Chuyện Xưa Vị Mật Ong - Chương 56: Sau này (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Chuyện Xưa Vị Mật Ong


Chương 56: Sau này (hạ)


Lục Sơ Dương đi rất nhanh, lúc nhìn thấy gỗ cây thông có chút mục nát, liền ngừng lại để Yến Hồi Ôn đặt xuống cây thông trên đất.

Yến Hồi Ôn đeo nghiêng trên vai là một cái sọt lót vải bông, nhảy qua xem, lập tức lùi lại, sau lưng đụng lên người của Lục Sơ Dương, được anh đỡ lấy cánh tay.

“Ổ mối.” Cô một thân nổi lên da gà.

“Chính là nơi này.” Cằm của Lục Sơ Dương chỉ về phía trước, quả nhiên ở sau lưng gỗ cây thông, gầy gầy nho nhỏ méo xẹo một mảnh “nấm mối nhỏ”, tươi mới liền thành một tảng um tùm đều chưa nở.

Anh quỳ nửa người qua đó, thuận tay nhặt về hái bỏ vào trong sọt sau lưng Yến Hồi Ôn.

Đang hái cảm thấy phía sau vô cùng yên tĩnh, xoay đầu vừa nhìn, người đã chuồn đến một bên khác.

Yến Hồi Ôn vừa xách chân quần yếm lên, bắt chước theo ngồi xổm ở trước đám nấm dại đó, trước tiên mở “cuốn sổ nấm dại” tự vẽ, đối chiếu nửa phút, mặt cười lên, ôm lấy đầu gối duỗi tay chọc vào.

“Hồi Ôn.” Giọng nói trầm thấp của Lục Sơ Dương truyền tới, theo đó là động tác đi qua của anh, cúi người bọc lấy ngón tay cô: “Đừng động cái này.”

“Hả? Không thể ăn đúng không?” Yến Hồi Ôn bị anh kéo dậy, cùng với bức tranh đối chiếu một lần.

“Có thể ăn, bình thường làm không tốt sẽ có độc, có chút giống như cá nóc.” Nấm dại thấp lùn béo múp, thoạt nhìn giống một đầu nấm hương, Lục Sơ Dương chỉ chi tiết cho cô, nói xong có một bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo.

“Anh toàn bộ đều nhận biết sao?” Yến Hồi Ôn hỏi.

“Gần như vậy, dẫu sao cần sinh tồn.” Khuỷu tay Lục Sơ Dương chống lên thân cây đứng thẳng, vớt lấy sau ót cô, hướng đến lỗ tai cô nhắc nhở: “Cho nên, theo phía sau anh.”

“Vâng….”

“Chờ chút, vậy anh có biết cách làm như thế nào ăn ngon không?” Qua một hồi, cô lại hỏi.

……

Đi trở về, trên đường vừa vặn có một chợ phiên, các sạp được bày trên mặt đất, trong những rổ đan bằng nan tre đều là nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nấm dại chiếm đa số, vẫn còn đọng sương, một mùi đất trồng.

Lục Sơ Dương thuận tay trái ớt cùng ớt xanh, Yến Hồi Ôn khoác cánh tay anh nhìn một vòng.

Chờ tiến vào sân nhà trọ, mặt trời đã nhô lên cao, cũng đã là buổi trưa.

Lục Sơ Dương mượn nhà bếp của ông Trình, đem ớt đỏ, ớt xanh, nấm dại “lạch cạch” một tiếng đổ xuống nồi, thuần thục xào ra một đĩa sơn hào. Lúc này, Yến Hồi ôn vừa rửa tay xong, đeo tạp dề lên cổ.

Anh ở phía sau thắt dây cho cô.

“Đừng đi, anh trước tiên đừng đi……em có thể nếm trước một miếng không?” Yến Hồi Ôn vừa ngửi thấy, đôi mắt đều sáng lên, nhỏ giọng cùng anh thương lượng, có chút ý muốn giơ tay lên.

Lục Sơ Dương dùng đĩa gõ lên móng vuốt đó, kẹp lấy một miếng nấm dại, đút cho cô.

Đôi mắt cô càng thêm sáng lên, chớp mắt.

Vô cùng ngon!

Xong việc nhanh chóng kêu Lục Sơ Dương ra ngoài, cô đi qua đi lại, làm thức ăn của mình.

Lúc dọn cơm, đơn giản bốn món một canh.

Ông Trình được mời đến ăn chung, ông cụ cầm lấy một chai rượu sứ trắng nhỏ, trước tiên hớp một ngụm rượu, chậm rãi thưởng thức từng món ăn. Ăn xong nấm dại ông liền vui vẻ: “Ừm, cái này ngon nhất, không nói ông còn thật sự cho rằng là đầu bếp Vân Nam nơi này làm nha.”

“Tiểu Ôn, cháu xào hả?” Ông Trình nhìn thấy cô vẫn còn đeo tạp dề, hỏi.

Yến Hồi Ôn lắc đầu, rõ ràng không phải, trên mặt lại tưởng chừng như so với khen bản thân còn vui vẻ hơn. Lục Sơ Dương trước giờ không thích lên tiếng, chỉ đem đồ ăn nếm qua vô cùng ngon gắp vào bát cô.

Ông Trình vừa nhìn, lại chậm rãi uống rượu.

Tốt, thật tốt!

Kết quả, bữa cơm này ăn xong lại thừa lại không ít nấm dại. Buổi tối, Lục Sơ Dương dứt khoát mượn nồi nhỏ, hai người mặt đối mặt, nấu lẩu nấm dại ăn.

Ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn thấy trời đầy sao, gió đêm vừa thổi, trong phòng toàn là hơi thở sơn dã. Nấm dại được nhai trong miệng, mang theo mùi thơm dịu của lá thông.

Nhìn Lục Sơ Dương gắp lên một miếng nấm mối, Yến Hồi cố ý kẹp lấy đũa đi giành lấy, giành được lập tức bỏ vào miệng, hít một hơi ăn xuống.

Lục Sơ Dương liếc nhìn cô.

Liền chống cằm, dùng đũa chậm rãi tìm kiếm, cứ nhằm vào miếng ngon nhất mà gắp, kết quả đều bị cô náo giành lấy đút vào bụng mình. Cuối cùng, anh cười thành tiếng, bưng bát làm như không có việc gì mà rót canh.

Yến Hồi Ôn lúc này mới phát hiện bản thân mắc mưu, anh mới là người được lợi.

Cố ý để cô ăn, nếu không thì….cô làm sao có thể từ dưới đũa của anh cướp thức ăn đi?

Vì vậy, theo đó đem những thứ tinh túy còn sót lại ở trong nồi bỏ vào trong bát của Lục Sơ Dương, đẩy cho anh ăn. Cô cúi đầu, húp canh lén nhìn, húp canh, lại lén nhìn…..

Sau bữa cơm, Yến Hồi Ôn tự giác ôm nồi đi trả.

Trở lại tắm rửa xong, cô bắt đầu lật mở sổ tay, sắc mặt thành kính, bởi vì ngày hôm sau phải đi một ngôi chùa cầu phúc. Không biết từ chỗ nào hỏi thăm được truyền thuyết, ngôi chùa này không nổi tiếng, cô lại vô cùng tin tưởng.

Ánh nắng sớm xuyên qua cây cổ thụ chọc trời cùng đình viện ngói xanh, Yến Hồi Ôn ở trong trước chính điện mùi hương khói chắp tay quỳ xuống, khấu đầu lạy.

Ước nguyện.

……

Chỉ không nghĩ tới, khí hậu nơi này quả thật nói trở mặt liền trở mặt, đi ra khỏi chùa vừa đến trấn Song Lang, đột nhiên có một trận mưa to. Lục Sơ Dương đem áo khoác phủ lên đầu cô, hai người trốn ở dưới cây hơn mười phút, trời lại trong.

Một dải cầu vồng kéo dài cả hồ Nhĩ Hải.

“Kinh hỉ ngoài ý muốn!” Đầu của Yến Hồi Ôn vẫn còn được trùm lại bằng áo khoác, liền cầm lấy máy ảnh trên cổ chụp hình lại.

Lục Sơ Dương đem áo khoác lấy xuống giúp cô.

Sau đó bị cô kéo đến đạp xe đạp, hít thở bầu không khí vô cùng trong lành, chèo thuyền, hai người liền móc lấy đầu ngón tay đi đến một đồi núi nhỏ, ngồi vào một quán trà uống trà, quan sát cả ngôi làng vắng vẻ bên cạnh hồ Nhĩ Hải.

“Như thế nào ở trên đồi, lại đặc biệt thoải mái vậy chứ.” Yến Hồi Ôn chống má lẩm bẩm, nghĩ một hồi, quy về nguyên nhân là do lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở trên đồi núi.

Lục Sơ Dương từ phía ôm lấy cô, ánh mắt rơi lên cùng một phương hướng.

Lúc này, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu lên đỉnh Thương Sơn. Dưới quán trà, những bà cụ khăn trùm đầu vải màu đen, đeo lên đầy trang sức bạc ngồi đó nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có du khách đi vào quán trà nghỉ ngơi một chút.

Tốt đẹp, mộc mạc.

Không khí cuộc sống như vậy, Yến Hồi Ôn thậm chí cảm thấy có thể cùng anh trải qua một đời.

“Lục Sơ Dương….”

Yến Hồi Ôn đột nhiên gọi tên anh, anh vừa trả lời liền thấy cô gái nhỏ từ trong balo thần bí mò ra một xấp bưu thiếp, từng tấm từng tấm đặt lên trên bàn gỗ màu nâu sáng bóng.

“Tàng tang tang! Mau nhìn xem.”

Cô lại hướng lên bàn bỏ lên hai cây bút kí tên: “Vừa nãy em ở trong chùa đều ước nguyện cho từng người trong đội đặc chiến, thừa dịp bây giờ nhàn rỗi, chúng ta đem tấm bưu thiếp điền vào được không?”

Lục Sơ Dương nhướng mày, tay vòng qua vai cô cầm bưu thiếp lên xem.

Phần lớn là phong thổ Vân Nam, chọn rất xinh đẹp.

Yến Hồi Ôn ở phía trước tìm một tấm thiệp, sau khi xác định từng tờ đẩy ra: “Tấm này cho Lâm Tại Ngôn, anh ta không yêu cầu phẩm vị….Tấm này cho Triệu Nhiên, vô cùng ấm áp dịu dàng.”

“Giang Châu thì chọn tấm nào tốt?” Cô xoay đầu hỏi, phát hiện Lục Sơ Dương đang chăm chú nhìn cô.

Dung mạo, sống mũi, đôi môi cô đều bị ánh mặt trời vàng kinh nhuộm thành vầng sáng, mái tóc bị gió thổi quét qua mặt anh. Hôn lên tai nhỏ của cô, Lục Sơ Dương cong ngón tay gõ một cái, quyết định.

Yến Hồi Ôn nhịn không được dừng lại, anh vừa hôn liền thành thật, nhanh chóng cầm bút hướng lên bưu thiếp viết tên, lảm nhảm vài dòng.

Cuối cùng, cô so với lúc thi đại học càng thêm nghiêm túc hơn lẩm nhẩm “bình an”, viết xuống “sống lâu trăm tuổi”.

Đem bút cho Lục Sơ Dương, anh không có quá nhiều giao phó, chỉ nâng tay viết lên bốn chữ mạnh mẽ liền vào nhau, đồng dạng “sống lâu trăm tuổi”, hai loại nét chữ không giống nhau nằm kế bên nhau.

Vì tổ quốc này đèn của mọi nhà là trọng trách của mỗi người bọn họ, cầu sống lâu trăm tuổi.

Trở về đi qua hòm thư, Yến Hồi Ôn đem xấp bưu thiếp nhét vào bên trong. Hôm cuối cùng, bọn họ trở lại Côn Minh, dưới hoàng hôn buồn chán mà đi đến Thúy Hồ mà tản bộ.

Bên gốc liễu to bên hồ, mười mẫu hoa sen đang hướng lên nắng chiều, có gió thổi lên mặt.

Yến Hồi Ôn đi ngược lại, đem tay nhét vào tay của Lục Sơ Dương để anh cầm lấy, anh nắm lại. Đang đi, ở phía xa liền bay tới mùi rượu, xoay đầu lại nhìn, đúng là một tiệm rượu, phong cách cổ, rất có hàm súc.

Kéo Lục Sơ Dương ngồi xuống, Yến Hồi Ôn hợp thời nếm một chút, trở về nhà trọ vừa nóng lên bắt đầu đỏ mặt. Cô ấn điều khiển, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh, rất nhanh, trong căn phòng liền trở nên mát mẻ.

Lục Sơ Dương dùng 5 phút tắm xong đi ra, nhìn thấy cô ngồi trên bệ cửa sổ ngắm phong cảnh.

Mặt nhỏ đỏ lên, lông mi đang rũ xuống.

Anh đem khăn lông trên đầu ném lên àn, đi qua một tay ôm lấy eo cô, kéo về người mình, một tay kéo rèm cửa sổ, Yến Hồi Ôn vòng lấy cổ anh.

“Uống say rồi?” Lục Sơ Dương cười hỏi.

Cách rất gần, hô hấp quấn lấy nhau nhanh chóng tăng lên nhiệt độ, cô lắc đầu, sau đó lại thừa nhận: “Có một chút…”

“Nhưng mà em biết anh là ai.” Sau đó cười ngốc.

Liền như vậy treo lên người anh, ngửa mặt lên, lại gần hôn lên cằm anh, bị Lục Sơ Dương nghiêng đầu tránh qua một bên.

Yến Hồi Ôn chậm rãi chớp mắt hai cái, giống như không thể lý giải cảm thấy kỳ quái, hai tay nhỏ bắt đầu chui vào trong cổ áo anh. Lục Sơ nắm lấy cằm cô, đối mắt với cô một hồi.

Sau đó từng chút một mút lên đôi môi cô, tay còn lại mò xuống dưới.

Lúc này, cô bị làm đến lộ nguyên hình, co người lui lại.

“Vừa nãy không phải rất chủ động?” Lục Sơ Dương giống như cười, bởi vì Yến Hồi Ôn chỉ dám buông tầm mắt xuống, đang nhìn khóe miệng anh vểnh lên thành một độ cong nhỏ.

Cô nghe thấy hô hấp không đều đặn của mình, mang theo mùi rượu nguyên chất. Lục Sơ Dương  toàn bộ đều nuốt vào, dùng lòng bàn tay vin lên chân cô, dán vào người cô càng ngày càng gần, hông chống về phía trước.

Yến Hồi Ôn suýt nữa mềm nhũn ngay trên bệ cửa sổ, lập tức được anh bế lên giường, tiếp tục.

……

Sáng sớm, Yến Hồi Ôn là nghe thấy tiếng nước ở trong phòng tắm mới tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là dùng mu bàn tay xoa đôi mắt mệt mỏi, ánh mắt mới tập trung lên bữa sáng ở trên bàn.

Có chút gì đó, từng chút một nhớ lại.

Nhớ bị anh đặc biệt dùng lực xo.a nắn, còn bị anh……cắn.

Thừa dịp Lục Sơ Dương không có ở đây, cô một chút chăn lên liếc nhìn, quả nhiên, lại…..đều đỏ rồi.

******

Lúc đội đặc chiến nhận được bưu thiếp, cách thời gian bọn họ từ Vân Nam trở về đã qua một tuần.

Theo quy định, tất cả thư tín lui tới trong đội bắt buộc đi qua xem xét của đội trưởng mới có thể phát xuống cho đội viên. Cũng chính là nói, bưu thiếp hai người viết ở Song Lang, Lục Sơ Dương không thể không giống như phát đề thi, kêu tên từng người phát xuống.

Tiểu đội viên nhận lấy bưu thiếp, vừa nhìn dòng chữ đó cảm động đến suýt nữa nước mắt lưng tròng.

Nghe đâu, đêm hôm đó lưu lượng cuộc gọi trong đội đặc chiến bùng nổ, điện thoại được kết nối xong, vừa lên phần lớn là câu: “Cái đó mẹ ơi…. đội trưởng cùng chị dâu của chúng con ra ngoài chơi còn gửi bưu thiếp về cho con.”

“Ồ! Trong đó nói gì?”

“Sống lâu trăm tuổi!”

……

Việc này gián tiếp dẫn đến đội viên ở trong diễn tập chống khủng bố trước lúc duyệt binh Quốc Khánh vô cùng hăng hái.

Duyệt binh, trong nước ngoài nước trăm triệu đôi mắt nhìn chằm chằm vào, không chấp nhận được nửa điểm sai sót.

Vài ngày trước Quốc Khánh, cả đội đặc chiến liền được phái ra ngoài. Với tư cách là bộ phận đặc thù trong lực lượng đội vũ cảnh, không phải đi theo đội hình hình vuông, cũng là ẩn nấp ở những điểm cao ở hai bên đường Trường An, ôm lấy súng bắn tỉa, luân phiên canh gác trực ban 24 giờ.

Triệu Nhiên không được đến.

Dưỡng thương vài tháng, từ bệnh viện đi ra, cậu ta bị chi đội trưởng đau lòng ném đi phía Nam, để anh em bộ đội chi viện kỹ thuật rồi. Nghe nói không thể tham gia nhiệm vụ, đại nam nhân gọi điện thoại trở về, Lục Sơ Dương hạn chế tránh nhắc đến, liền nghe bên kia suýt nữa khóc lên.

Lâm Tại Ngôn nhanh chóng bịt lỗ tai lại.

Yến Hồi Ôn nhận được tin tức cân nhắc nửa ngày, vẽ ra một bức tranh gia đình đội đặc chiến, lấy tên “Một Người Không Thể Thiếu”, mỗi người phát một tấm, lại gửi cho Triệu Nhiên một tấm.

Lúc làm nhiệm vụ, bức tranh gia đình giấu trên người bọn họ.

Bởi vì là đội trưởng, Lục Sơ Dương bắt buộc 24 giờ trấn thủ ở điểm cao nào đó ở trên đường Trường An chỉ huy, vài ngày vài đêm không về nhà. Tiết kì dứt khoát dọn đến chỗ Yến Hồi Ôn, ở cùng cô.

Hôm nay, hai người từ bệnh viện đi ra, Yến Hồi Ôn mở tờ đơn ra, lúc xuống lầu không chú ý một cái, suýt nữa té nhào.

Tiết Kì nhanh tay lẹ mắt đỡ cô một cái.

“Tớ nói, cậu kiềm chế một chút, lúc này nhưng nhất thiết đừng ngã….” Cô ấy sợ đến hết hồn.

Yến Hồi Ôn úp mở nửa ngày, khua tay từ bỏ ngụy biện.

Đến nhà, cô vội vàng ấn mở TV, duyệt binh vẫn chưa phát trực tiếp, người dẫn chương trình trong thời sự rõ ràng nói lời chúc mừng. Màn ảnh hiện lên ngoài trời. Những khóm hoa rực rỡ ở quảng trường An Môn cùng với bia tưởng niệm nhân dân anh hùng sừng sững ở đó.

Trực thăng bay quay cả con đường Trường An.

Yến Hồi Ôn biết, bọn họ đang ẩn nấp ở góc nào đó trên con đường này, cho dù nhìn không thấy, tiếng tim đập theo đó cũng chậm nửa nhịp.

Thình thịch thình thịch, đập không ngừng.

Không quá lâu, tín hiệu phát trực tiếp cuối cùng cũng kết nối, một lúc mặc niệm, trong TV truyền ra âm thanh vang vọng.

“Đội quân danh dự về chỗ!”

Binh sĩ bước nghiêm đi ra.

“Bắt đầu rồi!” Yến Hồi Ôn trong nháy mắt nắm lấy tay Tiết Kì, từ kéo quốc kỳ lên, kiểm duyệt, đến cuộc diễu hành.

Không được, cô muốn bốc cháy rồi.

Từng người trong đội hình hình vuông tiến lại gần.

Ngay trong tiếng bước đi nghiêm vang vọng hữu lực, người dẫn chương trình hùng dũng đọc ra: “Đội vũ cảnh hướng chúng ta đi đến….”

Lập tức, Yến Hồi Ôn từ trong sô pha nhảy lên, mắt đều không chớp. Tiết Kì kéo tay áo cô cười gượng: “Này này, lại không phải là bọn họ, cậu ngồi xuống trước đi!”

Cô ấy còn cho rằng Yến Hồi Ôn kích động đến câm luôn rồi.

“Đều như nhau.” Ai biết được, Yến Hồi Ôn nhẹ giọng mở miệng.

Đi qua,không đi qua….. đều là anh hùng đầy nhiệt huyết.

Duyệt binh không có xảy ra chút sai sót gì, khí quán trường hồng*, làm cho từng tế bào trên người đều theo bước nghiêm nện lên mặt đất, bùng cháy lên.

* Khí quán trường hồng(气贯长虹):  Diễn tả tinh thần cao cả, khí phách vô cùng hào hùng.

Vì thế.

Sau lưng, nơi không muốn người biết, đang có người nằm sấp trên mặt đất, không chút động đậy nâng súng ngắm.

Hơn vạn con chim bồ câu bay lên trời, người lãnh đạo đọc diễn văn, tuyên bố duyệt binh kết thúc.

Trời xanh, chim bồ câu trắng

Thẳng đến khi đường Trường An hồi phục lại ngựa xe như nước như ngày xưa, Lâm Tại Ngôn nằm sấp trên mặt đất đem mắt từ kính ngắm bắn thu lại, nhìn thấy bức tranh gia đình đội đặc chiến ở bên cạnh, cười lên: “Các anh em, nhiệm vụ hoàn thành.”

Tai nghe sàn sạc tiếng dòng điện, từ mọi phía hưởng ứng lên vài tiếng cười nhẹ.

Thu lại trang bị, xe vũ cảnh trực tiếp lái tiến về căn cứ đặc chiến. Hoạt động cái cổ cứng ngắc, bọn họ nhảy xuống xe, vác theo súng uy phong đi vào trong. Yến Hồi Ôn ngồi trên bậc thang, từ phía xa nhìn, cảm giác đó, mỗi một bức đều giống như phim điện ảnh màn hình lớn.

Cô chậm rãi đứng dậy, một đôi ủng đen đang tới gần.

Tới gần……

Cuối cùng dừng trước mặt cô, Lục Sơ Dương cúi đầu, mỉm cười.

Yến Hồi Ôn vểnh môi: “Ừm, có một…..tin tức tốt.”

Anh chăm chú lắng nghe

“Lục Sơ Dương, anh sắp……làm cha rồi.” Cô nhẹ giọng cười.

Lúc này, ở cửa căn cứ một chiếc xe nhanh chóng tiến vào. Sau khi vững vàng dừng lại, cậu con trai từ trên xe nhảy xuống, tất cả mọi người ngẩn ra, cậu ta đứng ở dưới ánh mặt trời cúi chào: “Đội trưởng, Triệu Nhiên về đội.”

Cậu ta lắc bức tranh gia đình trong tay, thẹn thùng: “Chị dâu….cảm ơn.”

Bức tranh ngàn dặm non sông này, vũ cảnh đặc chiến.

Bọn họ nhiệt huyết không ngừng, tín ngưỡng không dứt!

Lục Sơ Dương cười lên, lúc nghiêng đầu, trong ánh mắt đội viên của anh, quốc kỳ năm sao, quốc huy, thậm chí khẩu hiệu chống khủng bố trên tường…..

Là niềm tin, trách nhiệm.

Cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.

Ngày tháng 10, sáng sớm vẫn còn âm u, đứng ở dưới mặt trời đột nhiên đánh tan mây, mọi nơi cuối cùng trở nên ấm áp.

“Thật ấm áp.” Lục Sơ Dương mỉm cười.

Tổ quốc, cô……  Còn có đứa con sắp chào đời, nhất định rất giống cô.

– ———–

Chống khủng bố, bọn họ vì nhiệm vụ luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng….

Nhưng quốc gia mà anh bảo vệ, cô dùng màu sắc vì anh tô điểm.

Từ này về sau, chỉ có kề bên.

Cho nên, xin nhất định sống lâu trăm tuổi!

【 Hoàn chính văn 】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN