{Chuyển Ver} [Yoonmin] Cô Hầu Nhỏ Của Tôi
Chương 39: Rip
– Ai là người nhà bệnh nhân Park Jimin.
“Park Jimin? Park Jimin??” anh vội đứng dậy… Vậy phòng bên này là ai? Mina vội nói
– Phòng này của bác quản gia, bên kia mới là Min
Anh mới vỡ oà ra, là do lúc nãy anh quá gấp nên mới không kịp nghe bác sĩ nói tên của bệnh nhân… Vậy là Min của anh bên kia. Anh chạy qua
– Bác sĩ là tôi… Tôi là chồng em ấy, em ấy sao rồi?
– Bệnh nhân bị mất máu, phần đầu bị tổn thương… Nhưng không nặng lắm… Khoảng mai là có thể tỉnh lại, đừng lo
– Cảm ơn bác sĩ
Anh thở phào, Min của anh không sao… Thật may mắn… Nhưng còn bác quản gia… Bà ấy chết rồi. Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Anh đi lại chỗ Mina
– Mau nói, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thành ra như vậy hả?
– Dạ… Dạ…
Mina định nói thì Sana và Hana chạy vào. Sana cướp mất lời của Mina
– Dạ là… Bác quản gia già yếu rồi, mà lúc đó Min đang mệt, quản gia dìu Min không cẩn thận họ ngã… Tôi… Tôi không kịp đỡ họ… Xin lỗi cậu chủ
Anh có vẻ không tin lắm, bác quản gia xưa nay là người rất cẩn thận
– Là thật?
-Dạ
Sana trong lòng có chút sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra tự tin để đánh lừa anh. Anh có vẻ đã tin. Anh cho người an táng quản gia dù gì bà cũng là người đã chăm sóc nhà anh lâu nay, tổ chức lễ tang đàng hoàng cho bà, để bà an nghỉ
Anh đi vào phòng của Min, Sana và Hana thở phào, kéo Mina đi ra một góc. Hana bóp cổ Mina
– Có phải mày định nói?
– Em… Em…
– Nói cho mày mà nói ra là tao giết chết mày
Sana gở tay Hana ra
– Nó không ngu gì mà khai ra đâu. Dù gì nó cũng là gián điệp, nói ra chẳng khác nào nó tự đào mồ chôn nó
– May mà tao với mày đến kịp nếu không thì có lẽ nó khai rồi đó
– Xem nó dám nói… Tao sẽ là người đầu tiên giết nó
Mina đứng im lặng… Thật sự Mina không nhận ra hai chị của mình nữa… Điều gì đã khiến họ thành ra thế này? Hai ả đi, Mina cũng lặng lẽ đi về
Anh đi vào ngồi bên cạnh Min, tay đưa nhẹ lên cái trán đang quấn đầy băng gạc trắng đó… Anh đau lòng lắm, nếu như sáng nay anh đưa Min đi theo thì có lẽ đã không sảy ra chuyện này rồi. Đây là lần thứ hai anh vào bệnh viện vì Min… Min của anh mỗi lần vào bệnh viện đều là thương tích đầy người… Anh đã từng hứa sẽ không để Min vào đây lần nào nữa, thế mà…anh nắm tay Min lên, bầm tím hết rồi
Anh ngồi đó với Min suốt đêm, anh không muốn đi đâu cả, anh sợ khi Min tỉnh dậy sẽ không thấy anh, Min sẽ sợ. Anh ngồi đó không rời nữa bước, đến tối Mina đem đồ vào cho anh
– Cậu chủ, cậu đi thay đồ đi, em sẽ canh Min cho
– Uk
Anh đem đồ đi thay, Mina ngồi cạnh Min, nắm tay Min, Mina cảm thấy mình có lỗi với Min “Min à, mình phải làm sao đây? Mình xin lỗi vì không thể nói ra để lấy lại công bằng cho cậu… Mình xin lỗi”
Anh thay ra xong cho Mina đem đồ về còn mình thì vẫn ngồi bên cạnh Min, chăm sóc Min cả đêm
***************
Sáng sớm Min đau đớn tỉnh dậy, và người đầu tiên Min thấy là… Baekhyun… Baekhyun đang nhìn Min cười, kéo tay Chanyeol nói nhỏ
– Min tỉnh dậy rồi
– Thật sao?
Chanyeol nhìn Min cười tươi, Min nhìn quanh. Giọng yếu ớt thều thào
– Anh Yoongi đâu?
Baekhyun lấy tay chỉ vào con người đang ngồi ngủ gục bên cạnh. Min nhìn xuống, tay sờ lên tóc anh, miệng cười hạnh phúc khi thấy anh luôn bên cạnh mình. Yoongi tỉnh dậy, thấy Min đã tỉnh
– Em sao rồi? Có ổn hơn chứ? Em sao rồi?
– Em ổn
– Vậy anh yên tâm rồi. Mà tại sao em lại ngã….
Anh chưa hỏi hết câu thì cả người Min run lên, ánh mắt sợ hãi, hai tay nắm chặc chăn lại… Min sợ đến nỗi nói không nên lời. Anh lo lắng, ôm Min lại
– Không sao, không sao… Nếu em còn sợ thì có thể không nói. Ngoan
– Bác… Bác quản gia đâu? Bác ấy có sao không?
– Bác ấy… Mất rồi
– Mất rồi? Mất rồi?… Có phải là do em đúng không? Do em mà bác ấy mới…
– Không, không phải do em… Em đừng trách mình…
– Là do em mà… Do em…
– Em bình tĩnh lại đi… Không phải do em… Trước khi mất bác ấy bảo Min phải ngoan, Min phải luôn vui vẻ như vậy bác ấy mới an tâm mà đi.. Min không muốn bác ấy đi thanh thản hả?
– Dạ không, Min muốn bác ấy thanh thản đi
– Vậy Min phải ngoan và vui vẻ lên biết không?
– Dạ… Min ngoan
Min khóc, Min buồn lắm, bác quản gia là người đã luôn yêu thương Min như con ruột vậy… Bác ấy mất là một cú sốc cho Min, anh sợ Min sẽ tự trách mình nên đành nói dối để Min thôi trách bản thân
Chanyeol nhìn đồng hồ
– Yoongi sắp họp rồi
– Nhưng còn Min
Anh nhìn Min. Min nắm tay anh
– Min ổn rồi nà, anh mau đi đi, có Baek chơi với em mà
– Uk, em chơi với Min
– Do có em nên anh mới không an tâm giao Min đó
– Anh… Anh quá đáng lắm luôn đó
Yoongi cười, xoa đàu Min rồi đi, cuộc họp này rất quan trọng nên bắt buộc Yoongi phải đi
Hai bé con nhìn hai lão công đi rồi. Chỉ còn hai bé con thôi, Baek đang luyên thuyên nói chuyện với Min thì… Cánh cửa mở ra… Là Hana và Sana, hai ả đang mặc bộ đồ bác sĩ. Sana nhìn Min cười nhếch mép
– Đi hết rồi sao? Xem ai có thể cứu tụi mày nữa
Min nhìn hai ả, nhớ lại chuyện hôm đó… Bắt đầu sợ hãi run rẩy, Sana đi lại kéo Min ra, Min yếu ớt chống cự…Baekhyun hất tay ả ra
– Sana cô làm gì vậy hả?
– Hana, nó giao cho mày
Hana kéo Baekhyun ra, tát Baek thật mạnh
– Tao nên giết chết mày, giết mày rồi anh Chanyeol mới yêu tao, đáng lý ra anh ấy là của tao, nhưng do sự xuất hiện của mày đã cản trở tao
Hana bóp chặt cổ Baekhyun, sức cô ta rất mạnh… Cô ta từ nhỏ cùng Sana đã trải qua các khoá luyện tập khắc nghiệt nên rất mạnh… Sức của Baekhyun chẳng là gì của cô ta cả
Còn Sana thì xử Min… Min đang bị thương nên đối với ả là một chuyện quá dễ dàng. Min đang nhìn cô ta mà sợ hãi… Miệng cũng chẳng nói được gì nữa… “Yoongi… Cứu em… Em sợ…”
**********
Sắp tới mình sẽ tạm thời ngưng viết truyện một thời gian nha. Vì phải vật lộn với đám bài tập đang thay đổi một cách chóng mặt. Nên thời gian viết truyện sẽ bị rút ngắn lại hoàn toàn. Thông cảm cho mình nha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!