Lý thị không nghe: “Có bệnh hay không cứ để nhị ca con nhìn một cái rồi nói, hắn sẽ không gạt người!”
Tam Bảo trừng mắt: “Cháu tình nguyện tìm lang trung của Phùng gia thôn cũng không để nhị hồ ly khám cho đâu!”
Nhị Bảo nhìn chằm chằm Lý thị với vẻ bất đắc dĩ rồi giả vờ giả vịt: “Bà nội, cháu đã bảo thôi mà bà cứ cố, Tam Bảo nó đâu có cần!”
Lý thị bị Nhị Bảo xúi giục thì nhanh nhẹn đi tới cướp bát chè đậu xanh của Tam Bảo và uy hiếp: “Không để nhị ca con khám thì bà không cho con ăn nữa!”
Tam Bảo nhìn Nhị Bảo đang vui sướng khi người gặp họa rồi lại nhìn nhìn Lý thị bưng bát thề không bỏ qua thế là đành đầu hàng: “Thôi được rồi, chờ cháu nghỉ ngơi đủ sẽ để nhị ca khám vậy!”
Lý thị vừa lòng đưa bát cho Tam Bảo sau đó cười tủm tỉm bê cái âu tới múc thêm cho ba thằng cháu mỗi đứa 2 muôi chè đậu xanh.
Đào Tam gia vẫn ăn chè mà không nói lời nào.
Vốn ông định nói Lý thị vài câu nhưng lại có chung lo lắng với bà nên định chờ Nhị Bảo khám cho Tam Bảo rồi nói sau.
Ông uống xong một bát chè đậu xanh thì tới nhà bên lột bắp, Lý thị cầm đống bát đi tới nhà bếp rửa xong cũng tới lột bắp.
Tam Bảo nghỉ tạm đủ rồi mới lười nhác vươn vai nhưng chẳng thèm để ý tới Nhị Bảo.
Tên kia thấy thế thì cười nói: “Nghỉ đủ rồi thì duỗi tay ra đây!”
Tam Bảo hỏi: “Nhị ca, đến tột cùng là bà nội muốn huynh khám cái gì cho đệ thế? Đệ không cảm thấy mình có bệnh!”
Tứ Bảo nhớ tới từng đọc về ‘Biển Thước chữa bệnh cho Tề Hoàn Công’ và nói: “Bệnh đã có, nếu không trị sẽ càng nặng hơn.”
Tam Bảo hận lườm Tứ Bảo một cái và hỏi: “Sao đệ không đi lột bắp đi còn ở đây làm gì?”
Tứ Bảo cười hê hê và ung dung nói: “Tam ca bị bệnh thì người làm em như đệ phải quan tâm chứ sao!”
Tam Bảo biết không dễ mà tống cổ Tứ Bảo đi chỗ khác vì thế cũng lười quản hắn.
Trong lòng hắn nghĩ mình không có bệnh, để nhị ca khám cũng chẳng sao.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Vì thế hắn ngồi cạnh Nhị Bảo sau đó vươn tay ra đặt trên bàn, ánh mắt ra hiệu là đã sẵn sàng.
Nhị Bảo cười cười và giơ tay nhẹ đè lên mạch.
Bộ dạng hắn nghiền ngẫm giống đại phu y thuật cao siêu, thật lâu không nói gì chỉ có mặt là mang theo nghiêm trọng.
Tam Bảo cười hỏi: “Đào lang trung, ta còn sống được bao lâu?”
Nhị Bảo không nói gì, đợi một lát hắn mới kết luận: “Chuyện phòng the quá nhiều! Tinh khí cạn kiệt!”
Tam Bảo đen mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Huynh đây là ghen ghét với đệ!”
Tứ Bảo ở bên cạnh cười phá lên không ngừng, miệng còn lải nhải: “Huynh còn dám coi bản thân là lao động chính, nhưng gần đây đệ phát hiện cùng một trọng lượng nhưng lúc nào chúng ta cõng cùng nhau huynh cũng đi chậm hơn đệ, chân còn run nữa chứ!”
Tam Bảo tức quá rụt tay về quát Tứ Bảo: “Chân ai run, con mắt nào của đệ thấy chân ta run?!”
Tứ Bảo căn bản không thèm đáp mà vẫn cười thở hổn hển.
Nhị Bảo thì mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cần phải tiết chế chuyện phòng the!”
Tam Bảo tức giận trừng mắt nhìn Nhị Bảo rồi nói: “Nghẹn chết huynh!”
Nói xong hắn muốn rời khỏi phòng nhưng Nhị Bảo lại thong thả ung dung nói: “Còn nhớ rõ vấn đề đệ hỏi ta sau ngày tân hôn không?”
Tam Bảo dừng lại và quay đầu đắc ý cười nói: “Nhị hồ ly, đệ không mắc lừa huynh đâu.
Chuyện đó huynh chẳng cần nói, đệ sớm biết huynh nghĩ đệ ngốc.
Trong thôn nhiều người cưới vợ như thế, vừa hỏi là biết chứ sao! Hừ!” Tam Bảo nói xong thì vênh váo tự đắc đi lột bắp.
Tứ Bảo cười xong lại tiến đến bên cạnh Nhị Bảo hỏi: “Nhị ca, có phải Tam Bảo thực sự tinh khí cạn kiệt không?”
Nhị Bảo cười hỏi: “Đệ thật sự thấy chân hắn run lên à?”
Tứ Bảo lắc đầu: “Đệ chỉ kích huynh ấy thôi!”
Nhị Bảo đứng dậy nói: “Hắn khỏe như trâu ấy, mệt sao được?! Đi thôi.
Đi lột bắp!”
Tứ Bảo gật đầu đi theo Nhị Bảo tới phòng bên cạnh.
Lúc này Tam Bảo đã ngồi xuống cạnh vợ mình và lột hăng say, thấy Nhị Bảo và Tứ Bảo tiến vào hắn lập tức ném ánh mắt kiêu ngạo qua.
Lý thị thấy trong phòng nhiều người thì không dám hỏi nhiều mà chờ tới sau cơm chiều mới gọi Nhị Bảo tới hỏi rõ ràng.
Nhị Bảo nói: “Bà nội yên tâm đi, thân thể Tam Bảo khỏe lắm.”
Lý thị vẫn không yên tâm nhưng Nhị Bảo lại nói: “Bà nội, nếu không yên tâm thì cháu kê mấy thang thuốc cho hắn vậy!”
Lý thị lập tức gật đầu còn Nhị Bảo thì nghĩ thầm: Tam Bảo, tha thứ cho nhị ca đi, ta cũng bị bà nội bức thôi.
Lý thị vừa yên lòng thì nhanh chóng để Nhị Bảo trở về phòng.
Bà nói cả tháng hắn không về nên phải mau đi nói chuyện với vợ đi.
Nhị Bảo trở lại phòng mình thì thấy tiểu Lý thị đã rửa mặt xong, cũng đã chuẩn bị nước ấm cho hắn.
Nhị Bảo rửa mặt xong nàng ấy bưng nước ra ngoài đổ rồi lại múc một chậu nước ấm mang vào.
Nắng gắt cuối thu cực đáng sợ nhưng buổi tối nắng nóng sớm phải đầu hàng, bóng đêm mang theo hơi lạnh cũng không kém phần mãnh liệt.
Nhị Bảo cởi áo nằm trên giường không hề thấy lạnh mà chỉ thấy nóng thế là hắn xốc chăn lên dựa vào đầu giường nhìn tiểu Lý thị.
Tiểu Lý thị cũng đã một tháng chưa thấy Nhị Bảo thế là mặt đỏ lên sau đó cũng cởi áo thổi tắt đèn lên giường.
Mới vừa đi đến đầu giường nàng đã bị Nhị Bảo ôm lăn lên giường thế là sợ hét nhỏ một tiếng.
Nhị Bảo vội vàng dùng miệng lấp kín miệng vợ, sau một hồi thân thiết hai người mới tách ra thở phì phò.
Tiểu Lý thị oán trách: “Chàng gấp gáp gì?”
Nhị Bảo cười nói: “Có thể không gấp sao? Nếu không ra sức bà nội sẽ bắt ta uống thuốc mất!”
Tiểu Lý thị áy náy nói: “Tướng công, chàng nói xem có phải ta có vấn đề không?! Nữu Nữu muội muội gả qua là có thai luôn còn ta đã gả tới 9 tháng vẫn chưa thấy động tĩnh gì!”
Nhị Bảo nói: “Nàng suy nghĩ vớ vẩn cái gì, nàng rất khỏe mạnh, yên tâm đi.
Rất nhanh là chúng ta sẽ có con! Ông bà nội sốt ruột là chuyện của người già, chúng ta làm vãn bối thì chỉ có thể an ủi, còn phải giải thích và nói đạo lý nữa.
Dù có thể họ không hiểu ngay được nhưng rất nhanh sẽ lại khôi phục như cũ.
Lo lắng là tâm bệnh, cần tâm dược nên chúng ta phải nỗ lực, làm ra tâm dược cho bọn họ vui mừng!” Nói xong, Nhị Bảo nhéo nhéo vợ mình để ám chỉ.
Tiểu Lý thị xấu hổ giãy giụa còn Nhị Bảo thì cười nói: “Giãy giụa cũng vô dụng, ta muốn bắt đầu chế thuốc!”
Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, mỗi tháng đều xa cách khiến hai người vừa gặp đã quấn quýt.
Sáng sớm hôm sau Nhị Bảo vui vẻ rời giường tập Ngũ Cầm Hí trong sân.
Tam Bảo dọn cái ghế ngồi dưới mái hiên vui vẻ nói: “Òa, huynh dậy sớm thế nhị ca, sao không ngủ nhiều thêm một chút?!”
Nhị Bảo thu lại động tác, không chút hoang mang nói: “Buổi sáng mát mẻ, dậy sớm mới có thể giúp bẻ bắp chứ!”
Tam Bảo còn đang muốn đấu võ mồm với anh hắn thì thấy Đào Tam gia, Trường Phú và Trường Quý cầm một chồng sọt đi ra.
Tứ Bảo xoa mắt cầm lấy sọt khoác lên lưng, Nhị Bảo cũng tiến lên lấy một cái sọt.
Ngày hôm qua Tam Bảo bị Tứ Bảo vu hãm chuyện đi đường run chân nên nghẹn một hơi.
Hắn chồng mấy cái sọt còn lại với nhau và đắc ý nói: “Ông, cha, nhị thúc, sọt của mọi người để cháu vác cho! Cháu không giống kẻ nào đó chỉ có tí sức, cõng được mỗi một cái sọt.”
Đào Tam gia hớn hở gật đầu nói: “Tốt! Vậy con cõng đi còn ông dắt lừa!”
Nhị Bảo cười và buông cái sọt sau đó cũng chồng lên cái sọt của Tam Bảo và nói: “Ta không có sức bằng đệ, phiền đệ cõng giúp ta nhé.”
Tam Bảo hận cắn răng, trong lòng âm thầm mắng nhị hồ ly rồi cõng sọt ra khỏi sân.
Dọc theo đường đi gặp rất nhiều thôn dân đang hóng mát, ai cũng khen hắn có sức, cõng một chồng sọt cao đi ở phía trước, thật đúng là lao động chính của nhà Đào Tam gia!
Tam Bảo nghe người khác khen thì trong lòng thực hưởng thụ sau đó đắc ý quay đầu lại nhìn Nhị Bảo và Tứ Bảo.
Tứ Bảo nói: “Nhị ca, huynh nói xem tam ca có ngốc không? Đệ cũng thấy xấu hổ thay!”
Nhị Bảo cười nói: “Người tài giỏi thường nhiều việc chứ sao!”
Đào Tam gia dắt con lừa đuổi theo tới ruộng bắp nhà mình.
Lúc sau bẻ xong bắp thì Nhị Bảo cũng thu dọn để chuẩn bị trở về trấn trên.
Lý thị la hét phải làm trái cây ngào đường và bánh rau hẹ để hắn mang theo cho bản thân và Đại Bảo.
Nhị Bảo cười nói: “Bà nội, sắp Trung Thu rồi, chờ đại ca về ngài lại làm cho huynh ấy ăn!”
Lý thị cảm thấy Nhị Bảo nói có lý nên cũng không kiên trì nữa.
Làm xong cơm chiều Đào Tam gia và con cháu ngồi xuống uống vài chén sau đó mọi người đi nghỉ ngơi.
Đương nhiên Nhị Bảo và tiểu Lý thị lại bận rộn một đêm!
Ngày hôm sau Nhị Bảo trở lại trấn trên và lập tức tới Duyệt Lai Phạn Quán thăm anh trai.
Hiện giờ Duyệt Lai Phạn Quán làm ăn cực tốt, trong tiệm có thêm mấy người làm.
Tuy Đại Bảo không quá bận như trước nhưng Phan chưởng quầy lại bị bệnh nên hắn phải trông cửa hàng và khó mà thoát thân về nhà.
Thấy Nhị Bảo cười tủm tỉm đi tới thế là hắn dặn người trông coi thay mình sau đó mang theo em trai vào một gian phòng trống.
Nhị Bảo nói với Đại Bảo: “Huynh đưa tay đây, bà nội bảo đệ khám cho mọi người xem có bệnh gì không”
“Ta đâu có bệnh gì!” Đại Bảo khó hiểu nói.
“Bệnh sinh con chậm!” Nhị Bảo cười đáp.
Đại Bảo vừa nghe đã đoán được nhất định là bà nội lại lo lắng lung tung vì thế đành bất đắc dĩ cười cười và đưa tay qua: “Vậy đệ nhìn thử xem!”
Nhị Bảo nghiền ngẫm nửa ngày mới nói: “Dư thừa tinh lực, nghẹn sắp hỏng rồi!”
“Lang băm!” Đại Bảo rút tay về đồng thời cười mắng.