Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông
Chương 05
Án mạng
Poirot không tài nào ngủ lại được. Không còn sự đong đưa của con tàu. Nhà ga này có vẻ yên tĩnh quá, và có lẽ vì thế nên mọi tiếng động trên tàu đều rõ mồn một. Poirot nghe tiếng Ratchett trằn trọc phía bên kia: tiếng mở vòi nước, nước chảy vào chậu, tiếng xê dịch cái chậu, sau đó lại tiếng chậu để vào chỗ. Ngoài hành lang, tiếng chân người bước nhẹ.
Hercule Poirot đã tỉnh ngủ hẳn. Tại sao lại yên tĩnh quá nhỉ? Poirot cảm thấy cổ họng khô lại. Ông đã quên gọi một chai nước suối thường lệ trước khi đi ngủ. Đưa mắt nhìn đồng hồ, lúc này giờ đã 1 giờ 15. Định đưa tay bấm chuông gọi nhân viên phục vụ lấy nước suối thì Poirot ngừng lại: một tiếng chuông khác vừa mới reo vang.
Nhân viên phục vụ không thể trả lời cùng một lúc được.
– Reng… reng… reng…
Nhân viên phục vụ đâu nhỉ? Người khách vẫn tiếp tục bấm chuông:
– Reng… reng… reng…
Bỗng nhiên nhân viên phục vụ chạy đến và gõ vào một cánh cửa không xa phòng Poirot lắm.
Poirot nghe một giọng nói tôn kính và tiếng của một người đàn bà: bà Hubbard.
Poirot mỉm cười.
Hai người nói với nhau một lúc. Người đàn bà nói liên tục. Thỉnh thoảng gã tài xế mới chen vào được một câu. Sau cùng tất cả có vẻ được thu xếp ổn thoả. Poirot nghe:
– Chúc bà ngủ ngon!
Cánh cửa đóng sập lại.
Poirot đưa tay bấm chuông. Gã tài xế chạy đến vẻ bực mình.
– Anh cho tôi một chai nước suối.
– Thưa ông vâng…
Có lẽ cái nheo mắt của Poirot làm cho gã tài xế hứng khởi nên anh ta tiếp:
– Cái bà người Mỹ ấy…
– Sao?
Nhân viên phục vụ lau trán và nói:
– Bà ấy cứ nằng nặc quả quyết rằng có một người đàn ông trốn trong phòng mình. Ông thử tưởng tượng xem, trong một phạm vi nhỏ hẹp như thế, anh ta trốn chỗ nào? Tôi đã cố gắng thuyết phục bà ta và chứng minh sự vô lý của sự việc. Bà ấy vẫn cứ bảo đảm là khi thức dậy bà đã trông thấy một người đàn ông trong phòng toa của mình. Tôi đã hỏi bà làm cách nào gã đàn ông đã ra khỏi phòng mà lại gài chốt ở bên trong. Bà ấy vẫn không chịu. Làm như chuyện hoang tưởng! Lại còn cơn tuyết này nữa chứ.
– Tuyết à?
– Vâng thưa ông. Ông không thấy là tàu đã ngưng rồi sao? Nó không đi được vì tuyết đấy. Chỉ có trời mới biết bao giờ chúng ta mới lại đi được. Tôi còn nhớ có lần đã bị kẹt tàu vì tuyết trong 7 ngày.
– Chúng ta đang ở đâu?
– Giữa Vincovci và Brod.
– Thật xui xẻo! – Poirot thở dài.
Gã tài xế bỏ đi, một lúc sau, đem một chai nước suối lại.
– Chúc ông. Ngủ ngon.
Uống xong nước, Poirot sửa soạn đi ngủ.
Đang thiu thỉu, Poirot lại bị thức giấc. Có một vật gì nặng vừa mới rơi xuống gần cửa phòng. Poirot nhảy ngay xuống giường, chạy ra ngoài cửa. Chẳng có gì. Phòng bên phải, xa hơn một tí, một người đàn bà mặc áo choàng màu đỏ đang đi ở hành lang. Tít cuối toa, gã tài xế ngồi tỉnh bơ. Tất cả cả có vẻ yên tĩnh.
“Thần kinh mình hơi bị giao động rồi” – Poirot tự nhủ khi trở lên giường.
Lần này ông ngồi đến tận sáng. Khi Poirot thức giấc, tàu vẩn chưa đi được. Poirot nâng bức mành lên để nhìn ra ngoài, từng mảnh tuyết to ngăn chặn đoàn tàu. Nhìn đồng hồ Poirot thấy đã hơn 9 giờ.
Lúc 10g thiếu 15, sau khi đã sửa soạn kỹ, Poirot bước vào toa ăn ở đó mọi người đang bàn tán xôn xao vì vụ đường bị nghẽn.
Tất cả những chênh lệch xã hội được xoá bỏ giữa đám hành khách. Sự xui xẻo đã làm cho họ xích lại gần nhau. Bà Hubbard nói vẫn nhiều hơn ai hết.
– Con gái tôi đã dặn tôi là nên nghỉ ngơi cho đến Paris. Chúng ta phải chịu tình trạng này đến bao giờ? Rõ khổ, tàu tôi lại nhổ neo ngày kia rồi? Làm thế nào bây giờ? Tôi lại không thể đánh điện để hủy chỗ nữa chứ – chỉ nghĩ đến tình thế này làm tôi tức lên rồi !
Người đàn ông Ý nói là những công việc đang trông đợi ông ở Milan và gã người Mỹ trong bộ quần áo sặc sỡ cố an ủi bà Hubbard:
– Chị tôi và các cháu đang đợi tôi. – người đàn bà Thụy Điển rên rỉ – Không có cách nào để bảo cho họ? Họ sẽ nghĩ sao? Không khéo họ lại nghĩ có chuyện không may xảy ra cho tôi.
– Chúng ta sẽ ở đây bao nhiêu lâu? – Có ai biết không nhỉ ?
Mary Debenham lên tiếng, giọng của cô ta tỏ vẻ sốt ruột, nhưng Poirot nhận thấy cô ta không hề lo lắng khi con tàu tốc hành “Bò tót” ngừng lại ở đây.
Bà Hubbard lại ca thán:
– Chẳng ai trên tàu có khả năng cho ta biết về sự chậm trễ này! Họ chẳng cần quan tâm đến, chứ ở nước tôi thì …
Quay sang Poirot, Arbuthnot nói bằng tiếng Pháp pha đầy giọng Anh
– Ông là giám đốc của ngành phục vụ, phải không thưa ông? Ông có thể cho chúng tôi biết…
Tươi cười, Poirot vội đính chính:
– Thưa ông, không phải tôi, ông nhầm tôi với ông Bouc, bạn tôi đấy.
– Ồ, xin lỗi ông.
– Không sao, ông nhầm cũng bình thường thôi vì tôi hiện đang ở phòng của ông ấy.
Không thấy ông Bouc trong toa ăn, Poirot đảo mắt quanh toa để xem còn thiếu ai.
Công chúa Dragomiroff, cặp vợ chồng trẻ người Hung, Ratchett, người hầu của ông ta và bà hầu phòng người Đức không thấy có mặt trong toa.
Bà người Thụy Điển lau nước mắt.
– Tôi khóc thật kỳ cục. Dù sao đi nữa chúng ta cũng phài chấp nhận số phận thôi.
Tuy nhiên không phải ai cũng nhẫn nhục như bà.
– Bà không hiểu là chúng ta có thể bị kẹt ở đây nhiều ngày hay sao? – Mac Queen nói.
– Chúng ta đang ở đâu nhỉ? – Bà Hubbard rên rỉ.
Một người cho bà Hubbard biết là con tàu đang ở Nam Tư.
– Chỉ có cô là có vẻ không sốt ruột thôi? – Poirot nói với Mary Debenham.
Mary khẽ nhún vai:
– Rầu rĩ mà giải quyết được gì?
– Cô thật triết lý đấy!
– Thật ra tôi hơi ích kỷ và cố gắng tránh ình mọi xúc động vô ích.
Mary có vẻ nói cho chính mình, cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, chỗ những mảnh tuyết bên ngoài.
– Cô có vẻ can đảm. Trong tất cả mọi người ở đây cô là người nhiều nghị lực nhất đấy.
– Ồ không đâu, thưa ông. Tôi biết một người vững vàng hơn tôi nhiều.
– Ai thế?
Mary chợt ý thức là mình đang nói chuyện với một người lạ, cô cười khỏa lấp và nói:
– Tôi muốn nói đến cái bà… Chắc ông cũng đã để ý đến bà ấy. Một bà thật xấu, nhưng lại có sức thu hút khá mạnh… Bà ta chỉ cần đưa ngón tay út lên, nói vài câu lịch sự là tất cả nhân viên trên tàu thuỷ sẽ chạy đến phục vụ bà ấy…
– Họ cũng sẵn sàng chạy đến ông Bouc bạn tôi, vì ông ấy là một trong những giám đốc của Cục Đường sắt chứ đâu phải vì ông ta là người tài trí?
Mary Debenham mỉm cười.
Đã gần trưa nhưng nhiều hành khách, trong đó có Poirot, vẫn còn ngồi lại trong toa ăn để tán gẫu. Poirot biết rõ hơn về con gái bà Hubbard và càng rõ hơn nữa về chồng của bà! Những thói quen của ông từ lúc thức dậy cho đến khi ông Hubbard đi ngủ phải mang vớ do chính bà Hubbard đan.
Khi Poirot đang nói chuyện với bà người Thụy Điển thì nhân viên của toa kút sét tiến về phía ông.
– Xin lỗi ông.
– Chuyện gì vậy?
– Ông Bouc mời ông đến nói chuyện.
Poirot cáo lỗi và theo anh nhân viên. Anh ta không phải là gã tài xế toa của Poirot mà là một người cao lớn, tóc vàng.
Anh ta gõ một cánh cửa ở toa xe sau và nhường chỗ cho Poirot bước vào.
Đó là một phòng thuộc toa hạng nhì… được chọn có lẽ vì rộng. Bên trong đã đầy người.
Ông Bouc ngồi ở góc phòng. Trước mặt ông là một người đàn ông tóc nâu, đang nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Một người đàn ông to lớn, trong bộ đồng phục xanh, đứng án ngữ ngay lối vào. Sau cùng là nhân viên phục vụ toa của Poirot.
– May quá, ông đây rồi – ông Bouc thốt lên khi trông thấy Poirot – Mời ông vào! Chúng tôi đang cần ông đấy.
Người đàn ông tóc nâu ngồi cạnh cửa sổ lùi lại, nhường chỗ cho Poirot. Poirot bước vào và ngồi trước mặt ông Bouc.
Nét mặt ông Bouc nghiêm trọng – Chắc hẳn có vấn đề gì quan trọng.
– Chuyện gì vậy? – Poirot hỏi
– Nhiều chuyện lắm. Mới đầu là trận bão tuyết nghẽn đường … và…
Ông Bouc ngừng lại, người phục vụ toa tàu nằm thở dài.
– Rồi sao?
– Một hành khách vừa bị ám sát đêm qua – ông Bouc nói tiếp.
– Một hành khách à? Ai vậy ?
– Một người Mỹ… tên là… – ông Bouc lật những tờ giấy trước mặt – Ratchett…, đúng Ratchett.
– Vâng, đúng đấy thưa ông. – Nhân viên phục vụ nói, mặt trắng bệch.
– Hãy cho anh ta ngồi, anh ta sắp xỉu đấy! – Poirot nói.
Người xếp toa lui lại, anh phục vụ nhào đến cái ghế gục mặ vào hai tay !
– Nghiêm trọng đấy!
– Dĩ nhiên rồi. Mọi vụ giết người luôn luôn khủng khiếp. Nhưng vụ này thì rắc rối đấy. Có thể chúng ta bị kẹt ở đây nhiều giờ. Ở chỗ khác thì cảnh sát sẽ lên tàu, nhưng ở Nam Tư thì khác. Ông hiểu tình trạng của chúng ta chứ?
– Vâng, điều ông nói sẽ không làm cho tình hình tốt hơn! – Poirot nhận định.
– Tình hình còn trở nên bi đát, – ông Bouc nói – Xin lỗi bác sĩ Constantine tôi đã quên giới thiệu ông với ông bạn Poirot…
Người đàn ông tóc nâu và Poirot khẽ gật đầu chào nhau .
– Theo bác sĩ Constantine thì vụ án xảy ra khoảng một giờ sáng.
– Khó có thể xác định được thời gian, nhưng tôi có thể chắc là cái chết đã xảy ra với nạn nhân giữa 12 giờ đêm và 1 giờ sáng.
– Ông Ratchett được trông thấy lần cuối cùng vào lúc nào? Poirot hỏi.
– Lúc 1 giờ thiếu 20. Ông ấy đã nói chuyện với nhân viên phục vụ toa tàu.
– Đúng đấy, – Poirot nói – Chính tôi đã nghe thấy. Có phải đây là lần cuối cùng ông Ratchett được trông thấy còn sống không?
– Vâng.
Bác sĩ Constantine nói thêm:
– Cửa sổ phòng ông Ratchett mở rộng để cho người ta nghĩ rằng kẻ sát nhân đã tẩu thoát bằng đường đó. Nhưng trên tuyết lại không có dấu chân nào.
– Khi nào vụ án được phát giác?
– Michel!
Người phục vụ toa kút sét ngồi thẳng dậy, vẻ hốt hoảng.
– Anh hãy giải thích cho ông Poirot chuyện gì đã xảy ra! –
ông Bouc ra lệnh.
Bằng một giọng run run, anh ta bắt đầu kể:
– Sáng nay, người hầu của ông Ratchett đã gõ cửa nhiều lần mà không có tiếng trả lời. Cách đây 1 giờ người hầu trưởng của toa muốn biết ông Ratchett có ăn trưa không. Lúc đó là 11 giờ, tôi đã mở cửa phòng của ông Ratchett bằng chìa khóa riêng. Nhưng dây xích an toàn đã được gài bèn trong và không có ai trả lời cả. Trong phòng yên lặng như tờ, nhưng lại rất lạnh, lạnh vì cửa sổ mở và tuyết không ngừng tràn vào phòng. Nghĩ rằng ông khách bị ốm, tôi vội đi gặp ông xếp tàu và chúng tôi đã phải phá dây xích an toàn để vảo phòng. Ông Ratchett đã bị… Trời ơi! Khủng khiếp quá.
Anh ta lại vùi mặt vào đôi bàn tay:
– Cửa phòng đóng và dây xích an toàn được gài bên trong? – Poirot lập lại – Có phải là tự tử không?
Bác sĩ Constantine cười mỉa mai:
– Một người tự tử mà tự đâm vào mình 10 hay 12 nhát à?
Poirot mở to mắt.
– Hung dữ vậy sao?
Lần đầu tiêu người xếp tàu nói:
– Hung thủ là đàn bà. Hãy tin tôi đi, chỉ có đàn bà mới đâm kiểu đó –
Bác sĩ Constantine nhíu mày:
– Nếu là đàn bà, thi người ấy phải mạnh lắm. Không cần giải thích dài dòng tôi có thể nói là một vài nhát đã mạnh đến độ xuyên qua nhiều lớp gân.
– Thoạt nhìn thì vụ án này không có gì là khoa học cả.
– Đúng thế, – bác sĩ Constantine nói – Hình như những nhát dao đều được đâm một cách may rủi và có những nhát gần sớt qua da thôi. Ta có cảm tưởng kẻ sát nhân đã bịt mắt khi đâm.
– Đó là một người đản bà. Đàn bà thường thế. Sự giận dữ làm sức mạnh họ tăng thêm – Người xếp tàu nói đầy kinh nghiệm.
– Tôi có thể cung cấp thêm dữ kiện, – Poirot nói – Ông Ratchett đã nói chuyện với tôi hôm qua, theo tôi biết thì cuộc sống của ông ấy bị đe dọa.
– Có lẽ bởi bọn găng-tơ Hoa Kỳ trong trường hợp đó, hung thủ không phải là đàn bà.
Người xếp tàu có vẻ mếch lòng khi thấy lập luận của mình bị bẻ gẫy.
– Vậy thì, hung thủ là một tay mơ ngủ, – Poirot nói một cách bực dọc.
– Tôi để ý trên tàu, có một người Mỹ ăn mặc loè loẹt, miệng luôn luôn nhai kẹo cao su. Chắc ông biết tôi nói ai chứ nhĩ?- ông Bouc hỏi người phục vụ.
– Vâng thưa ông, ông ta ở phòng 16. Nhưng nếu là ông ấy thì tôi đã thấy ông ta ra vào rồi.
– Chưa chắc đâu. Chúng ta sẽ trở lại vấn đề này. Bây giờ ta phải làm gì đây? – ông Bouc hỏi Poirot. Ông nói tiếp:
– Chắc ông bạn cũng hiểu tôi mong gì ở ông. Tôi biết khả năng của ông. Ông hãy điều khiển cuộc điều tra. Xin ông đừng từ chối. Đối với chúng tôi, Tổng Cục Quốc Tế Đường Sắt phụ trách về toa kút-sét, vụ này quan trọng lắm. Nó sẽ đơn giản hơn nếu chúng ta tìm ra hung thủ. Trước khi cảnh sát Nam Tư đến. Nếu không, chúng ta sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Có thể là những người vô tội sẽ bị buộc tội. Đằng này nếu ông tìm ra câu trả lời cho vụ án, chúng ta sẽ nói khi họ đến “Một vụ án mạng đã xảy ra và đây là thủ phạm”.
– Nếu tôi thất bại…?
– Ôi, ông bạn thân mến. Tôi đã từng nghe danh ông và biết cách làm việc của ông. Đây là một vụ cần đến ông. Nghiên cứu quá khứ của tất cả hành khách, điều đó đòi hỏi thời gian. Nhưng ông đã từng nói với tôi là muốn tìm ra thủ phạm, thì cần ngồi im và suy nghĩ? Vậy thì, xin ông hãy bắt tay vào việc! Hãy hỏi tất cả những hành khách trên tàu, xem xét tử thi, suy nghĩ về những dữ kiện, tôi chắc chắn ông sẽ thành công. Hãy cho những chất xám làm việc – như ông vẫn thường nói – và ông sẽ tim ra thủ phạm.
Ông Bouc nhìn Poirot đầy thiện cảm.
– Sự tín nhiệm của ông làm tôi thật cảm kích. Poirot nói bằng một giọng xúc động. Như ông vừa nói, bài toán e không dễ. Tối hôm qua… nhưng thôi ta không nên lẩn lộn. Trước đây nửa giờ, tôi chán nản nghĩ là chúng ta bị kẹt ở đây hằng giờ. Vậy mà bây giờ lại xảy ra một vụ án… thật rắc rối.
– Vậy là ông nhận lời?
– Vâng tôi nhận. Ông giao tôi cuộc điều tra này!
– Toàn bộ… thưa ông …và chúng tôi sẽ tuân theo mọi ý kiến của ông.
– Trước hết ông cho tôi một sơ đồ của toa tàu ngủ Constantinopol-Calais với tên những hành khách của từng phòng, thẻ thông hành và vé của họ.
– Michel, hãy đi lấy tất cả những thứ ấy.
Michel rời khỏi phòng.
– Những hành khách khác của chuyến tàu này là ai?
– Trong toa này chỉ có bác sĩ Constantine và tôi. Trong toa Bucarest, có một ông lão què và quen với tài xế. Sau đó là toa hành lý không làm chúng ta quan tâm lắm. Vì khi bữa ăn được dọn lên tối qua, thì toa này đã được khoá.
– Nếu thế e rằng chúng ta phải tìm thủ phạm trong toa Constantinople – Colais – Quay sang bác sĩ Constantine, Poirot hỏi – Ông cũng đồng ý chứ?
Bác sĩ Constantine gật đầu.
– Từ 12 giờ 30 đến 1 giờ, chúng ta đã bị nghẽn đường, từ lúc đó trở đi không một ai rời tàu…
Đến đây ông Bouc gằn từng tiếng:
– Thủ phạm ở cùng với chúng ta rong toa tàu này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!