Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông


Chương 11



ANH HẦU PHÒNG

Sau Mac Queen, là người hầu phòng người Anh. Với vẻ mặt lạnh lùng, anh ta đứng, Poirot mời anh ta ngồi.

– Anh là, như người ta nói, hầu phòng cho ông Ratchett?

– Thưa vâng.

– Tên anh là gì?

– Edouard Henry Masterman.

– Anh bao nhiêu tuổi ?

– 39

– Địa chỉ của anh?

– 21, đường Fria, Kriard street, Clerkenwell.

– Anh có biết là chủ anh đã bị giết không?

– Thưa có. Thật khủng khiếp.

– Anh có thể cho tôi biết anh trông thấy ông Ratchett còn sống lần cuối cùng lúc mấy giờ không?

Anh hầu phòng suy nghĩ rồi trả lời.

– Lúc đó khoảng 9 giờ tối.

– Anh hãy kể cho tôi cụ thể hơn.

– Như mọi khi, tôi đã đến phòng ông Ratchett để xem ông ta có cần gì không ?

– Anh phải làm gì ?

– Gấp hay máng quần áo. Để răng giả của ông ấy vào ly nước. Xem ông Ratchett có thiếu gì không ?

– Anh có thấy điều gì không bình thường trong thái độ ông Ratchett không ?

– Hình như ông ấy hơi lo lắng.

– Lo lắng à, về vấn đề gì ?

– Về một lá thư mà ông ta vừa đọc xong. Ông ta hỏi xem có phải tôi vừa mới đem vào phòng không. Khi tôi trả lời không, thì ông ta bắt đầu gắt gỏng và chê trách tất cả những gì tôi làm.

– Ông ta có hành động bình thường không?

– Ổ, thưa ông không. Ông ấy ít khi nổi giận lắm.

– Chỉ có khi nào có một lý do quan trọng lắm ông Ratchetr mới tỏ ra … khó chịu thôi.

– Ông chủ anh có hay dùng thuốc ngũ không?

Bác sĩ Constantine hơi chồm về phía trước khi Poirot hỏi câu này.

– Ông ta luôn luôn cần đến thuốc ngủ khi đi du lịch, vì ông không thể ngủ được.

– Anh có biết ông Ratchett thường đùng loại thuốc nào không?

– Tôi không rõ vì trên nhãn chai chỉ đề có hang chữ : Thuốc ngủ dùng buổi tối trước khi đi ngủ.

– Hôm qua ông chủ anh có uống không ?

– Thưa có. Tôi đã đổ thuốc vào cái ly để trên bàn.

– Ông ta không uống trước mặt anh à ?

– Thưa không.

– Chuyện gì đã xảy ra sau đó?

– Tôi hỏi xem ông ta còn cần gì nữa không và mấy giờ ngày mai phải gọi ông dậy. Ông Ratchett bảo là đừng quấy rầy ông ta trước khi ông bấm chuông gọi.

– Ông ta có thói quen như thế à?

– Thưa vâng. Thường buổi sáng. Ông bấm chuông để bảo nhân viên tàu hỏa gọi tôi đến khi ông sắp dậy.

– Ông ta, dậy sớm hay trễ ?

– Tùy hứng, ông ta có thể dậy ăn điểm tâm hay chờ đến giờ cơm.

– Anh không ngạc nhiên khi thấy đã muộn mà ông Ratchett không gọi anh à ?

– Thưa ông không.

– Ông Ratchett có kẻ thù không?

– Thưa có, – gã hầu phòng nói một cách bình thản.

– Sao anh biết?

– Tôi nghe ông ta đề cập đến một vài bức thư – với ông Mac Queen.

– Anh có mến ông Ratchett không ? Anh Masterman.

Khuôn mặt gã hầu phòng trở nên lạnh lùng hơn.

– Câu hỏi của ông làm tôi khó trả lời. Ông Ratchett là một ông chủ rất hậu hĩnh.

– Nhưng anh không mến ông ta phải không ?

– Thú thật là tôi không có cảm tình với người Mỹ.

– Anh đã sang Mỹ bao giờ chưa?

– Thưa ông chưa.

– Anh có nhớ là một dạo báo chí đã đăng tin vụ Armstrong không?

Gò má của Masterman ửng hồng.

– Thưa ông có. Có phải đó là vụ bắt cóc một cô bé không?

– Anh có biết là chủ anh đã cầm đầu bọn bắt cóc đó không?

– Thưa không. Có lẽ nào? tôi không thể tin được.

Lần đầu tiên giọng nói của anh hầu phòng run lên vì xúc động.

– Tuy nhiên, đó lại là sự thật. Anh có thể cho tôi biết tối hôm qua anh đã làm gì sau khi rời khỏi phòng ông Ríitchều ? một câu hỏi thông thường thôi.

– Tôi đã báo cho ông Mac Queen rằng ông Ratchett cần ông ta. Sau đó tôi về phòng để đọc sách.

– Anh ở phòng nào ?

– Phòng cuối ở toa hạng nhì, gần toa ăn.

Poirot cúi xuống xem sơ đồ của toa tàu.

– Anh ngủ ở kút sét nào ?

– Kút sét dưới.

– Số 4 phải không ?

– Vâng .

– Còn có ai cùng phòng với anh không ?

– Thưa có, một người Ý.

– Anh ta có nói tiếng Anh không ?

– Một loại tiếng Anh hơi lạ. Masterman nói với giọng hơi khinh miệt. Anh ta đã sống ở Mỹ – Chicago – theo tôi biết.

– Hai người có hay nói chuyện với nhau không?

– Thưa không. Tôi thích đọc sách hơn.

Poirot mĩm cười. Ông có thể tưởng tượng ra cảnh anh người Ý to béo nói nhiều và anh người Anh lầm lì ít nói.

– Tôi có thể được biết anh đọc quyển gì không?

– Hiện nay tôi đọc quyển : Mắc bẫy ái tình của bà Arabella Richardson.

– Một tiểu thuyết hấp dẫn?

– Tôi thấy đó là một quyển đầy thú vị, thưa ông.

– Tốt, chúng ta tiếp tục. Anh quay về phòng và đọc sách, cho đến lúc nào?

– Khoảng 10 giờ 30 thưa ông. Anh người Ý muốn ngủ nên nhân viên đã đến làm giường.

– Vậy là anh đã đi nằm và ngủ ?

– Tôi lên giường nhưng không ngủ.

– Vì sao ?

– Tôi bị đau răng …

– Đau lắm à ?

– Vâng rất đau thưa ông.

– Anh đã uống gì đề giảm đau.

– Tôi đã lấy một ít nước girof [1]. Tôi đã hơi bớt nhức nhưng vẫn không ngủ được. Vì vậy tôi đã bật đèn đầu giường kút sét. Sau đó tôi lấy lại quyển sách… để cố quên cơn đau răng.

– Anh không ngủ suốt đêm à ?

– Thưa ông có, tôi đã thiếp đi lúc 4 giờ sáng.

– Còn người bạn đồng hành của anh.

– Anh chàng người Ý ấy à ? ồ, vừa nằm xuống là anh ta đã ngáy ngay.

– Anh ta không ra khỏi phòng trong đêm sao ?

– Thưa không.

– Còn anh ?

– Tôi cũng không, thưa ông.

– Anh có nghe thấy gì trong đêm không ?

– Không có gì đáng nói. Con tàu đã ngừng lại, tất cả đều yên tĩnh.

Sau một lúc suy nghĩ, Poirot kết luận:

– Tôi không còn câu nào để hỏi nữa. Anh không còn gì nói thêm về thảm kịch nữa à ?

– Tôi rất tiếc là không, thưa ông.

– Theo anh, giữa chủ anh và ông Mac Queen có xích mích không ?

– Thưa ông không … ông Mac Queen là một người rất tốt.

– Trước khi làm với ông Ratchett anh đã làm ở đâu ?

– Cho ngài Thomas Tomlinson ở Grovenor Square.

– Tại sao anh lại nghĩ việc ?

– Ngài Thomas đi Phi châu và không cần đến tôi nữa. Nhưng tôi tin là ngài Thomas sẽ cho ông biết về tôi rất kỹ, vì tôi đã làm cho ngài từ nhiều năm nay.

– Anh đã vào làm cho ông Ratchett bao lâu rồi ?

– Hơn 9 tháng, thưa ông.

– Cảm ơn anh. Masterman ạ, anh có biết ống điếu không ?

– Thưa ông không ? Tôi chỉ hút thuốc lá thôi.

– Cảm ơn anh, xong rồi đấy.

Poirot gật đầu chào Masterman – Anh hầu phòng có vẻ chần chừ và nói:

– Xin lỗi ông, bà người Mỹ lớn tuổi gần như ngồi trên lửa. Bà ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

– Nếu thế tôi sẽ gặp bà ta ngay bây giờ. – Poirot mỉm cười nói.

– Ông có muốn tôi mời bà ta đến không ? Từ nãy giờ bà ta cứ kêu inh ỏi đòi gặp người đại diện chính quyền. Nhân viên phục vụ không tài nào trấn an bà ta được.

– Anh hãy mời bà ta đến đây hộ tôi. Tôi sẽ hỏi bà ấy.

Chú thích:

[1] Loại nước làm giảm đau răng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN