{Chuyển Ver} [Yoonmin] Cô Hầu Nhỏ Của Tôi - Chương 41: Ở chung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
488


{Chuyển Ver} [Yoonmin] Cô Hầu Nhỏ Của Tôi


Chương 41: Ở chung



“Xoảng… ” cốc sữa trên tay Min rơi xuống, mắt Min rưng rưng nhìn anh, Min có thai Lyo cũng có thai… Con của Lyo cần cha và con của Min cũng cần cha, nhưng Yoongi chỉ có một… Vậy phải làm sao đây?

– Anh… Anh… Yoongi…

Min mắt rưng rưng như sắp khóc nhìn anh, tuy Min ngốc nhưng Min vẫn hiểu vấn đề trước mắt đang xảy ra… Là Yoongi có con rơi, nói thẳng là ngoại tình, nếu vậy anh có bỏ Min không? Min sợ anh sẽ bỏ Min.

Anh nhìn Min, ôm Min lại, hôn lên trán Min thì thầm.

– Anh sẽ không để em buồn đâu

Anh lạnh lùng nhìn Lyo.

– Bỏ nó đi, tôi sẽ cho cô tiền chu cấp.

– Đừng… Tôi không muốn, tôi xin anh đừng bắt tôi bỏ nó.

– Tôi nói bỏ nó.

– Đừng mà… Tôi xin anh

Lyo quỳ xuống, khóc lóc van xin, cô không thể mất nó, nó là con của cô.

– Không nói nhiều, đi ngay bây giờ.

– Min, tôi xin cô, cầu xinh anh ấy tha cho con tôi đi… Min

Min nhìn Lyo, nhìn bụng mình, Min hiểu cảm giác hạnh phúc khi có con, và sẽ rất đau khi mất nó… Min nắm tay anh kéo kéo

– Anh à, đừng bắt chị ấy bỏ đứa nhỏ được không? Xin anh đấy.

– Không.

– Xin anh mà.

Min khóc rồi, hai mắt đẫm lệ nhìn anh mà khóc. Anh dù cứng rắn, lạnh lùng đến đâu vẫn phải mủi lòng trước đôi mắt ấy. Anh thở dài, Min thật sự không hiểu sao? Anh làm vậy là vì Min đó, tại sao đôi mắt ấy giống như đang hờn trách anh ác độc vậy?

– Thôi được rồi, không bỏ, em nín đi, ngoan.

Lyo nhìn anh ôn nhu với Min, cô ganh tị lắm, trước kia Hongki cũng đối với cô như thế.

– Cảm ơn, tôi cảm ơn.

– Nhưng khoan đã.

Min thấy cô ta đi, Min nghĩ gì đó rồi kêu cô ta lại.

– Sao?

– Hay chị về ở với em đi, chị mang thai một mình không ai chăm sóc cả, không tốt đâu, về ở với em có nhiều người sẽ dễ chăm sóc hơn.

– Tôi…

Min quay qua anh, hai mắt rưng rưng.

– Được không anh? Nha.

– Nhưng chưa chắc đó là con anh

– Sao anh lại đối xử với chỉ như thế, nếu đó là con anh thật thì sao? Nha anh…

Min lại dùng nước mắt doạ anh, anh thở dài.

– Thôi được, anh chiều em, nhưng đổi lại em phải nghe lời anh hết rõ chưa?

– Dạ.

Anh cười với Min, xong mặt lạnh nhìn Lyo

– Tôi sẽ cho người đến dọn đồ, cô chiều nay tan làm rồi qua nhà tôi.

– Cảm ơn anh, cảm ơn Min.

Cô ta đi ra, lòng nặng trĩu, Min đối xử tốt với mình như vậy, cả Yoongi cũng không đối xử tệ với cô… Vậy lý do gì mà mình phải hại họ? Hay bây giờ qua nhà Yoongi rồi bản thân sẽ trốn luôn ở đó, nói sự thật cho Yoongi biết, nhờ anh cho mình ra nước ngoài, một mình nuôi con, ở đây thật sự rất mệt mỏi

Còn anh thì dỗ Min ngủ xong anh gọi cho Chanbaek.

– Sao rồi? Anh ta khoẻ lại chưa?

“Đã khoẻ rồi, hồi phục rồi”

– Uk, lo chăm sóc anh ta cẩn thận.

“Biết rồi”

– Khi nào cậu về?

“Khó lắm mới giao được việc cho ba tớ giải quyết, tranh thủ đợt này đưa Baekhyun đi chơi, ngu gì về”

– Đồ lười biếng, thôi cậu làm gì làm đi. Tạm biệt.

“Uk, bye”

Anh cầm điện thoại ngẫm nghĩ, ….Nếu người này là thật thì người kia là ai? Song sinh sao? Tại sao lại giống nhau như đúc?… , anh thở dài… Thật sự rất đau đầu, tại sao mình lại dính vào việc rắc rối này chứ?

**********
Bên Lee Hongki, hắn ta quăng điện thoại sau khi nói chuyện với ai đó.

– Vô dụng, vô dụng… Có một tên sắp chết cũng tìm không ra… Vô dụng.

Hắn ta tức giận, mắng chửi đám thuộc hạ. Bỗng chiếc điện thoại khác reo lên.

– Alo, Lyo hả, nhớ anh sao?

“Em chỉ điện báo là Yoongi đã cho em vào nhà anh ta ở”

– Em giỏi lắm, ráng chịu nha, thành công anh sẽ đón mẹ con em về ở với anh.

“Dạ”

Tắt máy, Lyo lại khóc, tại sao hắn ta lại đối với mình như vậy? Đây chỉ là lợi dụng mà thôi… Biết rõ là vậy mà tại sao vẫn lao theo, chỉ vì một chút tình mà lại làm bản thân đau khổ đến vậy… Quá suy tình.

Còn hắn ta lại tự bản thân cười hả hê

– Min Yoongi ơi là Min Yoongi, tự mày hại mày… Tao sẽ khiến mày sai phạm hợp đồng… Nếu vậy thì mày phải đền gắp đôi số tiền hai bên thoả thuận… Số tiền lớn như vậy tao không tin mày không phá sản… Còn em Byun Baekhyun… Em trốn ở đâu? Tôi không tin tôi không tìm được em, tôi muốn gì là phải có được cái đó, bằng không tôi sẽ phá hủy, đừng mong ai có được.

Hắn ta cười hả hê

– Ông trời thương tao nên mới không cho tao chết, sống là để diệt tụi mày đó lũ cặn bã… Chết hết đi.

*********
Chanbaek hôm nay được thảnh thơi sau những ngày tháng chăm sóc người bệnh mệt mỏi, cả hai đang nắm tay đi dạo ngoài biển, trời về chiều se lạnh.

– Em lạnh không?

– Dạ có.

– Mặc áo anh nè.

Chanyeol cởi áo khoác ra mặc vào cho Baekhyun, Baekhyun nhìn hắn cười, nhưng hai mắt có vẻ buồn

– Sao nhìn em buồn vậy?

– Dạ… Em… Lo, tên Him còn sống… Vậy mọi người vẫn sẽ gặp nguy hiểm, đến bây giờ vẫn chưa ai tìm ra hắn ở đâu… Em lo…

– Ngốc, em cứ việc vui vẻ thôi, mấy chuyện đó cứ để anh lo, em đừng bận tâm.

– Anh phải cẩn thận đó

– Anh biết mà.

– Dạ.

– Lên đây anh cõng về.

– Hihi dạ.

Hắn đứng đó… Mà hắn cáo quá Baekhyun lùn hơn hắn sao mà leo lên được, Baekhyun hờn dỗi

– Anh trêu em là giỏi, anh biết em không cao sao còn đứng như vậy sao em leo… Không muốn cõng em thì thôi, em không thèm…

Baekhyun giận dỗi đi lên trước, hắn cười… Con cún con này dễ giận quá đi, mới đó đã giận rồi, mà giận dễ thương quá đi… Hắn chạy lên không nói tiếng nào bế Baekhyun lên, Baek giật mình ôm cổ hắn lại.

– Anh làm gì vậy? Em giật mình đó. Đáng ghét quá đi.

– Về thôi nào

Hắn bế Baekhyun về ngôi biệt thự gần đó, trong đó có một con người đang bị thương chờ Chanbaek về chăm sóc, anh ta được Yoongi và Chanbaek bí mật cứu và chăm sóc thời gian qua, đến giờ anh ta cũng đã ổn hơn rồi

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN