Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ - Quyển 2 - Chương 9: Vệ Tiểu Hy và Diệp Nhị Chu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ


Quyển 2 - Chương 9: Vệ Tiểu Hy và Diệp Nhị Chu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy

Người dịch: Khiết Lâm

Bọn họ ngây ngốc trong thôn nhỏ suốt hai ngày mới về thành, vừa về đến là Diệp Chu đã ngựa không dừng vó mua lại ngay mảnh sân nhỏ sát vách, phá vỡ bức tường bao quanh ở giữa, mở rộng toàn bộ, tất cả đồ dùng trong nhà đều cho người làm mới, hoàn toàn là dáng vẻ nhập chủ Đông cung.

Tri Hiểu nhìn giường bốn trụ[1] bằng gỗ tử đàn trong phòng ngủ, ghế mỹ nhân[2], bàn trang điểm được tráng gương bạc, và cả bình hoa vừa cổ vừa quý, hơi kinh ngạc hỏi: “Chàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lại nghĩ đến sinh kế của hắn đều là liều cả tính mạng, xem ra tiền thù lao không ít, cảm thấy mình hỏi có chút dư thừa.

Diệp Chu nắm chặt bàn tay nhỏ không buông mà ăn đậu hũ, vừa ôm lấy người nào đó đi về phía đường lớn, “Vẫn chưa kịp mua thêm đồ trang sức cho nàng, đi xem một chút có thích gì không nào.”

Tri Hiểu mặc hắn kéo đi, có chút ghét bỏ hắn tiêu tiền vô độ, càm ràm giống như một bà quản gia vậy: “Đó đều là tiền chàng dùng mạng đổi lấy, sao có thể phung phí được chứ!”

Diệp Chu cười khẽ một tiếng, trong lòng cảm thấy những lời này sao mà dễ chịu, Hiểu Hiểu của hắn đã biết đau lòng cho hắn rồi đây.

“Nha đầu ngốc, đây đều là tiền vốn ta kiếm cho vợ, nàng không tiêu thì ai tiêu đây?”

Con ngươi của Tri Hiểu xoay một vòng, mang theo sự thẹn thùng lườm hắn một cái, mím chặt môi nhỏ, đến cả bước chân cũng nhảy nhót hẳn lên.

Hai người đi đến một cửa hàng tơ lụa, Diệp Chu ra tay hào phóng, khiến lão bản cười đến híp cả mắt, nhiệt tình vuốt mông ngựa.

“Phu nhân đây da trắng, mặc màu gì cũng đẹp cả!” Lão bản bày tất cả các loại lăng la tơ lụa đủ mọi màu sắc trên giá xuống, mặc hai người chọn.

Diệp Chu cầm lấy từng cái một khoa tay múa chân trên người Tri Hiểu, màu trắng thuần khiết, màu xanh dịu dàng, màu vàng non nớt, đúng thật là mặc cái gì cũng đẹp, dứt khoát vung tay lên, “Lấy hết đi, phiền lão bản đợi chút nữa đưa đến viện nhỏ phía sau Bách Thảo y quán vậy.”

Lão bản vội cười hớn hở gật đầu, “Được chứ!”

Tri Hiểu túm lấy tay áo của hắn, “Mua nhiều thế này mặc không hết sẽ bị phai màu, lãng phí lắm.”

Chưa đợi Diệp Chu nói gì, lão bản đã cuống cuồng vỗ ngực bảo đảm: “Phu nhân yên tâm, chất liệu vải ở cửa hàng chúng tôi đều là hàng thượng đẳng, tuyệt đối không bay màu!”

Diệp Chu cũng không thèm để ý, nói: “Trở về may thêm vài bộ y phục, sáng trưa chiều thay phiên đổi!”

Tri Hiểu bị dáng vẻ như Thổ địa chủ của hắn chọc cho dở khóc dở cười, thế nhưng cảm giác được người ta chiều chuộng như vậy thật sự rất hạnh phúc.

“Cái này để làm gì?” Diệp Chu lật qua lật lại tấm sa mỏng màu đỏ bên cạnh, làm áo trong thì cứng quá, làm áo ngoài thì lại lộ quá.

“À, cái này dùng để làm khăn voan của giá y đó, may tua rua lên đó, lại dùng kim tuyến thêu thêm long phượng, tỏa sáng lung linh, thật sự rất đẹp!”

Diệp Chu gật gật đầu, không biết đang nghĩ điều gì, bỗng nhiên cầm vải sa mỏng, phủ lên đầu Tri Hiểu.

Sau lớp vải mỏng màu đỏ là mặt mày như tranh vẽ, hơi cúi đầu, thẹn thùng khôn xiết.

Diệp Chu cách tầng sa mỏng khẽ hôn lên trán Tri Hiểu, cười nói: “Hiểu Hiểu nhà ta nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất.”

Mi mắt Tri Hiểu khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy như lấp lánh trời sao của hắn, mím môi hồng, bên cạnh liền hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

Hai người thuận tiện đặt may cả hỉ phục ở cửa hàng tơ lụa, lúc đi ra sắc trời vẫn còn sớm, Diệp Chu dắt tay Tri Hiểu đi đến huyện nha phủ Cẩm Dương.

Tri Hiểu trông thấy hắn sải bước đi vào, khẩn trương kéo hắn lại, “Sao chàng lại đến huyện nha kia chứ?” Ngộ nhỡ bị người ta biết được chuyện hắn làm thì phải làm sao!

Diệp Chu bóp bóp gương mặt vô cùng hoảng hốt của nàng, cười nói: “Nha đầu ngốc, đừng lo lắng những chuyện không đâu, chẳng qua ta chỉ đi gặp một người bạn cũ mà thôi.”

“Sao chàng lại có bạn cũ ở nha môn được…” Tri Hiểu không hiểu lẩm bẩm, theo hắn bước vào phủ nha.

Dường như người trong phủ đều rất quen thuộc với Diệp Chu, lúc bưng trà hoa quả lên cũng gọi hắn là “Diệp công tử”, Tri Hiểu không khỏi buồn bực, rốt cuộc lai lịch của người này ra sao.

“Vô sự bất đăng tam bảo điện, như thế nào lại nghĩ đến nơi này của ta vậy?”

Lần đầu tiên Tri Hiểu trông thấy Vệ đại nhân công chính nghiêm minh trong truyền thuyết, hơi có chút khẩn trương. Diệp Chu vẫn cứ cười đùa cợt nhả, quan hệ giữa hai người có vẻ không tầm thường.

Diệp Chu cười nói: “Đây chẳng phải là sắp thành thân, nên mới nghĩ đến họ hàng là huynh đó sao!”

Tri Hiểu nghe vậy, càng nghi ngờ hơn, lặng lẽ hỏi: “Chàng cùng Vệ đại nhân là thân thích à?”

Diệp Chu ghé đầu tới, cũng nhẹ nhàng nói: “Sư xuất đồng môn có tính hay không?”

Tri Hiểu ghét bỏ hắn nhại mình, bĩu môi đẩy đầu hắn ra, vẻ mặt khinh thường. Một người mệnh quan triều đình, một người thợ săn tiền thưởng; một người chính trực, một người vô lại, nói đồng môn cũng chẳng ai tin.

Vệ Hy quan sát những động tác nhỏ giữa hai người, cười khẽ, trêu ghẹo Diệp Chu, “Cuối cùng cũng hoàn lương rồi à, đỡ cho ta ngày nào đó phải cùm đệ lại.”

“Vậy cũng phải cho huynh bắt được mới nói.”

Vệ Hy hừ một tiếng, tự biết võ công của mình không địch lại hắn, không thèm chấp nhặt nữa, xoay qua nhẹ giọng hỏi thăm Tri Hiểu.

Tri Hiểu đang xoắn xuýt những đầu ngón tay trắng nõn, nghe thấy Vệ Hy gọi mình, bật thốt lên bèn gọi một tiếng “Vệ đại nhân”.

Vệ Hy không nhịn được cười: “Cũng sắp sửa thành người một nhà rồi, không cần phải xa lạ như vậy, giống Diệp Chu gọi ta một tiếng sư huynh là được.”

“Sư, sư huynh.”

Diệp Chu thấy nàng khẩn trương, ở bên nói chêm chọc cười: “Nếu không phải lúc trước huynh giở trò ngáng chân ta, làm sao có thể để huynh vào cửa chiếm phần tiện nghi này được! Tâm cơ!”

Vệ Hy thổi thổi lá trà trong tách, hững hờ liếc hắn một cái: “Mình ngốc thì không nên trách người khác.”

“Chậc, Vệ Tiểu Hy, huynh vô lại thế này phu nhân của huynh có biết không hả?”

“Khách khí rồi, luận vô lại làm sao so được với Diệp Nhị Chu đệ chứ.”

Đối với lời nói này của Vệ Hy, Tri Hiểu tràn đầy đồng cảm mà gật đầu, Diệp Chu có chút oán hận véo véo mặt nàng, “Sao nàng lại hướng khuỷu tay ra ngoài thế hả?”

Vẻ mặt Tri Hiểu nghiêm túc đáp: “Vệ… sư huynh cũng nói sự thật thôi mà.” Bằng không nàng cũng sẽ không nhanh như thế ngồi ở chỗ này.

Ngay tức khắc Diệp Chu liền cảm thấy trái tim hoàn toàn nguội lạnh.

Mấy người bọn họ ngồi trong sảnh hết nửa khắc đồng hồ, Vệ Hy nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Từ ngày đại hôn của ta và Kỳ Nhi, chúng ta cũng đã có một năm không gặp rồi, lần này các ngươi muốn làm hỷ sự, ở lại ăn bữa cơm xoàng, có việc gì chưa bàn bạc xong, chúng ta cũng có thể giúp đỡ thu xếp một tay.”

Diệp Chu rất không khách khí mà ngồi lì trên ghế, cái mông không hề xê dịch chút nào, bỗng nhiên chợt nghĩ đến hỏi: “Nhắc mới nhớ chị dâu đâu rồi nhỉ? Không phải huynh lại đùa giỡn chơi xấu chọc giận người ta rồi chứ?”

“Nàng ấy lên núi ở cùng với sư phụ của nàng ấy vài ngày, cũng sắp trở về rồi.” Vệ Hy híp mắt liếc nhìn Diệp Chu, “Đệ cho rằng ai cũng như đệ vậy sao.”

Diệp Chu xù lông muốn nổi đóa lên với hắn, chợt một giọng nói thanh thúy truyền tới từ bên ngoài, váy áo màu đỏ son lả lướt mà đến.

“Chàng nói người ta mà không biết ngượng à.” Mục Hâm Kỳ bước vào cửa lườm hắn, lấy dải lụa choàng vai quét cằm hắn một cái.

“Vẫn là chị dâu huệ nhãn tinh tường.” Diệp Chu cười hì hì ôm lấy Tri Hiểu, giới thiệu với nàng.

Mục Hâm Kỳ tựa như rất quen thuộc mà kéo cánh tay Tri Hiểu, vuốt ve tay nhỏ của nàng: “Muội muội này ta thích!”

Vệ Hy xách người đến bên cạnh mình, cau mày quát khẽ: “Lại là những câu nói học từ thoại bản nữa rồi!”

“Được rồi đấy Vệ đại nhân của thiếp à, lại vờ đứng đắn.” Mục Hâm Kỳ mím môi cười khẽ, xoay qua nói với Tri Hiểu hai câu, rồi trở về phòng thay y phục.

Vệ Hy lắc đầu đuổi theo.

Tri Hiểu mãi trông theo bóng hình màu đỏ son kia, xinh đẹp chói mắt tựa như một bông hoa thược dược vậy, trong đôi mắt sáng rỡ kia đều là sùng bái, “Tỷ tỷ này ta thích!”

“…”

Giờ khắc này Diệp Chu mới sâu sắc cảm nhận được một câu nói — Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Vào buổi chiều, Vệ Hy sai người bày một nồi lẩu trong mái đình giữa hồ sau hoa viên, bốn người tùy ý đối ẩm.

Tri Hiểu không biết uống rượu, bèn cùng Mục Hâm Kỳ ngồi chung một chỗ chuyện trò tâm sự, để mặc hai nam nhân ở bên kia oán hận lẫn nhau.

Mục Hâm Kỳ thấy giữa mi tâm của nàng tản ra thần vận mị hoặc, thì đã biết nàng sớm bị ăn vào bụng mất rồi, âm thầm chắc lưỡi hít hà, hai sư huynh đệ này đúng là hắc đạo mà, kẻ tám lượng người nửa cân. Bởi vì vậy mà sinh lòng cảm thông, cùng Tri Hiểu chia sẻ một số kinh nghiệm bảo dưỡng và thuật ngự phu.

“Muội đã hiểu thuật Kỳ Hoàng[3] rồi, cũng giống như tổ yến vậy, các loại đồ vật có tác dụng bồi bổ làm ấm như A Giao[4] tuyệt đối đừng tiết kiệm, Diệp Nhị Chu không thiếu tiền đâu, dùng sức mà tiêu!” Mục Hâm Kỳ đảo tròn con ngươi, nhỏ giọng truyền đạt, “Hai người này y như nhau vậy, ăn cứng không ăn mềm, thái độ muội mà mềm xuống, nhất định sẽ trở nên tệ hại hơn, vậy nên lúc cứng rắn thì phải cứng rắn lên!”

[3] 歧黄之术 – Kỳ Hoàng chi thuật: học vấn trong y thuật Trung Quốc.

[4] 阿胶: có tên gọi khác là Lư bì giao, Cao da lừa… Xuất sứ Bắc Kinh. Trong A Giao chủ yếu là chất keo (collagen). Có tác dụng tư âm dưỡng huyết, cầm máu, chống teo cơ, nhuận táo… Nói chung ăn cái này chắc đẹp ra nè =)))))

Hai người không ngừng thì thầm nói nhỏ, Vệ Hy nghiêng đầu nhìn sang, uống nốt chén rượu cuối cùng, đá đá Diệp Chu, “Đừng trách ta không nhắc nhở đệ, nếu như nàng dâu của đệ có học được những thứ không nên học, ta không phụ trách đâu nhé.”

Diệp Chu thấy Tri Hiểu như đạt được chân truyền nào đó, nắm chặt quả đấm hai mắt phát sáng, vuốt vuốt trán, “Chị dâu mà huynh cưới về cũng có mị lực quá ấy chứ.”

Vệ Hy chẳng ừ hử gì cả, sai người dọn dẹp mâm chén, thấy sắc trời đã muộn, bèn nói: “Ta đã cho người thu xếp phòng khách, ở đâu thì hẳn là đệ tìm được nhỉ.”

Diệp Chu ngồi phịch trên ghế khoát khoát tay.

Mục Hâm Kỳ dìu Vệ Hy với những bước chân lảo đảo, bất mãn lầm bầm: “Người ta đang trò chuyện vui vẻ, chàng cái tên sát phong cảnh này!”

Trong đình dần dần yên tĩnh, chỉ còn lại gió đêm vuốt ve cành lá.

Tri Hiểu thấy thần sắc Diệp Chu như thường, nhưng trong mắt lại ánh lên sự mơ màng, bàn tay nhỏ bé mát lạnh áp lên gò má hắn, “Say chưa thế?”

“Nàng ngửi xem.” Diệp Chu áp môi đến trước mặt nàng.

Tri Hiểu chỉ ngửi được một luồng hương rượu nồng nặc, ghét bỏ dùng tay chặn lại, “Say rồi thì về nghỉ ngơi thôi, sư huynh nói chàng biết đường?”

Diệp Chu ừm mọt tiếng, nhưng lại ôm người trong lòng không muốn buông tay, cứ thế kì kèo ăn chút đậu hũ.

“Mau đứng lên đi!” Tri Hiểu lôi hắn dậy, đẩy lưng của hắn, “Đi về hướng nào?”

Diệp Chu lười biếng mặc nàng chống đẩy, híp mắt liếc nhìn phương hướng một cái, “Bên trái, ra cổng tròn rồi rẽ phải, đi dọc theo hàng lang dài là được.”

Tri Hiểu nghe hắn nói một cách rành mạch trật tự, có lẽ vẫn chưa say, vậy mà suốt đường mượn rượu giả điên đùa giỡn, mệt nàng ra cả người mồ hôi.

“Chàng còn giả vờ, đá chàng vào trong hồ đấy!” Tri Hiểu nhấc váy đạp nhẹ một cái vào Diệp Chu đang dựa vào trụ cầu không chịu đi tiếp.

Diệp Chu một phát bắt được chân nhỏ đạp qua, kéo người loạng choạng ngã nhào vào lòng mình, mặc kệ tất cả mà liều mạng hôn xuống.

Tri Hiểu dùng sức véo hắn, “Chàng cái tên vô lại này tại sao không thể học sư huynh của chàng đứng đắn một chút hả!”

Diệp Chu giống như vừa nghe được một câu chuyện cười lớn nhất thiên hạ vậy, cười đến suýt nữa thì sốc hông.

Tên sư huynh kia của hắn mà không đứng đắn thì chỉ có hơn chứ không có kém, cũng chỉ có nha đầu này mới tin thôi.

“Cười cái gì mà cười! Đứng lên mau!” Tri Hiểu vẫn cảm thấy hắn mà cười lên thì chẳng có chuyện gì tốt lành cả, mặc dù phần lớn thời gian hắn đều cười.

Hai người nghiêng nghiêng ngả ngả đi hết gần nửa hoa viên, mắt thấy sắp sửa đến nơi, thì bỗng nghe được tiếng động truyền đến từ bên hòn non bộ thấp thoáng sau cành liễu đung đưa, phảng phất có người đang nói chuyện, lại tựa như thì thầm than khẽ, lại có một số thanh âm quen thuộc không thể nói rõ.

Tri Hiểu giật mình kinh ngạc, lặng lẽ tiến lên vài bước, chỉ thấy một người đang đứng cạnh hòn non bộ, nhìn hình dáng thì chắc chắn chính là Vệ Hy, giữa ống tay áo Trúc Nguyệt đang ôm lấy hai bắp chân nhỏ trắng loáng, chiếc hài thêu ở một bên chân vẫn còn treo lơ lửng, theo sự lay động mà lạch cạch rơi xuống mặt đất, tiếng rên rĩ mềm mại vô lực uyển chuyển truyền ra.

“Ưm a… Chàng cái tên cầm thú không biết xấu hổ này! Ta muốn về núi… A a…”

“Trốn mất vài ngày không cho ta thao, bây giờ còn không chịu bồi thường?” Giọng nói trầm thấp của Vệ Hy mang theo tình dục nồng đậm, nửa người dưới đưa đẩy, âm thanh da thịt va chạm trong nháy mắt càng trở nên kịch liệt dữ dội.

“Ưm… Chàng im miệng đi… Ôi nhẹ một chút, người ta nghe thấy bây giờ! Hiểu Hiểu bọn họ vẫn ở trong phủ đó!”

“Nàng cho rằng sư đệ tốt kia của ta còn nhịn được sao? Làm gì quan tâm những chuyện này nữa. Xuýt… Ách… Chính là như vậy, kẹp chặt chút!”

“A… A a a… Ha a…”

“Phốc thử… Phốc thử…”

Tri Hiểu nghe đến mặt đỏ như máu, yên lặng nhìn xuống vuốt sói đang ở trước ngực mình, khóe môi giật giật, Vệ đại nhân thật đúng là rất hiểu người sư đệ này của huynh ấy đấy nhỉ…

Hết chương 10.

Đôi lời người dịch:

Trời ơi thêm cái tên lót vô là hỏng thấy sang miếng nào luôn á =))))))))))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN