[Chuyển Ver] [Vkook] Ai Cho Anh Mắng Em ? - Chương 65
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


[Chuyển Ver] [Vkook] Ai Cho Anh Mắng Em ?


Chương 65


Chung Quốc vọt lẹ khỏi ánh mắt đói khát của ai đó, trốn về phòng lôi tập ghi chép nhỏ ra đưa cho Tại Hưởng xem.

Cậu dùng chữ Khải để viết, tinh tế và nắn nót, giống hệt người viết ra nó.

Tại Hưởng hưng phấn lật từng trang một, đoạn trước phần lớn là những chuyện đại sự mà Chung Quốc có thể nhớ, càng về sau thì toàn những mảnh ký ức vụn vặt được ghi một cách đại khái, chứng tỏ người viết chỉ nhớ mang máng hoặc nghe thoáng qua.

Còn phần sau cùng, là một bộ phận nhỏ được tách riêng biệt, ghi chép cuộc đời của mười mấy con người.

Trừ Lý Khánh Niên ra, mấy tên còn lại Tại Hưởng chưa nghe qua bao giờ, hắn kỳ quái hỏi:”Này để làm gì?”

“Đám Lý Khánh Niên nhờ ta tư vấn coi coi bọn họ có thể làm được gì, nhân tiện dạy họ chút kinh nghiệm, nên ta mới ngồi nhớ lại chuyện đời trước của họ rồi ghi vào đây, khi nào cần còn có mà dùng.” Chung Quốc ngượng ngùng gãi đầu.

“Em chơi thân với họ?” Tầm mắt Tại Hưởng rơi trên tờ đề tên Hạ Thành Lương.

“Đi chơi với nhau mấy lần ấy mà.” Chung Quốc giả vờ ra vẻ người từng trải. “Tuy họ ham chơi, nhưng bản chất không xấu, đáng để làm bằng hữu.”

Tại Hưởng bật cười nhéo nhéo má cậu, “Cái cậu tên Hạ Thành Lương này có vẻ được đấy, dạo nào mang ta đi gặp thử đi, nếu được ta sẽ giúp cậu ta một phen.”

Ngay lúc chiến loạn dám dấn thân vào quân đội, lập được công lớn, một hạt giống tốt như này đáng để bồi dưỡng.

Chung Quốc nghe vậy đôi mắt cậu lập tức cong thành hình cung, cười tít mắt đáp ứng thay Hạ Thành Lương.

Hai hôm sau, Chung Quốc bảo Lý Khánh Niên kêu mọi người đến trà lâu tụ hội.

Tại Hưởng cũng theo cùng.

Đám Lý Khánh Niên cười cười nháo nháo trò chuyện rôm rả, lúc tới cửa thấy Tại Hưởng đang ngồi bên trong thì nụ cười ai nấy đều sượng cứng, thu lại vẻ cười cợt mà vào phòng ngồi.

Tại Hưởng là ai sao họ lại không biết, đầu lĩnh của Tây Sơn trại có ai mà không nhận ra.

Lý Khánh Niên ngồi xuống cạnh chỗ Chung Quốc, sáp đến gần tai cậu nhỏ giọng hỏi:”Ngươi mang theo hắn tới đây chi vậy?”

Chung Quốc vốn quen với thân phận của Tại Hưởng, bây giờ nhìn mặt mọi người sượng cứng mới sực nhớ, cậu cười tủm tỉm nói:”Để ta giới thiệu cho mọi người làm quen…”

“Vị này là Tại Hưởng, trước kia từng là đại đương gia của Tây Sơn trại, còn bây giờ là hộ vệ của Tuấn gia.”

Các thiếu gia hít một hơi lạnh, kính nể nhìn Chung Quốc, ghê thật, thuê cả thổ phỉ về làm hộ vệ.

Lý Khánh Niên nhỏ giọng hỏi:”Ngươi gan to thật đấy, không phải hắn từng bắt cóc người à?”

Tại Hưởng đang bày bộ mặt lạnh ngồi ngay bên cạnh, nghe vậy liền liếc mắt nhìn cậu nhóc, mắt nguy hiểu nheo lại.

Chung Quốc giải thích qua loa, “Đó chỉ là hiểu lầm thôi, nay ta dẫn hắn đến đúng có chính sự cần bàn.”

Các thiếu gia chỉ dám âm thầm đánh giá Tại Hưởng, duy hạ Thành Lương nghé con mới đẻ nên không sợ cọp, trực tiếp giương mắt nhìn hắn chằm chằm.

Tại Hưởng đối diện với tầm mắt sáng quắc đành cau mày quay đầu sang, quan sát thân hình vạm vỡ của y.” Người là Hạ Thành Lương?”

Hạ Thành Lương gật gật đầu, nghi hoặc không biết tại sao hắn lại biết tên mình.

“Từng luyện võ?”

Hạ Thành Lương ngượng ngùng gãi đầu,”Tự luyện.”

Khi đối mặt với người khác Tại Hưởng chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, kiệm chữ như vàng, lời ít ý nhiều,”Qua đánh thử xem.”

Hạ Thành Lương theo bản năng nhìn về phía Chung Quốc. Cậu cười động viên y,” Không phải ngươi nói muốn tòng quân sao? Vừa hay hắn có quen biết người trong quân đội, nếu hợp lệ, hắn có thể giúp ngươi một phen.”

Vốn còn đang do dự khi nghe vậy Hạ Thành Lương lập tức trở nên hưng phấn hẳn, cởi ngoại bào ném qua bên cạnh, sắn tay áo đứng đối diện Tại Hưởng, dáng vẻ thô cuồng hào phóng không hề có chút gì gọi là người có xuất thân từ dòng dõi thư hương.

Lô ghế riêng ở trà lâu tương đối rộng, dời bàn ghế cho hai người luyện quyền.

“Ngươi lên trước.” Tại Hưởng nói.

Hạ Thành Lương cũng không khách khí, chẳng nói chẳng rằng mà nhào ngay về phía Tại Hưởng vung nắm đấm, Tại Hưởng nghiêng người né, bắt lấy nắm đấm của hắn.

“Lực tay khá đấy, nhưng động tác còn quá vụng về.”

Tại Hưởng buông tay hắn ra, mặt vô cảm biểu tình,”Tiếp.”

Lần này Hạ Thành Lương đổi chiêu khác, ra động tác giả xong đánh úp về phía thân dưới, nhưng Tại Hưởng lại không ngã sấp xuống như trong dự liệu của y, đứng bất di bất dịch, Tại Hưởng vừa nhấc chân lên đã dễ dàng ngáng chân Hạ Thành Lương ngã cắm mặt xuống đất.

Y đau đớn thét một tiếng.

Tiểu nhị ngoài cửa nghe thấy chấn âm vội vã chạy vào luôn miệng hỏi có chuyện gì xảy ra.

Cười xòa bảo tiểu nhị ra ngoài, một thiếu niên cao gầy đỡ Hạ Thành Lương dậy, lần này ăn phải quả đắng khiến Hạ Thành Lương không phục muốn tái chiến, mà bị Tại Hưởng vô tình cự tuyệt mất.

“Tư chất tạm được, ta có thể đưa ngươi vào quân đội rèn luyện thêm.”

Hạ Thành Lương sáng bừng mắt,”Thật sao?”

Tại Hưởng gật đầu, ngồi lại cạnh Chung Quốc, bưng trà uống, đây là tiểu thiếu gia rót cho hắn đây, không uống sao được.

“Nhưng gia đình ta tính sao bây giờ?” Hạ Thành Lương phát sầu, trong nhà chắc chắn sẽ không cho y đi.

Tại Hưởng trầm ngâm chốc lát rồi quyết định nể mặt chung Quốc giúp hắn giải quyết phiền phức.”Chuyện gia đình ngươi cứ để ta lo.”

Hạ Thành Lương mặt mày ủ rũ lập tức cao hứng trở lại, rót đầy chén trà nâng ly mời Tại Hưởng,”Đại ân đại đức này không biết báo đáp làm sao cho hết, ta lấy trà thay rượu kính ngươi một ly.”

“Chờ ngày sau ta thành tài nhất định sẽ về tái chiến.” Y ra vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nâng chén trà uống hết.

Mọi người ồn ào khen hắn chí khí, khóe miệng Tại Hưởng giật giật, nhấp một ngụm trà, cảm thấy Hạ Thành Lương không khác gì thằng khùng.

Hạ Thành Lương đã có bến đỗ, những người còn lại bắt đầu trông mong tha thiết mà nhìn Chung Quốc.

Lý Khánh Niên nỗ lực trợn to đôi mắt hí.”Chung Quốc, còn bọn ta thì sao?”

Dưới ánh mắt mong mỏi của mọi người, Chung Quốc chậm rãi mở miệng, “Ta đang có dự định đến Hưng Đông quận mở thêm chi nhánh cửa hàng gạo, các ngươi muốn tham gia không? “

Cậu tính thế cơ mà không biết mấy thiếu gia kia có chịu không thôi.

Chung Quốc đã nghĩ kĩ rồi, sản nghiệp của Tuấn gia chỉ quanh quẩn mãi ở tứ phương trấn, cậu muốn mở rộng nó, khiến gia nghiệp nhà mình trải rộng khắp các quận huyện lân cận.

Hiện tại việc cần làm là mua được đất và trữ được gạo. Thực ra, trước khi biết Tại Hưởng, cậu cũng không ôm chí hướng lớn vậy đâu, chỉ muốn an an ổn ổn mà sống trong cái trấn nhỏ này là đã thỏa mãn rồi.

Nhưng khi cậu biết Tại Hưởng là Chiến Thần của Đại Sở, là đệ đệ ruột của Hoàng Đế, hắn và Đại sở có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Dù cho cậu không hiểu gì về việc triều chính nhưng vẫn biết một điều rằng, một khi hạn hán bùng nổ, dân chúng lầm than ắt sẽ có bạo loạn, đến lúc đó, Tại Hưởng chắc chắn sẽ không thể để mặc dân chúng mà lo lấy thân được, bởi hắn là tướng quân của Đại Sở, khi chiến loạn lên, hắn tất nhiên sẽ phải ra chiến trường.

Chung Quốc âm thầm tính chuyện muốn mở rộng sự nghiệp, chờ đại hạn năm sau, biết đâu cậu có thể san sẻ chút gánh nặng cho hắn.

Hơn nữa, lo âu vẫn luôn tồn tại, cuộc phản loạn của Chiêu vương bị dập tắt quá sớm, trong tương lai vô định phía trước, cậu không biết có còn xảy ra chiến loạn nữa hay không.

Vậy cho nên, chuẩn bị để phòng ngừa là biện pháp tốt nhất.

Nhân dịp sang quận khác mua đất cậu muốn tạo cơ hội hướng nghiệp cho đám bằng hữu mình luôn.

Có người thắc mắc hỏi Chung Quốc,”Mở chi nhánh nhiều thế làm gì? bán gạo cũng đâu có lời lắm đâu, sao không mở tửu lâu hay khách điếm cho dễ kiếm tiền.”

Cậu lắc đầu từ chối,”Mấy cái đó đợi sau này tính cũng được, bây giờ ta muốn mở rộng thị trường gạo trước đã, nếu mọi người tin ta, mình cùng tham gia, tiền lãi hàng năm chia đều.”

Mọi người ai cũng ngập ngừng do dự, cuối cùng vẫn là Lý Khánh Niên đi tiên phong, cậu nhóc vỗ mạnh lên bàn,”Ta tin Chung Quốc, quỹ đen ta lén tích góp được, giao cả cho ngươi!”

Thấy cậu nhóc đã tỏ rõ thái độ, có mấy người cũng bị thuyết phục mà hùng vốn, nguyện ý nhập bọn, thế nhưng cũng còn vài người vẫn đang do dự, nhìn ai cũng gia nhập chỉ sót lại đôi ba người khiến họ thấy ngượng.

“Ta, để bọn ta thêm chút thời gian suy nghĩ đã.”

Chung Quốc thì không vấn đề gì, tốt bụng nhắc nhở họ, “Không gia nhập cũng không sao đâu, nhưng ta vẫn khuyên các ngươi tốt nhất nên tích trữ chút lương thực trong phủ đi, số gạo thu được từ điền trang cứ giữ lại đừng bán vội.”

Mấy vị thiếu gia ngồi đây, ai chả xuất thân giàu sang, trong nhà ít nhiều đều có mấy tòa điền trang, gạo xuất ra, một phần giữ để ăn, còn đâu đều đem bán.

Bình thường thì không nói đến làm gì, nhưng năm sau đã là đại hạn, những cánh ruộng hoa màu sẽ chết hết, lương thực dần khan hiếm khiến chúng trở thành thứ xa xỉ, giá cả tăng đột biến, cao đến ngất ngưởng khiến bình dân bách tính không mua nổi, dù là dạng phú hộ cũng chẳng trụ được bao lâu.

Nếu họ biết tiếp thu, vậy năm sau sẽ chẳng còn gì phải lo nữa.

Chờ khi xong chuyện mặt trời đã ngả đằng tây, Lý Khánh Niên mới ôm được đùi vàng nên vui vẻ rạo rực mà đề nghị, “Đi, ta mời mọi người đi uống rượu, mấy cô nương ở Xuân Phong lâu vừa học được ca khúc mới đấy…”

Cậu nói vậy rồi thì thôi đi, đã thế còn lôi theo Chung Quốc chết chung, “Ngươi cũng đi chung đi, hồi bữa chơi xúc xắc chẳng thắng ngươi được mấy ván, phen này ta phải báo thù.”

Chung Quốc vội gạt tay cậu nhóc ra, chột dạ không dám nhìn người bên cạnh,”Ta không đi đâu, các ngươi cứ đi đi.”

“Xuân Phong lâu à? Các cô nương nữa?” Tại Hưởng nghiến răng ken két, sắc mặt tối sầm lại, “Xem ra lúc ta không có ở đây em chơi rất vui thì phải.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN