Năm sau Nhị Bảo thương lượng với Đào Tam gia sửa sang lại hai gian phía tây của nhà cũ để làm dược phòng và phòng khám bệnh.
Trên cửa phòng khám bệnh có một cái bảng gỗ, trên đó là bốn chữ to “Đào thị y xá”.
Mấy chữ này đơn giản mang theo mềm mại nhưng không hề nhu nhược, có lực lại không quá cứng nhắc.
Chữ quả là như người, Ân Tu Trúc cực kỳ vừa lòng với chúng, bởi vì đó là do hắn viết.
Cha vợ của Nhị Bảo là Lý chưởng quầy nghe nói hắn về Đào gia thôn mở y quán thì rất vui mừng tài trợ một quầy thất tinh đấu (quầy thuốc), ngoài ra còn có các loại dược liệu.
Đương nhiên, Lý chưởng quầy sẽ không kiếm tiền của con rể mà chỉ cần đúng giá mua vào.
Nhị Bảo cũng vô cùng cảm kích, hắn nghĩ giá thảo dược thấp thì các thôn dân tới khám bệnh sẽ được lợi.
Phùng lang trung ở thôn bên cạnh đã qua đời được hai năm, thôn dân mà có đau ốm đều sẽ phải tới tận trấn trên trị bệnh.
Thậm chí có người vẫn cứ nhịn, chờ đến khi Nhị Bảo được nghỉ phép mới tìm đến cửa nhờ khám cho.
Hiện tại thấy Nhị Bảo mở ‘Đào thị y xá’ thế là thôn dân vội truyền tai nhau, các thôn xung quanh cũng nhanh chóng biết tin.
Ở cái thời đại lạc hậu, tin tức chỉ truyền miệng mà có thể truyền nhanh như thế chứng tỏ mọi người vô cùng sợ hãi bệnh tật đồng thời rất kính trọng thầy thuốc.
Nhị Bảo trở về khiến cả nhà Đào Tam gia vô cùng vui mừng.
Đương nhiên người vui nhất chính là tiểu Lý thị.
Nàng ta sinh ra ở dược hành, từ nhỏ đã tiếp xúc với dược liệu nên quen thuộc chúng như lòng bàn tay.
Lúc này hai vợ chồng phu xướng phụ tùy cùng xử lý dược phòng một cách ngăn nắp.
Nhị Bảo cũng tự mình cầm bút viết tên lên nhãn dán cho các loại dược liệu còn tiểu Lý thị sẽ dựa theo sơ đồ quầy mà dán lên quầy thất tinh.
Quầy này trên dưới trái phải đều có bảy ngăn, tầng chót có ba hàng với 4 ngăn mỗi hàng, trong đó đều là thảo dược.
Những dược liệu hay dùng thì để ở giữa, tính chất nhẹ nhưng ít dùng thì để ở tầng cao.
Dược liệu có tính mạnh lại dễ đổi màu sẽ được đặt ở tầng dưới, còn những dược liệu nhẹ lại phồng và phải dùng số lượng lớn thì đặt ở một ngăn lớn ở tận tầng chót.
Vợ chồng Nhị Bảo mất ba ngày mới thu dọn xong cái quầy và bỏ dược liệu vào từng ngăn.
Lúc này lục tục có người tới xem bệnh, Nhị Bảo lấy tiền khám không cao, tiền thuốc cũng vừa phải nên người bệnh đều chấp nhận được.
Hơn nữa hắn đã được Hồ lang trung dạy bảo tận tình nên y thuật rất tốt, nhanh chóng được thôn dân ở làng trên xóm dưới khen ngợi.
Hiện tại công việc yêu thích của Đào Tam gia chính là canh bên ngoài Đào thị y xá, thấy ai tới trị bệnh là vội vàng tiếp đón, nhiệt tình cực kỳ.
Nếu có người bệnh nặng tới mời Nhị Bảo tới khám tại nhà thì Đào Tam gia sẽ là người đầu tiên cõng hòm thuốc, dắt lừa hộ tống hắn ra cửa.
Nhị Bảo cười nói: “Ông nội, xa lắm, ông đừng đi nữa!”
Đào Tam gia lại cố chấp không nghe mà dắt lừa đi ở phía trước.
Nhị Bảo lắc lắc đầu đuổi theo rồi đỡ ông ngồi lên lừa còn mình thì cầm dây dắt lừa.
Người nào không quen biết Nhị Bảo thì còn tưởng ông già râu tóc bạc phơ ngồi trên lưng lừa mới là Đào lang trung.
Chuyện này gây ra không biết bao nhiêu màn dở khóc dở cười.
Sau khi trở về Đào Tam gia thỏa mãn dắt lừa tới chuồng, còn Lý thị thì cười nói: “Nhìn bộ dạng đắc ý của ông kìa, hay là để Nhị Bảo cũng dạy ông mấy năm đi, có lẽ 70 tuổi là ông xuất sư đó!”
Đào Tam gia lập tức thổi râu trợn mắt với vợ: “Làm gì có nhà ai ông nội đi học cháu đâu, bà đúng là ngày càng không đàng hoàng!”
Lý thị vẫn đúng lý hợp tình nói: “Thế Nhị Bảo đến khám bệnh tại nhà thì ông đi theo làm gì?”
Đào Tam gia đúng lý hợp tình nói: “Đường núi cong cong, ta không yên tâm về Nhị Bảo mới đi cùng.
Bà là bà nội mà không đau lòng hắn, còn không cho ta đau lòng cháu ta à?”
Lý thị trợn trắng mắt: “Thời gian không đợi người, con cháu đều đang bận cày bừa vụ xuân, lúa mạch non còn cần tưới nước, sao không thấy ông lo cái gì! Cả ngày ông cứ lẽo đẽo đi theo Nhị Bảo như đứa nhỏ lên ba ấy!”
Đào Tam gia đuối lý thì hừ hừ vài tiếng và tới sân trước.
Đúng lúc này đám con cháu từ ngoài ruộng về, Tam Bảo ném cái cuốc trong tay cho Tứ Bảo và nói: “Cất cái cuốc cho huynh!”
Tứ Bảo đón lấy cái cuốc thì lẩm bẩm: “Lười quá!”
Tam Bảo cười hê hê: “Ta không lười, chẳng qua ta muốn vác cuốc thay cha và nhị thúc thôi!” Nói xong quả nhiên thấy hắn đón lấy cuốc trong tay Trường Phú và Trường Quý rồi cùng em hắn đi tới sân sau.
“Cha, nhị thúc, mau uống nước!” Ngũ Bảo vội bưng trà ngon tới.
Trường Phú nhìn bùn đất trên tay mình thì nói: “Con để ở kia đã, ta còn chưa rửa tay đâu!”
Ngũ Bảo vội nhón chân đề nghị: “Cha cúi đầu uống đi, con cầm chén cho.”
Trường Phú thấy con út hiếu thảo như thế thì vui vẻ khom người uống hai ngụm.
Sau đó Ngũ Bảo lại đút cho Trường Quý uống mấy ngụm.
Lúc này Lưu thị bưng một chậu nước ấm tới thì thấy Ngũ Bảo đang nhón chân cầm chén cho Trường Quý uống nước nên cười nói: “Nước đây, mau tới rửa tay!”
Trường Phú ừ một tiếng và tiến lên đón lấy chậu nước bưng tới bên cạnh Trường Quý để hai anh em cùng rửa sạch tay chân.
Lưu thị lại đưa khăn mặt cho hai người lau khô mới ngồi xuống nghỉ tạm.
Ngũ Bảo tuy nhỏ nhưng rất tinh tường, hắn vội vàng bưng chậu nước bẩn đi đổ ra vườn rau.
Lưu thị thấy thế thì cười đón lấy cái chậu và nói: “Đưa đây nương cất, con đi đọc sách đi!”
Thấy Tam Bảo và Tứ Bảo kề vai sát cánh đi ra thế là Lưu thị nói: “Nước đổ mất rồi, hai đứa tới sân sau rửa đi!”
Thế là hai đứa đi theo Lưu thị tới sân sau rửa tay, sau đó tiện thể cầm hai củ cải đỏ vừa ăn vừa đi tới Đào thị y xá ở phía sau.
Nhị Bảo vừa đi khám bệnh về và đang hỗ trợ bốc thuốc cho người bệnh, người nhà kia còn đang đứng ở một bên cung kính chờ.
Nhị Bảo đột nhiên thấy ánh sáng tối sầm lại, vừa ngẩng đầu nhìn đã phát hiện hai thằng em đang vừa gặm củ cải đỏ vừa đi tới nên hắn trêu: “Nếu tới xem bệnh thì chờ ở một bên, thuốc của vị đại thúc này còn chưa xong đâu!”
Người kia lập tức tin lời Nhị Bảo và thật sự coi hai tên kia như người tới khám bệnh.
Trong lòng ông ta thầm nghĩ: “Đã bệnh rồi còn ăn củ cải đỏ sống, không sợ bệnh nặng hơn à!”
Tam Bảo và Tứ Bảo căn bản không thèm để ý, chỉ răng rắc nhai củ cải đỏ và đi đến trước quầy thất tinh đấu.
Tam Bảo chỉ vào một loạt ngăn và hỏi Tứ Bảo: “Nhiều dược liệu như thế đệ có phân biệt được không?”
Tứ Bảo chỉ thấy Nhị Bảo thuần thục duỗi tay kéo một cái ngăn kéo rồi lấy thuốc bỏ lên cái cân nhỏ ước lượng, sau đó chia làm mấy phần bỏ vào tờ giấy gói thuốc thế là lắc đầu nói: “Hạt giống lương thực đệ có thể phân rõ chứ cái thứ này đệ nhìn đã đau đầu!”
Người nhà của bệnh nhân ở bên cạnh cố ý ho khan hai tiếng nhắc nhở hai tên điên bên cạnh đừng có đứng gần ảnh hưởng lang trung bốc thuốc.
Rốt cuộc Tam Bảo cũng từng làm việc ở dược hành nên vẫn quen biết nhiều loại dược liệu trong đó.
Hắn nhìn mấy vị thuộc sau đó lại liếc cái người ho khan bên cạnh và nói với Nhị Bảo: “Thuốc này hình như không phải để trị ho đâu.
Đệ bảo này Đào lang băm, rốt cuộc là huynh cứu người hay gì thế?”
Người nhà bệnh nhân nghe thấy thế thì nổi giận, ho càng ác hơn sau đó nói: “Ta bảo này hai chàng trai, các ngươi có bệnh tới tìm thầy thuốc thì phải kiên nhẫn chờ.
Nếu hai người mạo phạm Đào lang trung thì đừng trách ta không khách khí! Hứa lão ngũ ta chưa đánh thua ai bao giờ đâu nhá!”
Tam Bảo và Tứ Bảo đồng thời trừng mắt nhìn vị đại thúc bên cạnh sau đó Tam Bảo nói: “Vị đại thúc này, đây là ca ca ta mà!”
Hứa lão ngũ nhìn nhìn, không hiểu tình huống gì, cuối cùng Nhị Bảo phải cười giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm, ta chỉ đang đùa với em mình một chút thôi, không nghĩ đại thúc lại coi là thật, ngượng quá!”
Hứa lão ngũ cười xoa đầu và vội nói: “Không có việc gì! Không có việc gì!”
Nhị Bảo lấy giấy vàng bọc thuốc lại sau đó dùng dây thừng buộc quanh và đưa cho Hứa lão ngũ nói: “Đại thúc, thuốc xong rồi đây, tổng cộng sáu bao, mỗi bao uống hai ngày, dùng nước lạnh để nấu.
Cứ nấu nửa canh giờ lại chắt nước ra rồi cho thêm nước vào nấu nửa canh giờ nữa.
Cuối cùng trộn nước thuốc của hai lần với nhau, phân ra uống hai ngày.
(Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Bao này là thuốc bột, nhớ khi uống thuốc thì múc một thìa bỏ vào bát thuốc quấy đều.
Uống xong 6 bao này ta sẽ khám lại.”
Hứa lão ngũ đón lấy thuốc thì không ngừng khom người cảm tạ.
Nhị Bảo vội đỡ lấy không cho ông ấy hành lễ, sau khi dặn vài câu hắn mới tiễn người ra cửa.
Tam Bảo khen: “Làm nghề y chữa bệnh cứu người, nhị ca, tiểu đệ thật bội phục huynh!”
Nhị Bảo cười nói: “Nếu đệ có chỗ nào không thoải mái thì cứ gọi ta! Không thu tiền châm cứu và tiền thuốc!”
Tam Bảo vỗ vỗ ngực nói: “Thân thể đệ rất tốt!”
Nhị Bảo nhìn củ cải đỏ trong tay hắn thì dặn: “Cẩn thận tiêu chảy đó, khi ấy đừng có ngồi mãi trong nhà xí không ra.
Ta không vào nhà xí khám bệnh đâu!”
Tam Bảo nhét chỗ củ cải đỏ còn lại vào miệng nhai răng rắc rồi nuốt xong mới hừ hừ: “Đừng rủa đệ, bụng này của đệ tốt lắm, có phải không Tứ Bảo?”
Tứ Bảo gật đầu nói: “Đúng, lần nào tiêu chảy cũng ngồi ị trong nhà xí!”
Tam Bảo duỗi ngón tay chọc eo tên kia, Tứ Bảo thì nhét củ cái đỏ vào miệng thế là rảnh tay cùng anh hắn vặn thành một cục.
Nhị Bảo vội vàng đẩy hai tên này ra khỏi y xá, miệng mắng: “Đến sân trước mà đánh nhau, đừng hủy y quán của ta!”
Vì thế Tam Bảo và Tứ Bảo đứng trước y xá mà đánh, Đào Tam gia thấy thế thì không vui và đi tới mắng: “Hai con khỉ hoang này, hóa ra tụi bây chạy tới đây quấy rối.
Xem ông có đánh nát mông tụi bây không!”
Tam Bảo và Tứ Bảo cũng không đùa nữa mà một trái một phải khiêng Đào Tam gia lên, sau đó không màng ông ấy kháng nghị đã kéo người tới ấn ngồi trong phòng ăn.
Tam Bảo nói: “Ông nội, chờ ăn cơm đi, cả ngày ông cứ ồn ào cái gì thế!”
Đào Tam gia thuận tay cầm tẩu hút thuốc gõ đầu Tam Bảo.
Tứ Bảo vội vàng nhảy qua một bên né sau đó vui sướng khi người gặp họa mà nhìn tên kia.
Tam Bảo xoa đầu bất mãn: “Ông nội, ngài thiên vị rõ rệt quá đó!”.