Có Ai Yêu Em Như Anh
Chương 41: Mày về đây làm, kiếm cho dì một thằng cháu rể, hai vợ chồng sinh con đẻ cái ở đây
Y như rằng, sau khi nhận phòng trong một resort đẹp như mơ xong, ba người kia lập tức bỏ rơi cô. Thế
Phong đưa cho cô số điện thoại của người tài xế, dặn muốn đi đâu chơi
thì gọi xe chứ đừng bắt xe ngoài. Anh bận bịu như thế, còn cố tình kéo
theo cô làm gì nhỉ? Nguyên nằm nghĩ ngợi trên chiếc ghế lười hình chiếc
thuyền thúng đặt ngoài ban công resort nhìn hướng ra biển. Xa xa, cù lao Chàm giống như một nét mực xanh mờ trên nền biển bạc. Những con sóng
nhỏ đùa giỡn liếm lên bờ cát vàng nâu, rồi lại lùi ra xa, thích thú với
trò chơi lặp lại không bao giờ chán của biển và bờ. Hiếm khi có một dịp
được đi du lịch miễn phí, lại còn được cấp tài xế riêng, nhưng sao cô
lại chẳng có tí hứng thú khám phá nào cả, chỉ nằm lười biếng một chỗ.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ lãng đãng của cô.
– Cưng à? Đang làm gì đấy? – Tiếng dì út lảnh lót vang lên bên tai. – Này, mày nói tháng sinh của mày cho dì đi.
Nguyên tỉnh cả người, ngồi bật dậy tiếp điện thoại:
– Tháng Một. San San hỏi cháu có chuyện gì vậy?
– Thế này, dì mày đang mua quà cho mày ở Đà Nẵng đây. Tháng Một thì mua ngọc lục bảo là hợp nhất rồi, có phải không ông chủ?
Tiếng của bà dì ruột hơn cô bốn tuổi hỏi người bán hàng lọt vào trong máy.
Nguyên nghe thấy hai chữ Đà Nẵng, mừng như muốn rơi nước mắt, vội vã kêu lên:
– Oh my god! Nguyên cũng đang ở Đà Nẵng đây này.
– Ồ, ngạc nhiên chưa. Cưng đang ở đâu đấy?
– Resort Fusion.
– Đang công tác à?
– Vâng. Nhưng giờ cháu đang chẳng có việc gì làm cả, đang nằm dài trong phòng.
– Ha ha… Vậy thì đi chơi với dì.
Nguyên hào hứng lao vào trong phòng sửa soạn một hồi rồi xách túi ra sảnh lễ
tân ngồi chờ. Cô chọn một chỗ ngồi trống, vắt chéo hai chân lơ đãng lật
tờ tạp chí thời trang mới rút từ trên kệ xuống.
– Ồ, cô vẫn ở đây không đi chơi đâu à?
Nguyên ngẩng lên, thấy người trợ lý riêng của Phong đang bước về phía mình.
Đúng là chủ nào tớ nấy. Tay trợ lý này trông cũng cao to đẹp trai không
kém gì sếp. Cô gật đầu cười:
– Tôi cũng chuẩn bị đi chơi với bạn. Hai sếp đâu rồi ạ? Anh không đi cùng với bọn họ sao?
– Hai sếp đang tiếp một nhân vật quan trọng. – Trợ lý Tùng chỉ tiết lộ
một lượng thông tin vừa đủ, điệu bộ nói chuyện với cô cũng khá khách
sáo: – Tôi về phòng lấy một số đồ đạc theo yêu cầu của sếp tổng. Vậy
thôi, không làm phiền cô Nguyên nữa. Chào cô!
– Vâng! Chào anh!
Hai người chưa chia tay xong, thì một cô gái mặc váy đỏ sặc sỡ từ đằng xa đưa tay lên vẫy, gọi lớn với giọng vui mừng:
– Nguyên ơi!
Nguyên suýt nữa đưa tay lên dụi mắt. Ôi mẹ ơi, đó chính là bà dì sành điệu của cô. So sánh với dì San, cô bao giờ cũng là một con nhỏ công sở cứng
nhắc buồn tẻ. Nhìn cô gái trang điểm rực rỡ, mái tóc cắt ngắn nhuộm màu
đỏ rực càng làm tôn lên nước da trắng muốt đầy khiêu khích kia, có ai
nghĩ cô lại gọi người đó là “dì” cơ chứ.
– Bạn của cô tới rồi kìa. Tôi đi đây!
Chờ cho tay trợ lý rời đi xong, Nguyên chạy tới chỗ dì cô đang đứng, cười toe toét:
– Kinh nhở! Mới hơn một tuần không gặp mà San San nhà ta đã có quả đầu mới rồi. Ông ngoại để yên cho dì à?
Dì cô ghé vào tai nói nhỏ:
– Đừng nhắc đến ông cụ. Dì nói với ông là dì đội tóc giả.
Nguyên lè lưỡi, đi theo San San ra chiếc ô tô Toyota bốn chỗ màu đen đang đợi ở sân trước. Ở tay lái chính là một cô gái đeo kính đen, nhìn thấy hai
người đi ra bèn tháo kính xuống, vẫy tay chào:
– Xin chào! Thảo Nguyên phải không? Mình là Phương Anh, bạn của San San.
Nụ cười trên cặp môi mỏng tô son đỏ trông thật quyến rũ. Bạn của dì toàn là những người trông như dân chơi sành điệu.
Cô gái tên Phương Anh là người Đà Nẵng chính gốc nên nhanh chóng thiết kế
một tour tham quan ngắn cho hai vị khách phương xa. Đầu tiên là leo lên
núi Ngũ Hành Sơn nổi tiếng linh thiêng, thắp hương Phật Bồ tát trong
hang đá u linh. Sau đó chạy ra biển Cửa Đại ăn trưa, nghỉ ngơi và chiều
tối sẽ khám phá Hội An. Lúc đi ngang qua tòa nhà trung tâm thành phố,
San San chỉ cho Nguyên xem lầu cao nhất của tòa nhà 15 tầng ấy, khoe:
– Mày thấy chỗ ấy không? Dì với Phương Anh, cùng một người bạn nữa đang hùn vốn để mở quán bar cao cấp ở trên đó đấy!
Thông tin khiến cho Nguyên trợn tròn mắt lên nhìn.
– Dì? Kinh doanh quán bar? Ở đây?
Phương Anh giải thích:
– Làm dịch vụ đó mà. Có gì đáng ngạc nhiên đến thế đâu Nguyên! Bọn mình
có vốn, còn San San có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Ở Đà Nẵng, các
quán bar cao cấp chủ yếu nằm trong các resort, khách sạn ven biển, chưa
có một quán bar thực sự đẳng cấp nào ở trung tâm thành phố cả. Nên khả
năng thành công của thương vụ này là rất cao.
– Vậy dì định chuyển về Đà Nẵng à?
– Ồ không. Tất nhiên là công tác của dì vẫn ở Sài Gòn. Có lẽ chỉ thời
gian đầu mất công đi lại một tí thôi. Mà này, dì bảo! – Giọng San San
trở nên nghiêm trọng: – Hay mày thích không, bỏ quách công việc văn
phòng đang làm đi, về đây làm cho bar. Bọn dì đang tìm một người tin cậy để làm quản lý.
Nguyên lắc đầu quầy quậy:
– Oh no, thanks! Dạ không, cám ơn!
– Đừng có nói chắc chắn thế. Đà Nẵng giờ là thành phố phát triển nhất nhì cả nước, quy hoạch lại tốt, thiên nhiên con người đều hơn gấp vạn lần
Sài Gòn. Mày về đây làm, kiếm cho dì một thằng cháu rể, hai vợ chồng
sinh con đẻ cái ở đây. Hí hí… đúng là một viễn cảnh tươi đẹp. Ngoài ra,
bọn dì sẽ chia cổ phần cho mày, không thiệt đi đâu nhé!
Nguyên phát hoảng với “viễn cảnh tươi đẹp” mà dì cô vẽ ra, hậm hực bảo:
– Tươi đẹp như thế thì cháu nhường dì.
– Hừ. Cứ suy nghĩ đi. Đâu phải bám lấy đất Sài Thành đến hết cuộc đời mới là hay đâu, hả! Có khi sau này, dì cũng chuyển về Đà Nẵng đây không
biết chừng.
Đang trò chuyện hăng say, chiếc xe tự nhiên bị lắc mạnh,
lệch hẳn sang một bên. Phương Anh đạp phanh, tắt máy, mở cửa bước ra
ngoài kiểm tra, sau đó bực tức chửi thề:
– Chết tiệt! Xe đã bị bể bánh sau rồi!
– Ối mẹ ơi, sao lại xui thế này. Làm thế nào bây giờ?
Chiếc xe Toyota mới te chẳng hiểu sao lại bể bánh ngay trên tuyến đường chính đi Hội An, còn cách mục tiêu khoảng bảy cây số. Hai bên đường là những
dải đất cát hoang vắng, mọc trên đó vài ba loại thực vật biển khô cằn.
Lúc này, họ đang cách trung tâm thành phố những 30 cây. Rõ ràng mà bị
mắc kẹt giữa khúc đồng không mông quạnh. Phương Anh gập nắp di động, ảo
não thông báo:
– Mình gọi cho gara rồi. Họ nói sẽ cho người tới thay
bánh, nhưng đang thiếu người nên cũng phải mất tới cả tiếng đồng hồ nữa
đấy.
San San buồn bực leo ra khỏi xe:
– Đành ngồi chờ thôi chứ làm sao bây giờ. Cũng tại ham chơi trên quá cơ. Nếu như rời Ngũ Hành Sơn
sớm thì có phải giờ đang tắm ở Cửa Đại rồi không cơ chứ.
Khi xui xẻo
ập đến, không thể đổ lỗi cho việc đã làm gì hoặc không làm gì. Thế là ba cô gái váy áo xông xênh đứng dựa vào chiếc xe đang chết dí bên đường
tán gẫu. Phương Anh rút ra một bao thuốc lá thơm, vẩy tay một cách sành
sỏi khiến cho vài điếu thuốc ló lên khỏi nắp bao, đưa về phía Nguyên
mời. Cô lắc đầu. Phương Anh lại chìa bao thuốc cho San San. Bà dì phẩy
tay, nói khẽ:
– Phải làm gương cho trẻ con.
Nguyên biết dì cô ám
chỉ mình, bặm môi lại liếc San San một cái xém mặt. Á à, dì được lắm.
Hóa ra là cũng đua đòi hút thuốc cơ đấy! Ở nhà thì là con gái út cưng
ngoan ngoãn của ông ngoại, ở ngoài mới biết dì cô cũng chẳng kém ai. San San vỗ vai Nguyên, cười hì hì cầu tài. Phương Anh chẳng để ý đến hai dì cháu, chỉ lịch sự nói “Xin phép!” rồi châm lửa hút thuốc. Cô ta khoanh
tay ngang ngực, kẹp điếu thuốc nhỏ giữa hai ngón tay, thong thả hé cặp
môi son ngậm lấy hít một hơi rồi lơ đãng nhả khỏi. Trong ánh mặt trời
buổi chiều, những sợi khói thuốc quyện với làn tóc bay xõa trong gió,
trong nét thư thái lại toát lên vẻ mê đắm trụy lạc.
Thời gian để hút
xong một điếu thuốc trôi qua. Ba cô hết đứng mỏi chân lại chui vào trong xe ngồi. Ngồi chán lại nhảy ra ngoài đứng mà người của gara cử đi vẫn
chưa thấy đến. Đang lúc buồn chán đến cực độ thì Nguyên nhận được điện
thoại của Thế Phong. Trong trường hợp thế này, ai gọi tới cũng giống như tri kỷ. Có lẽ vì thế mà cô như có chút chờ mong, nhiệt tình mở điện
thoại ngay tắp lự. Anh hỏi cô:
– Em đang ở đâu?
– Bọn em đang ở… – Nguyên liếc nhìn quanh, chưa biết miêu tả cái nơi chốn chết tiệt này như thế nào để dễ hình dung.
– Bọn em? – Ở đầu kia, Phong đang nhíu mày.
– Vâng. Em cùng với hai người nữa. Bọn em đang trên đường đi Hội An thì
xe ô tô tự nhiên bể bánh sau, vẫn còn đang chờ người của gara tới sửa.
Anh đã gặp khách xong chưa ạ?
– Mới xong, đang chuẩn bị về resort tính rủ em đi ăn cùng mọi người.
– Vậy mọi người đi ăn đi ạ. Đừng đợi em.
Cô đợi Thế Phong cụp máy. Nhưng anh chỉ trầm ngâm trong giây lát, rồi sau đó chậm rãi ra lệnh:
– Em đưa máy cho người nào rành đường đi.
Nguyên không biết anh có ý định gì, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, đưa máy cho Phương Anh, nói khẽ:
– Sếp em muốn hỏi chuyện.
Cô gái khẽ nhăn mày tỏ ý không hiểu, nhưng cũng cầm lấy điện thoại đưa lên tai. Một lát sau, cô trả điện thoại lại cho Nguyên, cười rạng rỡ:
– Ô la la… Chúng ta sắp có cứu tinh rồi!
***
Chỉ chừng chưa đến hai chục phút sau, trong tầm mắt của các cô hiện ra một
chiếc xe Mercedes bảy chỗ từ đằng xa phóng như bay tới. Thảo Nguyên reo
lên:
– Chính là nó!
Nhóm các cô nghe thấy thế phấn khích bật hết
cả dậy, đứng thành một hàng vẫy tay rối rít. Trên xe, Quốc Vinh trỏ về
phía trước, kinh ngạc thốt lên:
– Mèn ơi, bọn họ đang đóng phim quảng cáo à?
Rồi anh quay sang trợ lý Tùng, nháy mắt cười:
– May mà chúng ta theo đuôi sếp, nếu cứ thế mà về chỗ nghỉ thì thiệt thòi rồi.
Mọi việc sau đó được cắt đặt rất nhanh gọn: anh tài xế được cử ở lại chờ
nhân viên sửa xe. Còn đám người còn lại thì leo hết lên chiếc xe
Mercedes, nhằm hướng phố cổ Hội An xinh đẹp với nhiều điều thi vị mà
thẳng tiến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!