Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn - Chương 128: 128: Chọn Lựa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn


Chương 128: 128: Chọn Lựa


Ăn xong cơm trưa và nghỉ tạm một lát Đào Tam gia mang theo Ân Tu Trúc đến cửa thôn xem khu vực ở đó.

Tam Bảo đương nhiên phải đi theo, còn Trường Phú và Trường Quý mang theo Đại Bảo và Nhị Bảo, còn có cả Tứ Bảo đi xới đất chuẩn bị cày bừa vụ xuân sắp tới.

Bọn họ phải lật xới đồng ruộng trước khi mưa xuân tới để chuẩn bị sẵn sàng cho việc trồng rau và lương thực.

Lúa mạch cũng đã lên xanh mơn mởn, cần được bón thúc và tưới nước gấp.

Việc ruộng đồng đều bày ra đó, nhất thời cũng không làm xong nên chỉ có thể tính toán mỗi ngày hoàn thành một chút.
Mấy năm nay Đại Bảo và Nhị Bảo đều ở trấn trên làm việc, rất ít khi xuống ruộng nên màu da đã sớm cởi bỏ màu lúa mạch và biến thành trắng nõn.

Nhưng việc ruộng đồng bọn họ vẫn không quên, lúc vung cái quốc lên vẫn mạnh mẽ oai phong.

Dù sao hai đứa đều đang lúc trẻ tuổi trai tráng nên tốc độ cuốc ruộng cũng không kém Tứ Bảo mấy.
Tứ Bảo khen: “Đại ca, nhị ca, không ngờ các huynh cuốc đất còn nhanh hơn đệ!”
Đại Bảo đắc ý: “Đệ còn tưởng ta và Nhị Bảo không làm ruộng mấy năm thì sẽ quên ư? Nói cho đệ biết những thứ này đã khắc vào trong máu rồi, không thể quên được.”
Nhị Bảo gật đầu: “Đại ca nói phải, thu hoạch lúa mạch, cấy mạ, cuốc đất và gánh phân ta đều làm được! Ta cũng là lao động chính trong nhà!”
Tứ Bảo không chút hoang mang nói: “Nói thì cũng chỉ là nói thôi! Chờ ngày mai xem sao, nếu ngày mai cánh tay các huynh còn có thể nhấc lên thì đệ cõng các huynh chạy quanh sân 5 vòng!”
Nhị Bảo đồng ý ngay: “Quân tử nhất ngôn!”
Tứ Bảo tiếp lời: “Tứ mã nan truy! Hê hê, cũng may đệ học được mấy năm chứ nếu không là chịu không nói tiếp được!”
Trường Phú chờ Nhị Bảo nói xong mới chậm rãi lên tiếng: “Nhị Bảo, lần này về trấn trên cháu tới Bách Thảo Dược Hành chào hỏi Lý chưởng quầy một câu.

Tam Bảo sẽ không tới chỗ ông ấy làm việc nữa, lời này ta không nói thì sớm hay muộn ông nội mấy đứa cũng sẽ nói.”
Nhị Bảo gật đầu: “Cháu biết rồi đại bá! Cháu hiểu phải làm thế nào!”
Trường Phú thở dài: “Tam Bảo mà có được công việc giống cháu và Đại Bảo, mỗi ngày ở trấn trên không cần chạy ngược chạy xuôi thì ta cũng chẳng cấm cản.”
Đại Bảo nói: “Cha, để con để ý xem có nhà ai thuê người giúp việc rồi sẽ để Tam Bảo đến làm thử!”

Trường Phú lắc đầu: “Năm nay chưa nói tới chuyện này vội.

Ông nội con khẳng định sẽ không cho Tam Bảo rời đi nửa bước đâu!”
Tứ Bảo vui vẻ hét lên: “Tốt quá! Trong nhà có thêm một lao động thế là con có thể lười một chút!”
Trường Quý cười mắng: “Thằng nhóc con! Ngày thường con không lười biếng sao?”
Tứ Bảo cười mỉa nói: “Cha, đó là lúc nông nhàn cơ mà.

Lúc ngày mùa con không kém con lừa nhà mình tí nào đâu nhé!”
Đại Bảo gợi ý: “Cha, nhà ta lại mua thêm con lừa nữa đi! Về sau mọi người đừng dùng cuốc nữa mà để hai con lừa cùng cày ruộng cho nhàn!”
Trường Phú không đồng ý: “Lừa làm hết việc rồi thì ta và nhị thúc con làm gì?! Hơn nữa năm nay con và Nhị Bảo đều đón dâu, chuyện cần dùng tiền quá nhiều, tạm thời đừng nghĩ tới chuyện mua lừa nữa!”
Đại Bảo đáp vâng.
Tứ Bảo lau mồ hôi và muốn uống nước mới phát hiện quên mang nước thế là hắn hét lên: “Á, đi vội quá nên quên mang nước rồi!”
Ai biết lúc này bọn họ lại thấy Tiểu Ngọc Nhi cõng sọt mang theo ấm nước đi trên con đường bờ ruộng nhấp nhô, vừa đi vừa hét lớn: “Tứ ca tìm cái gì đó? Có phải cái này không?” Phía sau Tiểu Ngọc Nhi là Ngũ Bảo.

Tộc học vẫn giữ quy củ cũ, chỉ học buổi sáng còn buổi chiều cho bọn nhỏ về nhà giúp gia đình.
Tứ Bảo bước nhanh tới bờ ruộng đón lấy ấm nước rót một chén uống ừng ực nhưng vì gấp quá nên hắn ho sặc sụa, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Ngũ Bảo lắc đầu, bất đắc dĩ nói như ông cụ non: “Tứ ca thật sự 17 tuổi rồi sao?”
Tứ Bảo đỏ mặt trợn mắt nhìn Ngũ Bảo sau đó giơ tay túm lấy búi tóc nhỏ trên đầu hắn và bắt đầu giải hận.

Hắn rút rút búi tóc em hắn như rút củ cải khiến Ngũ Bảo bất đắc dĩ nói với Tiểu Ngọc Nhi: “Nhị tỷ tỷ xem tứ ca đi!”
Tiểu Ngọc Nhi che miệng cười còn Tứ Bảo thì tức giận mang theo ấm nước đi ra ruộng.

Tiểu Ngọc Nhi lập tức hét lên với mọi người: “Con đưa nước tới rồi, giờ con và Ngũ Bảo đi cắt cỏ heo đây!”
Tứ Bảo đáp lại: “Mau lôi thằng nhóc Ngũ Bảo kia đi đi!”
Bởi vì nhà Đào Tam gia ở đầu thôn tây nên bọn nhỏ trong nhà có thói quen tới Tây Sơn cắt rau ngổ.

Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo đưa nước xong là đi về phía Tây Sơn.

Dưới chân núi có một mảnh núi rừng, đất mỏng, chất đất cũng không phì nhiêu nhưng lại có nước suối từ trên núi chảy xuống thấm ướt cho đám rau ngổ tươi tốt.

Sức sống của đống rau này cũng ngoan cường, không khó hầu hạ như hoa màu nên chỉ cần ít đất, ít nước là chúng có thể sinh trưởng um tùm.
Đào Tam gia chỉ vào mảnh đất dưới chân Tây Sơn và nói: “Phan chưởng quầy mua mảnh phía đông, còn mảnh phía tây gần sông thì chưa có ai mua.

Nhưng mảnh phía tây này ta không thích, bởi vì nơi ấy địa thế thấp, vào mùa lũ sẽ gặp nguy hiểm.”
Ân Tu Trúc gật đầu.
Tam Bảo nói: “Ông nội, vậy dưới chân núi này không có chỗ nào thích hợp để xây nhà ư?”
Đào Tam gia lại quay đầu nhìn quanh sau đó ánh mắt ngừng ở giữa sườn núi và nói: “Kỳ thật, trên lưng chừng núi có một mảnh đất bằng, nơi ấy thích hợp xây nhà ở.

Tầm nhìn ở đó trống trải, địa thế cũng cao, đã thế còn có suối nguồn.

Sở dĩ rau ngổ ở đây tươi tốt như thế là vì có nước suối kia nuôi nấng.”
Ân Tu Trúc ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Đào Tam gia chỉ thấy Tây Sơn cây cối xanh um, nhưng trong đó có một chỗ cây cối thưa thớt hẳn.

Nói thật thì chỗ ấy cũng không phải ở sườn núi mà là dưới sườn núi một chút.

Ân Tu Trúc lập tức tán thành nói: “Gia gia, cháu thấy chỗ đó tốt đấy!”
Đào Tam gia nhẫn nại khuyên nhủ: “Đừng gấp gáp, cháu nghe ta nói xong hẵng.

Chỗ ấy không tồi nhưng không có đường lên xuống.

Nếu cháu muốn xây nhà ở đó thì đầu tiên phải xây bậc thang bằng đá như thế trong lúc xây nhà người ta mới vác vật liệu lên xuống được! Tiền bỏ ra không ít đâu!”
Ân Tu Trúc cười nói: “Tiền bạc thì gia gia không cần lo, cháu phiêu bạt nhiều năm nên cũng có chút của cải tích cóp.

Chẳng qua cháu mới tới, chuyện mời thợ thủ công xây nhà còn phải nhờ gia gia hỗ trợ!”
Nói tới thợ thủ công thì Đào Tam gia tin tưởng tràn đầy: “Cái này cháu yên tâm, ta bảo đảm sẽ tìm cho cháu thợ tốt nhất.

Cháu xem nhà mới của chúng ta đi, từ nền đến phòng đều vững chắc, đó là do người có tay nghề giỏi làm giúp đó!”
Ân Tu Trúc chắp tay hành lễ với Đào Tam gia: “Vậy làm phiền gia gia!”
Tam Bảo cười và vỗ vỗ vai Ân Tu Trúc nói: “Ân đại ca khách sáo quá rồi! Chúng ta là người một nhà, mà người một nhà thì đâu nói hai lời!”
Đào Tam gia gật đầu: “Tam Bảo nói rất đúng, chờ Đại Bảo tới trấn trên ta sẽ để hắn nhờ Phan chưởng quầy hỗ trợ mua mảnh đất ở sườn núi này.

Ông ấy có quan hệ thân thiết với người của quan nha nên mọi thứ sẽ nhanh thôi! Ngày mai ta sẽ liên hệ với thợ đá, chờ khế đất tới tay là chúng ta sẽ khởi công!”
Tam Bảo nói: “Ông nội, gỗ dùng để xây nhà phải liên hệ trước!”
“Cái này không cần con nhọc lòng, ta biết rõ! Nhà của chúng ta là do một tay ta xây lên đó!” Đào Tam gia vừa nói đến nhà mình thì trong lòng cực kỳ đắc ý.
Tam Bảo cười hê hê sau đó nịnh nọt: “Ông nội nhà ta là có khả năng nhất!”
Đào Tam gia gõ cho hắn một tẩu thuốc, đương nhiên không mạnh nhưng tên kia vẫn khoa trương kêu đau.

Ông chẳng thèm để ý tới hắn mà nói với Ân Tu Trúc: “Tu Trúc à, sau khi xây nhà xong dù sao ông nghĩ cháu cũng nên mua chút ruộng đi, nếu không làm thế nào mà nuôi sống được người một nhà?”
Ân Tu Trúc đáp: “Ông nói phải nhưng cháu không có kinh nghiệm làm ruộng, chỉ sợ…”
Đào Tam gia chính là xuất thân nông dân nhiều đời vì thế lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Cái này cháu yên tâm, cháu chỉ cần mua ruộng về.

Nhà ta nhiều lao động, đến khi ấy sẽ giúp cháu trồng cấy, lúc thu hoạch nhà ta không lấy gì, cho cháu hết!”
Ân Tu Trúc cảm kích: “Đa tạ gia gia lo lắng, chẳng qua chuyện đồng ruộng thì cháu đã có tính toán! Cháu vẫn luôn dựa vào bán tranh chữ mà sống, nhiều ít cũng tích cóp được chút tiền bạc.

Hơn nữa trong nhà chỉ có cháu làm việc, trồng trọt sợ là cũng không đảm đương nổi.

Cháu nghĩ tới chuyện cho thuê ruộng cho nhà nào cần rồi chia ba bẩy thì không biết có được không?”
Đào Tam gia khen: “Nhìn ta hồ đồ này, đúng là ta không nghĩ tới điểm ấy.

Một thư sinh vai không thể gánh, lưng không thể khiêng như cháu mà ra đồng thì ngã là cái chắc! Cháu căn bản không làm được việc đồng áng, cứ làm theo lời cháu cho thuê ruộng đất đi! Có những nhà nhiều người thiếu ruộng vẫn sẽ vui vẻ đi làm thuê.

Chẳng qua Đào gia thôn quá ít đất, Phan chưởng quầy cũng chỉ mua được 10 mẫu.”
Ân Tu Trúc nghe câu ‘vai không thể gánh, lưng không thể khiêng’ thì khóe miệng nhếch lên cười nói: “Nếu đều cho thuê thì không nhất định phải là ruộng ở Đào gia thôn.

Chờ Đại Bảo lên trấn trên cháu sẽ nhờ hắn sắp xếp cơ hội gặp Phan chưởng quầy hỏi chút tin tức.”
“Cũng tốt, để ông ấy mang theo cháu tới quan nha giải quyết chuyện đồng ruộng.

Lúc này đang là thời điểm cày bừa vụ xuân, nếu nhanh thì có thể thu được lương thực một quý!”
Tam Bảo nói: “Ông nội, chúng ta quyết định như thế nhé, đến lúc ấy cháu đi cùng Ân đại ca.”
Đào Tam gia gật đầu: “Con cũng tới Bách Thảo Dược Hành một chuyến đi! Nếu đã về thì cũng chào hỏi Lý chưởng quầy một cái.

Vì chuyện của con mà ông ấy vẫn luôn tự trách, tinh thần cũng kém nhiều.”
Tam Bảo gật đầu rồi lại nghe Đào Tam gia nói tiếp: “Còn nữa, còn nói một tiếng với Lý chưởng quầy, từ sau con sẽ không tới dược hành làm việc nữa, trở về trồng trọt với ông nội thôi!”
Tam Bảo định nói cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ gật đầu và giữ yên lặng.
Đào Tam gia cười vui khiến nếp nhăn đầy mặt: “Đã quyết định rồi thì chúng ta về đi!”
Lúc này có hai đứa nhỏ nhảy ra từ bụi cỏ ở nơi xa, đúng là Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo.

Tam Bảo bước nhanh tới hỏi: “Hai đứa tới đây lúc nào thế? Sao không gọi một tiếng để tam ca cắt giúp cho!” Nói xong ánh mắt hắn nhìn cái sọt sau lưng hai đứa thì thấy tràn đầy rau ngổ thế là hắn úp hai cái sọt lên nhau rồi nói: “Để tam ca cõng cho, hai đứa không cần làm gì!”
Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo đương nhiên là vui, tay tụi nó cầm liềm nhàn nhã đi theo phía sau anh trai.

Đào Tam gia thì nói với Ân Tu Trúc: “Tu Trúc, về thôi, trời cũng không còn sớm nữa!”
Ân Tu Trúc gật đầu, Ngũ Bảo thì đi tới nghiêm trang hỏi: “Ân ca ca có biết chữ không?”
Ân Tu Trúc cười đáp: “Huynh biết!”
Ngũ Bảo cũng đắc ý cười nói: “Đệ cũng biết!”
Ân Tu Trúc duỗi tay xoa xoa đầu hắn và cổ vũ: “Học cho tốt nhé!”
Ngũ Bảo ừ một tiếng, ấn tượng với Ân Tu Trúc cực tốt.

Hắn chủ động cầm tay Ân Tu Trúc muốn hỏi hắn một chút vấn đề học hành.

Ân Tu Trúc cũng nhẫn nại giải đáp cho hắn, một hỏi một đáp, cứ thế đã về tới nhà..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN