[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 31
Điền Chính Hy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Kim Tại Hưởng, tò mò nhìn hiệu trưởng mập mạp nói vô cùng kích động, nước miếng bay tứ tung, nhưng người phía dưới không ai nghe, tầm mắt đều tập trung bên bọn họ, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán.
Nhìn nữ sinh mắt đầy tim đỏ nhìn Kim Tại Hưởng, Điền Chính Hy mất hứng, đột nhiên gầm nhẹ nói:“Em muốn đánh người!”
Mẫn Doãn Khởi đang ngủ gà ngủ gật, bị cậu dọa thiếu chút nữa ngã xuống đất, vỗ vỗ trái tim đã bị kinh hách, oán giận nói:“Anh dâu nhỏ, anh quá bạo lực, cẩn thận lão đại ghét bỏ anh!”
Điền Chính Hy tầm mắt tập trung nhìn Mẫn Doãn Khởi, rõ ràng đã chọn đối tượng muốn đánh, Mẫn Doãn Khởi lưng lạnh toàn thân, cười gượng hai tiếng:“Cái kia… Tôi đi toilet!” Xoay người chạy trối chết, đùa sao! Anh dâu nhỏ có thể cùng lão đại không phân thắng bại, tứ đại đường chủ bọn họ liên thủ chẳng qua cũng cùng lão đại bất phân thắng bại mà thôi, cậu làm sao có thể là đối thủ của Điền Chính Hy? Hơn nữa cho dù đánh thắng được, cậu dám đánh sao? Lão đại không lột da cậu mới là lạ! [Mih: Mười điểm cho sự thông minh của anh, Khởi ca~]
Điền Chính Hy hừ hừ hai tiếng, đối với bóng dáng của Mẫn Doãn Khởi giơ lên nắm đấm nhỏ, sau đó nhìn Kim Tại Hưởng liếc mắt một cái, cong môi tỏ vẻ bất mãn, Kim Tại Hưởng ánh mắt lộ ra mỉm cười, cúi đầu tiến đến bên tai cậu nhẹ giọn:“Anh chỉ thương bé cưng !”
Điền Chính Hy khóe miệng giơ lên, vừa lòng hôn lên mặt anh một cái, dưới đài vang lên một trận ồn ào. Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thán, trẻ em bây giờ vốn đã trưởng thành sớm, Kim tổng cư nhiên còn ở chỗ này làm mẫu, hơn nữa cậu nhóc bên cạnh anh nhìn qua bộ dáng cũng còn nhỏ. [Mị: Cùng nhau đoán tuổi của tiểu tâm can nào…]
“Hưởng…” Điền Chính Hy kéo ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói:“Em cũng muốn đi toilet.”
Kim Tại Hưởng nghe vậy ôm cậu đứng dậy bước đi, hiệu trưởng thấy anh phải đi vội vàng dừng bài phát biểu dong dài của ông, đã chạy tới lo lắng hỏi:“Kim tổng muốn đi?”
Kim Tại Hưởng chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ:“Toilet !”
“A? Nga!” Hiệu trưởng yên tâm, hóa ra là đi toilet a! Ân cần bảo người dẫn bọn họ đi toilet, sau đó mới trở về tiếp tục phát biểu.
Cửa toilet, Kim Tại Hưởng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Chính Hy, dịu dàng nói:“Nhanh đi, anh chờ em!” Điền Chính Hy gật gật đầu, đi vào.
Vừa nhìn Điền Chính Hy đi vào điện thoại liền vang lên, Kim Tại Hưởng lấy điện thoại ra vừa thấy, sắc mặt trầm xuống, đi đến một bên ấn nút, bình tĩnh nghe.
Một thiếu niên 18, 19 tuổi từ phía sau anh đi qua, mắt hoa đào dài nhỏ, con ngươi sáng ngời, mũi thẳng, bạc môi khêu gợi khẽ mím, mang theo vài phần chống đối, bướng bỉnh.
Vũ Văn Cận vốn không có đi tham gia buổi lễ khai giảng, cậu lười đi nghe ông lão hiệu trưởng lải nhải dong dài!
Mới vừa đi đến cửa toilet, khóeừ mắt liếc thấy một thân ảnh, trong mắt hoảng hốt, lúc này lui về phía sau đã không còn kịp rồi, khẳng định sẽ bị phát hiện, dưới tình thế cấp bách, Vũ Văn Cận trực tiếp chui vào toilet. Buồn bực gãi gãi đầu, chết tiệt! Mẫn Doãn Khởi sao có thể ở đây? Chỉ hy vọng anh mau mau biến mất, cậu mới có thể ra ngoài!(*1)
_(*1):Do mị chuyển ver từ “nam-x-nữ” thành “nam-x-nam” nên đoạn này mị có thay đổi tình huống truyện khá nhiều so với fic gốc nha.
Cậu không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là hai anh em tốt của anh trai, bởi vì từng bị chỉnh rất thảm nên bị ám ảnh, không nghĩ tới nghỉ ngơi ở nước ngoài hai năm vẫn không thể thoát khỏi ký ức ác mộng kia. Hai tên ác ma kia, một ngày nào đó cậu phải báo thù!
Đang âm thầm nguyền rủa trong lòng thì “két” một tiếng, Vũ Văn Cận cả kinh, vốn xoay người, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập “thình thịch” của mình.
Làn da trắng trẻo, mắt to đen bóng, mũi thon xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, ngũ quan xinh xắn kia tựa như tỉ mỉ khắc ra thật hoàn mỹ, lúc này đôi mắt trong suốt kia nhìn thẳng cậu.
Điền Chính Hy nhìn người trước mặt, nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, người đối diện cớ sao cứ chằm chằm nhìn cậu a? Chẳng lẽ cậu ta chính là rình xem trộm trong truyền thuyết? Nghĩ liền hỏi ra:“Cậu biến thái sao?”(*2)
_(*2): Nguyên nhân như nguyên nhân (*1) nha. Thân ái!!!
Vũ Văn Cận nháy mắt tỉnh táo lại, sắc mặt trầm xuống nhưng Điền Chính Hy một chút cũng không sợ, sắc mặt Cận âm trầm so với Kim Tại Hưởng cũng không khủng bố hơn, hơn nữa cậu chỉ biết sợ Kim Tại Hưởng tức giận, những người khác tức giận cậu căn bản không có cảm giác gì, thấy Vũ Văn Cận không có phản ứng, lại hỏi một lần:“Cậu là rình xem trộm sao?”
Ngữ khí mang theo một tia nghiêm túc, không có một chút châm chọc, giống như tự hỏi cậu là ai sao? Vũ Văn Cận nhất thời ngược lại không biết nên tức giận hay không, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đột nhiên bật thốt lên:“Làm người yêu của tôi!”
“Ân?” Điền Chính Hy phản ứng một chút, hỏi:“Làm người yêu cậu ý là cậu yêu tôi sao?” Ở tivi là diễn như thế này! [Mị: Giờ tôi mới biết rằng không nên cho cậu xem TV, hư người!!!]
Vũ Văn Cận sửng sốt một chút, do dự gật đầu, Điền Chính Hy lại nói:“Nhưng tôi không thương cậu!”
Cự tuyệt trực tiếp như vậy làm cho Vũ Văn Cận không vui nhíu mày, nói như thế nào cậu cũng là nhân vật quan trọng của học viện Già Đế, bao nhiêu người mong muốn lấy lòng cậu, bây giờ cậu chủ động mở miệng, Điền Chính Hy cư nhiên cự tuyệt dứt khoát như vậy!
Điền Chính Hy đột nhiên vang lên lời Kim Tại Hưởng nói chờ cậu, vội vàng nói:“Tôi đi trước, bằng không Hưởng sẽ lo lắng!”
“Uy, cậu…” Điền Chính Hy vốn không cho cậu cơ hội nói chuyện liền chạy ra ngoài.
*****
“Uy, anh tên không lễ phép này, là anh đụng vào tôi, đừng tưởng rằng anh có tiền rất giỏi, không phải là một phó tổng thôi sao! Có bản lĩnh anh chuyển tôi đi a!”
Mạc Mạc mặc dù học ở học viện Già Đế nhưng trong nhà không giàu, chỉ là bởi vì cô đặc biệt xuất sắc nên học viện Già Đế mới có thể cho cô cơ hội này. Đã thấy nhiều sắc mặt của kẻ có tiền nên đối với kẻ có tiền cô luôn luôn có chút bài xích. Lúc nãy hiệu trưởng đã giới thiệu qua, người đàn ông này là phó tổng tài của tập đoàn Tuyệt Thế, đương nhiên là một kẻ có tiền, vốn là không thích, hơn nữa anh bây giờ không lễ phép như vậy lại làm cho cô chán ghét! [Mị: Tặng cho các readers một bất ngờ nha, tỷ ấy là nữ phản mới và kỳ cựu “gần” nhất nha!!!]
Điền Chính Hy vừa ra khỏi cửa liền thấy một nữ sinh diện mạo thanh tú chỉ vào mũi Mẫn Doãn Khởi mà rống, còn Kim Tại Hưởng chỉ lẳng lặng đứng ở một bên mặc kệ không hỏi, giống như hoàn toàn không thấy.
Vũ Văn Cận vốn tưởng rằng Mẫn Doãn Khởi đã đi rồi, cũng muốn theo Điền Chính Hy đi ra nhưng một chân vừa tới cửa liền nghe thanh âm của Mẫn Doãn Khởi, lại vội vàng rụt trở vào.
“Chậc… Tiểu nha đầu, hung hãn như vậy cẩn thận gả không được đó!” Mẫn Doãn Khởi ra vẻ bất cần đời nhìn nữ sinh thở hổn hển trước mắt, dường như tâm trạng tốt lên khi trêu cô.
“Tôi lấy chồng được hay không liên quan gì đến anh? Thật sự nghĩ mình là nhân vật đặc biệt sao?”
Bạc môi ái muội giương lên, Mẫn Doãn Khởi đột nhiên cúi người cắn vành tai của cô, thấp giọng nói:“Nếu em thật sự gả không được, tôi không ngại em trở thành một trong những người phụ nữ của tôi.”
Hơi thở nóng rực ở bên tai, Mạc Mạc run rẩy một chút, gương mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng:“Anh… anh…” Thở hổn hển anh nửa ngày cũng nói không ra.
“Ân?” Mẫn Doãn Khởi quá đáng vươn đầu lưỡi liếm trên vành tai của cô, vẻ mặt không đứng đắn.
Mạc Mạc như bị người điểm huyệt, không thể động đậy, lộ ra gương mặt đỏ như máu, cô sao là đối thủ tình trường của Mẫn Doãn Khởi?
Điền Chính Hy đã bị Kim Tại Hưởng kéo vào trong lòng, mở to đôi mắt to, lẳng lặng nhìn màn này, lúc này đột nhiên có chút hưng phấn nói:“Này tôi biết, Mẫn Doãn Khởi anh đang đùa giỡn con gái nhà lành!”
[Mị: Đoán xem “thứ gì” dạy cho tâm can của tôi mấy cái điều ấy ^-^]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!