[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng - Chương 111
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng


Chương 111


Mẫn Doãn Khởi nhận mệnh đi mở cửa, bởi vì anh làm cho Phác Chí Mẫn không cẩn thận thổ lộ nên dưới sự giận dữ của Phác Chí Mẫn, mấy ngày nay liền hết sức có thể sai bảo anh.

“Lão đại… anh dâu nhỏ…”

Phác Chí Mẫn thấy Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc liền muốn nhảy xuống giường, sắc mặt Mẫn Doãn Khởi trầm xuống: “Phác Chí Mẫn! Cậu xuống giường thử cho tôi xem!”

Chân Phác Chí Mẫn sắp đụng tới mặt đất lại nhanh chóng rụt về, vẻ mặt buồn bực thầm nói: “Nào có nghiêm trọng như vậy? Tôi cũng không phải sắp chết!” Dưỡng vài ngày cậu đã tốt hơn nhiều rồi.

“Ha ha…” Tuấn Chung Quốc cười to ra tiếng, e sợ thiên hạ không lưỡi cậu nói: “Phác Chí Mẫn, nói như thế nào anh cũng là đồ đệ của tôi, sao có thể luôn bị Mẫn Doãn Khởi đàn áp chứ ? Cần phản kháng biết không?”

“Anh dâu nhỏ…” Hai người cùng nhìn về phía Tuấn Chung Quốc, đều là bộ dáng rất bất đắc dĩ.

Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi nhìn về phía Kim Tại Hưởng: “Hưởng, bọn họ thật ăn ý!”

Ánh mắt Kim Tại Hưởng lộ ra mỉm cười. Sợ cậu mệt nên ôm cậu ngồi xuống sô pha ở bên cạnh rồi mới nhìn hướng Mẫn Doãn Khởi hỏi: “Thế nào ?”

Mẫn Doãn Khởi cười nói: “Một Tuấn thị mà thôi! Tuấn Xuân Nghị hẳn rất nhanh sẽ tìm tới cửa!”

Tuấn Chung Quốc lười biếng tựa trong lòng Kim Tại Hưởng hỏi: “Vũ Văn Lạc đâu ?”

Nhắc tới Vũ Văn Lạc, sắc mặt Mẫn Doãn Khởi có chút khó coi. Vũ Văn Lạc cũng là huynh đệ của anh nhưng lại cùng Hắc Diễm bang cấu kết với nhau làm việc xấu. Thiếu chút nữa hại chết Phác Chí Mẫn, anh không có khả năng cho rằng chuyện gì cũng không xảy ra.

“Vũ Văn Lạc hai ngày nay không có hành động, hẳn là tự cho thời gian để lão đại tỉnh ngộ !” Anh nhìn ra Vũ Văn Lạc cũng không muốn liều mạng với lão đại để mất cả chì lẫn chài, nhưng lại không cam lòng. Tuyệt Thế truyền ra tin xấu, trên giang hồ lại truyền ra tin đường chủ U Minh Điện đã chết, xem ra Vũ Văn Lạc cho rằng lão đại bây giờ phải chịu áp lực rất lớn, có khi đang sứt đầu mẻ trán mới đúng. Có lẽ cậu ta cho rằng lão đại có nhiều khả năng sẽ buông tha anh dâu nhỏ!
Tuấn Chung Quốc ý cười đầy mặt ôm Kim Tại Hưởng cọ cọ: “Hưởng, anh nói em đi tham gia hôn lễ của chị, chị ấy có hoan nghênh không ?” Nhất định sẽ rất hoan nghênh đi! Thật vất vả đoạt mất chồng của cậu, đương nhiên sẽ muốn gặp cậu để khoe khoang rồi.

Kim Tại Hưởng nhíu mày: “Em muốn đi ?” Anh lo lắng đương nhiên là vấn đề an toàn của Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc buồn bực chu miệng, đưa tay sờ bụng: “Vậy quên đi !” Cũng không thể để cho cục cưng cùng cậu mạo hiểm.

“Không có việc gì, muốn đi thì đi đi !” Kim Tại Hưởng không muốn cậu không vui, có anh đi cùng, cẩn thận một chút hẳn là không có việc gì.

“Đúng rồi, anh dâu nhỏ, tôi có vật này cho anh!” Phác Chí Mẫn lấy ra hoa tai Vân Phong Khinh đưa anh rồi nói: “Vân Phong Khinh bảo tôi nói với anh cô ấy muốn làm mẹ nuôi của đứa nhỏ. Đây là lễ vật cho đứa nhỏ!”

Phác Chí Mẫn lại muốn xuống giường nhưng kết quả bị Mẫn Doãn Khởi ấn trở về. Phác Chí Mẫn đầu đầy hắc tuyến, cậu thật sự không có nghiêm trọng như vậy được không ?

Tuấn Chung Quốc từ trên tay Mẫn Doãn Khởi tiếp nhận hoa tai kim cương kia, nhìn hỏi: “Này có tác dụng gì ?” Vân Phong Khinh đưa lễ vật không có khả năng chỉ là đẹp mắt mà thôi.

“Này cô ấy chưa nói!”

“Cốc cốc…”

Phác Chí Mẫn đang muốn sai bảo Mẫn Doãn Khởi, kết quả còn chưa nói ra Mẫn Doãn Khỏi liền nói: “Cửa không có khóa!” Nhìn bộ dáng Phác Chí Mẫn có chút tiếc nuối, trong mắt Mẫn Doãn Khởi không khỏi lộ ra mỉm cười.

Kim Thạc Trấn đi vào cái gì cũng không nói mà chỉ ngồi xuống ở một bên, anh vốn là đến cùng Tuấn Chung Quốc nhưng vài ngày chưa tới bệnh viện nên anh mới có thể bớt chút thời gian đi kiểm tra. Phạm Bảo Nhi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.

Tuấn Chung Quốc sờ bụng, nói: “Hưởng, cục cưng sắp đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm!”

Phạm Bảo Nhi cười nói: “Anh dâu nhỏ, là anh đói bụng a!”

Tuấn Chung Quốc đưa tay kéo Kim Tại Hưởng bước đi, trước kia khẩu vị của cậu cũng không có tốt như vậy, sau khi mang thai mới như vậy cho nên ăn nhiều hơn đương nhiên là bị cục cưng ăn!

Kim Thạc Trấn đương nhiên cũng chỉ có thể nhận mệnh đi theo, Phạm Bảo Nhi hướng về phía Phác Chí Mẫn nói: “Anh, anh dưỡng thương cho tốt, em có rảnh lại đến thăm anh!”

Phác Chí Mẫn nhìn cô hớn hở chạy theo Kim Thạc Trấn thì lắc đầu nói: “Có Thạc Trấn ở đây chỉ sợ em ấy vĩnh viễn không rảnh!”

Mẫn Doãn Khởi nhíu mày, chuẩn bị tiếp tục công tác thì Phác Chí Mẫn năm hình chữ đại trên giường, mệt mỏi nói: “Tôi muốn ăn táo!”

Động tác Mẫn Doãn Khởi dừng lại: “Cậu không phải mới ăn một trái sao?”

“Tôi muốn ăn nữa không được sao?”

Mẫn Doãn Khởi nhận mệnh cầm gọt một quả táo, xem ra Phác Chí Mẫn lần này thật là tính sổ với anh! Kỳ thật ngẫm lại, tuy anh luôn khi dễ cậu nhưng hẳn là, có lẽ cũng không phải quá đáng lắm?

Phác Chí Mẫn hai tay gối sau đầu, bắt chéo chân, trên mặt trẻ con đều là đắc ý.

Mẫn doãn Khởi nhìn cậu bộ dáng tiểu nhân đắc chí thì nhíu mày, đột nhiên tiến đến trước mắt cậu: “Mẫn, cậu chưa từng nghe qua vui quá hóa buồn sao?”

Phác Chí Mẫn nghiêm mặt liếc mắt nhìn cây dao gọt trái cây: “Uy, cậu cẩn thận một chút, tôi cũng không muốn hủy dung!”

Mẫn Doãn Khởi không chút để ý giật giật dao trên tay, câu môi nói: “Cậu không phải đối với mặt mình rất không hài lòng sao?”

Phác Chí Mẫn đột nhiên nhắm mắt lại: “Vậy cậu động thủ đi! Nhưng sau khi hủy dung tôi không biết có thể luẩn quẩn nhảy lầu tự sát trong lòng hay không… Ngô…”

“Tê… Mẫn Doãn Khởi, cậu cầm tinh con chó a!” Phác Chí Mẫn sờ khóe miệng bị cắn đau, thật hết nói.

Mẫn Doãn Khởi giơ dao gọt trái cây trên tay lên, trầm giọng nói: “Phác Chí Mẫn, cậu dám chết, tôi liền dám tiên thi!”

Phác Chí Mẫn rất muốn nói, nếu giống tình huống lần này cậu sẽ không giữ thi thể cho anh tiên thi. Nhưng ngẫm lại vẫn là không nên chạm đến vết sẹo của anh!

Mẫn Doãn Khởi thấy cậu không phản bác, sắc mặt dễ coi một ít. Cúi đầu muốn hôn cậu nhưng tiếng chuông di động luôn không thức thời, luôn vang ở thời điểm không nên vang.

Thấy tên hiện trên di động, sắc mặt Mẫn Doãn Khởi hơi trầm xuống. Ấn nút nghe, nghe xong chốc lát Mẫn Doãn Khởi một câu cũng chưa nói lập tức cúp điện thoại. Nhìn về phía Phác Chí Mẫn hỏi: “Mẫn, đây là phòng bệnh số mấy ?”

“Số sáu!”

Trong mắt Mẫn Doãn Khởi có chút nghi hoặc, người quan trọng nhất của anh không phải Phác Chí Mẫn sao? Vậy phòng bệnh số năm là ai?

Người điện thoại tới là Vũ Văn Lạc. Từ sau khi Vũ Văn Lạc bắt đầu đối phó Kim Tại Hưởng, bọn họ không có tiếp tục liên nữa. Trong lòng Vũ Văn Lạc cũng rõ anh lựa chọn gây sự với Kim Tại Hưởng cũng liền lựa chọn là kẻ thù với Mẫn Doãn Khởi, quan hệ bọn họ không có khả năng giống như lúc trước.

Mẫn Doãn Khởi có chút không rõ Vũ Văn Lạc đang làm cái quỷ gì nhưng nghe giọng cậu ta hình như rất nghiêm túc.

Cầm trong tay quả táo đã gọt xong đưa cho Phác Chí Mẫn, Mẫn Doãn Khởi nhíu mày nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Phác Chí Mẫn cũng không hỏi anh là chuyện gì, lấy quả táo cắn một miếng rồi thản nhiên nói: “Cẩn thận một chút.” Hiện tại bọn họ bất cứ lúc nào cũng khiến cho người ta lo lắng !

Mẫn Doãn Khởi gật đầu. Đi đến phòng bệnh số năm liền đưa tay gõ cửa. Mở cửa là Vũ Văn Lạc, thấy Mẫn Doãn Khởi, Vũ Văn Lạc có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy ?” Anh vừa mới gọi điện thoại cho cậu ta thì cậu ta liền xuất hiện, thật sự là quá nhanh.

“Rốt cuộc chuyện gì?”

Vũ Văn Lạc để cho cậu đi vào, Mẫn Doãn Khởi thấy rõ người trên giường thì ngẩn người: “Mạc Mạc?”

Vũ Văn Lạc mở miệng nói: “Tôi thấy cô ấy té xỉu ở ven đường cho nên đưa cô ấy tới bệnh viện. Bác sĩ nói là thương tâm quá độ lại bị chứng bệnh kén ăn làm cho dinh dưỡng không đủ.” Anh vẫn nghĩ rằng Mạc Mạc là người làm cho Mẫn Doãn Khởi động tình nên nói là người quan trọng nhất của cậu ta cũng không quá đáng.

Sắc mặt Mạc Mạc rất tái nhợt, nhìn qua rất tiều tụy. Thấy Mẫn Doãn Khởi trong mắt xẹt qua một tia sáng, “Khởi…” Mẫn Doãn Khởi nhìn cô, nhíu nhíu mày.

Mẫn Doãn Khởi mới vừa đi không lâu, cửa phòng lại bị người mở ra. Nam Cung Liệt nghĩ là Bùi Diệc đã trở lại nhưng không ngờ người đến là Vân Thiên.

Phác Chí Mẫn nhíu mày: “Vân Môn chủ hình như có chút không lễ phép!” Ngay cả cửa cũng không gõ.

Vân Thiên đứng thẳng người: “Tôi đến gặp Mẫn Doãn Khởi!”

“Mẫn Doãn Khởi có cái gì tốt ?”

“Mẫn Doãn Khởi không nằm viện sao ?”

“Khụ khụ…” Phác Chí Mẫn bị hóc táo, thật vất vả mới hết nghẹn, có chút bó tay hỏi: “Vân Môn chủ là từ đâu nhận được tin?” Bị thương là cậu, Mẫn Doãn Khởi chỉ là người tiếp khách có được không?

Vân Thiên sửng sốt một chút: “Mẫn Doãn Khởi không có việc gì sao? Nhưng tôi nhận được tin cậu ấy ở bệnh viện nghỉ ngơi đã mấy ngày rồi!” Anh còn tưởng rằng Mẫn Doãn Khởi uống rất nhiều rất tới sắp chết rồi chứ!

Phác Chí Mẫn lại dựa vào giường, liếc xem thường nói: “Vân Môn chủ có thể yên tâm, tên tai họa kia không chết được!”

Vân Thiên ngẩn người, do dự hỏi: “Cậu và Mẫn Doãn Khởi…”

Còn chưa nói dứt câu đã thấy Phác Chí Mẫn nhanh chóng lăn một vòng từ trên giường xuống. Đồng thời súng dưới đầu gối đã cầm trong tay và bắn một phát ra ngoài cửa sổ.

Vân Thiên đi đến cửa sổ nhìn, sắc mặt trầm xuống, sau đó thấy Phác Chí Mẫn bị thương không khỏi hỏi, “Cậu không sao chứ?”

Phác Chí Mẫn nhìn cánh tay của mình: “Không có việc gì, chỉ là xướt qua da một chút!” Xem ra Hắc Diễm bang đã biết tin cậu không chết. Cũng đúng, anh sau khi trở về liền chạy đi tìm Mẫn Doãn Khởi, còn ở quán bar giết người. Tuy đó là địa bàn của Vân Môn nhưng quán bar trước nay luôn lẫn lộn tốt xấu, có cơ sở ngầm của Hắc Diễm bang cũng rất bình thường.

“Làm sao vậy?” Kim Thạc Trấn mở cửa ra liền thấy cảnh tượng này.

Phác Chí Mẫn thấy anh có chút kinh ngạc: “Cậu không phải đi rồi sao?”

Kim Thạc Trấn âm thanh lạnh lùng nói: “Lão đại sợ anh dâu nhỏ đói bụng quá nên ăn ngay trong bệnh viện!…”

Tuấn Chung Quốc cùng Kim Tại Hưởng cũng đi đến, Phác Chí Mẫn ngẩn người: “Lão đại, anh dâu nhỏ, sao hai người cũng đã trở lại?” Cơm nước xong cũng nên về biệt thự mới đúng chứ!

Tuấn Chung Quốc bị Kim Tại Hưởng ôm ngồi xuống, vuốt cái bụng phình to rồi nói: “Lúc nãy là đói bụng thôi! Ăn no xong đương nhiên trở lại!” Cậu mới không muốn sớm như vậy đã trở về biệt thự đâu, luôn ở biệt thự sẽ bị nghẹn chết!

Nhìn vết thương trên tay Phác Chí Mẫn, Tuấn Chung Quốc nhíu mày hỏi: “Người Hắc Diễm bang? Mẫn Doãn Khởi đâu? Anh ấy sao bỏ lại cậu một mình?”

Còn không chờ Nam Cung Liệt trả lời, Kiều Bối Nhi đột nhiên lộ ra một tia cười gian. Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra trong khoảng thời gian này cô thật sự có chút nhàm chán.

*****

“Khởi…” Mạc Mạc nhìn Mẫn Doãn Khởi, trong mắt đều là đau lòng.

Vũ Văn Lạc nhìn hai người thì lên tiếng nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước!”

“Không cần, tôi còn có việc!” Mẫn Doãn Khởi nhìn Mạc Mạc, thản nhiên nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt.”

“Mẫn Doãn Khởi!” Mạc Mạc mắt rưng rưng nhìn anh: “Ở cùng em một chút cũng không được sao?”

Mẫn Doãn Khởi đang muốn nói gì tiếng chuông di động lại vang lên: “Thạc Trấn, chuyện gì?”

Kim Thạc Trấn lạnh giọng nói: “Người Hắc Diễm bang xuất hiện, Mẫn cậu ấy…”

Mẫn Doãn Khởi biến sắc: “Mẫn làm sao vậy?”

Kim Thạc Trấn trầm mặc một chút mới nói: “Cậu vẫn là tự mình đến xem đi!”

Mẫn Doãn Khỏi trong lòng căng thẳng, trực tiếp liền xông ra ngoài. Anh chẳng qua là ra ngoài một lát, Mẫn nhất định không có việc gì!

Sắc mặt Mạc Mạc càng thêm tái nhợt, Phác Chí Mẫn vừa xảy ra chuyện anh liền khẩn trương như vậy, cô ngay cả một người đàn ông cũng không bằng sao?

Trong mắt Vũ Văn Lạc có chút đăm chiêu, thấy Mạc Mạc cũng muốn đi theo Mẫn Doãn Khởi ra ngoài anh cũng không có ngăn cản. Anh cũng muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN