến mục đích sáng tạo và khát khao hoàn thiện tác phẩm của hắn, họ đơn giản chỉ nghĩ rằng hắn đang nói xấu họ trong khi hắn nói chính thật những gì họ đã sống, đã nói. Nhưng tranh cãi để làm gì? Hắn lại tiếp tục uống, uống liên tục, mặc cho hết người này đến người kia tha hồ đả kích hắn, đặc biệt là Mẫn. Mẫn thường xuyên dùng những lời lẽ châm chít hắn.
Một điều lạ ở con người là hay tránh sự thật phủ phàng. Ngay như Tâm và Mây trước đây rất thích tác phẩm của hắn, Mây con động viên hắn viết cho hết tác phẩm. Vậy mà chỉ một vài câu nói đã là họ thay đổi suy nghĩ từ yêu chuyển sang ghét. Họ nghĩ rằng hắn có mưu đồ, hoặc ai đó đã nói với họ như vậy. Và họ tin. Họ chẳng biết hắn có tình cảm thật hay không. Rồi họ tìm hiểu xem những gì hắn viết là đúng hay sai? Có biết đâu họ đem đi hỏi trăm người thì trăm người chối là sai. Vì đơn giản con người ai cũng muốn tránh những lời lẽ nói về mình theo hướng tiêu cực. Họ sẽ đã kích hắn giống như một kẻ thù vậy, vì hắn đã chạm đến trái tim của họ. Còn những người đi hỏi, mặc nhiên học sẽ tin theo đám đông vì quá nhiều người cho rằng hắn sai, hắn xấu xa. Đám đông luôn chiến thắng, mà hắn thì viết quá thật về đám đông đó. Trước đây họ thích tác phẩm của hắn là bởi về bản chất tác phẩm đó thu hút họ, họ nhìn với các nhìn trẻ thơ chưa bị định hướng bởi những tư tưởng. Tại sao vậy? Bởi danh dự của hắn bị bôi đen, bị sỉ nhục… Ngay cả Cẩn, Chú, Mẫn, mọi người đều cho rằng tác phẩm đó xấu thì còn ai tin hắn. Mà tai ác thay tác phẩm đó đụng vào đúng lòng tự ái của mọi người. Vì lẽ đó mà hắn đã muốn Mây giữ kín tác phẩm cho đến khi hắn hoàn thành xuất bản, hắn đã lường trước hậu quả, nhưng Mây cứ nghĩ hắn đang âm mưu.
Ừ thì mọi người cứ công kích! Hắn vẫn thản nhiên. Hắn nhìn thấy Tâm đang hướng qua Nhật nói nhỏ gì đó, rồi cười mỉa hắn, hắn vẫn cười. Vì sao? Vì hắn biết mình đã làm những gì, hắn không sai? Sai là bởi mọi người muốn hắn sai thôi.
Ai cũng có thị dục huyễn ngã và hắn đã chạm vào cái đó của mọi người. Vì là chuyện thật cho nên ai cũng khó chịu, thiết nghĩ cuộc đời tùy ở cách nhìn, nhìn nó đẹp thì như khi trước dù Mây có đọc mấy đi nữa nó vẫn đẹp, nhìn nó xấu đi thì càng đọc càng thấy nó tệ hại. Tư duy đã quyết định lối hành xử của mọi người dành cho hắn!
Hắn không phủ nhận mình đã sai, mình đã chạm đến lòng tự ái của mọi người. Và hắn đã yêu ích kỉ, hắn nhìn mọi việc méo mó. Nhưng hắn nói lên sự thật, nói lên cách nhìn của hắn về mọi người mà không trốn tránh, không một mưu toan thủ đoạn nào đớn hèn như Mẫn đã nói. Nhưng họ vẫn thích gán ghép cho hắn những cái xấu xa đó. Hắn căm thù mọi người ư? Không hắn không chọn cách đó, không ai đúng và chẳng ai sai đơn giản là cách nhìn của mỗi người.
Điều lạ là ngay cả Ngân cũng đứng lên phủ nhận tình cảm với hắn, dường như quan điểm của mọi người đã tác động đến cái tôi của Ngân.
Hắn ngồi lại đàn hát thêm chút nữa, sau khi các em Tâm, Mây, Hoài và Ngân… đã ra về. Hắn uống thêm vài ly rượu nữa thì chào chú, hắn nói:
– Con về trước, chú nói cho con biết, ngày mai con có được đến nữa không?
Chú gọi hắn ngồi xuống nói bóng gió về việc “từ chối”, ý chú là không muốn hắn đến nữa nhưng chú vẫn muốn tìm cách nói dài dòng. Hắn ngắt lời chú, đứng lên:
– Chú nói vậy là con hiểu rồi không cần nói thêm nữa….
Chú bắt tay hắn nói thêm mấy chuyện tình cảm hảo hán gì đó nữa. Lòng chú hẳn hiểu, nên không cần nói nhiều nữa, hắn ra về.
Cẩn đã đứng đợi hắn trước cổng, Cẩn muốn đưa hắn về… Hắn và Cẩn đi với nhau một chặng đường dài, qua ngã tư rẽ lên đường Quan Trung, đi tìm quán rượu ngày hôm qua ngồi lại. Họ gọi hai tô cháo, một đĩa gỏi vịt như hôm qua, và một chai vodka. Hắn tâm sự với Cẩn:
– Cám ơn cậu, cũng may cả thế giới chống lại tớ vẫn còn cậu nghĩ đến chút tình
Cẩn vỗ vai hắn, cười đồng cảm
– Nếu không cảm nhận được thì tớ đâu có ngồi với cậu đêm nay
– Tớ hiểu mà, cậu yên tâm đi. Đời càng chà đạp tớ tớ càng sống tốt hơn. Tớ sẽ chứng minh cho bọn họ thấy tớ không phải như họ nghĩ. Họ đã không hiểu tớ, đã nhục mạ tớ, nhưng cậu nghĩ tớ thù ghét họ hay sao? Không! Tớ không ghét họ, tớ còn yêu thương họ. Khi Hoài ra về tớ vẫn ngắm nhìn Hoài vì ít ra Hoài vẫn đẹp trong mắt tớ, vẫn không mạ lị tớ. Tớ vẫn thấy Tâm hồn nhiên, vẫn trẻ con, vẫn đáng yêu dù những gì xảy ra thì cậu thấy rồi đó, tớ không biện bác lại Mẫn làm gì vì tớ không cần phải làm vậy nữa rồi. Ngay bản thân cậu, cậu còn không dám nhìn vào sự thật, cậu không dám nói với mọi người rằng đêm hôm đó Mẫn đã nói gì về chú. Cậu còn vậy thì nói gì người khác. Tớ sẽ sống và tiếp tục làm một nhà văn. Những chuyện ngày hôm nay xem như một bài học, một thử thách… Tớ vẫn tin vào ngày mai, rồi mọi thứ sẽ thay đổi. Có phải cậu từng bảo chúng ta sống trên đời phải yêu thương không? Phải rồi. Chúng ta sẽ yêu thương đời, dù đời không yêu ta. Vẫn cứ yêu thương đời, dù đời không yêu ta.
Họ đứng lên tính tiền, Minh Quân lại cầm về nửa chai Vodka như đêm hôm qua. Bây giờ hắn đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Hắn sẽ tiếp tục học hành, sẽ hoàn thiện mình, sẽ tiếp tục làm một nhà văn cho ra đời những tác phẩm trung thực nhất. Hắn đã tỉnh ngộ trong tình yêu, hắn không mất niềm tin vào tình yêu, hắn sẽ tìm được người phụ nữ của đời hắn, yêu hắn và hiểu được hắn. Ngày mai hắn sẽ lại hẹn giờ dậy sớm tập thể dục, sẽ đến thư viện trả sách và mượn sách mới về đọc, sẽ xem tin tức để mở rộng tầm nhìn, sẽ nghĩ ra những cốt truyện hay để viết tiểu thuyết. Phía cuối con đường vẫn còn lối thoát cho những ai bế tắt, hắn đã may mắn tìm thấy.
Đâu đó còn vang lên câu nói của
Nietzsche: “Cô đơn là quê hương của thiên tài, là thuộc tính của kẻ mạnh, kẻ yếu thì không cô đơn và không xứng đáng được cô đơn”. Minh Quân chính thức trở thành kẻ cô đơn nhưng không hề tuyệt vọng….
Đâu đó còn vang lên câu nói của
Tiếng tru của con sói cô độc
Tiếng tru của con sói cô độc
Tiếng tru của con sói cô độc
Sau khi từ giã Quán Danh Nhân trở về với cuộc sống trước kia của mình. Minh Quân đã tập trung mọi nổ lực, vào việc hoàn thiện tác phẩm đã gây ra những sóng gió trong thời gian qua. Minh Quân đã trưởng thành hơn sau những chuyện đã xảy ra, hắn có một niềm tin không gì có thể đánh ngã được, về con đường văn chương hắn đã lựa chọn. Chú, Mẫn, Tâm, Mây và một số người giờ đây xem hắn như kẻ thù, có thể xếp họ vào anti fan của tác phẩm mà hắn mới hoàn thành.
Ban đầu hắn dự định chỉnh sửa lại cấu trúc, lỗi chính tả, lỗi ngữ pháp cho tác phẩm… nhưng sau khi nghĩ kĩ và câu nói của Mẫn hôm nào còn vọng lại: “Sửa tác phẩm thì nói làm gì nữa, bản gốc còn nằm đây nè”. Vậy là hắn quyết định giữ nguyên tất cả đó, cả lỗi chính tả cũng không cần phải sửa. Vì hắn nghĩ cũng có lý, tác phẩm càng hồn nhiên chừng nào, càng bất toàn chừng nào thì càng thật chừng đó.
Hắn đã gửi bản thảo cho nhà xuất bản, nếu tác phẩm được nhà xuất bản ký hợp đồng, thì từ nay hắn sẽ có tiền nhuận bút, sẽ là niềm vui vô cùng to lớn khi sẽ rất nhiều người biết về tác phẩm của hắn, biết về cuộc đời hắn thông qua trang viết. Sẽ có những người yêu mến và những người căm ghét. Nhưng hắn sẽ đón nhận tất cả, vì hắn đã thử bị dư luận ném đá một lần. Mà dư luận đó toàn là những người thân quen với hắn nữa chứ, một người hắn đã từng xem như người cha thứ hai, một người là bạn nối khố của hắn, một người hắn yêu tha thiết, một người hắn xem là viên ngọc trai tinh khiết giữa bụi trần… hắn chịu đựng sự tấn công của mọi người với tâm thái bình thản, và hắn thấy mọi thứ không có gì quá nghiêm trọng. Vậy là từ nay bao dư luận hướng vào hắn, hắn đều có thể vượt qua dễ dàng. Khi bạn làm nghệ thuật, khi bạn trở thành người của công chúng bạn hãy chấp nhận những phản biện trái chiều.
Tác phẩm được đưa lên mạng, được chia sẻ trong cộng đồng mạng nhỏ thôi, nhưng hắn tin rồi đây lượng người biết đến tác phẩm của hắn sẽ tăng lên đáng kể. Hiện tại Fan của tác phẩm nhiều hơn anti fan một chút, nhưng với hắn thì có càng nhiều anti fan đôi khi lại càng hay. Phượng Thư đã nói với hắn:
– Như đóng phim vậy, vai phản diện thường được quan tâm và chú ý nhiều hơn.
Mọi người càng nghĩ về hắn xấu xa chừng nào thì càng bị hắn quyến rũ, và hắn mỉm cười chấp nhận sự công kích từ nhiều phía. Dù sao hắn cũng phải chống lại mọi định kiến hủ bại mà xã hội đã đặt ra cho con người, hắn thích phá rào, muốn nổi loạn chống lại mọi ràng buộc mà theo hắn là phi lý.
Minh Quân làm việc thâu đêm suốt sáng, hắn thức đến 3 h sáng mới chịu ngủ. Hắn tìm được một niềm hăng say cuồng nhiệt với công việc hắn đang làm. Hắn từng hứa với Cẩn là từ nay hắn sẽ không viết văn đời thật nữa vì những sự việc đã xảy ra hôm rồi. Nhưng giờ đây, hắn thấy điều đó không quan trọng nữa, hắn phải can đảm hơn, phải viết thật hơn nữa kia.
– Cậu hãy viết trần trụi hơn nữa đi. Tớ thấy cậu có tài, cậu biến những gì đang xảy ra trở nên sống động – Ngọc động viên và khích lệ hắn
Vậy là, Minh Quân vẫn giữ lại một góc sáng tác dành cho bản thân và cuộc sống đời thường của mình. Những dòng hồi ký thật đến không thể hơn nữa, tất cả sẽ được thi vị hóa, đưa lên một bậc như trước đây hắn đã từng khẳng định.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!