Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ
Quyển 2 - Chương 1: Cứu về một tên sắc lang
Phần 2: Thợ săn tiền thưởng x Thiếu nữ hái thuốc
Tốt bụng cứu về một tên sắc lang!
***
Người dịch: Khiết Lâm
Bầu trời bị mây đen che khuất không một khe hở, khiến không khí cũng bị dồn nén đến mức ngột ngạt không thôi.
Tri Hiểu lau đi lớp mồ hôi đầm đìa trên trán, muốn tạm dừng nghỉ ngơi một chút, nhưng lại sợ mưa lớn đột nhiên kéo tới, đành phải tiếp tục bước chân mau chóng xuống núi.
Trong bụi cây rậm rạp, rễ cây nhánh cỏ um tùm, chỉ cần không kiểm tra một chút thì sẽ vướng chân, huống hồ lại là đường xuống núi, độ dốc kia thật không dễ dàng khống chế, Tri Hiểu không may trượt chân té ngã, trở mình một cái lăn từ trên núi xuống dưới.
“Thuốc của ta!” Tri Hiểu nhìn số thảo dược rơi lả tả, vội vàng nhặt lại, bàn tay bỗng chạm đến một vật thể ấm nóng, trong lòng giật nảy, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra ào ạt.
Mặc dù nàng quanh năm đều đi lại trong rừng núi, nhưng sợ nhất vẫn là chuột rắn trùng thú, nhắm chặt mắt lẩm bẩm hồi lâu, mới cẩn thận dùng mũi chân vén cỏ cây sang bên, trông thấy một nam nhân máu me khắp người chẳng biết sống chết ra sao, Tri Hiểu thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng mang theo nghi hoặc, “Sao lại có người ngã ở đây được nhỉ?”
Lương y như từ mẫu, Tri Hiểu di chuyển về trước, duỗi tay dò xét hơi thở nam nhân, cảm thấy có luồng khí nóng mới cẩn thận kiểm tra vết thương trên người hắn.
“Còn tạm được, chỉ là chảy máu hơi nhiều một chút.” Tri Hiểu tìm trong gùi thuốc lấy ra thảo dược cầm máu, nhai nát rồi đắp lên vết thương, xé rách lớp lót bên trong làn váy sau đó xử lý đơn giản, vỗ vỗ tay than thở một hơi, “Cũng may ngươi gặp được ta, nếu không thì đã phơi thây nơi hoang dã rồi!”
“Cảm ơn… cô nương.”
“A!”
Tiếng nói bỗng nhiên vang lên, dọa Tri Hiểu lùi hẳn về sau, ngã ngồi trên mặt đất. Xoay đầu đối diện với một đôi mắt đen kịt phát sáng, tim đập hổng mất một nhịp.
“Ngươi, ngươi tỉnh rồi?” Tri Hiểu vỗ vỗ lồng ngực, con ngươi trong vắt thoáng lấp lánh sự vui mừng, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Chu nhắm mắt, hữu khí vô lực giật giật khóe miệng, âm thanh mặc dù không có mấy phần sức lực, nhưng lại trầm thấp mê người, “Đau.”
“Vậy mà còn cười cho được…” Tri Hiểu lẩm bẩm một câu, nhìn về phía chân trời ngày càng u ám, phủi sạch vụn cỏ trên quần áo của hắn, “Đi được không?” Cứu người phải cứu đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây thiên, dù sao vẫn không thể vứt hắn ở đây mà không quan tâm, nhưng một mình nàng thì cũng đâu có cách nào cõng hắn xuống núi.
Một luồng hơi thở mang theo mùi hương thảo dược thoang thoảng len vào chóp mũi Diệp Chu, hắn không khỏi hít vào một hơi thật sâu, nhúc nhích tứ chi có chút cứng đờ, đôi mắt như sao trời nhìn chằm chằm Tri Hiểu, “Có lẽ là được.”
Tri Hiểu đỡ hắn đứng dậy, đặt khuỷu tay vòng qua vai mình, một tay nhấc lấy gùi thuốc, “Trời sắp mưa rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Thân thể nam giới hết sức nặng nề ép lên dáng người nhỏ bé, lảo đảo hai bước.
Diệp Chu cong môi, không hề có một chút tự giác của đại nam nhân nào, mặc cho bản thân nằm bò trên cơ thể thơm thơm mềm mềm, được Tri Hiểu vừa dìu vừa đỡ từng bước xuống núi.
Bởi vì ngọn núi này cách thành Cẩm Dương vẫn còn hơi xa, Tri Hiểu đi hái thuốc gặp phải thời tiết thay đổi đột ngột, nên không cách nào kịp trở về thành. Dưới chân núi có một thôn nhỏ, trong thôn rất nhiều nữ nhân và trẻ con, Tri Hiểu có biết một ít y lý, thường xuyên xem một số bệnh đau đầu nóng sốt cho bọn họ, lấy thuốc ngay tại chỗ, cũng không thu tiền xem bệnh, cho nên người dân trong thôn đều vô cùng có thiện cảm với nàng, đặc biệt dọn dẹp một gian nhà trúc để nàng có thể dừng chân.
Tri Hiểu vừa mới vào thôn, mưa lớn đã ập xuống, thoáng chốc cả người đều ướt dầm dề.
“Tri Hiểu tỷ tỷ!” Hai tiểu tử choai choai trông thấy Tri Hiểu vác một người trở về, lập tức chạy sang giúp đỡ.
Vốn Diệp Chu đã mất máu quá nhiều, miễn cưỡng đi một chặng đường này, sớm đã có chút choáng váng, mặc người ta loay hoay đưa đến trên giường, mơ hồ nghe được vài người nói chuyện, tiếp đó thì lâm vào giấc ngủ mê man.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cũng không biết đã qua bao lâu, ánh sáng rực rỡ len qua góc cửa sổ, Diệp Chu có chút không quen nheo mắt lại. Lá trúc xào xạc dưới mái hiên, một bóng hình mảnh khảnh với bộ váy áo màu lục, lung lay chập chờn, tựa như một luồng khói khẹ, thanh nhã đến không chân thực.
Vui thích ngắm nhìn giai nhân hết nửa ngày trời, tận đến khi ngửi được mùi thuốc đắng chát tới gần, Diệp Chu mới nhăn mày, bày ra vẻ mặt như trái khổ qua.
Tri Hiểu đi đến trước giường, thấy hắn đã tỉnh, cười nói: “Chẳng qua chỉ mới ngủ một đêm mà thôi, ngươi phục hồi nhanh thật đấy. Đổi lại là người khác, chảy nhiều máu như vậy, có lẽ cũng phải hôn mê dăm ba ngày.”
Tri Hiểu đỡ hắn dậy, đệm thêm hai chiếc gối mềm trên đầu giường để hắn tựa vào, sau đó bê bát thuốc đã nấu xong đặt trên bàn qua đây.
Diệp Chu bưng bát thuốc, chỉ là vuốt ve dọc theo mép bát, ngẩng mắt nhìn Tri Hiểu: “Phen này nhờ có cô nương cứu giúp, tại hạ Diệp Chu, xin hỏi phương danh của cô nương?”
“Ta họ Bộ, tên Tri Hiểu.”
Diệp Chu chậm rãi cong môi, “Không hiểu biết[1]? Tên hay.”
[1] Do chữ 步 và chữ 不 đều đọc là “bu”, nên anh mới hiểu lầm. Hỏng hiểu sao bảo cái tên đó hay luôn, nghe như đang nói người ta ngu dốt, thua =))))))))
Tri Hiểu biết hắn hiểu sai ý, cũng không nhiều lời, đôi mắt cong cong, tựa như trăng lưỡi liềm chiếu xuống mặt nước trong veo, sóng nước long lanh rực rỡ.
Diệp Chu đưa bát thuốc đến gần bên miệng, bỗng dưng lại buông xuống lần nữa, hỏi: “Cô nương không hỏi lai lịch của ta, không sợ sẽ cứu về một người không nên cứu hay sao?”
Ngược lại Tri Hiểu rất phóng khoáng, “Không nên cứu cũng đã cứu về rồi, nếu như lòng ngươi bất chính, ta có hỏi thì cũng đâu làm được gì?”
Diệp Chu không còn gì để nói, đang muốn tìm chủ đề, thì Tri Hiểu đã nhìn nhìn bát thuốc trong tay hắn, nói: “Thuốc sắp nguội rồi, uống đi.”
“…” Diệp Chu nhìn chằm chằm nước thuốc đen thùi lùi, làm thế nào cũng không uống được.
“Ngươi sợ đắng?”
“Có phải rất buồn cười hay không?”
“… Không có.”
“Nhưng mà nàng đang cười.”
Tri Hiểu mím chặt môi hồng, đón lấy bát thuốc, múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn, “Thuốc đắng dã tật.”
“Có mứt quả không?”
Tri Hiểu lắc lắc đầu. Những đứa trẻ trong thôn uống thuốc cũng đâu cần ăn mứt quả, xem ra người này thật sự rất sợ đắng. Không khỏi nảy lên tâm tư muốn trêu chọc, đưa muỗng nước thuốc đến gần hơn một chút.
Diệp Chu trầm ngâm, con ngươi đen láy lấp lánh, chậm rãi nở nụ cười, “Cô nương có đấy thôi?”
“Cái gì…”
Tri Hiểu ngây ngốc, còn chưa phản ứng lại, Diệp Chu đã nắm lấy cổ tay đang bưng bát thuốc của nàng, nửa người trên nghiêng qua, trộm hương một cái trên cánh môi sững sờ hé mở, rồi lập tức lùi về sau, uống một hơi cạn sạch nước thuốc trong bát, duỗi lưỡi liếm một vòng quanh môi mỏng, “Thật ngọt.”
“Ngươi, ngươi…”
Trong nháy mắt, một rặng mây đỏ lan khắp gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, Tri Hiểu run tay, chỉ vào vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn của Diệp Chu, phẫn nộ trừng mắt.
“Hạ lưu!”
“Ba!”
Diệp Chu nhìn cánh cửa rung rinh, vuốt ve năm dấu tay mảnh khảnh trên má trái, hít hà một hơi, nụ cười không giảm, “Một cái tát tay đổi lấy một nụ hôn, xứng đáng.”
Tri Hiểu không ngờ rằng bản thân thật sự cứu về một con sói, lại còn là một con sói háo sắc! Nếu không phải không nhẫn tâm tổn hại mạng người, sớm đã ném con sói này vào trong núi rồi.
Vốn Tri Hiểu còn tính toán đợi vết thương của hắn lành hẳn rồi mới trở về, lần này không thèm đợi nữa, trong ngày hôm đó đã dọn dẹp đồ đạc muốn đi.
Diệp Chu chỉ mặc trung y, khoác một tấm áo choàng dài, tựa trên khung cửa nhìn nàng dọn đồ binh bang loảng xoảng, liếc mình một cái hừ một tiếng, không hề có chút xíu ý tốt nào, xem ra bị chọc giận không nhẹ.
“Tránh ra!” Tri Hiểu nhìn trừng trừng đôi chân dài chặn ngay khung cửa.
“À.” Diệp Chu đứng thẳng dậy, đợi lúc nàng vừa đi qua, thì lại cố ý như mất thăng bằng mà đổ ập về phía nàng.
Tri Hiểu bị dọa đến rụt cả người lại, nâng tay muốn giáng xuống, Diệp Chu nghiêng mặt, thong dong nói: “Tát một cái hôn một cái.”
“Ngươi –!” Tri Hiểu rút tay về, tức đến dậm chân.
Diệp Chu híp mắt, cười hệt như hồ ly, “Ai da, tức giận hại thân, vậy thì không có lời đâu.” Vừa nói vừa vươn móng vuốt của mình ra, vuốt dọc theo bộ ngực nhỏ phập phồng lên xuống.
Hai mắt Tri Hiểu trợn lên, “Ngươi sờ chỗ nào!”
Diệp Chu nhìn nhìn bàn tay của mình, dáng vẻ hết sức tự nhiên mà chớp chớp mắt.
“Tri Hiểu đi luôn bây giờ sao?” Đại thẩm mặt mũi hiền lành, xách theo một giỏ trứng gà bước vào, trông thấy bầu không khí không đúng lắm, “Làm sao thế?”
Tri Hiểu vội vàng vòng qua Diệp Chu, hai bước nhảy khỏi cửa phòng, “Lý thẩm tìm con có việc gì không?”
Lý thẩm nhét giỏ trứng gà vào lòng Tri Hiểu, “Chỗ này của chúng tôi cũng không có đồ tốt gì cả, cái này còn cầm đi được, cô nương đừng ghét bỏ.”
“Thẩm đừng nói thế.” Tri Hiểu biết không từ chối được, dù sao cũng là đồ ăn, nên đành nhận lấy. Thấy Lý thẩm tò mò liếc nhìn Diệp Chu, bèn thuận tiện ném củ khoai lang bỏng tay này đi, “Bởi vì còn có việc nên con không tiện ở lâu, khi nào vết thương tốt hơn thì vị công tử này sẽ đi ngay, mấy ngày nữa phải phiền thẩm trông nom một chút rồi.”
Lý thẩm vừa nghe đã biết giữa bọn họ không hề thân thuộc, thầm than chàng trai này quả là vô cùng tuấn lãng, còn nghĩ rằng là một đôi với Tri Hiểu cô nương nữa kìa.
“Được, cô nương cứ yên tâm.”
Tri Hiểu ngoảnh đầu nhìn Diệp Chu một cái, thấy hắn khoanh tay đứng đó, nửa ngày không nói câu nào, ánh mắt đen kịt nhìn sang đây, Tri Hiểu giống như bị dọa cho nhảy dựng, xoay người chạy vút đi cứ như là bỏ trốn vậy.
Hết chương 1.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!