[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 124
Phác Chí Mẫn cũng sửng sốt một chút, vốn tưởng là người Hắc Diễm bang lợi dụng Mạc Mạc, không nghĩ tới Vũ Văn Lạc cũng chen chân vào!
Mẫn Doãn Khởi trong lòng có chút hiểu được tình hình tập đoàn Vũ Văn hiện tại duy trì không được bao lâu, có lẽ Vũ Văn Lạc muốn làm cho lão đại vì chuyện U Minh Điện mà phân tâm, cho cậu ta một cơ hội để thở.
Sắc mặt Mạc Mạc có chút không tốt, nước mắt rơi xuống, khó khăn mở miệng: “Vũ Văn Lạc nói… là anh yêu em… Anh chỉ là tạm thời bị mê hoặc mà thôi… Chỉ cần Phác Chí Mẫn rời khỏi anh, anh sẽ trở lại bên cạnh em… Anh ta là anh em của anh, anh ta nói đều là thật đúng không?”
Phác Chí Mẫn hết chỗ nói rồi. Mẫn Doãn Khởi bị mê hoặc? Cô còn xem cậu thành hồ ly tinh sao? Trừng mắt nhìn Mẫn Doãn Khởi một cái, sao cảm thấy sau khi cùng cậu ta một chỗ liền luôn xui xẻo vậy? [Mị *tung hoa*: Ủng hộ chia tay!]
Nhìn hai mắt Mạc Mạc chờ đợi, sắc mặt Mẫn Doãn Khởi càng lạnh hơn. Lúc trước đối với Mạc Mạc anh còn có một chút áy náy, dù sao lúc trước là anh đi trêu chọc cô nhưng bây giờ một chút áy náy này đã không còn sót lại chút gì: “Là Vũ Văn Lạc dạy cô làm như vậy? Thuốc cũng là cậu ta đưa cho cô, phải không?”
Mạc Mạc chỉ ngây ngốc nhìn anh: “Khởi…”
Động tác trên tay Mẫn Doãn Khởi thả lỏng một ít, còn tiếp tục như vậy Mạc Mạc sẽ chết. Anh muốn biết rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chuyện này Hắc Diễm bang hẳn là cũng có tham dự nhưng vì sao lâu như vậy người Hắc Diễm bang còn chưa xuất hiện?
“Em… Em nói cho anh biết… Sau đó chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”
Phác Chí Mẫn nhíu mày, bây giờ anh cũng không lo người Hắc Diễm bang sẽ xuất hiện, Mẫn Doãn Khởi khẳng định đã thông báo cho người U Minh Điện. Nói đến quả thực có chút kỳ quái, cậu cho rằng cậu tỉnh lại hẳn sẽ thấy người của Hắc Diễm bang nhưng cũng không ngờ cư nhiên chỉ có Mạc Mạc. Bây giờ cảm xúc Mạc Mạc thật không ổn định, thậm chí có chút điên cuồng, chẳng lẽ là trong khoảng thời gian này chịu đả kích rất nhiều nên cô không chấp nhận được, thần kinh xảy ra vấn đề?
Nhưng Phác Chí Mẫn lập tức liền bác bỏ suy nghĩ này, suy nghĩ của Mạc Mạc vẫn rất rõ ràng.
“Khởi… Em biết trước kia là em không tốt, em sẽ sửa, chuyện lần này em biết em không nên làm như vậy. Nhưng em thật sự không muốn mất anh, rõ ràng anh yêu em như vậy nhưng vì sao lại nhanh thay lòng đổi dạ như vậy? Anh đừng cùng anh ta một chỗ được không?”
Phác Chí Mẫn nhẹ nhàng huých Mẫn Doãn Khởi một cái, khóe mắt Mẫn Doãn Khởi liếc mắt cậu một cái, sau đó nhìn về phía Mạc Mạc gật đầu: “Được!”
Mạc Mạc sửng sốt một chút, ánh mắt lộ ra một tia vui sướng, có chút không tin hỏi: “Thật sao?”
Mẫn Doãn Khởi gật đầu: “Uhm, cô cũng biết là tôi thích phụ nữ!”
“Vậy… Vậy sao anh có thể cùng anh ta một chỗ?”
Mẫn Doãn Khởi cười khổ nói: “Lúc trước cô không tín nhiệm tôi, tôi rất khó chịu, uống rất nhiều rượu cho nên…” Lời này cũng không nói hết, câu sau có ý gì thì cứ việc tưởng tượng.
Ánh mắt Mạc Mạc lộ ra một tia sáng tỏ, nhìn Phác Chí Mẫn một cái rồi nói: “Cho nên anh ta lợi dụng lúc anh gặp khó khăn?”
Phác Chí Mẫn đầu đầy hắc tuyến. Cậu biết Mẫn Doãn Khởi muốn cho cô ta nghĩ rằng rượu vào loạn tính, kết quả người phụ nữ này lại còn nói cái gì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, giống như cậu luôn muốn có Mẫn Doãn Khởi dường vậy. Làm ơn đi! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là Mẫn Doãn Khởi được không?
Mạc Mạc nghĩ như vậy cũng có đạo lý của cô. Lúc trước Phác Chí Mẫn sợ Mẫn Doãn Khởi đã bị tổn thương cho nên không muốn thấy cô, nhưng cô lại cho rằng là Phác Chí Mẫn đã sớm có ý với Mẫn Doãn Khởi cho nên đối với cô, tình địch này là cố ý.
Khóe mắt Mẫn Doãn Khởi lướt đến vẻ mặt của Phác Chí Mẫn, thiếu chút nữa phá hỏng công sức mà bật cười. Cố gắng đem ý cười bên miệng nghẹn nuốt về, cười khổ nói: “Tuy là cậu ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tôi cuối cùng cũng phải chịu trách nhiệm.”
Khóe miệng Phác Chí Mẫn co rút mãi, cậu ta còn dám nói!
Mạc Mạc đột nhiên kích động đứng lên: “Khởi… vậy không phải lỗi của anh, anh không cần chịu trách nhiệm. Hơn nữa… Nếu anh chịu trách nhiệm với anh sao, còn em làm sao bây giờ? Em không thể không có anh, hơn nữa anh yêu là em a!”
“Tôi…” Mẫn Doãn Khởi trầm ngâm nhìn Mạc Mạc một hồi lâu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phác Chí Mẫn, vẻ mặt áy náy nói: “Mẫn, thật xin lỗi. Tôi biết cậu rất yêu tôi nhưng tôi…”
Phác Chí Mẫn quay đầu không nhìn anh, trong lòng xem thường. Thật sự là mọi nơi mọi lúc đều không quên chiếm một chút tiện nghi của cậu! [Mị: Cười muốn sảng với hai ca!]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!