Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ
Quyển 2 - Chương 7: Đừng xem thường nam nhân của nàng (H)
Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy
Người dịch: Khiết Lâm
Tri Hiểu đau đến mức cả người căng cứng, Diệp Chu cũng không hề tốt hơn chút nào cả. hoa huy*t căng mịn đẫm nước xoắn chặt lấy nam căn thô to, trướng đến phát đau.
“Xuýt… Hiểu Hiểu đừng kẹp chặt thế, thả lỏng… Ưm…”
Tri Hiểu cứng người, cơ thể ướt đẫm hồ hôi, căn bản không thể quan tâm đến thứ gì nữa, cho dù có nghe Diệp Chu nói như vậy, cũng đã hoàn toàn u mê hồ đồ.
“Ô… Ta, ta không biết…” Tri Hiểu nước mắt đầm đìa nói đến đáng thương, vật to lớn mà cơ thể đang bao bọc kia như phát bỏng, khiến nàng co thắt vách huyệt theo bản năng, căn bản không thể tự mình khống chế được, ngược lại càng kẹp càng chặt hơn.
Diệp Chu rên lên đau đớn, trực giác cho thấy nếu cứ tiếp tục như vậy bản thân sẽ đi tong luôn nửa cái mạng cũng không chừng. Đong đưa mông hẹp, để cây gậy lớn đang bị xoắn đến phát đau kia khẽ cọ xát vách trong, chậm rãi mở rộng đường đi lối vào. Một tay thì tìm kiếm hạt châu nhỏ được thịt mềm bao bọc giữa bộ lông mướt mịn, lôi kéo vuốt xoa, giúp thiên hạ chỉ vừa nếm thử tình dục thả lỏng cơ thể mà tiếp nhận hắn.
Dần dần, mật dịch dọc theo khe hở rồi rỉ ra ngoài, côn th*t ra vào trở nên trơn thuận, Diệp Chu bất tri bất giác mà tăng nhanh tốc độ, âm thanh da thịt va chạm phốc thử phốc thử vang vọng khắp sơn động.
“Ưm a… A…”
Diệp Chu thấy nàng thích ứng với tiết tấu này, ý xấu chợt nổi lên, ưỡn thẳng côn th*t làm xằng làm bậy, lật đảo trăm ngàn kiểu dạng, lúc thì đâm sâu, lúc thì húc mạnh, Tri Hiểu lần đầu nếm trải chuyện này, vốn đã không thể chịu được, chỉ đành hé miệng nhỏ mà rên rĩ không dừng.
“Phốc thử… Phốc thử… Bạch bạch bạch…”
Tiếng nước xấu hổ chết người cứ thế kéo dài không ngừng, huyệt nhỏ non nớt đầm đìa bị ma sát đến nóng lên, từng đợt từng đợt d*m thủy tuôn ra, khiến nơi giao hợp của hai người dính nhớp một mảnh, khó mà phân biệt.
Tri Hiểu nâng đôi chân nhỏ bị nam nhân cắm đến không ngừng lung lay, ngón chân không chịu nổi mà cuộn tròn cả lại.
Nam nhân dường như không biết mệt mỏi, cong eo, duy trì suốt một tư thế thẳng tiến đã rất lâu rồi, nhưng vẫn đang mạnh mẽ đong đưa, cắm huyệt mềm đến mức ướt nhẹp không thôi.
Tri Hiểu đã run người mà tiết ra hai lần, nam nhân lại không hề có dấu hiệu muốn bắn nào, cứ vùi đầu miệt mài như một con trâu điên vậy, cuối cùng đã không thèm bàn đến kỹ xảo nữa, trực tiếp lên xuống, cắm đến miệng huyệt phấn hồng phun trào ái dịch.
“A a a…” Tri Hiểu lắc đầu nguầy nguậy, không thể chịu đựng nổi nhiệt tình như vậy.
Diệp Chu gập một bên chân dài trắng nõn trên hông mình, eo khỏe hạ thấp xuống một chút, côn th*t ngạo nghễ truy cùng giết tận không buông, đâm huyệt nhỏ đẫm nước đến bọt trắng vẩy tung tóe.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu bóng hình dây dưa phập phồng của hai người, rọi lên vách đá, mờ mờ ảo ảo.
Người thông minh nào đó hiểu được làm cách nào để nam nhân chậm lại thế tiến công, vào thời điểm bị thúc đến run giọng ngâm nga, hóp lấy bụng nhỏ dùng sức co rụt hoa huy*t của mình, xoắn thật chặt cự long càn rỡ trong vách dũng đạo non mềm, không cho nó tiếp tục xâm lược hoa tâm mẫn cảm nữa.
Diệp Chu đang tấn công mãnh liệt, thình lình bị xoắn một cái, thoáng chốc không giữ được tinh quan, bèn bắn ra ngoài. Tinh dịch nóng hổi phun thẳng vào vách hoa nhẵn mịn, Tri Hiểu cũng theo đó mà co rúm một trận, đạt đến cao trào.
Diệp Chu chống cánh tay nằm bò trên người Tri Hiểu, thở hổn hển cắn môi dưới của nàng một cái, nghiến răng nói: “Tiểu hỗn đản, muốn hại chết ta sao!”
Ánh mắt Tri Hiểu mê ly, mây mù dâng lên nơi con ngươi vẫn chưa hoàn toàn tan hết, cơ thể bị thao đến mềm nhũn vô lực mới chậm rãi hồi phục buông lỏng, thở từng ngụm nhỏ nhẹ.
Trận kích tình vừa kéo dài lại mãnh liệt này, quả thật khiến nàng không thể chịu nổi.
Diệp Chu cười khẽ một tiếng, nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, màu đỏ sậm dưới đáy mắt lại càng sâu thêm, phảng phất có thể thiêu cháy xuyên thủng người ta luôn vậy.
“Đêm dài đằng đẵng, Hiểu Hiểu hà cớ phải gấp gáp như vậy.”
Tri Hiểu trừng lớn đôi mắt ướt át, cảm nhận được dục vọng chưa kịp mềm xuống trong hoa huy*t, lại dần dần trướng to, trong nháy mắt đã trở thành một cây gậy cứng rắn, hùng dũng oai vệ mà chặn ở bên trong.
“Chàng, sao chàng lại…” cái cảm giác dạt dạo đó quả thật quá mức khắc sâu, đến nỗi giọng nói của Tri Hiểu cũng có chút run rẩy.
Diệp Chu cười đến mặt mày sáng láng, nhưng Tri Hiểu chỉ cảm thấy khiếp sợ mà thôi.
“Xem thường nam nhân của nàng như vậy, ta sẽ giận thật đó.”
Vừa dứt lời, Diệp Chu vẫn lấy tư thế trước đó, không hề xê dịch mảy may, ưỡn mông eo thúc thẳng cả cây thô to tím thẫm vào bên trong, tiếp đó bắt đầu cắm rút bạch bạch bạch.
“A! A! A!…”
Khoái cảm vẫn chưa hoàn toàn lặng xuống đã lập tức bị câu lên, Tri Hiểu hé miệng nhỏ, thở hổn hển nặng nề, hấp thu không khí. Cơ thể nằm ngửa trên lớp cỏ khô, bị xuyên xỏ đến mức không ngừng lay động, hai luồng vú mềm lắc lư, giống hệt như đậu hũ ngâm trong nước vậy, trơn bóng động lòng người.
Hai mắt Diệp Chu đỏ bừng, duỗi tay bắt lấy một bên tròn đầy, đánh một vòng nhào nặn, hiểu được hương vị non mềm trong đó, một giây sau đã cúi đầu xuống, lưỡi dài cuốn lấy, há miệng ngậm chặt đầu ngực hút chậc chậc thành tiếng.
“Ưm a… Ừm… Nhẹ chút…” Tri Hiểu không chịu được mà giãy dụa, mười ngón thon dài đan vào mái tóc đen nhánh của người bên trên, muốn cự còn nghênh. Bị nam nhân tách hai bắp đùi đến tê dại, gần như sắp không chống đỡ nổi nữa, “Ưm… Xót quá… Không muốn mà…”
Nghe thấy nàng cầu xin nũng nịu, Diệp Chu càng táo tợn hơn, một phát giữ lấy hai chân nàng nâng lên khép chặt trước ngực, trọng lượng nửa người dưới gần như đặt hết lên mật động tràn trề, đưa đẩy mông eo dùng sức xỏ xuyên đôm đốp đôm đốp.
“Phụt phụt phụt…”
“A a a a a a! A–”
Cao trào ập đến vừa nhanh vừa mãnh liệt, Tri Hiểu run rẩy cả người thét lên một tiếng, thở hổn hển rồi ngất lịm đi.
Diệp Chu gầm nhẹ, tăng nhanh tốc độ cắm rút, một lần cuối cùng vùi sâu vào bên trong, chống đỡ thịt mềm mẫn cảm mà bắn ra, đút hoa hồ ăn đến tràn đầy, rỉ ra dịch trắng lầy lội.
Hết chương 7.
Chương này mình cứ băn khoăn không biết có nên thay đổi xưng hô bên phía chị hay không, vì thật ra chị cũng đã đổ anh trước đó rồi. Nên giữ nguyên ta – ngươi, hay đổi thành ta – chàng/thiếp – chàng thì hợp lý nhỉ? Bây giờ mình đang tạm để là ta – chàng đó.
Các bạn cho ý kiến vớiii T T
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!