Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông
Chương 09
LỜI KHAI CỦA NHÂN VIÊN TOA KÚT SÉT
Trong toa ăn, tất cả đều sẵn sàng để đón ba người.
Poirot, ông Bouc ngồi cạnh nhau, bác sĩ Constantine ngồi trước mặt họ.
Sơ đồ của toa kút sét (couchette) [1] kèm theo tên của những hành khách viết bằng chữ đỏ trải ra trước mặt Poirot. Bên cạnh là giấy thông hành và những vé tàu. Nhân viên cũng không quên để mực, giấy, bút mực và bút chì.
– Tốt lắm ! – Poirot nói. – Chúng ta hãy tiến hành ngay cuộc điều tra, Trước hết là nhân viên phục vụ toa nằm. Chắc ông biết rõ về đạo đức của anh ta chứ ? Ta có thể tin vào lời của anh ta không ?
– Ồ, dĩ nhiên, Pierre Michel làm việc cho Cục đường sắt hơn 15 năm rồi. Anh ta là người Pháp ở Calais.Có thể anh ta không thông minh lắm, nhưng rất thật thà.
– Tốt, mời anh ta vào.
Mặc dù đã lấy lại chút nào bình tĩnh, Pierre Michel vẫn còn vẻ bối rối.
– Mong rằng ông không phiền về cách phục vụ của tôi chứ ? – Michel vừa hỏi vừa nhìn Poirot và ông Bouc. – Thật kinh khủng, nhưng chắc là trách nhiệm của tôi không bị tổn thương chứ ạ?
Sau khi đã trấn an Michel, Poirot bắt đầu hỏi tên, địa chỉ, thời gian Michel làm việc ở công ty và ở tuyến đường Constantinop – Calais, Poirot đã biết là những điều này nhưng đây chỉ là giúp cho Michel cảm thấy thoải mái trước khi bước vào đề.
– Nào, bây giờ chúng ta hãy đi vào những biến cố của đêm qua. Ông Ratchett đã về buồng lúc nào ?
– Ngay sau bữa ăn tối, thưa ông, trước khi tàu rời ga Belgrade. Như tối trước, ông ta đã bảo tôi làm giường trong khi ông ta đi ăn tối, và tôi đã làm.
– Có ai vào phòng ông ta không ?
– Người bồi và thư ký của ông ta.
– Còn ai nữa không ?
– Theo tôi biết thì hết rồi.
– Tốt. Có phải đó là lần cuối cùng anh trông thấy hay nghe ông ta không?
– Thưa không. Ông quên là ông Ratchett đã bấm chuông khoảng 1 giờ thiếu 20 … vài phút sau khi tàu bị nghẽn.
– Chuyện gì đã xảy ra ?
– Tôi đã gõ cửa, nhưng ông Ratchett đã cho biết ông ấy bấm lộn.
– Ông ta đã trả lời bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp ?
– Bằng tiếng Pháp.
– Ông ta nói chính xác những điều gì ?
– Ồ xin lỗi, tôi nhầm.
– Tốt, – Poirot nói. – Đó cũng là những câu tôi đã nghe. Sau đó anh bỏ đi à ?
– Thưa ông vâng.
– Anh có quay lại ngồi ở ghế của anh không?
– Thưa không. Tôi phải chạy đến trả lời ột người khách gọi tôi.
– Michel. Tôi sẽ hỏi anh một câu quan trọng. Vào lúc 1 giờ 15 anh ở đâu ?
– Tôi ấy à, thưa ông? tôi ngồi ở chỗ tôi ở cuối dãy hành lang.
– Anh có chắc chắn không ?
– Có chứ … trừ phi .
– À phải, tôi đã sang toa khác – toa Athènes – thăm Vivet, bạn tôi. Chúng tôi đã nói với nhau về trận bão tuyết. Lúc đó chắc khoảng 1 giờ … tôi không dám chắc lắm.
– Lúc nào thì anh quay về ?
– Có một hành khách bấm chuông gọi, hình như khi nãy tôi đã nói rồi. Đó là bà người Mỹ. Bà ta đã gọi nhiều lần.
– Phải, tôi đã nhớ ra rồi, và sau đó?
– Sau đó thưa ông, tôi đã đến phòng ông vì ông đã bấm chuông và đem đến cho ông một chai nước suối. Khoảng 1/2 giờ sau, tôi đã làm giường cho ông người Mỹ trẻ … thư ký của ông Ratchett.
– Ông Mac Queen có ở một mình trong phòng khi anh vào làm giường không ?
– Đại tá người Anh phòng số 15 đang ngồi nói chuyện với ông ta.
– Sau khi nói chuyện xong, viên đại tá đã đi đâu?
– Ông ta đã quay về phòng mình.
– Phòng 15 … gần chỗ anh ngồi phải không ?
– Thưa ông vâng, đó là phòng thứ hai từ cuối hành lang đi tới.
– Giường của ông ta đã làm chưa ?
– Thưa ông rồi. Tôi đã làm lúc cơm tối.
– Vào lúc nào ?
– Tôi không thể nói rõ được. Nhưng chắc chắn không quá hai giờ.
– Rồi sau đó ?
– Tôi đã ngồi ở chỗ tôi cho đến sáng.
– Anh không trở lại toa tàu Athènes à ?
– Thưa không.
– Anh có ngủ không ?
– Tôi nghĩ là không. Sự bất động của con tàu đã làm tôi ngủ không được. Tôi đã quen với cái lắc lư của nó rồi.
– Anh không thấy hành khách nào qua lại ở hành lang à?
Michel suy nghĩ một lúc rồi trả lời :
– Một bà trong đám hành khách đã. Đi vào phòng vệ sinh ở cuối dãy hành lang.
– Bà nào ?
– Tôi không thể xác định được thưa ông. Bà ta ở cuối hành lang và quay lưng lại chỗ tôi. Bà ta mặc một cái áo khoác màu đỏ có thêu những con rồng.
– Đúng. Rồi sau đó ?
– Chẳng còn việc gì xảy ra nữa cho đến sáng.
– À có chứ. Ông, phải chính ông, đã mở cửa và nhìn ra ngoài.
– Đúng đấy anh bạn ạ. Tôi đang tự hỏi là anh có nhớ chi tiết cỏn con đó không ? À, tôi đã bị thức giấc vì nghe thấy một vật nặng rơi ngoài cửa phòng tôi. Anh có thể cho tôi biết đó là cái gì không?
Michel nhìn Poirot chăm chú rồi nói :
– Thưa ông, chẳng có gì cả.
– Nếu thế chắc tôi đã nằm mơ. – Poirot nói một cách thờ ơ.
– Nếu không phải là mơ thì tiếng động đó ở phòng bên cạnh ông, – ông Bouc nói.
Poirot làm như không chú ý đến câu nói của ông Bouc, có lẽ ông không muốn cho ý kiến riêng trước mặt nhân viên phục vụ.
– Thôi chúng ta hãy sang một vấn đề khác. Giả sử như kẻ sát nhân đã lên tàu. Hắn có thể tẩu thoát được sau khi giết người không ?
Pierre Michel lắc đầu.
– Hắn có thể trốn ở một chổ nào không?
– Ông hãy bỏ ý nghĩ ấy đi ông bạn ạ, chúng tôi dã lục soát khắp nơi.
– Ngoài ra, – Michel nói, – không ai có thể vào toa kút sét hay ra mà tôi không thấy.
– Ga cuối cùng là ga gì nhỉ ?
– Vincovei.
– Lúc đó mấy giờ ?
– Thường thì tàu phải rời ga đó lúc 11 giờ 58 phút. Nhưng vì thời tiết xấu ! nên bị chậm 20 phút.
– Ai có thể sang toa kút sét từ những toa khác không?
– Thưa không, sau bữa tối, cánh cửa ngăn đôi toa kút sét và những toa khác đã khóa.
– Anh có xuống tàu ở ga Vincovei không Michel ?
– Thưa có. Như thói quen, tôi đã xuống sân ga và đã đứng ở gần bực thẳng lên lầu. Những nhân viên phục vụ khác cũng làm thế.
– Còn cánh cửa phía trước gần toa ăn ?
– Nó luôn luôn khóa bên hông.
– Nhưng hiện giờ nó đâu có khóa.
Michel lộ vẻ ngạc nhiên một lúc. Sau đỏ mặt anh tươi lên.
– Có lẽ một trong những hành khách đã mở ra đề nhìn tuyết.
– Có thể lắm, – Poirot gật gù đáp.
Có vẻ suy tư, Poirot gõ nhẹ xuống bàn.
– Ông trách tôi điều gì ? – Michel hỏi.
– Poirot cười thông cảm và nói :
– Anh không may mắn rồi. À còn một điều tôi vừa nhớ ra. Anh có nói một hành khách khác bấm chuông gọi anh khi anh gõ cửa phòng ông Ratchett. Tôi cũng nghe thấy tiếng chuông. Ai gọi thế ?
– Công chúa Dragomiroff. Bà ta cần cô hầu.
– Và anh đã gọi cô ấy hộ bà ta ?
– Vâng, thưa ông.
Poirot cúi xuống nhìn sơ đồ của toa xe rồi nói:
– Xong rồi, cảm ơn anh.
– Thưa ông, vâng.
– Michel nhìn sang ông Bouc.
– Đừng hoảng sợ Michel ạ, anh đã làm tròn trách nhiệm của mình.
Với vẻ nhẹ nhõm, Pierre Michel rời toa ăn.
Chú thích:
[1]kút sét (couchette): là những toa tàu có chỗ nằm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!