[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 36
Kim Tại Hưởng ôm Điền Chính Hy ngồi ở một bên sô pha, dịu dàng cười nói:“Cô ta bắt nạt em như thế nào?”
Điền Chính Hy ôm thắt lưng của anh, ngửa đầu nhìn anh, thở hổn hển nói:“Cô ta muốn dùng cà phê làm bỏng em, còn muốn đánh em!”
Kim Tại Hưởng sắc mặt trầm xuống, tầm mắt âm lãnh nhìn về phía Lăng Vi An. Lăng Vi An run lên, lã chã khóc nhìn anh, nghẹn ngào nói:“Tổng tài, tôi không có, tôi chỉ là lòng tốt pha cho cậu ấy một ly cà phê nhưng không nghĩ tới…” Không có nói thêm gì nữa, nhưng người sáng suốt vừa thấy cô bộ dáng thê thảm liền biết Điền Chính Hy làm chuyện không thể tha cỡ nào.
Nhưng Kim Tại Hưởng không có chút tác phong thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng nói:“Tôi nói không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào văn phòng!” Tự nhiên cũng bao gồm cô ta!
Lăng Vi An sợ tới mức rụt lui thân mình, bởi vì đau đớn mà sắc mặt càng thêm tái nhợt, có chút không cam lòng nói:“Tổng tài, cậu ấy dùng cà phê hắt vào tôi không nói, còn động thủ đánh tôi, nam nhân ác độc như vậy anh đừng để bị bộ dáng của cậu ấy lừa gạt!”
Điền Chính Hy lạnh lùng liếc mắt cô một cái, quay đầu lại đáng thương cáo trạng:“Hưởng, cô ta mắng em!”
Mẫn Doãn Khởi đứng một bên thật sự là rất muốn cười, nhưng vì không muốn rước lấy họa nên chỉ có thể kìm lại. Kim Tại Hưởng ánh mắt liếc về phía cậu, âm thanh lạnh lùng:“Đem cô ta ném ra Tuyệt Thế, công ty nào dám nhận cô ta sẽ đối nghịch cùng Tuyệt Thế!”
Nghe anh nói như vậy Lăng Vi An rốt cuộc không thể giữ bình tĩnh, kích động nói:“Tổng tài, anh không thể làm như vậy!” Có ai dám đối nghịch cùng Tuyệt Thế? Mặc dù tập đoàn Vũ Văn với Tuyệt Thế sức lực ngang nhau nhưng cũng nhường ba phần, hơn nữa nay vẫn là đối tượng hợp tác cùng tập đoàn Tuyệt Thế. Một câu của Kim Tại Hưởng, tiền đồ của cô liền hoàn toàn bị hủy, cô không có khả năng sẽ tìm được việc, chỉ sợ cả một tạp hóa nhỏ cũng không có người dám dùng cô.
Cô bằng cấp cao, năng lực tốt, không lo tìm không được công việc tốt. Thư ký tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế, nói ra không ai không đỏ mắt nhưng cô lại lòng tham quá mức, đem mục tiêu định ở vị trí tổng tài phu nhân, cô không nghĩ tới một khi thất bại, hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
“Không thể? Vì sao không thể?” Thanh âm lãnh khốc không mang theo một tia cảm tình, con ngươi u lam thâm thúy đều là âm lãnh. Bị tầm mắt anh nhìn như vậy, Lăng Vi An chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, nhịn không được run lên, ngay cả khí lực phản bác cũng không có.
Kim Tại Hưởng không kiên nhẫn nhìn về phía Mẫn Doãn Khởi:“Không nghe rõ?”
“Nghe rõ rồi!” Mẫn Doãn Khởi vội vàng nắm cổ áo của Lăng Vi An ném ra ngoài.
Lúc này Lăng Vi An mới hồi phục tinh thần lại, giãy dụa kêu lên:“Tổng tài, tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi! Tôi sẽ chết mất!” Không có công việc cuộc sống của cô sẽ như thế nào? Ngay cả đi làm người tình của một ông chủ cũng không ai dám muốn a!
Mẫn Doãn Khởi lạnh lùng nói:“Không muốn sống không bằng chết nên ngoan một chút!” Nếu không phải anh dâu nhỏ không có chuyện gì, cô ta nghĩ nhẹ nhàng như vậy liền có thể xong việc sao?
Kim Tại Hưởng không nói gì, giống như suy nghĩ cái gì, Điền Chính Hy móm miệng kéo ống tay áo của anh, thật cẩn thận hỏi:“Hưởng, anh tức giận sao?” Sau đó lại hùng hồn nói:“Anh đã nói em có thể đem những người thích anh đánh chạy!” Hơn nữa nếu không phải người phụ nữ kia bắt nạt cậu trước, cậu cũng sẽ không đánh cô ta!
Kim Tại Hưởng lấy lại tinh thần nhìn cậu, hôn lên mặt cậu một cái, cưng chiều nói:“Anh không có tức giận.”
Điền Chính Hy thấy anh thật sự không có tức giận, cao hứng hôn lại lên gương mặt anh, hỏi:“Chúng ta khi nào thì về nhà?”
Điền Chính Hy trìu mến vuốt sợi tóc mềm mại của cậu, dịu dàng nói:“Đi thôi!”
Lúc này, cửa “Ầm” một tiếng bị mở ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa, đi theo phía sau bà là một người đàn ông trung niên. Tuy rằng cao tuổi nhưng bộ dáng rất xuất sắc, người phụ nữ kia bộ dáng cũng không kém, nhưng lúc này bộ dáng bà tức giận tận trời làm hỏng chút mỹ cảm kia. Hơn nữa bộ dáng giàu có như kim ngân bùng nổ thật sự làm người ta không dám khen tặng.
Hai người này chính là tổng tài tập đoàn Kiền Vũ, Kim Kiền Vũ cùng tổng tài phu nhân Hứa Nhã Lệ, cũng là cha mẹ của Kim Tại Hưởng. Bọn họ không phải lần đầu tiên đến Tuyệt Thế, cô gái ở quầy tiếp tân biết thân phận bọn họ, không dám ngăn cản, vốn có gọi điện thoại thông báo nhưng Lăng Vi An vừa bị đuổi đi, không có người nghe điện thoại nên hai người trực tiếp xông vào.
Kim Tại Hưởng nhìn hai người, sắc mặt trầm xuống:“Ai cho các người lên?”
Hứa Nhã Lệ đưa tay chỉ vào anh liền mắng:“Đứa con bất hiếu này! Bảo mày đi gặp Tiểu Nhu, mày cư nhiên không để ý, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không nghe, trong mắt mày rốt cuộc còn có tao là mẹ không?” Nghỉ chút lấy giọng, lại chỉ vào Điền Chính Hy quát:“Có phải chính vì hồ ly tinh này mày mới đối xử với Tiểu Nhu như vậy?”
Kim Tại Hưởng sắc mặt càng thêm âm trầm, Hứa Nhã Lệ sợ hãi run lên, có chút sợ hãi thu tay về. Điền Chính Hy vẻ mặt chán ghét nhìn hai người bọn họ, cậu một chút cũng không thích hai người kia, cậu có thể cảm giác được Hưởng thấy bọn họ cũng rất không vui.
“Hưởng, bọn họ là ai a?”
Kim Kiền Vũ nhìn cậu nói:“Chúng tôi là cha mẹ của nó!”
Nghe vậy Điền Chính Hy kinh ngạc nói:“Hưởng, anh cũng có cha mẹ a?” [Mị: Câu hỏi như dao cứa zô tym hai bác già.]
Mẫn Doãn Khởi nghe nói Kim Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ lên lầu, vội vàng để bảo an đem Lăng Vi An ném ra, đuổi theo lên lầu, sắc mặt có chút âm trầm. Người công ty chưa bao giờ thấy qua anh sắc mặt đáng sợ như thế, trong lúc nhất thời ngay cả chào hỏi với anh cũng không dám, thấy Lăng Vi An thê thảm như vậy, nghĩ Lăng Vi An chọc tới anh nên vội vàng cách khá xa, chỉ sợ tự rước lấy họa. Tuy rằng cũng có người đồng tình Lăng Vi An nhưng cũng không ai dám lên tiếng cầu tình. Kim Tại Hưởng thường xuyên không ở công ty, chuyện lớn nhỏ ở công ty trên cơ bản đều là Mẫn Doãn Khởi làm chủ, đắc tội anh liền giống như đắc tội Tuyệt Thế, ai dám đắc tội Tuyệt Thế? Đây không phải không muốn sống sao?
Mẫn Doãn Khởi đi đến cạnh cửa liền nghe lời nói giật mình của Điền Chính Hy, lại thấy cậu biểu tình vô cùng kinh ngạc, trên mặt lộ ra mỉm cười, có anh dâu nhỏ ở đây, cậu hẳn là không cần lo lắng cho lão đại rồi!
Không thể trách Điền Chính Hy giật mình, thật sự là cậu cùng Kim Tại Hưởng một chỗ lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghe anh nhắc chuyện liên quan đến cha mẹ.
Hứa Nhã Lệ nhìn cậu bộ dáng kinh ngạc, nổi giận nói:“Vẻ mặt đó của cậu là gì? Nó không có cha mẹ, chẳng lẽ là từ tảng đá nhảy ra à?” [Mị: Tui cg nghi ngờ rằng Hưởng ca là Tôn Ngộ Không thứ 2 a…]
“Nhưng…” Điền Chính Hy nhìn hai người cạnh cửa, lại nhìn Điền Chính Hy, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trước ngực anh, nhỏ giọng nói thầm nói:“Một chút cũng không giống a! Sẽ không là ôm nhầm con đi?” Không thể trách Điền Chính Hy hoài nghi, thật sự hai người này đều tóc đen mắt đen, mà Kim tại Hưởng ánh mắt là màu lam, tóc cũng là màu ngân lam.
“Ha ha…” Mẫn Doãn Khởi không khách khí cười to ra tiếng, đồng ý nói:“Tôi cũng rất hoài nghi!” Thật sự là hai người kia đối với lão đại rất quá đáng, căn bản không xứng làm cha mẹ!
Nghe có người đồng ý, Điền Chính Hy hai mắt sáng nhìn cậu, một bộ dáng tìm được tri âm:“Hưởng rõ ràng cũng rất dễ khiến người ta thích, hai người kia lại chán ghét như vậy, khẳng định không phải cha mẹ ruột, một chút cũng không giống!”
————————————————————
_Nay có lịch comeback, chúc mn đọc truyện zui zẻ và nhớ cày view nha!!! Thân ái!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!