[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng - Chương 117
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng


Chương 117


Mẫn Doãn Khởi vẻ mặt nghi ngờ: “Phải không? Chuyện này tôi không biết a!”

“Này… Mẫn phó tổng nếu không tin có thể hỏi Kim tổng!”

“Ầm”

Cửa ban công bị người một cước đá văng ra, Phác Chí Mẫn thấy rõ tình cảnh bên trong thì nhíu mày, trực tiếp ngồi xuống sô pha. Mẫn Doãn Khởi hấp tấp chạy đến bên cạnh cậu ngồi xuống, hỏi: “Mẫn, lão đại có nói qua phải bảo vệ Tuấn thị không có chuyện gì không?”

Phác Chí Mẫn lười biếng tựa vào sô pha, liếc mắt nhìn Tuấn Nghị trong mắt đầy chờ mong, trên mặt trẻ con lộ ra một cái tươi cười, sau đó chậm rãi phun ra hai chữ: “Không có!”

Trong lòng Tuấn Nghị trầm xuống, thấy Mẫn Doãn Khởi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn ông liền vội vàng sốt ruột nói: “Kim tổng thật sự nói qua, Mẫn phó tổng nếu không tin có thể gọi điện thoại hỏi Kim tổng một chút!”

Chung Viện ngồi ở bên cạnh ông cũng không phải đặc biệt sốt ruột. Bây giờ cho dù Tuấn thị sụp đổ bà cũng không sợ, bây giờ Chung Quốc là người của Kim Tại Hưởng, bà thân là mẹ Chung Quốc, Kim Tại Hưởng như thế nào cũng sẽ không bạc đãi bà!

Mẫn Doãn Khởi khẽ cười nói: “Không cần hỏi, bây giờ Tuyệt Thế là do tôi phụ trách, đương nhiên là tôi định đoạt!”

“Cậu…” Tuấn Xuân Nghị trong lòng có chút phẫn nộ: “Cậu không sợ Kim tổng trách tội sao?”

Mẫn Doãn Khởi một phen ôm lấy cổ Phác Chí Mẫn, nhếch môi, lười biếng nói: “Bây giờ lão đại và anh dâu nhỏ nào có rảnh để ý tôi? Cho dù tôi đem Tuyệt Thế biến thành gì lão đại cũng không biết không phải sao?”

Tuấn Xuân Nghị nhìn bộ dáng cậu bất cần đời thì trong lòng kinh sợ không thôi, này hoàn toàn chính là trong núi không hổ hầu tử xưng vương. Tuấn thị chính là không đợi được a, nếu Kim Tại Hưởng không làm chủ Tuấn thị liền xong rồi!

Tuấn Xuân Nghị dần dần tỉnh táo lại, muốn gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng tố giác Mẫn Doãn Khởi đắc tội. Mẫn Doãn Khởi cười tủm tỉm kéo Phác Chí Mẫn qua hôn một cái, lắc đầu thở dài nói: “Tuấn tổng, ngươi nói lão đại là sẽ tin của ngươi nói, hay là tin lời tôi nói?”

Chung Viện nhìn hai người đàn ông như thế, trong mắt đều là chán ghét, dường như cảm thấy rất ghê tởm. Mà Tuấn Xuân Nghị hoàn toàn không có tâm trạng đi để ý chuyện dư thừa. Nghe Mẫn Doãn Khởi nói thì dừng một chút, sau đó vẫn gọi đi, như thế nào ông cũng phải liều một chút!

Khóe miệng Mẫn Doãn Khởi khẽ nhếch, trong mắt xẹt qua một tia sáng. Gọi đi gọi đi! Xem tức chết ông không!

Trong mắt Phác Chí Mẫn cũng đều là vui sướng khi người gặp họa, Mẫn Doãn Khởi phúc hắc ở trên người cậu làm cho cậu có chút căm tức, nhưng ở trên người người khác cũng không tệ lắm!

Đối với ánh mắt sắc bén của Chung Viện hai người không chút để ý. Chỉ là trong lòng không khỏi cảm thán người phụ nữ này cư nhiên có thể sinh ra anh dâu nhỏ, thật không biết kiếp trước tích bao nhiêu phúc!
[Mị: Ừm ưm, nhg mà kiếp này ko bt hưởng!]

Điện thoại được thông, trong lòng Tuấn Xuân Nghị dâng lên một tia hy vọng: “Tư tổng…”

Bên kia truyền đến cũng không phải là giọng của Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc ngồi ở trên đùi Kim Tại Hưởng, cầm điện thoại ngọt ngào kêu lên: “Cha…”

Tuấn Xuân Nghị khựng lại, vội vàng nói: “Chung Quốc, Kim tổng đâu? Mau đưa cho Kim tổng nghe điện thoại!”

Mẫn Doãn Khởi tiến đến bên tai Phác Chí Mẫn nhỏ giọng hỏi: “Cậu không phải có việc sao?”

Phác Chí Mẫn nhẹ giọng nói: “Anh dâu nhỏ nghe nói Tuấn Xuân Nghị đến đây nên bảo tôi tới thông báo với cậu. Một lát lúc nói chuyện với lão đại thì mở loa lớn lên, tức chết Tuấn Xuân Nghị!” Đây chính là nguyên văn lời anh dâu nhỏ!

Mẫn Doãn Khởi sửng sốt một chút: “Nói trong điện thoại không phải được rồi sao, sao muốn cậu đích thân đi một chuyến?”

Phác Chí Mẫn liếc mắt nhìn anh: “Sao? Rất không vui khi thấy tôi?”

“Không có! Tôi không phải sợ cậu mệt sao?”

Phác Chí Mẫn nhíu mày nói: “Gần đây Hắc Diễm bang rất bình tĩnh!” Cũng không phải một chuyện tốt.

Mẫn Doãn Khởi vỗ vỗ vai cậu: “Yên tâm…”

Còn chưa kịp nói thêm gì Tuấn Xuân Nghị đã đưa điện thoại tới. Mẫn Doãn Khởi nhíu mày, trực tiếp nhấn nút mở loa ngoài: “Lão đại…”

Kim Tại Hưởng ôm Tuấn Chung Quốc hôn một cái rồi mới lạnh giọng nói: “Nghe nói cậu muốn tạo phản?”
Mẫn Doãn Khởi vô cùng lễ phép nói: “Không thể nào, lão đại, tôi làm sao dám tạo phản chứ?”

“Ừ, vậy là tốt rồi!”

Tuấn Xuân Nghị biến sắc. Như thế nào Mẫn Doãn Khởi tùy tiện vừa nói thì Kim Tại Hưởng liền tin? “Kim tổng, tôi nói đều là sự thật.”

Bên kia truyền đến giọng của Tuấn Chung Quốc: “Hưởng, cha khẳng định sẽ không nói dối, Mẫn Doãn Khởi nhất định là muốn tạo phản. Nếu không anh cho người điều tra anh ta đi!”

Tuấn Xuân Nghị nhịn không được run run khóe miệng. Thật ngốc, cứ như vậy nói ra, Mẫn Doãn Khởi có chuẩn bị thì sao có thể điều tra ra?

Kim Tại Hưởng dịu dàng phụ họa: “Bé cưng thật thông minh!”

“Khụ khụ…” Mẫn Doãn Khởi ho hai tiếng, đem ý cười đến bên miệng nuốt trở lại: “Lão đại, anh tin tôi, tôi thật sự không có muốn tạo phản!”

Kim Tại Hưởng nhìn Tuấn Chung Quốc đưa tay lấy quả táo thì vội vàng giúp cậu lấy lại đây, nhận cây dao trái cây trong tay cậu, vừa giúp cậu gọt vỏ vừa nói: “Tôi vẫn muốn cho người điều tra cậu!”

Tuấn Chung Quốc thiếu chút nữa cười ra. Mỗi lần bảo Kim Tại Hưởng diễn trò cậu đều nhịn không được muốn cười. [Mị *gật đầu*: Vâng, riết rồi tôi ko bt mình có phải đang xem kịch hay ko?]

“Lão đại…” Mẫn Doãn Khởi sắc mặt suy sụp, trong mắt tựa hồ còn có chút sốt ruột.

Trong lòng Tuấn Xuân Nghị nhẹ nhàng thở ra, cho dù Kim Tại Hưởng không điều tra ra cái gì, sau này Mẫn Doãn Khởi khẳng định cũng sẽ sợ một chút, sẽ không đối nghịch với Kim Tại Hưởng. Như vậy nhất định sẽ không trắng trợn làm trái ý của Kim Tại Hưởng đối phó Tuấn thị, chỉ cần Tuấn thị không có việc gì, Mẫn Doãn Khởi tạo phản hay không ông cũng không quan tâm.

Đúng lúc này di động Phác Chí Mẫn vang lên, Phác Chí Mẫn nhớ tới Tuấn Chung Quốc dặn dò, cũng mở loa lớn lên. Chợt nghe thấy bên kia truyền đến giọng lạnh lùng của Kim Tại Hưởng: “Phác Chí Mẫn, điều tra Mẫn Doãn Khởi, tôi nghi ngờ cậu ta muốn tạo phản!”

Phác Chí Mẫn thiếu chút nữa bị nước miếng làm sặc. Hóa ra anh dâu nhỏ nhất định muốn cậu đích thân tới đây là nguyên nhân này. Nhìn Tuấn Xuân Nghị sắc mặt khó coi, Phác Chí Mẫn không thể không bội phục Tuấn Chung Quốc. Khẩu khí lúc lên lúc xuống sẽ không trực tiếp hành hạ Tuấn Xuân Nghị đến chết chứ?

Tuấn Xuân Nghị sắc mặt rất khó coi, Phác Chí Mẫn này và Mẫn Doãn Khởi có quan hệ ái muội, không đảm bảo sẽ không bao che cho Mẫn Doãn Khởi. Kim Tại Hưởng nếu không đích thân hỏi đến thì Mẫn Doãn Khởi vốn chính là không sợ hãi, mà hành vi của ông đã muốn đắc tội Mẫn Doãn Khởi, kết cục Tuấn thị chỉ sợ sẽ rất thảm! “Kim tổng…”

Ông còn chưa nói dứt câu Phác Chí Mẫn đã rất nhanh nói: “Dạ!” Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
——————————————————–
_Mật ngọt chết ruồi của hai vị huynh đài. ^.^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN