[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 55
Phác Chí Mẫn nhìn cậu vẻ mặt cao hứng nói:“Đi thôi!”
Xe dừng lại trước quán cà phê, Điền Chính Hy ló đầu ra nhìn:“Nơi này tôi đã tới rồi nha!” Nơi này chính là Thủy Niên, lần trước cậu ở đây chỉnh Hứa Nhã Lệ xấu xa.
Phác Chí Mẫn hắc hắc cười nói:“Tôi đã bảo Hạo Thạc điều tra xong, Mạc Mạc hôm nay sẽ đến đây làm! Đi thôi!”
Điền Chính Hy vẻ mặt hưng phấn, Mẫn Doãn Khởi lại là vẻ mặt không tình nguyện. Ba người đi vào quán cà phê, chọn một vị trí thu hút, Mẫn Doãn Khởi ngồi cùng Điền Chính Hy, Phác Chí Mẫn thì tìm vị trí thuận tiện quan sát ngồi xuống, cảnh cáo liếc mắt Mẫn Doãn Khởi một cái, để cho anh đừng phá hỏng!
Thực không khéo, người đến phục vụ bọn họ vừa vặn là Mạc Mạc. Mẫn Doãn Khởi nghiêm một chút, nhận ánh mắt cảnh cáo của Phác Chí Mẫn, trong lòng phát khổ.
Mạc Mạc nhìn hai người, sắc mặt có chút tái nhợt, vốn nghe Kim Thạc Trấn nói xong cô định tìm Mẫn Doãn Khởi hỏi rõ nhưng lại tìm không gặp anh, di động cũng không có người nghe. Đó là bị bốn người khác ra lệnh cưỡng chế không cho phép nghe!
Cô nghĩ anh còn tức giận nhưng xem ra chỉ sợ anh vốn không có thời gian tức giận đi? Nhìn dấu trên cổ Điền Chính Hy, Mạc Mạc cảm thấy rất chói mắt, đâm vào mắt cô đến phát đau, muốn rơi lệ.
Mẫn Doãn Khởi không nhìn biểu tình Mạc Mạc, trưng ra một khuôn mặt tươi cười, dịu dàng hỏi:“Hy nhi, em thích cà phê gì?” [Mị *hoảng sợ*: Anh ăn gan hùm sao mà dám gọi là “Hy nhi”???]
Điền Chính Hy chống cằm, chu miệng nói:“Tôi muốn uống sữa!”
Mẫn Doãn Khởi run run khóe miệng, nào có người đặc biệt chạy đến quán cà phê vì uống sữa. Nhưng anh dâu nhỏ có lối suy nghĩ khác với người bình thường, nói không chừng chính bởi dạng này, lão đại tim lạnh như băng mới có thể bị cậu làm tan đi! Bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhìn về phía Mạc Mạc, thản nhiên nói:“Một ly sữa, một ly lam sơn!” Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Điền Chính Hy.
Mạc Mạc cúi đầu, không muốn để cho người ta thấy hốc mắt cô đỏ lên. Anh cư nhiên làm bộ như không biết cô, là vì người kia sao? Cô đột nhiên cảm thấy chính mình thật thảm thương, yêu ai không yêu lại cố tình yêu một play boy, thật là tự chà đạp mình mà!
Hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi, muốn làm bộ như không biết cô cũng có thể! Cô sẽ không vì một người đàn ông ngay cả tôn nghiêm đều vứt bỏ!
Một lát sau, Mạc Mạc bưng khay đi tới, đem sữa đặt trước mặt Điền Chính Hy, lại đem cà phê đặt trước mặt Mẫn Doãn Khởi, nhẹ giọng nói:“Hai vị mời từ từ dùng!”
Mẫn Doãn Khởi không để ý đến cô, chỉ là vẻ mặt yêu chiều nhìn Điền Chính Hy, bị buộc!
Điền Chính Hy đột nhiên hướng anh ngoắc ngón tay, Mẫn Doãn Khởi sửng sốt một chút, sau đó đưa đầu đến gần, Điền Chính Hy tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói:“Mẫn Doãn Khởi, anh rất giả!”
Mẫn Doãn Khởi run khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, rất giả sao? Lão đại bình thường không phải đều như vậy sao? “Thật sự…” Rất giả sao? Điền Chính Hy nghiêm túc gật đầu.
Nhìn hai người thân thiết không coi ai ra gì, ngón tay Mạc Mạc cầm lấy khay không ngừng siết chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Sau đó xoay người rời đi, lưng rất thẳng, mang theo kiêu ngạo của cô, chỉ là một người đàn ông mà thôi, không có anh, cô vẫn là cô! [Mị: Tức!]
Phác Chí Mẫn mày nhíu lại, vẻ mặt không vui. Cô gái này, hỏi một câu sẽ chết sao? Anh biết Mẫn Doãn Khởi lần này nghiêm túc cho nên cũng không có muốn làm khó dễ cô gái này, chỉ cần cô ta mở miệng hỏi thì xem như qua cửa rồi, nhưng bây giờ cô ta có ý gì? Tính cứ như vậy bỏ qua sao? Thế Khởi trong lòng cô ta rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ so với mặt mũi cô ta còn kém hơn sao?
Thân phận bọn họ khẳng định có không ít bí mật, nếu không có một chút tín nhiệm, ngay cả hỏi cũng không hỏi liền đem đối phương phủ quyết, hai người làm sao có thể lâu dài?
Điền Chính Hy nhìn Mẫn Doãn Khởi trên mặt cười khổ, thật cẩn thận hỏi:“Mẫn Doãn Khởi, anh không sao chứ?”
Mẫn Doãn Khởi lắc đầu:“Không có gì.”
Nhìn bộ dáng anh khổ sở, Điền Chính Hy ôm sữa, miệng nhỏ thỉnh thoảng lại uống một hớp. Lén nhìn anh, không dám nói lời nào, cậu rất sợ sẽ chọc anh khóc.
Im lặng thật lâu, Mẫn Doãn Khởi mới thì thào hỏi:“Anh dâu nhỏ, lần trước lúc anh cùng lão đại cãi nhau, lão đại hỏi anh vì sao phải đi, anh sao trả lời thành thật như vậy, không sợ mất mặt sao?”
“Anh là nói tôi cùng Hưởng đánh nhau lần đó sao? Lần đó là tôi không tốt!” Điền Chính Hy kéo tóc, tự kiểm điểm:“Giống như mỗi lần cãi nhau tôi đều chọc Hưởng đau lòng, cho nên tôi quyết định về sau không cãi nhau với anh ấy nữa!”
Mẫn Doãn Khởi thật hết cách, vì sao mỗi lần hỏi cô một đằng, cô lại trả lời một nẻo vậy? Điền Chính Hy nhìn anh bộ dáng hết cách, lại bổ sung:“Mặt mũi lại không đáng tiền, tôi rất tức giận nhưng Dạ cũng rất đau lòng. Vậy tôi nhất định phải cho anh ấy biết tôi vì sao tức giận, anh ấy mới giải thích rõ thôi!” Lại kéo tóc, Điền Chính Hy cười khổ:“Anh không nên hỏi tôi, tôi cũng không biết nói như thế nào.”
Mẫn Doãn Khởi nhìn cậu bộ dáng buồn rầu, lắc đầu, anh dâu nhỏ mặc dù có khi ngây ngốc nhưng lão đại rất hạnh phúc! Mà anh cùng Mạc Mạc, có lẽ thật sự không thích hợp! Mạc Mạc vì từ nhỏ mồ côi cha, trong nhà cũng không giàu có, cô so với người bình thường đều phải mạnh mẽ, lòng tự trọng càng mạnh hơn, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng cô cái gì cũng không nói anh làm sao có thể biết? Tựa như lần trước, nếu không phải Lam Tư giải thích, anh căn bản không rõ cô vì sao lại đột nhiên đưa ra lời chia tay.
Mẫn nói đúng, thân phận bọn họ không rõ ràng, nếu Mạc Mạc không thể toàn tâm tín nhiệm anh, rất có thể sẽ bị người có ý lợi dụng. Anh không sao nhưng anh không thể liên lụy anh em của mình, không thể liên lụy lão đại!
Thời gian bọn họ ở chung cũng không xem là ngắn, anh hiện tại không yêu cầu cô toàn tâm tín nhiệm anh, chỉ cần lúc cô có điều hoài nghi có thể hỏi anh một chút, không cần trực tiếp đem anh phủ quyết là tốt rồi. Chẳng lẽ tới nay lâu như vậy, anh thật lòng nỗ lực cô thật sự một chút cũng không cảm giác được sao?
Điền Chính Hy đem ly sữa uống hết, sau đó ôm ly không nhìn Mẫn Doãn Khởi thất thần, thật sự nhịn không được quay đầu nhìn Phác Chí Mẫn liếc mắt một cái. Phác Chí Mẫn thở dài một tiếng, anh không nghĩ tới Mạc Mạc ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua được. Một cửa này rõ ràng cũng rất đơn giản, Trấn không phải nói lúc cậu ta giải thích đã đề cập qua sao?
Cậu ta hiện tại khuyên cũng vô dụng, đạo lý Khởi cũng hiểu được, cậu ta chính là cần thời gian mà thôi.
Tình thế đang khi im lặng, đột nhiên một bà cụ đi đến trước mặt Điền Chính Hy, điềm đạm hỏi:“Cậu bé, đây là chồng cậu sao?” Không đợi Điền Chính Hy trả lời, lại quay đầu nhìn về phía Mẫn Doãn Khởi, tình ý sâu xa:“Chàng trai, cậu này rất tốt, cậu cần phải quý trọng, ngàn lần đừng phụ lòng cậu ấy nga! Một nhà ba người sống cho tốt, đừng nghe lời bà phù thủy kia nói!” Bà cụ nói xong, cười tủm tỉm kéo bạn già của mình đi. [Mị: Có ai đoán ra “việc tốt” mà hy nhi gây ra ở quán này ko?]
“Cạc cạc…” Một đám quạ đen bay qua.
Phác Chí Mẫn cố gắng nghẹn cười, hai vai không ngừng run run, xem ra hình ảnh anh dâu nhỏ lần trước bị ức hiếp giành được không ít người đồng tình a!
Đột nhiên Phác Chí Mẫn khựng lại, sắc mặt đại biến:“Lão… Lão đại…” Trời ạ! Lão đại sao nhanh như vậy tìm đến đây rồi? Xong đời!
———————————————-
_Thôi toang!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!